Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Những cuộc trò chuyện

...

Nửa năm sau 
Seoul, Đại Hàn Dân Quốc

"Chà! Quyển này hay thật đó Lộ Khiết à! Phải công nhận luôn đấy!"
"Mình đã nói rồi mà. Còn nhiều quyển khác hay lắm, cậu cứ tìm theo danh sách mình gửi là được. Nếu ở Hàn không có thì về Anh, chắc chắn không thiếu!"
"Từ khi chuyển đến Anh sống, mình chẳng bao giờ có thời gian để đọc sách rồi ngẫm nghĩ cả. À không hẳn, có đọc sách nhưng toàn sách chuyên ngành hoặc pháp luật. Mà từ nãy tới giờ mình thì thầm với bạn ở trong thư viện, người ta cứ chỉ trỏ tưởng mình là người Hoa cơ! Haha"

HaeJi dành thời gian của nửa năm qua để thử sức với nghề quản lý nghệ sĩ và mọi chuyện cũng thật là không tồi. Vừa làm việc cô vừa tham gia tình nguyện khắp nơi trên mảnh đất quê hương. 

Bấy giờ đang là mùa hè. Cái nắng của tháng 6 làm HaeJi cảm thấy thật mệt mỏi và ngột ngạt. Có lẽ những năm tháng ở sứ xở sương mù đã thay đổi cả thân nhiệt của cô mất rồi. HaeJi thầm nghĩ thế rồi than vãn với Lộ Khiết qua điện thoại về sự nóng bức của Seoul.

Từ khi về Đại Hàn, gout ăn mặc của cô cũng thay đổi hẳn. Chẳng biết là do sức ảnh hưởng của ai nhưng người dẫn chuyện nghĩ phong cách mới này thật hợp với một HaeJi xinh đẹp từ trong trứng nước.

 Cô mặc một chiếc váy xòe nhẹ nhàng của nhà Christian Dior, mái tóc dài dài uốn sóng thả xõa thật dịu dàng, kính mắt mèo rồi còn thêm một đôi cao gót đen nhìn rất chi là sang trọng. Váy xúng xính, phụ kiện thật đầy đủ, makeup mới mới. Ngắm nhìn HaeJi lúc này thật là nữ tính, quý phái làm sao! Có ai ngờ đâu ngày trước cô còn chẳng bao giờ liếc mắt qua một chiếc váy chứ huống chi là mặc, còn bạn bè thì đặt cho cái tên "Ji đàn ông" từ hồi mới học tiểu học.

 HaeJi cứ nghĩ rằng mọi người thì thầm bàn tán chuyện cô nói tiếng Trung nhưng thực tế những con người đó đang thầm cảm thán sự xinh đẹp của cô, có người còn mạnh bạo đoán HaeJi không phải người Hàn vì đôi mắt kia đẹp quá... hút hết phần hồn của người xung quanh rồi còn đâu? 


Lục lọi một lúc, HaeJi khó khăn bê những quyển sách nặng nề ra ngoài quầy để thủ thư kiểm tra

"Cần tôi giúp gì không?"

Giọng nam trầm cất lên ấm áp khiến HaeJi nghĩ ngay đến Jeon, cô vội vàng quay người lại. Một chàng trai cao lớn đứng đấy, cơ thể rắn chắc đầy vẻ nam tính, khuôn mặt đẹp trai nhưng đượm buồn. Mùi hương quen thuộc thoảng qua, HaeJi giật mình nhìn chằm chằm nốt ruồi dưới môi và dây chuyền có chữ J của người đối diện. Jeon không thay đổi mấy về khuôn mặt, nhưng thân hình và khí chất thật mới mẻ

"Mình gặp người quen nên cúp máy nhé? Thứ hai tuần sau gặp lại!"

HaeJi khẽ khàng tháo tai nghe ra, còn chưa kịp nói gì thì Jeon đã hỏi bằng tiếng Trung rất thành thạo

"Cô là người Hoa à?"
"À vâng... nhưng tôi quốc tịch Nga."

Tim HaeJi đập thình thịch, cô nói dối rồi chăm chú quan sát khuôn mặt Jeon nhưng nét mặt cậu lại chẳng hề thay đổi, HaeJi thầm thở dài 

Thật buồn... có vẻ như cậu ấy không nhận ra mình rồi...

"Vậy sao cô lại lấy sách tiếng Hàn vậy? Cô sống ở đây lâu chưa?"
"À, tôi có học tiếng Hàn từ một người bạn học. Tôi mới đến đây chơi ít lâu thôi."
"Ra vậy, để tôi giúp cô!"
"Thật phiền anh quá!"
"Đừng khách sáo!"

Khi kiểm kê, HaeJi cố gắng tìm thời điểm lúc Jeon không để ý để khai tên mình. Sau đó, Jeon tiếp tục giúp cô mang chỗ sách đấy ra xe mà chẳng hề có chút nghi ngờ

"Thật ngại quá, bây giờ cô có bận gì không?"
"Ồ không, tôi luôn rảnh rỗi mà."
"Vậy cô có thể dành thời gian cùng uống tách trà nóng với tôi được không?"

Thì ra là, cậu đã kết thúc tất cả rồi...

"Tôi rất vui lòng!"

Hai người đến một quán café tên là Kitsuné trên đường Garuso-gil. Sau khi gọi thức uống, HaeJi yên tĩnh quan sát nội thất rồi buột miệng nói

"Đây chẳng phải là kiến trúc của Pháp sao?"
"À vâng, đúng là thế. Đây là chuỗi café nổi tiếng của Pháp có chi nhánh ở Paris, Tokyo và Seoul. Tôi thấy không khí ở đây rất dễ chịu nên quyết định mời cô đến đây thưởng coffee."
"Tôi thì chỉ thấy khá ồn ào."
"Chỗ này mới mở nên được nhiều người đến check in, vả lại coffee của họ cũng rất ngon. Cô có vẻ không thích nơi đông người lắm nhỉ? Chúng ta đổi chỗ khác nhé?"
"À, không sao đâu. Tôi thấy cũng không tồi."

Đồ uống được mang ra, đúng là ngon thật. Mặc dù cô chưa đến Paris bao giờ, nhưng vị của tách coffee này thật là Paris quá... 

"Tôi chưa biết tên cô?"
"Tôi là Lộ Khiết. Anh có thể gọi tôi là Elena."

HaeJi mỉm cười nhã nhặn, trong lòng thầm xin lỗi Lộ Khiết một vạn lần

"Anh thì sao?"
"Cứ gọi tôi là Jeon!"

Đến cái biệt danh đấy mà cậu cũng thoải mái để người khác gọi rồi...?

HaeJi  gật đầu rồi nâng tách coffee nhấp một ngụm

"Thật ra tên tôi là Alyona, nhưng mọi người cứ quen miệng gọi là Elena, thậm chí vài người lười biếng còn gọi tôi là Lena."
"Một cái tên phổ biến phải không?" - Jeon cười - "Ánh sáng chói lọi?"
"Ồ, anh biết tiếng Nga sao?"
"Cũng không nhiều lắm. Đủ để dùng."

HaeJi lại gật đầu. Hai người im lặng một chút vì xung quanh hơi ồn ào quá mức

"Lúc nào nơi này cũng đông đúc như vậy?"
"Không hẳn, đến chiều tối thì sẽ vắng người hơn. Giờ tan tầm mà."
"À, ra vậy... Tiếng Trung của anh thật là tốt quá!"
"Cảm ơn. Cô không phải sinh ra ở Đại lục?"
"Đúng là như thế. Cho nên tiếng Trung của tôi mới khó nghe vậy. Anh cũng có thể nhìn ra."
"Ồ không, không phải vậy. Tiếng Trung của cô rất rõ, chỉ là khí chất của cô không có điểm tương đồng với người Đại lục cho lắm..."

HaeJi chỉ mỉm cười

"Vậy anh có phải người ở đây không?"
"Tôi sinh ra ở Đại Hàn này, nhưng được nuôi dưỡng chủ yếu ở xứ sở cờ hoa."
"Chủ yếu? Nghĩa là anh vẫn sống một thời gian ở Đại Hàn?"
"Vâng. Khi tôi mới hơn 3 tuổi thì mẹ ruột tôi qua đời. Tôi được vú nuôi chăm sóc từ đấy vì bố tôi rất bận công việc. Một ngày năm tôi 6 tuổi, bố tôi bất chợt gọi đến và yêu cầu tôi chuyển sang Mỹ ngay lập tức. Tôi không biết lí do là gì nên quyết liệt phản đối nhưng cuối cùng vẫn phải bước chân lên đất Mỹ."
"Tôi rất tiếc vì chuyện đó..."
"Vài ngày sau đó có tin bố tôi tái hôn với một người phụ nữ khác. Từ đấy quan hệ của tôi và bố không được tốt lắm. Sau này tôi biết được, ngay khi hết ngày để tang, ông ta đã làm lễ cưới ngay mà không hề do dự."

HaeJi có chút ngạc nhiên, những chuyện như thế này Jeon chưa bao giờ kể cho cô nghe cả. Tại sao cậu có thể thoải mái nói với người lạ mà không nói với cô sau từng ấy năm?

"Đến năm tôi 14 thì bố tôi cùng mẹ kế quyết định chuyển qua Mỹ định cư hẳn. Đứng chung cùng một mảnh đất, hít chung một bầu không khí, tôi rất khó chịu nên về lại Hàn."
"Nhưng mà Mỹ rộng lắm... sao anh phải...?"
"Chỉ là tôi không thích thôi. Người mẹ kế chưa bao giờ chăm sóc tôi một lần nào nhưng bà ta luôn được nhân viên ca tụng là người mẹ kế hoàn hảo nhất từ trước đến nay."
"Có thể bà ấy quan tâm đến anh bằng cách nào đó thì sao?"
"Không. Bà ta vốn là một người ích kỷ."
"Hai người có con với nhau chứ?"
"À có. Một gái một trai, là sinh đôi." 

HaeJi không hỏi nữa mà chỉ chăm chú thưởng coffee. Một lúc lâu sau Jeon lại nói tiếp

"Hai đứa trẻ đấy được nuôi dưỡng ở London. Là một cặp phiền phức!"
"Chúng hay gây ra chuyện sao?"
"Khá là nghịch ngợm. Không ít lần tôi phải đến đó để xử lí đống rắc rối hai đứa gây ra."

Jeon khẽ day day trán. HaeJi lại gật gù nhấp coffee. London đâu có rộng đến mức mà cô và Jeon không thể chạm mắt dù chỉ một lần? Thật là trớ trêu

"Vậy là bố anh có 3 người con phải không?"
"Ồ không, tôi còn có một người anh trai ruột. Anh Junghyun hơn tôi 4 tuổi. Sau khi anh đủ 18, anh ấy đã xin ly khai ra khỏi gia đình. Bố tôi không hề mảy may suy nghĩ mà đồng ý ngay lập tức. Bây giờ anh ấy đã có một gia đình nhỏ ở Busan."
"Thật là một chuyện tốt."
"Vâng, tôi thấy như vậy rất ổn. Anh ấy cũng chưa bao giờ hối hận với quyết định của mình."
"Còn anh thì sao? Anh có ly khai không?"

Jeon im lặng không trả lời ngay mà đưa mắt nhìn ra ngoài 

"Tôi không thể..."
"Sao lại không?"
"Tôi đã có một lời hứa và chưa bao giờ tôi làm trái điều tôi hứa với ai cả."
"Anh hứa sẽ không ly khai với ai rồi chăng?"
"Tôi đã hứa với bà nội của tôi trước khi bà qua đời cách đây vài năm..."
"Tôi xin lỗi..."
"Bà đã buồn rất nhiều sau lần anh tôi tuyên bố ly khai. Bà cũng không ưa gì mẹ kế tôi cho lắm. Lúc lâm chung bà đã dặn tôi phải kế thừa cơ nghiệp của bố trước khi người phụ nữ kia ra tay thâu tóm để nhập vào công ty riêng của bà ta. Hai đứa trẻ kia không hề để ý một chút nào về công việc của bố cả, nếu rơi vào tay chúng, không sớm thì muộn mọi thứ cũng tan thành mây khói hết mà thôi..."

Tách coffee có đầy mấy cũng đã vơi, HaeJi nhẹ nhàng hỏi

"Tại sao anh lại kể những chuyện này cho một người lạ như tôi nghe? Lỡ đâu tôi là phóng viên rồi gây hại đến thanh danh của anh?"

Jeon chỉ mỉm cười nhìn cô thật chăm chú rồi ra vẻ khó hiểu

"Tôi cũng đang tự hỏi bản thân. Những chuyện vừa rồi tôi chưa hề kể cho ai nghe bao giờ..."
"Vậy mà anh thật thoải mái khi kể cho tôi nghe."
"Tôi biết cô sẽ giữ bí mật này cho tôi, Alyona."
"Ồ anh gọi tên đủ của tôi nghe thật không quen đấy!"
"Cũng hơn 6 giờ rồi, tôi có thể mời cô dùng bữa tối với tôi được không?"

HaeJi cười thật thoải mái

"Tôi cho vậy là cô đồng ý rồi nhé!"

...

"Vậy ra hai đứa em song sinh của anh học ở University of London? Cụ thể là viện nào?"
"London School of Economics and Political Science."
"Ồ, thật trùng hợp, tôi có một người bạn từng học trường đấy. Cả hai học chung một khoa sao?"
"Vâng."
"Hai bé tên gì nhỉ?"
"Chung Cha và Chung Hee. Thật là, chẳng giống với tên được một tẹo nào..."
"Jeon Chung Hee?"

Jeon gật đầu

"Có chuyện gì sao?"
"Hình như tôi nghe cái tên này ở đâu rồi thì phải..."

Nghĩ ngợi một hồi lâu HaeJi chợt giật mình, tại sao trái đất lại tròn thế?

"Cô nhớ ra rồi hả?"
"À vâng. Đứa trẻ này chính là đang theo đuổi người bạn mà tôi nói cách đây ít phút trước."

Jeon cũng giật mình không kém

"Tôi chơi khá thân với cô ấy nên thường được cô ấy kể cho nghe mọi chuyện. Nhưng mà nhóc tì này cũng 21 tuổi rồi... sao có thể được nhỉ? Tôi nhớ không nhầm anh kể rằng lúc anh hơn 3 tuổi bố anh mới tái hôn kia mà? Đứa trẻ này kém anh có 2 tuổi?"
"Chuyện là bố tôi ngoại tình từ khi mẹ tôi bắt đầu ốm đau... Mà sao cô biết tôi 23 tuổi?"

Jeon nhíu mày ngờ vực, tim HaeJi đập thình thịch nhưng cô vẫn bình tĩnh trả lời

"Anh có nói với tôi rồi."
"Ồ có sao? Tôi không hề nhớ đấy!"

HaeJi thở phào nhẹ nhõm

"Chung Hee kém bạn tôi 3 tuổi nhưng có vẻ khá trưởng thành, tôi thấy cô ấy kể với tôi vậy. Bạn tôi cũng đã hơi siêu lòng."
"Cô ấy là người như thế nào?"
"Xuất thân từ một gia đình nghèo khó ở Đại lục, cô ấy rất tốt, tính tình chăm chỉ, hiền lành. Hiện đang làm cố vấn kinh tế cho Hội đồng Anh."
"Thật không xứng với Chung Hee nhà tôi."
"Ý anh là sao?"
"Chung Hee là một thằng nhóc lười biếng và nghịch ngợm, dựa dẫm vào bố mẹ quá nhiều. Cô thấy như vậy có xứng với cô ấy không? Tôi khuyên cô nên nói với bạn cố gắng đừng dính dáng nhiều, sau này cô ấy sẽ là người thiệt."

HaeJi không nói gì. Lúc đầu cô cho rằng Jeon coi thường Lộ Khiết nhưng cô đã nhầm, là cậu lo lắng cho bạn của cô

"Tôi không có ý khinh thường bạn cô, xin cô đừng hiểu nhầm."
"Tôi cũng chưa nghĩ đến cái đó."
"Vậy sao? Tôi thấy ánh mắt cô vừa nãy có chút gay gắt với tôi đấy!"

HaeJi khẽ ừm hứm

"Anh không phải lo cho bạn tôi đâu. Cảm ơn ý tốt của anh. Cô ấy là một người khôn ngoan về mọi lĩnh vực."

Jeon cười, với tay rót thêm rượu vang vào ly cho HaeJi

"Mà tên anh là gì?"
"Cứ gọi tôi là Jeon."
"Tên anh là gì?"

Jeon lại cười

"Nhiều khi tôi có cảm giác cô là một thẩm phán nghiêm khắc."
"Tôi không phải thẩm phán, mặc dù cũng đã từng muốn như vậy. Anh trả lời câu hỏi của tôi đi."
"Jeon JungKook."

HaeJi giả bộ nhíu mày nhìn Jeon chằm chằm rồi cười

"Anh là ai vậy...?"

Nghe câu hỏi đấy của HaeJi, Jeon đơ người

"Phục vụ? Thanh toán giúp tôi ạ!"
"Chị dùng thẻ hay trả tiền mặt?"
"Tôi dùng tiền mặt."

Tiếng HaeJi cùng người phục vụ bàn cứ văng vẳng đâu đó xung quanh Jeon

"Tôi có việc phải về trước. Hôm nay tôi rất vui, cảm ơn anh. Chúng ta sẽ gặp lại, nếu có duyên."

Đến khi HaeJi đã rời khỏi Jeon mới sực tỉnh

"Ji HaeJi???"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com