Chap 13: Đáng ghét
Tên mặt nạ vàng đứng lên chỉnh sửa bộ quần áo có phần hơi xộc xệch. Lướt mắt qua cô gái trên giường, nàng nằm bẹp mệt mỏi, mắt nhắm nghiền. Chợt không muốn lìa xa nàng, không muốn lát nữa đây lại phải cùng nàng mỗi người mỗi hướng, gần ngay trước mắt mà cách xa tận chân trời.
Nuốt khan một cái, ngồi xuống bên giường, bàn tay khẽ khàng luồn vào mái tóc óng ả bồng bềnh của nàng vuốt nhẹ. Joo Hyun nặng nhọc hé mở đôi mi, làm cái gì đây? Chưa hết, cô ta còn nhẹ nhàng cúi xuống hôn lên trán nàng yêu chiều.
- Hôm nay biết cầu xin là rất ngoan.
Vừa mới ôn nhu một chút, cô ta lại giở giọng châm biếm làm nàng bực bội, hai bàn tay yếu ớt nắm chặt xuống grap trải giường chực xé rách, nghiến răng.
- Cô đi được rồi. - Mới nằm im một chút, lấy được hơi sức liền hằn học với người ta.
Cô ta mỉm cười đứng lên, chợt nhìn thấy mấy cái vali gần ngay giường. Xem ra hôm nay em không còn sức lực để xếp đồ vào tủ rồi mèo con.
Những bước chân cô ta nhẹ chuyển hướng đến nơi đó mở hết mấy cái vali ra.
- Cô làm cái gì nữa vậy? - Joo Hyun nheo mắt, cố nói to nhưng do quá mệt cũng chỉ đủ thều thào.
- Định giúp em mặc đồ nhưng tiện tay xếp đồ vào tủ cho em, hay là muốn chồng em về nhìn thấy em thế này? Chà chà, xem chừng tên đó không kiềm chế nổi lại...
- Câm miệng. - Joo Hyun dùng hết sức bình sinh quát lớn, mấy lời nói càn quấy của cô ta chẳng bao giờ nàng nghe lọt tai nổi. - Lấy cho tôi bộ pijama. - Nhẹ giọng gầm gừ.
Cô ta mím môi nén tiếng phì cười trước thái độ bực dọc nhưng bất lực này, ôi em đáng yêu thế là cùng! Lại còn pijama, sợ lát nữa chồng thấy dấu hôn chứ gì? Đồ ngốc!
Lần này cô ta chiều ý nàng, lấy một bộ theo yêu cầu, đem đến bên giường, tận tuỵ mặc vào cơ thể ngọc ngà mềm nhũn. Joo Hyun khe khẽ nhấc tay nhấc chân theo ý cô ta, hợp tác cho cô ta mặc đồ lại giúp mình.
Từng động tác của cô ta nhẹ nhàng không muốn làm nàng đau, tròng mắt ánh lên một loại tia sáng khó hiểu... Tuy vậy, Joo Hyun vẫn phát hiện ánh mắt cô ta gian tà lướt khắp nơi trên cơ thể nàng, tay cố tình đụng chạm vào những chỗ nhạy cảm. Độ manh động của con người này Joo Hyun đã quá quen, nhưng bất quá, giờ cô ta đang giúp nàng nên có thể gọi là trả công cho cô ta đi, nàng không truy cứu.
Chiếc cúc áo cuối cùng được cài lại, cô véo nhẹ lên má nàng một cái nựng nịu. Con mèo ngoan ngoãn nằm yên trong lòng, để cô vuốt ve bộ lông mềm mại vầy có phải tốt hơn chống đối không?
Lần nữa cô không kiềm được, đem cả người nàng chôn vào lòng. Joo Hyun cảm nhận hơi ấm và hương thơm quen thuộc bao bọc hết mọi giác quan.
Chớp mắt một cái, điều gì đó vụt qua mắt Joo Hyun, ngẩng lên, bàn tay thuông dài của nàng khẽ khàng rê lên chiếc mặt nạ của cô...
- Chưa đến lúc đâu cô bé! - Bàn tay nhỏ nhắn của nàng bị một bàn tay bắt lại, chuyển đến chiếc môi mềm của cô, đặt lên đó một nụ hôn nhẹ.
- Ít nhất cũng phải cho tôi biết gọi cô là gì chứ?
Đôi mắt trong suốt ngập nhu tình nhìn thẳng vào nàng, cánh môi đầy đặn nhoẻn một nét cười... Mấp máy.
- Gọi là Wen đi.
- Ừ... Wen... - Nàng thều thào nhắc lại tên cô.
Từ một khoảnh khắc nào đó, Joo Hyun cảm thấy mình không nên quá gần cô ta thế này. Bởi nàng nhận ra mỗi lần mắt chạm vào mắt cô, lòng lại dâng một cảm xúc không thể tả thành lời, mỗi lúc như vậy nàng không thể tự kiểm soát, giống như bị cuốn hút vào thế giới khác, lạ lẫm, mơ hồ...
Nàng thực sự không thể hiểu nổi cô ta, đôi lúc gần gũi thân thuộc, đôi lúc xa lạ nhạt nhẽo... Có khi cô ta cưỡng bức, ép buộc nàng, có khi lại nâng niu chiều chuộng chăm sóc. Có lúc cô ta mang đến cho nàng cảm giác an toàn, cũng có lúc cô ta vùi nàng xuống dưới thân, mặc sức hành hạ đủ kiểu. Rốt cuộc, cô ta là đang muốn gì ở nàng đây?
Nàng luôn nhắc nhở bản thân phải chuẩn mực đoan trang, không được buông thả trước mặt cô ta. Nhưng chính nàng lại thừa nhận rằng, bản thân cũng chìm dắm trong khoái lạc mỗi lần ân ái với cô.
Nàng luôn nghĩ rằng mình là gái thẳng, mình thích đàn ông, mình sẽ yêu một hoàng tử đẹp trai... Thế nhưng từ lúc cô xuất hiện, nàng bẽ bàng nhận ra, bản thân không mấy khó chịu khi quan hệ cùng cô. Càng về sau cơ thể nàng càng không bài xích, có khi còn dung túng cho dục vọng mãnh liệt của cô ta.
Vậy là thế nào?. Nàng điên rồi.
Cụp mi mắt, nhẹ nhàng đẩy cô ta ra khỏi mình, rũ người xuống như nói với cô ta rằng mình muốn nằm xuống nệm... Dường như hiểu ý, liền tiếc rẻ buông nàng ra.
Cô ta đứng lên từ tốn quay đến chỗ vali lúc nãy, móc từng bộ đồ lên giá ngay ngắn, đến ngăn cuối cùng, những thứ cuối cùng... cô ta khựng lại, tròng mắt thoáng dao động rồi không thể nào kiềm nén, bật cười thành tiếng. Đưa mấy món đồ gen nhỏ xíu đủ màu sắc lên.
- Trời đất, mấy cái này... - cô ta nheo mắt, nhăn mặt. - Em ở với người chồng hờ đó, có cần phải dùng nội y sexy vầy không?
Joo Hyun gương mặt lập tức chín đỏ, chỉ hận bản thân không thể chạy đến giật lấy mấy món đồ đang đu đưa trên tay cô. Lúc này cô nàng hốt hoảng đến nỗi, không màng thắc mắc tại sao cô ta có thể biết đó là của nàng, mà không nghĩ là của Seung Wan?
- Đừng mà, bỏ xuống đi. - Joo Hyun lại chùn giọng, tại sao trước mặt cô ta nàng luôn nhỏ bé đến chừng này? sao nàng lại yếu đuối trước cô ta như vậy chứ? Chỉ cần cô ta sợ nàng phân nửa của Seung Wan thôi cũng được mà!
Nhìn vẻ mặt tội nghiệp van xin, thật làm người ta càng muốn trêu chọc, bắt nạt, bức ép, chà đạp... Ôi trời, cưng chết mất! Cô cắn nhẹ môi dưới ngẫm nghĩ, chợt loé lên ý tưởng muốn chọc ghẹo nàng nhiều hơn.
- Không được, tôi nghĩ những thứ này không nên mặc nữa, tạm thời tôi sẽ giữ nó thay em, khi nào có chúng ta thôi thì em mới được mặc. - Nói rồi cô ta đứng lên, lấy một cái túi nhỏ nhét hết đống đồ sặc sỡ nhỏ xíu vào để đem đi, trong sự sửng sốt ngỡ ngàng của đương sự.
- Trời ơiiiii... Cô biến thái vừa thôi. - Joo Hyun ấm ức la lên.
Gắng gượng ngồi dậy, định lao đến giật lại, nhưng hạ thân truyền đến một cảm giác thốn buốt, hai chân nàng không di chuyển nổi, đành bất lực nằm phịch xuống nệm. cô ta muốn nàng tức chết mới thôi hay sao ấy?!
Nhìn Joo Hyun chật vật, trong lòng liền xót xa. Cô gái này quả thực quá yếu ớt, lại còn bướng bỉnh. Nàng có biết rằng, chỉ đối với mình nàng cô mới biến thái như thế. Vì nàng là người cô yêu thương nhất, và chỉ có những khoảnh khắc thân thiết thế này, cô mới thích đùa giỡn đến vậy.
- Nằm ngoan đi, lần sau gặp lại nếu em ngoan hơn tôi sẽ trả?
OMG lại có lần sau? Joo Hyun bậm môi gào lên.
- Cô bị điên hả? Cô lấy hết lấy gì tôi mặc??
- Thì mượn đỡ đồ của chồng em mà mặc.
Cô bỏ đi về phía cửa, chỉ để lại một câu nói nhẹ bâng. Joo Hyun há hốc, trừng đôi mắt sắc hơn dao lườm theo từng bước của cô. Nỗi uất hận dâng nghẹn họng nàng không còn nói được gì... Đồ biến thái, biến thái, biến thái...!!! Đồ lót của nàng thích mặc cái gì mặc chứ, đâu phải hàng cấm mà cô ta tịch thu. Rồi cái gì mượn chồng em? Đồ lót mặc chung được sao? Aaaaaaaa....
Cô thật sự là mang theo túi đồ lót của nàng rời đi, còn quay lại hôn lên má nàng tỉnh queo.
Tiếng đóng cửa khô khốc vang lên, Joo Hyun dở khóc dở cười, bất mãn vùng vằng, không thể làm gì được.
Đưa bàn tay xoa xoa bụng dưới cho đỡ đau, đồ chết giẫm, hại nàng ra nông nỗi này rồi bỏ đi. Lồm cồm bò dậy tự lấy viên thuốc giảm đau trên túi xách ở đầu giường nằm nuốt vào. Từ cái lần đầu tiên ấy, không biết thế nào lại để sẵn thuốc giảm đau trong đó, không ngờ có lúc cần dùng thật.
Vừa cảm nhận vị đắng nghét lan từ đầu lưỡi xuống cổ họng, vừa ra sức lầm bầm, vì ai, tại ai mà nàng phải nuốt cái thứ đáng ghét này đây?
Nhưng mệt thật, mi mắt nặng trịch, ngủ lúc nào không hay? Nửa đêm mơ màng nghe tiếng mở cửa, rồi có ai đó nằm xuống mép giường bên kia không động chạm đến nàng. Vậy nên cũng chẳng cần để ý.
*********************
- Em, uống ly nước đi. - Một ly cacao nóng hổi chìa trước mặt Joo Hyun.
- Gì vậy? - Nàng nhìn Seung Wan đang mỉm cười trước mặt.
- Tại thấy em cứ xoa bụng dưới hoài, dáng đi cũng không tự nhiên lắm, cho nên...
- Tôi không sao. - Joo Hyun nhàn nhạt trả lời, có lẽ cô ta nghĩ nàng "kẹt đèn đỏ", hôm nay đã tinh tế chọn một bộ đồ "kín cổng cao tường" hòng che đi những cái không ai nên thấy.
Nói vậy chứ, đứng trước sự quan tâm của người ta, Joo Hyun dù lạnh lùng cũng khó lòng từ chối, huống hồ trước mặt mọi người phải tỏ ra là cặp vợ chồng hạnh phúc. Nhận ly cacao nóng, nàng hớp một ngụm, chất âm ấm béo ngậy trôi qua cuống họng ngấm xuống bụng lại làm nàng dễ chịu hơn, xem chừng cái này rất tốt!
Hôm nay được tiếp tục có mặt ở một buổi tiệc tại nhà hàng cao cấp, do ông bạn của cô Hwa mời đến dự, cũng có tên David đáng ghét đó.
Seung Wan được ông Richeer dẫn đến giới thiệu với rất nhiều người, họ cùng là bạn làm ăn của cô Hwa bên này. Ngày mốt hai vợ chồng Seung Wan di chuyển sang Pháp du lịch, nên hôm nay họ mở tiệc luôn. Thật ra mối quan hệ không thân thiết đến vậy...
Chàng trai Tây nhìn một lượt thấy Seung Wan đang bận bịu liền lập tức... Áp sát ai đó. Cầm một ly rượu tiến tới, lúc gần đến đích còn khựng lại đảo mắt một cái, có lẽ để xem chắc chắn mình không lọt vào tầm ngắm của Seung Wan. Tán tỉnh vợ người ta ít nhất phải nể mặt người ta.
- Chào người đẹp.
- À, chào anh. - Gương mặt Joo Hyun vương nét mệt mỏi nhưng vẫn phải tươi cười cùng anh ta.
...
...
Seung Wan xã giao với những kẻ được cho là "người quen" một hồi mới chợt nhớ đến cô vợ, quay lại đảo mắt đã không còn thấy nàng đâu, liền nhíu mày, gật đầu cáo lỗi với người phụ nữ Tây đang tiếp chuyện mình, bước về phía Na Hee ghé tai thì thầm.
- Hyun đâu?
- Đi toilet rồi.
- Lâu chưa?
- Nãy giờ.
Dự cảm chẳng lành vụt qua đầu Seung Wan, nhíu mày khó chịu. Lập tức lấy điện thoại ra gọi. Thuê bao.
Tên David đứng một góc gần đó nói chuyện cùng người phụ nữ trẻ khác. Tên to béo Richeer thì đã không còn thấy đâu.
Sự bất an càng mãnh liệt, Seung Wan lập tức co chân chạy vào toilet làm đám thân cận hốt hoảng chạy theo.
Không có ai trong đó.
Rùng mình một cái, tim đập thình thịch, người run rẫy, mắt đầy tơ máu.
Cái gì đây? Mới lơ là một chút... Hyun... Tốt nhất em không nên có chuyện gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com