Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11: Những Khoảnh Khắc Chưa Nói

Buổi sáng Bangkok nhẹ nhàng trôi qua, ánh nắng vàng nhạt xuyên qua rèm cửa sổ, tạo nên những vệt sáng mềm mại trên mặt bàn làm việc của Est. Anh cầm điện thoại, nhìn danh sách công việc dài dằng dặc, nhưng tâm trí thì hoàn toàn bị chiếm bởi hình ảnh William. Mỗi lần nghĩ đến ánh mắt lạnh lùng pha chút tinh nghịch của William, tim Est lại loạn nhịp, vừa bối rối vừa thích thú.

Cửa bật mở, William xuất hiện, tay cầm túi cà phê nóng, ánh mắt lạnh lùng nhưng ẩn chứa sự quan tâm tinh tế:
"Cậu lại mải nghĩ gì mà trông rối rắm thế?"
Est đỏ mặt, lúng túng: "Tôi... chỉ đang kiểm tra công việc thôi."
William nhếch môi, tiến lại gần: "Cậu đừng giấu tôi. Tôi biết cậu đang lo lắng, và tôi sẽ không để cậu một mình đâu."

Họ rời căn hộ, bước ra con phố nhỏ ven sông. Ánh nắng ban mai phản chiếu trên mặt nước lấp lánh, hòa cùng tiếng chim hót và hương cà phê thoang thoảng từ các quán ven đường. William liên tục trêu Est: chạm vai, nhấc tóc, nắm tay bất ngờ. Tim Est rung lên từng nhịp, vừa lo lắng vừa thích thú.

"Cậu... lúc nào cũng khiến tôi bối rối..." Est thốt ra, giọng vừa gắt vừa đỏ mặt.
William cúi sát gần, giọng trầm: "Chỉ khi cậu bối rối, cậu mới là cậu thật sự. Tôi thích điều đó."

Họ đi qua những con phố nhỏ ven sông, ánh sáng vàng nhấp nhô trên mặt nước, không gian vừa lãng mạn vừa yên tĩnh. William dẫn Est vào một quán sách cũ, nơi ánh sáng mờ ảo và tiếng nhạc nhẹ lan tỏa. William mở một cuốn nhật ký cũ, giọng vừa lạnh vừa dịu:
"Đây là phần của tôi mà tôi chưa từng cho ai thấy. Nhưng hôm nay, tôi muốn cậu thấy."

Est im lặng, lắng nghe từng lời, tim vừa rung động vừa lo lắng. Anh nhận ra William không chỉ trêu chọc, mà còn muốn chia sẻ thế giới riêng của mình. Những trang nhật ký ghi lại những tháng ngày William tự học cách kiềm chế cảm xúc, những nỗi sợ giấu kín, và cả những giây phút yếu mềm chưa từng ai biết.

Một cơn gió nhẹ thổi qua, làm tóc Est bay, William đặt tay lên vai Est, ánh mắt dịu dàng:
"Cậu biết không... tôi sẽ không để bất cứ ai làm cậu tổn thương. Chỉ có tôi và cậu, cùng nhau bước qua mọi khó khăn."
Est ngước nhìn, tim đập mạnh: "William... tôi cũng không muốn rời xa cậu."
William nhếch môi, siết tay Est: "Vậy thì chúng ta sẽ cùng nhau, từng bước, từng khoảnh khắc."

Buổi chiều trôi qua trong ánh đèn vàng lung linh, thử thách và ngọt ngào xen lẫn. William kể cho Est nghe về những kỷ niệm riêng, những bí mật mà anh từng giấu, những khoảnh khắc yếu mềm. Est nghe, tim vừa rung động vừa lo lắng, cảm giác an toàn và được yêu thương lan tỏa.

Khi đêm xuống, hai người đứng bên cửa sổ, nhìn ra thành phố lung linh ánh đèn. Est tựa vào vai William, cảm giác ấm áp lan tỏa khắp cơ thể. Anh nhận ra rằng dù thế giới ngoài kia rộng lớn và phức tạp, bên William, anh tìm thấy một nơi chỉ dành cho họ, nơi mọi lo lắng đều tan biến.

William thì thầm, giọng trầm ấm: "Đêm nay, chúng ta không chỉ là William và Est... mà là một thế giới riêng, nơi cậu và tôi cùng tồn tại."
Est nhắm mắt, cảm nhận bàn tay ấm áp siết nhẹ tay mình, lòng tràn đầy cảm giác bình yên và hạnh phúc.

Buổi tối khép lại, nhưng những khoảnh khắc này sẽ in sâu trong tâm trí họ, đánh dấu một bước tiến quan trọng trong mối quan hệ – từ trêu chọc, ngọt ngào, đến sự tin tưởng và tình yêu thực sự.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com