Chương 24
"Khi nào có thời gian rảnh xem thử kịch bản này đi, biểu diễn cho ta xem"
Bùi Châu Hiền ngồi trên băng ghế của bệnh viện, xem kịch bản La tỷ chia sẻ cho nàng.
Vị tỷ tỷ này hóa ra thích xem kịch nói sao...
Bảo biểu diễn trước mặt cho La tỷ xem? Yêu cầu này cũng quá kỳ quái đi, Bùi Châu Hiền trước giờ trừ khi là đi thử vai, chưa từng đứng trước mặt ai biểu diễn trực tiếp như vậy.
Bùi Châu Hiền nghiêm túc đọc kịch bản, nhưng mà kịch bản này không giống bình thường, ngắn gọn chỉ có mô tả nhân vật cùng ba tràng diễn, tên nhân vật đều dùng A, B để thay thế. Nàng cảm thấy trước giờ chính mình có thể hiểu được kịch bản khá tốt, không nghĩ tới kịch bản La tỷ đưa nàng cần vận dụng trí tưởng tượng nhiều đến vậy, xem ra vẫn cần tìm kiếm tài liệu về tập luyện thêm.
Tuy rằng cung cấp nội dung không nhiều, nhưng kịch bản này vẫn hết sức thú vị.
Nhân vật phi thường hấp dẫn Bùi Châu Hiền, làm nàng nôn nao muốn thử sức.
Kịch bản đề cập nhân vật chính là A, năm A mười bảy tuổi bạn thân nhất của nàng ai đó bị giết chết.
Mười năm sau, bỗng dưng xuất hiện một cô gái giống đến từng đường nét, như là nhân bản từ hình mẫu 17 tuổi của bạn nàng bước vào cuộc sống của A, từ đó bắt đầu kéo theo một loạt sự kiện kỳ lạ, dẫn dắt điều tra về chân tướng vụ thảm án.
Mà thủ phạm sát hại bạn mình năm đó, nguyên lai lại chính là A.
Bùi Châu Hiền nhìn kịch bản, lông tóc dựng đứng.
Rất muốn xem tiếp, nhưng La tỷ chỉ gửi một đoạn ngắn, chọc cho tim gan Bùi Châu Hiền đều ngứa ngáy.
Bùi Châu Hiền bắt đầu tập trung đem chính mình nhập vào vai diễn, lẩm nhẩm lời thoại, tưởng tượng nếu mình là A, thì lúc nói chuyện cùng kẻ đang muốn lột trần tội ác của mình, A sẽ dùng biểu cảm như thế nào để đối mặt....
"Bùi Châu Hiền"
Bỗng từ đâu có người gọi tên, nàng ngẩng đầu, phát hiện ra là Tống Như Ngữ.
Tống Như Ngữ nhỏ giọng hướng về Bùi Châu Hiền nói: "Châu Hiền tỷ, ngươi có thể đến đây một chút không? Ta có chuyện muốn cùng ngươi nói"
Trước đó Tống Như Ngữ làm không ít chuyện hoang đường, Bùi Châu Hiền không quá tin tưởng người này, luôn có cảm giác dè chừng, nhưng mà Tư tỷ đứng ở phía sau hướng mắt về nàng ra hiệu, cộng thêm Tống Như Ngữ vẻ mặt thành khẩn, giống như thật sự muốn cùng nàng nói chuyện rõ ràng, giải quyết khúc mắc.
Bùi Châu Hiền cất điện thoại, theo Tống Như Ngữ cùng Tư tỷ ra cuối hành lang nơi không có ai qua lại. Tống Như Ngữ yếu ớt nói: "Châu Hiền tỷ, trước đó ta làm nhiều chuyện không đúng, ta quá nghĩ cho bản thân, muốn giành spotlight với ngươi, cho nên đối với ngươi.... chẳng ra gì. Ta muốn chân thành xin lỗi ngươi"
Còn tưởng muốn nói chuyện công việc, không nghĩ Tống Như Ngữ lại đến xin lỗi nàng.
Tống Như Ngữ nắm tay Bùi Châu Hiền nói: "Tư tỷ đã mắng ta một trận, chính ta cũng ý thức được bản thân quá nôn nóng, làm rối tung mọi việc. Nếu Châu Hiền tỷ cảm thấy ta quá đáng, không nghĩ dễ dàng bỏ qua như vậy, người liền đánh ta mắng ta đi, ta tuyệt đối sẽ không đáp trả. Chỉ là...mong ngươi đừng chán ghét ta."
Bùi Châu Hiền nhìn sang Tư tỷ, Tư tỷ mặt lạnh tanh nhìn chằm chằm Tống Như Ngữ, giám sát nàng hối cải.
Thì ra Tư tỷ đều biết hết rồi. Quả nhiên vẫn có bản lĩnh của người đại diện.
Tư tỷ đã cùng Phùng Duẫn Hâm thỏa thuận, chỉ cần bồi thường chi phí thuốc men cùng tiền công hai ngày cho người trong đoàn, không truy cứu hình sự. Công ty của những nghệ sĩ khác cũng không tiện làm lớn chuyện, giới giải trí nói nhỏ không nhỏ, lớn không lớn, còn muốn đi lâu dài với nhau, thêm một bằng hữu thêm một nhân mạch, có thể không so đo liền không so đo.
Tư tỷ cảm động thấu trời xanh, quay đủ một vòng nhanh nhảu nói lời cảm ơn, còn mua một đống trái cây chia cho mọi người, một bên đưa một bên luôn miệng trấn an, bảo đảm không có độc, bảo đảm không có độc. Hòa hoãn xong xuôi, vẫn còn dư một chút thời gian, Tư tỷ đi tìm tổ đạo diễn xin xem thử nội dung quay, kiểm tra nghệ sĩ nhà mình thể hiện thế nào.
Kết quả không xem còn bình tĩnh, xem rồi lửa giận bốc lên cao ba tầng lầu.
Tống Như Ngữ là bị điên rồi đúng không???
Cố ý dẫm Bùi Châu Hiền rõ mồn một!!!
Lại còn đi đến đâu liền thể hiện đến đó, không biết lựa lời nói chuyện, một bộ dáng thiểu năng EQ thấp chọc người xem sinh điên.
Thế này mà nàng còn muốn bạo? Lúc trước tham gia show tuyển chọn idol, tiết mục thu hút được không ít thiện cảm, nhưng mà cũng không thiếu bị hắc đến thâm đen.
Tư tỷ càng xem càng tức giận, Bùi Châu Hiền thì rất ra sức phối hợp, còn Tống Như Ngữ lại đang làm cái gì vậy? Lập tức gọi Tống Như Ngữ ra hung hắng mắng cho một trận, cảnh cáo nàng: "Ngươi nếu còn ngông cuồng như vậy, ta không có cách mang ngươi theo nữa. Khi nào trở về Bắc Kinh, ngươi muốn chọn ai làm người đại diện thì chọn, không tiễn. Ngươi cho rằng ngươi là ai mà muốn khuấy đất đảo trời. Nói cho ngươi biết, show này chiếu ra khẳng định ngươi bị hắc đến thê thảm, ai dám dùng đến ngươi nữa. Nếu ngươi có rời Bạch Mã, đảm bảo cũng không ai thỉnh ngươi về. Sự nghiệp của ngươi liền chấm dứt có hiểu không!" Khuôn mặt cùng ngữ khí đều cực kỳ tức giận, dọa Tống Như Ngữ sợ ngây người.
Vừa rồi Tư tỷ từng câu giống như gậy Như Ý gõ lên đầu Tống Như Ngữ khai thông cho nàng, đem nàng dọa đến tái mét mặt mày rồi Tư tỷ mới chậm rãi thay đổi chiến thuật, nhẹ nhàng hướng nàng khuyên nhủ:
"Châu Hiền là diễn viên, đối với nàng tác phẩm mới là quan trọng nhất, nàng không cần xào cp để thu về nhiệt độ, nhưng vẫn bên cạnh dẫn dắt cho ngươi không oán trách gì. Ngươi hẳn là phải biết ơn mà nắm chắc cơ hội, tuy nói show này nhìn qua sơ sài, nhưng giới giải trí quả thật vi diệu, không ai có thể nói trước được điều gì, ngủ dậy một đêm đều có thể bạo hồng. Lỡ đâu show này chính là thiên mệnh của ngươi thì sao? Bỏ lỡ cơ hội ngươi đừng gào khóc"
Thấy Tống Như Ngữ giống nghe thông thấu rồi, Tư tỷ nhân cơ hội nói: "Tiểu Tống, ngươi có tin ta không?"
Tống Như Ngữ rầu rĩ trả lời: "Ta đương nhiên tin ngươi"
"Tin ta thì được, vậy ngươi nghe lời ta, lập tức đi tìm Châu Hiền xin lỗi, về sau hai ngươi tiếp tục buôn bán. Đừng ngu ngốc bỏ lỡ bất cứ cơ hội nào. Đây không phải vì ta, vì Châu Hiền hay vì công ty, mà là vì tiền đồ của chính ngươi. Hiểu không?"
Tống Như Ngữ gật gật đầu. Tư tỷ hài lòng vỗ vỗ lưng nàng: "Biết lỗi sai là tốt a"
Nên Tống Như Ngữ tìm đến Bùi Châu Hiền xin lỗi. Toàn bộ quá trình Tư tỷ đều dám sát, nghe xong trong ruột đều thở phào nhẹ nhõm. Nàng biết Bùi Châu Hiền tính cách rất được, chỉ cần Tống Như Ngữ chân thành xin lỗi, đứa nhỏ này khẳng định sẽ không so đo tính toán.
Bây giờ quan trọng phải cùng hậu kỳ thương lượng đem lược bỏ những đoạn Tống Như Ngữ thái độ, lại phải xin Phùng đạo mấy ngày sắp tới tăng thời lượng lên hình cho Tống Như Ngữ lên một ít. Khúc mắc giữa Tống Như Ngữ cùng Bùi Châu Hiền cũng giải quyết xong, Tư tỷ quyết định quay về lo việc của Tiểu Mao. Trước khi đi còn kéo cả hai đến xoa xoa đầu, thủ thỉ: "Về việc bồi thường đã có ta cùng công ty xử lý, đừng quá lo lắng. Các ngươi đều là mấy đứa nhỏ ta che chở, ta không cần gì to tát chỉ cần các ngươi nghiêm túc tập trung cho sự nghiệp, sau này ông trời sẽ không phụ lòng chúng ta"
Hai nàng gật gật đầu, Tư tỷ hài lòng rời đi. Chiếc xe chờ Tư tỷ dần khuất bóng, Tống Như Ngữ cùng Bùi Châu Hiền vào canteen bệnh viện ăn chút cháo. Chờ các nàng quay trở lại, đoàn làm phim đã rời đi phân nửa, Phùng Duẫn Hâm đang làm thủ tục xuất viện. Tôn Thừa Hoan đứng kế bên chờ nàng, qua đuôi mắt phát hiện Bùi Châu Hiền đi tới, liền ngẩng đầu lên nhìn.
Bùi Châu Hiền gật đầu chào hỏi. Tôn Thừa Hoan nhận ra bên người Bùi Châu Hiền còn có Tống Như Ngữ, liền nói: "Tiểu Hiền, tới đây"
Bùi Châu Hiền ngoan ngoãn nghe lời khiến Tôn Thừa Hoan rất hài lòng: "Lát nữa ngươi theo ta cùng Phùng Duẫn Hâm đi về"
"A? Được..."
Tống Như Ngữ thấy Bùi Châu Hiền sắp sửa về, bèn chạy đi tìm Tiền Vũ.
Bùi Châu Hiền hỏi thăm Phùng Duẫn Hâm, trông Phùng đạo tinh thần khá hơn không ít, nhưng vẫn không tránh được ủ rũ: "Hợp đồng siết đến quá chặt, không thể chậm trễ được. Những người tình huống trầm trọng tạm thời ở lại bệnh viện quan sát thêm, còn lại tất cả phải rút về. Ai, miếng cơm này quả thật khó ăn, deadline cả ngày lơ lửng trên không trung, lười biếng liền lập tức bị treo cổ"
Phùng Duẫn Hâm lái xe, bình thường Tôn Thừa Hoan luôn ngồi ở ghế phó lái, nhưng hôm nay có Bùi Châu Hiền nên Tôn Thừa Hoan lui xuống ngồi ở băng ghế sau chung với Bùi Châu Hiền.
Phùng Duẫn Hâm đặc biệt tò mò về, nàng sớm đã phát hiện thái độ Tôn lão sư đối với đứa nhỏ này không hề bình thường.
Quá sức mới mẻ a, Tôn lão sư của chúng ta cây cổ thụ ngàn năm đã muốn hóa thạch, nay tự dưng lại có cơn mưa phùn tình yêu từ đâu kéo đến, lắc rắc lên đầu nàng.
Nàng cùng bạn bè không ít lần bàn tán suy luận xem Tôn khó ở có thể cảm thấy hứng thú với loại người nào, không nghĩ tới...
Tôn Thừa Hoan biết Phùng Duẫn Hâm đang âm thầm bát quái, ngẩng lên nhìn vào kính chiếu hậu liếc một cái, dọa cho Phùng Duẫn Hâm đang tâm động sợ đến im re, hết dám ngo ngoe rục rịch.
Bùi Châu Hiền ngồi trên xe thấy hai người còn lại không nói với nhau câu nào, không khí có chút ngột ngạt, bỗng nàng nhớ lại lúc trước mình vẫn luôn hiểu lầm mối quan hệ giữa La Hân và Phùng Duẫn Hâm, lắp bắp hỏi: "Ta ngồi đây có phải có chút không thích hợp không?"
Phùng Duẫn Hâm xua xua tay, vui vẻ nói: "Nào có nào có" Sau đó bắt đầu không dừng miệng, hỏi lung tung: "Nghe nói tiểu Hiền lúc trước đem ta cùng Tôn... La tỷ hiểu nhầm thành một đôi?"
Bùi Châu Hiền đỏ mặt: "Chuyện này quá xấu hổ, xin Phùng đạo đừng nhắc nữa"
Phùng Duẫn Hâm vẫn giữ nguyên vẻ hí hửng: "Ai, ta thật không đủ bản lĩnh, không có phúc cùng La tỷ yêu đương. La tỷ của chúng ta a, bắt đầu vào cấp 2 đã nhận được một đống thơ tình, hotboy hotgirl trong trường không ngại theo đuổi nàng, tiểu cô nương bị nàng bỏ bùa cho mê mẩn càng là không đếm xuể, chính là đông đúc như xe buýt Bắc Kinh chuyến sáng."
Bùi Châu Hiền chỉ nghe thấy trọng điểm ba chữ "tiểu cô nương"
"Nhưng mà lão Phật gia ánh mắt quá cao, cho tới giờ vẫn không thấy ai thuận mắt"
Tôn Thừa Hoan: "Ta quen ở sạch"
Phùng Duẫn Hâm: "Đúng đúng đúng, ánh mắt cao lại còn quen ở sạch"
Tôn Thừa Hoan: "..."
"Nhưng mà Châu Hiền, hôm qua lúc La tỷ chiếu cố ngươi, không biết vì sao cũng không thấy thói ở sạch lộ ra tới" Phùng Duẫn Hâm quay đầu lại nhìn Bùi Châu Hiền cười gian xảo.
"Không đùa đâu, thật sự hai mươi năm quen biết nàng, lần đầu tiên mới thấy"
Tôn Thừa Hoan nghĩ thầm, họ Phùng lại bắt đầu.
Từ lúc nhận thức Tôn Thừa Hoan về sau đã hơn hai mươi năm, hoài nghi lớn nhất cuộc đời Phùng Duẫn Hâm chính là vì sao Tôn Thừa Hoan không yêu đương? Khi nào mới tính toán yêu đương? Yêu đương với kẻ nào?
Mỗi lần có động tĩnh gì khởi sắc, có ai đó có thể làm Tôn Thừa Hoan không chán ghét tiếp cận đến nàng, Phùng Duẫn Hâm đều hưng phấn không thôi, hận không thể ấn đầu Tôn Thừa Hoan bắt nàng lập tức ký vào giấy đăng ký kết hôn.
Tôn Thừa Hoan đều quen rồi, chỉ sợ Bùi Châu Hiền bị Phùng Duẫn Hâm trêu chọc như vậy da mặt mỏng chịu không nổi.
Không nghĩ tới Bùi Châu Hiền cười đáp lại: "Phùng đạo cùng La tỷ biết nhau cũng thật lâu, hẳn là đã đồng hành cùng nhau tận hai mươi năm"
Phùng Duẫn Hâm: "Đúng vậy, đoạn nghiệt duyên này bắt đầu khi ta vào cấp 2" Sau đó bắt đầu mở máy hát, kể lể chuyện xưa. Tôn Thừa Hoan nghe xấp xỉ cả trăm lần, lỗ tai đã sớm đóng kén.
Ngoài dự kiến Bùi Châu Hiền rất chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng sẽ cười đáp lễ Phùng Duẫn Hâm một cái, hơn nữa đều cười đúng lúc đúng chỗ, không giống như đáp cho có lệ. Phùng Duẫn Hâm nói đến miệng khô lưỡi khô, phải dừng lại thở một lát.
Tôn Thừa Hoan hỏi Bùi Châu Hiền: "Đã xem kịch bản chưa?"
Bùi Châu Hiền: "Xem xong"
"Lời thoại nhớ hết không? Khi nào có thể diễn cho ta xem?" Thấy Tôn Thừa Hoan giống như là gấp chờ không nổi, rõ ràng đối với tràng diễn nhỏ này rất coi trọng, Bùi Châu Hiền nghiêm túc trả lời nàng: "Bất cứ lúc nàng La tỷ rảnh, ta đều có thể"
"Xong nhanh như vậy sao?" Tôn Thừa Hoan xem chừng rất hài lòng, nhìn ra được Bùi Châu Hiền đối với kịch bản đòi hỏi phải có nghiên cứu kỹ của nàng không hề chậm trễ.
Phùng Duẫn Hâm: "Các ngươi đang nói gì vậy? Kịch bản gì diễn cái gì? Còn biểu diễn trực tiếp sao ôi quá kích thích!! Có thể cho ta xem cùng không?"
Lỗ tai Bùi Châu Hiền đỏ lừ, chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tôn Thừa Hoan: "Ta thấy người xưa nói không sai, tên sao người vậy"
Phùng Duẫn Hâm: "Có ý gì?"
"Cứ tiếp tục nói nhảm đi, tin ta đánh cho ngươi một trận phùng mang trợn má lên không, cho ngươi xứng với họ Phùng của tổ tông ngươi"
Phùng Duẫn Hâm: "...."
.
Hơn phân nửa người trong đoàn đã về tới, buổi tối tranh thủ quay một chút, chờ ngày mai mọi người về đủ chính thức khởi công. Phùng Duẫn Hâm thân là đạo diễn, vội vàng đi tìm bộ phận hậu kì kiểm tra, biết được Bạch Mã điện ảnh đề xuất chỉnh sửa sản phẩm đợt trước, yêu cầu này Phùng Duẫn Hâm suy nghĩ một chút thấy cũng không có gì là không tốt, một màn xé nhau của Tống Như Ngữ truyền bá ra bên ngoài, dễ tạo phản cảm. Cho nên Phùng Duẫn Hâm đồng ý cắt bớt chi tiết Tống Như Ngữ làm yêu làm sách, tận lực tạo không khí hòa ái đoàn kết, năng lượng chính phái như vậy, cũng dễ dàng lôi kéo tình cảm.
Hậu kỳ cắt cắt chỉnh chỉnh theo yêu cầu của nàng, không nghĩ tới sản phẩm thu được lúc sau nhàm chán vẫn hoàn nhàm chán. Phùng Duẫn Hâm xem một lúc cũng muốn gục xuống ngủ.
Phùng Duẫn Hâm lại xoay người nói với hậu kỳ, đem tình tiết đẩy nhanh lên chút, giữ lại xung đột để câu rating.
Hậu kỳ: "???"
Không phải muốn hòa bình bác ái sao? Hậu kỳ đều bị nàng làm cho phiền chết.
Rõ ràng biết trước không có thời gian, giờ giấc phát sóng đã định, chỉ có thể chỉnh sửa lần cuối, không có khả năng bôi trát ra thêm.
Phùng Duẫn Hâm mới ra viện lại bắt đầu thức khuya, công việc một đống đổ lên đầu. Những nhân viên khác chịu không nổi đều đi ngủ, chỉ còn Tôn Thừa Hoan ngồi lại với Phùng Duẫn Hâm.
Có Tôn Thừa Hoan bên cạnh phù hộ, thật mau có thể đem tình tiết sắp xếp đến lưu loát, nhưng bởi vì giai đoạn trước chuẩn bị không đủ, hậu kỳ lại cắt ghép vụng về, trừ phi bỏ hết làm lại, bằng không chương trình bảo đảm không gây được chút bọt nước.
Phùng Duẫn Hâm thật nản lòng: "Ta hết thời rồi đúng không?"
Tôn Thừa Hoan: "Muốn nghe nói thật hay sao?"
Phùng Duẫn Hâm: "... Ngươi vẫn là nên nói cái gì tốt đẹp vỗ về trái tim tổn thương của ta chút đi"
Tôn Thừa Hoan: "Không có hết thời"
Phùng Duẫn Hâm đang muốn quay sang cười cười ôm lấy Tôn Thừa Hoan, đã nghe nàng nói tiếp: "Từ trước đến nay ngươi cũng chưa từng lên đến đỉnh cao, sao gọi là hết thời được, sự nghiệp của ngươi đều bò rì rì mà đi"
Phùng Duẫn Hâm: "...."
.
Lệ thôn buổi tối vẫn nóng bức như cũ, Bùi Châu Hiền phát hiện gần đó có cửa tiệm tạp hóa, muốn đi mua kem ăn giải nhiệt. Dọc đường nàng nhận được wechat của Tống Như Ngữ: "Châu Hiền tỷ, ngươi đi mua quà vặt sao? Có thể mua cho ta cây kem ốc quế cầu vồng không?"
Kem ốc quế cầu vồng?
Bùi Châu Hiền lúc này đứng trước tủ đông, hỏi ông chủ: "Có kem ốc quế cầu vồng không ạ?"
Ông chủ lục lọi trong tủ, sau đó lấy ra mấy cái trước mặt Bùi Châu Hiền. Bùi Châu Hiền nhìn thấy có một lọai in hình rất đáng yêu, bèn mua hai cái cho mình cùng Tống Như Ngữ.
Nếu Tống Như Ngữ đã thành tâm xin lỗi, Bùi Châu Hiền cũng không muốn đôi co. Rốt cuộc chung một công ty, ngẩng đầu lên cúi đầu xuông đều có thể đụng mặt, gây gổ chỉ tổ làm cho chính bản thân không thoải mái.
Bùi Châu Hiền cầm kem trở về, vừa lúc ở cửa chính đang có người đặt máy quay bàn luận chuyện ghi hình, nàng bèn men theo lối nhỏ bên hông biệt thự mà đi. Còn chưa bước vào trong đã nghe được tiếng Tống Như Ngữ cùng Tiền Vũ nói chuyện phiếm.
"...Chỉ là cái tuyến mười tám phiền phức, công ty vực dậy thế nào cũng không nổi tiếng được, nên phái đến làm trợ lý cho ta"
Bùi Châu Hiền dừng bước chân, đây là tiếng của Tống Như Ngữ.
Tiền Vũ xuýt xoa: "Còn nói vớ vẩn, ai là trợ lý cho ngươi chứ?"
Tống Như Ngữ cười ha hả đáp: "Không thấy người đại diện hôm nay đến là để giải quyết chuyện của ta sao? Tư tỷ ở đây nửa ngày, là để áp tiền bồi thường đến mức thấp nhất, nàng còn chạy đi tìm tổ đạo diễn thương lượng cắt bớt những cảnh ta thể hiện không tốt, tương lai nhờ Phùng đạo chiếu cố cho ta lên hình nhiều hơn. Tư tỷ là người đại diện cho ta lẫn Bùi Châu Hiền, như thế nào lại chỉ lo lắng mình ta. Hơn nữa vội vàng rời đi như vậy là để tranh thủ giành tài nguyên cho một nữ diễn viên khác cùng công ty. Tài nguyên này thật không tồi, ngươi nói xem vì cái gì Tư tỷ không cấp tài nguyên cho Bùi Châu Hiền. Nàng đã hơn một năm không có phim mới, công tác duy nhất là cái chương trình này"
Tiền Vũ trả lời "Ân, xem như ngươi nói đúng"
Tống Như Ngữ hì hì cười: "Còn không phải chướng mắt nàng, cảm thấy tiền đồ nàng không ra gì sao? Được rồi, không nói chuyện với ngươi nữa, Bùi Châu Hiền đi mua kem sắp về rồi. Lời này nếu để nàng nghe được, công tình ta ra vẻ đáng thương xin lỗi nàng đều đổ sông đổ bể. Ai nha, ngươi nói xem kỹ thuật diễn của ta so với nàng, chỉ có hơn chứ không kém"
.
Lầu 3, phòng nghỉ của Phùng Duẫn Hâm.
Phùng Duẫn Hâm nghe Tôn Thừa Hoan nói xong, kinh ngạc thốt lên: "Cái gì? Tiểu Hiền thực sự nói thế? Sao ta không biết gì cả?"
Phùng Duẫn Hâm điên cuồng bát quái chuyện giữa Bùi Châu Hiền và Tôn Thừa Hoan, nên Tôn Thừa Hoan liền đem chuyện Bùi Châu Hiền thổ lộ trước mặt mọi người đêm đó kể ra.
Phùng Duẫn Hâm bên này không thể tin nổi: "Rất sớm đã thích ngươi? Không ai có thể thay thế vị trí Tôn lão sư trong lòng nàng? Thật hay giả? Có thể ngươi hiểu sai ý người ta không?"
Tôn Thừa Hoan hừ một tiếng: "Ngươi cảm thấy ta là loại ngu xuẩn tự mình đa tình?"
Phùng Duẫn Hâm lúng túng: "Nhưng mà... khó nói, ta cảm thấy tiểu Hiền không giống loại người trước mặt bá quan văn võ thâm tình bày tỏ a"
Tôn Thừa Hoan nheo mắt nhìn nàng, dỗi nói: "Đuổi theo ta hỏi ngược hỏi xuôi là ngươi, hiện tại nghi ngờ ta cũng là ngươi, nếu không tin hỏi ta làm gì?"
Phùng Duẫn Hâm: ".... Ta không phải chỉ là đang giả sử thôi sao, ngươi cáu cái gì?"
Tôn Thừa Hoan không nghĩ tiếp tục cùng Phùng Duẫn Hâm nói chuyện, bỏ xuống lầu.
Dọc đường đi, Tôn Thừa Hoan đem tình huống lúc nghe thấy Bùi Châu Hiền bày tỏ hồi tưởng lại.
Giống như ta chỉ nghe được nửa câu sau.
Phía trước Bùi Châu Hiền nói cái gì? Không phải ta thật sự hiểu sai đấy chứ?
Tôn Thừa Hoan tự mình lâm vào hoài nghi, mới vừa đi xuống lầu, đụng mặt Bùi Châu Hiền đang đứng ăn kem, trong tay còn cầm một cái. Thấy Tôn Thừa Hoan đi xuống, Bùi Châu Hiền gọi nàng:
"La tỷ"
Tôn Thừa Hoan dừng bước, Bùi Châu Hiền tiến tới gần hỏi: "Ngươi thích ăn kem không?"
"Cũng tạm" Tôn Thừa Hoan nghĩ thầm, ta thỉnh thoảng khi ra ngoài sẽ ăn một chút Gelato thủ công ở nhà hàng Ý.
Bùi Châu Hiền đưa cây kem cho nàng, ngọt ngào cười nói: "Vậy cho ngươi"
Tôn Thừa Hoan nhận lấy, có hơi ngoài dự đoán: "Cảm ơn"
.
Tống Như Ngữ từ phòng bước ra, nhìn thấy Bùi Châu Hiền đang ăn kem, buồn bực đi tới hỏi nàng: "Châu Hiền tỷ, của ta đâu?"
Bùi Châu Hiền nhìn nàng: "Ta không mua"
"Vì sao a? Ngươi không thấy wechat của ta sao?"
Bùi Châu Hiền lại cắn một miếng, ăn đến vui vẻ: "Thấy"
Tống Như Ngữ mặt đầy dấu chấm hỏi: "Vậy sao ngươi không mua về cho ta?"
Bùi Châu Hiền: "Ai là trợ lý của ngươi, người đi tìm người đó mà nhờ"
Tống Như Ngữ tim đập hẫng một nhịp, biết Bùi Châu Hiền đã nghe thấy mình nói chuyện với Tiền Vũ.
Bùi Châu Hiền đem cây kem ăn xong, phủi phủi tay hướng Tống Như Ngữ nói: "Đối với ngươi kỹ thuật diễn của ta không có sức nặng, ta không có gì để nói. Nhưng diễn xuất không phải nông cạn như ngươi nghĩ. Đó là cả một quá trình nghiên cứu thế giới, nghiêm cứu chính mình, yêu cầu bản thân không ngừng quan sát, lí giải, nghiên cứu và giác ngộ. Bộ dạng hư tình giả ý của ngươi tuyệt đối không được gọi là diễn xuất"
Nói xong Bùi Châu Hiền bỏ đi, không hề ngoái lại nhìn Tống Như Ngữ đang đứng đó tức anh ách lấy một cái.
.
Tôn Thừa Hoan bên này chăm chú nhìn cây kem Bùi Châu Hiền đưa cho mình nửa ngày, xoay người nhanh chóng lên lầu, đá văng cửa phòng của Phùng Duẫn Hâm, dí dí món quà trước mặt nàng.
Phùng Duẫn Hâm: "???"
Tôn Thừa Hoan: "Thấy gì không? Đây là chứng cớ, chứng minh Bùi Châu Hiền yêu ta"
Phùng Duẫn Hâm: "???"
"Nàng vừa đưa cho ta, chỉ tặng một mình ta"
Phùng Duẫn Hâm: "Nhưng ngươi hiện tại là La Hân a, không phải Tôn Thừa Hoan"
"Trước đó Bùi Châu Hiền có nói qua, tuy chưa bao giờ thấy ta nhưng đã tìm hiểu về ta không ít, vừa vặn lúc này có thể chứng minh, bất kể ta là La Hân hay Tôn Thừa Hoan, nàng đều yêu thích ta"
Phùng Duẫn Hâm lâm vào trầm tư.
Giống như thật sự bị thuyết phục....
Chính là không hiểu vì sao vẫn cảm thấy có gì không đúng lắm...
Tôn Thừa Hoan đem xé bỏ lớp giấy gói, nhìn nhìn cười cười rồi mới cắn một miếng.
Ân, hệt như nàng tưởng tượng.
Đều nghe nồng nặc mùi hương liệu phụ gia thực phẩm.
Nhưng mà, cũng rất ngọt.
Lời tác giả
Tôn Thừa Hoan: Mặc kệ các ngươi soi mói phản bác thế nào, Bùi Châu Hiền chính là yêu ta! *đập bàn*
Bùi *không dám động đậy cãi lại* Châu Hiền: Đúng đúng đúng...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com