Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 9 : Bạn thân

Đúng như lời Minhyeong nói thì cậu đang vô cùng bình tĩnh quá thể đáng, người thường hiếm ai mà có khi chẳng có ai làm được như cậu cả. Taeyoon thở đề, thời gian trong căn phòng ngưng đọng, người đang nằm kia cử động choàng tỉnh giấc.

Ngồi dậy tay quơ quơ hình như đang tìm thứ gì đó.

Cậu hiểu ý đi tới bên giường lấy kính đưa cho bạn nhỏ còn đang ngái ngủ kia.

Phải mất 5 phút người mới tỉnh hẳn lại.

"A! Chết rồi ngủ quên."

Biểu cảm trên gương mặt hơi mất tự nhiên vì ngại.

"Không sao đâu mà."

Nở nụ cười như chào đón Taeyoon tới căn cứ của cậu.

"Mau ngồi đi tớ đo nhiệt độ cho cậu."

Như chú cún ngoan ngoãn ngồi đợi bạn nhỏ kia tới đo nhiệt độ cho mình.

"38 độ chút nữa uống thuốc nghỉ ngơi thêm vài ngày là hết."

"Cảm ơn, chắc hẳn chăm sóc rất vất vả."

"Đâu có đâu tại tớ lệch múi giờ, với lại dù sao cậu cũng là bạn cùng bàn, mai này phải giúp đỡ nhau."

Jeonghyeon phải vác xác đi tắm còn Taeyoon thì hâm lại cháo cho cậu với đặt thêm một phần cơm cho bản thân đã nhỡ ở lại rồi thì ăn chung bữa cơm chắc cũng chả sao. Lần đầu có loại quyết định như này vì cậu thường né tránh mấy cái chuyện kiểu như vậy. Vừa dọn đồ ra xong thì Jeonghyeon đi từ nhà tắm ra tóc ướt còn chưa thèm lau.

"Mau đi sấy tóc đi không lại ốm nặng đấy."

"Không sao đâu mà, chút là tóc tự khô thôi."

"Máy sấy cậu để đâu?"

Jeonghyeon chỉ chỗ để máy sấy, sau đó liền đi theo sau Taeyoon ngoan ngoãn ngồi cạnh để bạn nhỏ sấy tóc cho. Hơi ấm phả vào da đầu cùng những đầu ngón tay mềm mại luồn vào mái tóc.

Jeonghyeon ngại rồi sao?

Bất giác lại đưa tay lên che mũi mà sụt sịt mấy tiếng.

Taeyoon tập trung sấy tóc khô hoàn toàn mới thôi, xong xuôi Jeonghyeon có chút luyến tiếc hơi ấm từ bàn tay của bạn nhỏ. Cất máy sấy sau đó đi tới trước mặt con cún đang ngại kia không e ngại vén tóc lên sờ thẳng lên chán.

"Hửm?"

"Hơi nóng hơn lúc mới đo gần đây thì phải, chờ chút để tớ dán hạ sốt cho cậu đã rồi chúng ta cùng nhau ăn cơm."

Jeonghyeon đơ ra vì còn sốt với lại loạt hành động của Taeyoon cứ như cậu đang mơ vậy. Taeyoon quơ quơ tay ra trước mặt cậu ra hiệu xem cậu có ổn không. Jeonghyeon hoàn hồn cùng Taeyoon đi ăn cơm, cậu vậy mà phải ăn cháo lần gần nhất cậu ăn cháo là bao lâu rồi nữa. Lúc ăn Jeonghyeon để ý thấy Taeyoon vậy mà ăn khá chậm nhét đầy hai má là đồ ăn mới từ từ nhai.

Jeonghyeon nhịn cười trước cái vẻ đáng yêu của bạn nhỏ trước mặt này.

"Tớ vắt nước cam cho cậu rồi, nãy hâm cháo thấy có cam nên tớ làm cho cậu uống. Người ốm uống sẽ tốt hơn đấy nên nhớ uống đấy nhé."

"Phiền cậu rồi, cảm ơn Taeyoon nhiều."

Ăn xong dọn dẹp cũng là 7 giờ tối rồi không ngờ lại ở lại nhà Jeonghyeon lâu như vậy.

"Lúc cậu đi ra ngoài có người gọi tới tớ đã bắt máy, xin lỗi nhé tớ quên mất không kể với cậu."

"Chắc là người yêu tớ gọi tới mà không sao đâu cậu là bạn tớ anh ấy sẽ không để ý gì hết."

"Cuối tuần đi ăn với mọi người nhé, nay mọi người rủ nhưng thấy cậu ngủ say quá nên...báo với các anh là hai chúng mình không đi."

"Nay tớ cũng định không đi vì lệch múi giờ nên cần ngủ thêm, cảm ơn cậu đã nói giúp tớ."

"Ừm không có gì to tát đâu so với việc cậu chăm sóc tớ như này thì tớ biết lấy gì để đền đáp đây?"

"Là bạn thì tính toán gì cơ chứ, tớ chăm người bệnh mà lại còn ngủ quên ở đây nữa chứ chẳng phải tớ làm phiền sao?"

"Cậu không có phiền mà chẳng phải nếu cậu không xuất hiện thì chắc có lẽ tớ được đi về miền đất hứa rồi ấy."

"Cậu tốt như này người yêu cậu thật là may mắn."

Jeonghyeon biết bản thân đang nói gì, cũng biết rằng bản thân mới quen người ta không dám quá phận mà đào bới thông tin dồn dập cùng lúc. Jeonghyeon giữ thái độ điềm tĩnh khiến người nói chuyện với cậu luôn được thoải mái hết sức có thể.

"Cũng không hẳn chắc người may mắn là tớ thôi."

Taeyoon dựa lưng vào ghế thái độ có phần trùng xuống chút chút nhưng dưới con mắt của Jeonghyeon thì không trót lọt được.

"Vậy người yêu cậu ưu tú lắm hay sao?"

"Người yêu tớ ở đội tuyển bóng chuyền, đánh bóng cũng rất hay."

"Kang Junghyeok sao? Vậy cậu ấy có nhiều huy chương lắm nhỉ? Tớ thấy có người yêu chơi thể thao giỏi rất tốt lại còn được người mình yêu đeo lên chiếc huy chương của họ nữa chứ. Mấy cặp yêu nhau toàn kiểu vậy ấy."

"Tớ...không chưa được đeo cái đó bao giờ cả mà người được đeo là bạn thân của người yêu tớ."

Jeonghyeon biết mình nói hơi quá rồi nên hơi rối chưa biết nên xử lý như nào cho hợp tình và vừa khéo khiến cho bạn nhỏ đang xị mặt xuống kia vui lên. Jeonghyeon nghĩ được gì đó, cậu lao như bay vào phòng ngủ cầm trên tay chiếc huy chương vàng đứng trước mặt Taeyoon.

Chiếc huy chương vàng mới tinh cậu còn chưa kịp đeo, Jeonghyeon đưa tới đeo lên cổ cho Taeyoon.

Taeyoon hơi đơ một chút chưa hoàn toàn định hình được chuyện gì vừa xảy ra. Jeonghyeon đứng trước một Taeyoon đang tủi thân chỉ dùng hành động chứ không hề có một lời nào được nói ra.

"Sao lại...."

"Thế bây giờ chúng ta làm bạn thân đi có được không? Taeyoon hãy đeo huy chương của tớ như 'bạn thân của người yêu cậu' vậy."

Taeyoon hoàn toàn bị bất ngờ bởi một lời này từ Jeonghyeon, rõ ràng là Jeonghyeon đang an ủi cậu. Khóe mắt của Taeyoon hơi đỏ vậy mà cũng phát ra vài tiếng sụt sịt.

"Được! Cảm ơn vì đã an ủi tớ."

"Không có gì đâu nè giờ cậu hãy cười tươi lên đi tớ chụp cho cậu một tấm thật đẹp."

Tự dưng nhắc đến chụp ảnh hiểu khoe "Thành tích" như này Taeyoon tự dưng nhớ tới Soomin đã có trên dưới 5 lần chụp ảnh cùng huy chương của Junghyeok sau đó đăng lên mạng xã hội. Rất nhiều người hiểu lầm mà vào ngưỡng mộ.

Taeyoon xem ảnh Jeonghyeon chụp cho, cậu rất ăn ảnh cười lên trông xinh lắm luôn. Vả lại chụp ảnh như này Jeonghyeon lãi vô cùng có được ảnh của Taeyoon đối với cậu chả khác nào tài bảo cả. Xong xuôi Taeyoon chuẩn bị ra về.

Thấy Taeyoon đeo huy chương của mình trong lòng cậu nảy sinh thứ cảm giác "Thành tích" trước đây chưa từng có. Thật là khó nói bằng lời mà.

"Đây là số điện thoại cùng với mạng xã hội mau kết bạn đi có gì hãy gọi cho tớ. Thuốc tớ chia sẵn theo bữa và đây là 2 ngày thuốc nhớ ăn đúng bữa trong tủ hãng còn nước cam tớ vắt uống cho mau khỏe nhé Jeonghyeon."

Jeonghyeon gật đầu, sau đó cậu chìa ra trước mặt bạn nhỏ chiếc thẻ nhà dự phòng của mình.

"Sao lại đưa tớ cái này?"

"Chẳng phải cậu nói mình là bạn sao? Nhỡ tớ ốm ngất ra đấy nữa ai sẽ là người tìm tớ."

"Nhỡ tớ là người xấu thì phải làm sao đây?"

"Taeyoon chắc chắn là người tốt mà. Kể cả cậu có là người xấu tớ cũng tình nguyện để cậu lợi dụng."

Đứng trước Jeonghyeon tuấn tú như này lại còn nói mấy lời như thế nữa chứ khiến cho Taeyoon cứng họng luôn. Vậy là Taeyoon chỉ đành nhận tấm thẻ nhà một phần nữa cậu cũng sợ Jeonghyeon lại ngất nữa thì đúng là chỉ có phá cửa vào cứu người thôi. Taeyoon ra khỏi nhà Jeonghyeon tai hơi đo đỏ do ngại.

Sau khi thấy Taeyoon vào nhà Jeonghyeon mới thôi mà đóng cửa lại. Vào đến phòng ngủ rồi mà cậu vẫn ngẩn người đưa tay sờ lên tóc với trán, nếu sờ như này có được tính là chạm tay gián tiếp không nhỉ. Jeonghyeon điều chỉnh lại cảm xúc, vậy là cậu đã gặp lại được người ấy lại còn được chính tay người ấy chăm sóc cho cậu lúc ốm nữa chứ. Nghĩ thôi đã thấy thích rồi, loại trải nghiệm như này Jeonghyeon chưa từng thử qua cứ cười mãi thôi.

Jeonghyeon nằm lên giường lăn tới chỗ Taeyoon đã ngủ đúng là nó thứ múi cam man mát lâu lắm rồi kể từ cái lần cậu cõng người ấy. Vùi mặt vào chiếc gối mé giường bên kia hít một hơi thật sâu một mùi thứ mùi kia tràn vào phổi thoải mái đến khó tả. Đêm nay Jeonghyeon sẽ có một giấc ngủ thật ngon đây.

Đến lúc về đến nhà nằm lên giường rồi Taeyoon vẫn chưa hiểu tại sao bản thân lại không có chút phòng bị nào như vậy. Cậu vốn dĩ nhạy cảm ngủ ở nhà còn hay giật mình vậy mà ngủ ở chỗ Jeonghyeon lại sâu giấc đến vậy. Xem tấm ảnh Jeonghyeon chụp cho cậu lại có chút vui vẻ trong lòng. Người bạn cùng bàn này không tồi ấy chứ.

Taeyoon nhạy bén với mọi thứ nhưng lại không biết bản thân vừa bước chân từ hang cọp ra rồi. Taeyoon lại nghĩ đến chuyện của bạn trai mình mà tủi thân, người bạn mới quen còn đối xử với cậu tốt hơn cả tên người yêu kia. Taeyoon có chút gì đó rạn nứt rồi nhưng chỉ là chưa nỡ buông thôi, mọi chuyện vẫn ổn nên thôi cứ kệ đi chẳng sao cả đến lúc nào có chuyện thì lúc đó hay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com