Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 9

Chapter 9.



"Thật lòng mà nói, cô hôn không giỏi bằng anh ấy."

Seungwan siết chặt nắm tay đến mức móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay của cậu. Vẻ lạnh nhạt cùng không quan tâm của chị Joohyun càng khiến trong lòng cậu khó chịu nhiều hơn. Quả thật sau ngần ấy năm, Bae Joohyun vẫn biết được miệng vết thương của cậu là ở đâu, để đục khoét nó, cho nó càng sâu hoắm đến rỉ màu càng tốt.

Giữ nguyên tư thế trong vòng tay Seungwan, Joohyun không hề trốn tránh ánh mắt đang nổi giận của em ấy. Thốt ra câu trả lời của mình, cô biết Seungwan sẽ phản ứng như thế nào với nó. Lặng cả người đi, hàm răng nghiến chặt và cô chắc rằng em ấy đang làm đau bàn tay của mình ở phía sau lưng cô...cô đều đoán đúng tất cả, ngoại trừ việc cô sẽ nhận thêm một vết cắn cùng một nụ hôn cuồng nhiệt hơn từ Seungwan.

Lần này chiếc lưỡi Seungwan hệt như một chú rắn cuốn lấy con mồi - là lưỡi cô một cách điên cuồng. Em ấy siết chặt không buông dù cho cô giẫy dụa vì không khí dần cạn đi. Vòng tay của Seungwan hạ lực khiến thắt lưng cô đâu đến mức muốn gãy vỡ ra. Thực sự nếu như Seungwan chỉ xem cô là người để em ấy phát tiết hay trút giận, cô vẫn sẽ không trách không hờn giận em ấy. Cô đã ngập ngừng, đã bối rối không biết nên phải đáp lại câu hỏi khinh khỉnh kia của em ấy như thế nào cho đúng. Cô không thích so sánh Seungwan với ai cả, vì với cô em ấy là duy nhất, không ai có thể thay thế được. Hắn ta hay anh ấy mà cô và Seungwan nhắc đến đơn giản là một người đóng vai không đáng kể đến trong chuyện của cô và Seungwan. Trước đây cô hẳn đã diễn đạt lắm, đến mức hiện tại hình ảnh cô trong mắt Seungwan đã gắn liền với nhân vật kia mất rồi.

"Chị thẳng thắng quá đi, làm tôi buồn đó. Chắc tôi phải đi tìm phụ nữ luyện lại kĩ thuật của tôi mất."

"Mong cô luyện tập vui vẻ."

Joohyun thực sự ghét cái nhếch môi đểu giả, ánh mắt đầy sự bông đùa và cái cách Seungwan đang đề cập đến người phụ nữ khác trước mặt cô. Cô biết mình đã không còn tư cách quản em ấy bên ai hay làm những gì nhưng suy nghĩ Seungwan với người khác khiến cô không muốn đứng gần hay nhìn thấy em ấy nữa. Muốn tìm ai thì tìm, có cần phải thông báo lên cho cô biết không? Là em ấy nhắc đến anh ta trước tiên rồi sau cùng người chịu đựng cơn bực dọc này là cô?

"Lần đầu cũng như cũng lần cuối, cấm tiệt cô lảng vảng trước nhà tôi."

Seungwan bất ngờ lùi lại vài bước trước cái đẩy khá mạnh từ chị Joohyun. Còn chưa kịp hoàn hồn vì bị đẩy, tiếng cửa đóng sập lại dọa cậu thêm một lần nữa. Đứng nhìn cánh cửa thêm vài phút, cậu thở dài quay lưng rời đi.

-

Đêm nay rượu rót vào cổ họng cậu đắng một cách kì lạ. Đắng như vị đôi môi của chị Joohyun...vừa đắng vừa khiến người ta đau lòng xót dạ...vậy mà khi chạm vào đôi môi đó cậu lại trở nên tham lam, muốn nếm thêm vị đắng ấy càng lâu càng tốt. Cậu mong muốn chiếc hôn giữa cậu và chị ấy ngọt ngào và đong đầy cuồng nhiệt lẫn yêu đương như xưa, chứ không phải là trút giận hay giằng xéo lẫn nhau như vừa rồi. Yêu vẫn còn, thương cũng không biến mất thế nhưng để hôn được như xưa sao có thể khó khăn đến như vậy. Là có khoảng cách sao? Phải, phải, chị Joohyun đâu có còn yêu cậu nữa. Chị ấy yêu người khác rồi. Chính miệng chị ấy nói cho cậu biết mà, còn nói trước mặt tên người yêu của chị ấy.

Tên khốn kia chẳng phải đang ôm ấp cô gái nào ở băng ghế trong góc sao? Seungwan chớp chớp mắt rồi dùng tay dụi mắt của cậu để xác minh rằng cậu không nhìn nhầm. Cậu dù có hơi choáng một chút nhưng gương mặt tên khốn đó cậu không thể quên được. Chị Joohyun liệu có biết chuyện hắn ở sau lưng chị ấy ôm ấp, hôn hít cô gái khác không? Hắn ta đang dùng cái kĩ thuật hôn môi - mà theo chị Joohyun nói là hơn hẳn cậu để hôn một người khác, không phải chị ấy. À mà tại sao cậu phải quan tâm nhỉ? Đúng, cậu sẽ không quan tâm, quan tâm hắn ta thì chai rượu của cậu sẽ như thế nào đây? Cậu đây sẽ méo quan tâm đến tên khốn đó cùng sự phản bội của hắn. Uống, cậu sẽ tập trung uống. Không thấy, không nghĩ gì nữa.

Đã làm việc ở quán rượu này trong một thời gian dài, cảnh người này người kia nốc rượu như thể không có ngày mai đã không còn là chuyện mới mẻ hay lạ lẫm với Chungha. Điều đặc biệt khiến cô chú ý đến cô gái tóc nâu sáng đang ngồi gần cô là cách cô ấy làm bạn với rượu. Uống rất chậm rãi, có đôi khi cô ấy sẽ tự lẩm bẩm gì đó rồi uống tiếp, có đôi khi cô còn thấy cô ấy đưa tay lau vội đôi mắt đã ngập đầy nước.

"Cô gì ơi, cho tôi thêm một chai rượu nữa nhé, loại nào đắng vào. Hmm, cô-cô có thể ngồi uống cùng tôi một chút không?"

Trước đôi gò má ửng đỏ vì say với đôi mắt sáng bừng kia, Chungha thực không nghĩ cô sẽ từ chối. Lấy chai rượu theo như yêu cầu trên giá, cô không quên lấy thêm một chiếc ly dành cho cô trước khi ngồi xuống đối diện vị khách đặc biệt này.

"Đắng thật, nhưng tôi thích. Cảm ơn cô."

Chungha vốn không phải một người thích trò chuyện cùng người lạ, tửu lượng của cô càng không cao nên cô có chút yên tâm khi vị khách này chỉ im lặng uống rượu của cô ấy và không lên tiếng ép cô dùng rượu. Đôi khi cô ấy sẽ nói một vài câu vô nghĩa, nhưng theo cô nếu ghép những câu vô nghĩa đó lại với nhau, cô có thể tương đối hiểu ra được đó là một câu chuyện có đầu có đuôi.

"Chung---ha-ssi? Tôi sẽ nói cô nghe một bí mật của tôi."

"Vâng?"

"Tôi buông bỏ cô ấy không được. Tôi không buông bỏ Bae Joohyun được. Tôi không làm được."

-

Tim Joohyun đập thình thịch khi cầm chiếc điện thoại đang rung liên hồi với một dãy số điện thoại lạ trên màn hình. Cuộc gọi từ số lạ vào đêm muộn thế này giống như là một nỗi ám ảnh với cô vậy. Đến cận kề hồi rung cuối cùng cô mới thu hết can đảm mà nhận lấy cuộc gọi. Phía đầu dây bên kia thật yên tĩnh, yên tĩnh đến mức cô có thể nghe được nhịp thở đều đặn của người gọi đến.

"A...bắt máy rồi này. Sao chị dám trả lời tôi chậm như vậy hả? Tôi gọi là chị phải nghe liền chứ!!!"

"Bae Joohyun! Bae.Joo.Hyun! Chị nghĩ chị là ai? Chị nghĩ chị hay lắm sao hả? Chị chẳng qua chỉ là một người bình thường giữa hành tinh mấy tỷ người này thôi."

"Chị thật chẳng là gì trên cái hành tinh này hết. Có tôi ngu, tôi xem chị là cả thế giới của tôi, chị là duy nhất, là độc nhất, là yêu thương không thể thay thế được."

"Hận chị, ngừng yêu chị đơn giản lắm, chết tiệt là đơn giản với ai chứ tôi đây ứ có làm được."

"Tôi muốn chị phải nhận tổn thương tôi phải chịu, tôi muốn chị phải trải qua đau đớn như tôi, nhưng tôi biết chị đau một tôi sẽ đau cả trăm cả ngàn lần. Trách thì trách tôi ngu quá ngu, tôi đi yêu chị."

"Em say rồi."

"Chị im đi. Chị thì biết cái gì!? Tôi ngu nên giao tim tôi cho chị chơi đùa. Chị muốn yêu tôi thì chị yêu, chị phụ tôi thì chị phụ. Vậy chứ tôi vẫn hạnh phúc nha, hạnh phúc vì chị đã từng giữ lấy tim tôi, yêu tôi."

"Chị tưởng ai cũng thích nhìn gương mặt xinh đẹp của chị hả? Xì, tôi đây toàn nhìn chị từ phía sau nè. Chứ nhìn thẳng chị để cho chị sẽ thấy ánh mắt si dại của tôi à? Tôi không có dại đâu nha."

"Bae Joohyun, tôi nói cho chị biết, tôi buông chị không được. Son Seungwan tôi không làm được."

Joohyun nghe được giọng nói nức nở pha men say hòa lẫn sự chân thành của Seungwan vang lên đều đặn bên tai cô. Câu chữ vừa trách móc vừa mang theo nỗi lòng, tình cảm của em ấy khiến mắt cô đã đẫm lệ lúc nào mà cô chẳng hay. Chỉ biết nắm thật chặt điện thoại, cố gắng lắng nghe không xót chữ nào từ Seungwan.

"Tôi đi uống rượu thấy hắn ta đang bên cạnh người khác. Đáng lẽ tôi nên vui vì chị bị quả báo, bị phản bội nhưng chị biết gì không Joohyun? Tôi thấy đau lòng nhiều hơn. Chị từng nói hắn là người chị yêu, là hạnh phúc của chị...tôi sợ chị sẽ bị tổn thương, sợ chị mất đi hạnh phúc. Tôi mất đi chị, mất đi hạnh phúc của mình nên tôi lo lắng chị sẽ phải đau thương như tôi."

"Em đang ở đâu?"

"Chị hỏi làm chi? Chị đến gặp tôi hay gặp tên khốn kia của chị?"

"Gặp em."

"Tôi-tôi đang đứng trước cổng khu nhà của chị. Chị cấm tôi đừng lảng vảng trước nhà chị nên tôi đâu dám trườn bản mặt tôi lên trên đó..."

"Chờ chị."

"Ai cho phép chị bắt tôi chờ? Chị nghĩ chị ngon hả? No. No. Chị ỷ chị là số một trong lòng tôi chứ gì? Được, tôi chờ, chờ bao lâu cũng được, chờ đến bình minh hay hoàng hôn cũng được tất, nhưng chị phải xuất hiện, không cho chị lừa dối tôi."

Thông qua cách nói chuyện của Seungwan, Joohyun biết em ấy đã say lắm rồi. Hồi trước cô không cho Seungwan uống bia rượu nên không biết Seungwan khi say có thể dạn miệng với cả gan đến mức này. Joohyun cảm thấy cô dường như cũng đang say, say bởi những lời tâm tình đầy chân thành của Seungwan.

-

Đoạn drunkWannie viết dựa trên chuyện Wannie tiết lộ sẽ nói những chuyện không nên nói với chị Joohyun nếu bản có men trong LUP2😂

Trong ngược có ngọt, trong ngọt có ngược là tiêu chí của mình.😳

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com