Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương IV: Không gia đình

"Jimin ah! Cậu có chắc là không muốn về cùng tớ không?Tớ thấy đường về hơi bị xa luôn!"

Sowon ngồi trong taxi hỏi,ánh mắt tràn đầy sự âu lo nhìn Jimin.

"Tớ muốn đi bộ về cho đầu óc khuây khỏa Sowon à,với lại giờ tớ đang muốn một mình"

Jimin đáp bằng một giọng rất đỗi não nề và mỏi mệt.

"Vậy....tớ về trước đây....ban đêm ban hôm này nhớ cẩn thận đó nha,về đến nhà thì nhắn tin cho tớ biết á!"

Sowon dù không muốn chút nào nhưng vẫn đành để nhỏ bạn thân lủi thủi đi bộ về,cô vẫy tay chào tạm biệt Jimin rồi nhấn nút khép cánh cửa taxi lại.Chẳng mấy chốc thì chiếc taxi đã phóng vụt đi trong màn đêm.Kể ra thì cũng tội nghiệp cho Sowon,biết Jimin hồi trưa đang rất shock nên đã âm thầm kéo con bạn mình sang một quán Coffee House giường nằm cạnh trung tâm thương mại ấy.Book riêng một phòng rộng rãi trên tầng 3 có view nhìn ra bãi biển Songdo,để Jimin được thư thả bình tâm lại trước khi trở về nhà.Jimin thì sau cú shock lúc trưa,bản thân đã mệt mỏi rã rời,vừa thấy giường nằm là ngã uỵch xuống, ôm gấu bông ngủ luôn một mạch đến tận xế chiều.

Bây giờ đã là 6h tối,thành phố biển Busan bắt đầu nhộn nhịp hẳn lên,đường phố dần tấp nập xe cộ,dòng người qua lại rất đỗi nhộn nhịp.Jimin khoác balo trên vai,bước từng bước nặng trĩu mà cảm giác như mình đang lạc lõng ở xã hội này.Lòng nao nao một cảm giác khó tả,cứ như mình vốn không thuộc về cái sự ồn ào nhộn nhịp này,đông vui thật đấy,nhưng nhiều lúc nó lạ lẫm và khiến bản thân e dè đến lạ.

Đi bộ dọc theo đồi Damajigil,Jimin thay vì rẽ trái theo phố Jingu về nhà thì bây giờ lại rẽ phải.Về hướng con phố ẩm thực Seomyeon sầm uất. Rảo bước khoảng độ vài trăm mét sau ngã rẽ đã thấy con phố hiện lên với tầng tầng lớp lớp các ánh đèn neon đủ màu sắc.Hàng quán hai bên đường rộn rã tiếng nói cười khúc khích,tiếng mời gọi từ các ông chú,bà cô,có cả những tiểu thương bán đồ tươi sống hoặc những đứa trẻ bán hàng rong.Khói từ các quán đồ nướng tỏa mịt mù về phía chính giữa con đường lát đá sẫm màu,trơn trượt do cơn mưa giông lúc chiều.Tiếng hát rền vang của ai đó vọng ra từ một quán karaoke sang chảnh phía xa xa.

Khiếp thật ! Tường cách âm mà hát còn vang đến vậy,này chứng kiến tận mắt chắc lùng bùng lỗ tai 3 ngày chưa ngớt!

Jimin định bụng tối nay có thể sẽ nhịn đói một bữa,do tâm trạng ẩm ương thế này thì nuốt trôi đồ ăn kiểu gì,bâng quơ ,chán chường,lướt hết quán này đến hàng khác. Đâu đâu Jimin cũng thấy thật tẻ nhạt làm sao.
Nhưng rồi Jimin lại hướng sự chú ý của mình vào một em bé bán hàng rong,trông vẻ ngoài thì khoảng tầm 7-8 tuổi,con bé ôm một cái khay to trước mặt,trên đó đặt những hộp dâu lắc muối ớt, đi mời hết người này tới người kia với một cung cách phục vụ hết sức niềm nở.

"Cô ơi, dâu tươi lắm,mua dùm con một hộp nha,chỉ có 500 won một hộp thôi...

Chú ơi,mua dùm con đi,mua mở hàng cho con đi ạ...

Chị ơi....

Anh ơi...."

nhưng nhận lại chỉ là những cái lắc đầu ngao ngán,thậm chí có người còn phẩy tay xua đuổi theo kiểu khinh bỉ. Em buồn bả bưng khay dâu trên tay,mắt nhìn khắp bốn hướng,dòng người tấp nập qua lại,ăn uống những món ngon đắt tiền mà chẳng ai thèm đoái hoài đến sự có mặt của em. Jimin lặng lẽ quan sát từ xa rồi đi từ từ phía sau lưng em nãy giờ,một hồi thì thấy em dừng chân ở một quán gà rán bên đường,đứng nhìn lâu thật lâu vào cái quán ấy,ánh mắt long lanh hết ngó vào trong quán rồi lại nhìn xuống khay dâu trên tay,như có chút gì đó tủi thân khi thấy con nhà người ta cũng trạc tuổi ấy được cha mẹ dắt đi ăn đồ ăn ngon,có đứa thì cắm mặt vào cái Ipad trên tay đến nỗi cha mẹ ngồi kế bên phải đút cho ăn từng cái đùa gà,từng sợi khoai tây chiên,còn mình thì...giờ này còn khay dâu đầy ắp trên tay,một thân một mình bơ vơ ngoài đường gió mưa lạnh lẽo.

Jimin đứng lặng im nhìn em,biết ngay em muốn gì lúc này,cô tự lục trong túi áo mình xem có còn tiền không sẽ lại mua giúp em một hộp.Vừa thấy tờ 1000 won,Jimin mừng rỡ định chạy tới mua thì phút chốc,tim gan cô như thắt lại khi chứng kiến hành động diễn ra trước mặt.

Ông chủ của quán gà rán đó bước ra trước tiệm,hất một thao nước xuống mặt đường trước mặt con bé đang đứng như kiểu muốn đuổi cổ một tên ăn mày,một hành động khinh thường đến mức cùng cực.Dành cho một đứa bé chưa đến độ tuổi lao động.

"What?Cái gì vậy,ông ta....điên rồi sao?"

Jimin nghĩ thầm,hai tay bịt chặt miệng như không tin vào mắt mình.

Nước văng lên ướt hết cả giày của con bé,cảm thấy tủi hộ và bị xúc phạm,em lầm lũi ôm khay dâu chạy thật nhanh đi mất,Jimin thấy vậy vội nằng nặc đuổi theo,đến một góc nhỏ của công viên BaekSan thì thấy con bé bán dâu khi nãy ngồi gục mặt ở một bậc ghế đá cũ mèm,từ đằng sau thì có thể thấy bờ vai gầy gò nhỏ bé của em đang run lên từng hồi một, thỉnh thoảng còn có nhiều tiếng nấc nghẹn ngâng lên cho thấy em đang uất ức đến cỡ nào khi bị xua đuổi không thương tiếc như thế.Jimin từ đằng sau rón rén bước tới,cố nói thật nhẹ nhàng để em không bị giật mình.

"Này,bé ơi,bé gì ơi...."

Nghe thấy giọng nói từ sau lưng,em quay mặt lại nhìn Jimin,miệng nói một tiếng "Dạ" nhưng nước mắt còn ràn rụa.

"Ờ em ơi...cho chị...."

"Chị muốn hỏi nhà vệ sinh công cộng ở đâu ạ,đằng kia kìa,ngay quán đồ nướng kia quẹo trái là tới ạ"

Con bé gạt nước mắt nói với Jimin.

"Ờ không không,chị không hỏi chuyện đó,chị...muốn mua dâu"

"Dạ...chị...chị mua của em ạ..."

Con bé vô cùng bất ngờ trước những lời mà Jimin vừa nói.Khuôn mặt chợt ánh lên niềm vui sướng vô bờ,lấy tay áo chùi thật nhanh nước mắt trên má,bê khay dâu đến trước mặt Jimin,niềm nở mời.

"Dạ đây,hộp nào chị lựa đi ạ"

"Ừm,chị bảo này,chị thì xưa giờ không có thích ăn dâu,nhưng mà,chị thấy em bán nãy giờ không ai mua,nên chị có chút tiền này muốn ủng hộ em"

Jimin vừa móc mấy tờ tiền ra thì con bé đã nhanh miệng từ chối lia lịa.

"Hong hong,hong được,em không có lấy đâu,chị cất tiền vô đi"

"Ủa,sao vậy,này là chị tự cho em mà,chứ có phải em xin chị đâu"

"Nhưng mà...em không muốn người ta cho...em muốn làm kiếm tiền bằng chính sức lao động của mình à"

Jimin trầm trồ rồi tự dưng bật cười trước câu nói ngô nghê mà đầy trách nhiệm của con bé.

"Chồi,chồi ôi,vậy luôn,mới có bi lớn mà quá trời quá đất ha"

"Bố em dặn em vậy á,phải kiếm tiền bằng chính sức của mình cơ"

Jimin suy nghĩ một lúc,giờ cho tiền thì con bé nó không chịu lấy,mà mua đống dâu này về nhà không ăn,bỏ mang tội,đắn đo suy tính lâu ơi là lâu thì bất chợt một ý tưởng lóe lên trong đầu cô.

"Nhà vệ sinh ở đâu vậy em,chỉ cho chị với,tự dưng chị lại muốn....ưm"

"Dạ đằng kia ạ,ngay quán đồ nướng quẹo trái là tới ạ"

"Ừ,mà này,em giữ balo dùm chị được không,đi vệ sinh để balo ở ngoài chị sợ mất lắm"

"Dạ cũng được ạ"

Jimin đeo balo của mình lên vai cho con bé rồi chạy đi.Nhưng thay vì chạy đến nhà vệ sinh,Jimin lại chạy đến quán KFC lân cận,mua một phần gà rán và khoai tây chiên kèm coca rồi quay về với con bé.

"Uầy,cảm ơn em nhé,balo chị hơi nặng đúng không?"

Con bé tươi cười đưa lại balo cho Jimin.

"Dạ không sao đâu ạ"

Jimin đeo lại balo lên vai rồi đưa cho con bé phần gà rán khoai tây chiên khi nãy vừa mua.

"Này,chị gửi em,thay cho lời cảm ơn nha"

"Ủa ủa,là sao ạ..."

Con bé ngơ ngác vẫn chưa hiểu mô tê gì.

"Nè,cái này là coi như quà của chị cảm ơn em,vì đã giúp chị giữ balo,khi nãy không có em thì chị không biết phải làm sao luôn á,em nhận đi cho chị vui"

Thấy con bé vẫn còn đắn đo,ngập ngừng,Jimin bèn chốt hạ một câu.

"Em không nhận là đêm nay chị thấy áy náy lắm luôn,tối về mất ngủ luôn á"

"Ưm,vậy,em xin ạ,em cảm ơn"

"Đưa cái khay đây chị cầm cho,ăn đi,coi đó tóc tai cột gọn lên coi nào"

Con bé cầm lấy phần gà rán,rồi nhai ngấu nghiến cái đùi gà một cách ngon lành,chấm mút từng sợi khoai tây chiên với vẻ mặt hạnh phúc.

"Chị hỏi nè,mẹ em đâu,sao để em đi bán như vầy dạ?"

Nghe đến đây con bé cảm thấy như có một quả tạ rớt xuống đè nặng lên đôi vai gầy,ánh mắt dần trở nên buồn bã như lúc đầu.

"Mẹ em...không có ở chung với em ạ"

"Sao vậy em?Mẹ em đi đâu?"

Ngập ngừng một hồi lâu,con bé mới nói tiếp.

"Bố với mẹ em li thân,bố em thì giờ đi làm công cho người ta,mẹ em có chồng khác,lâu lắm rồi em không gặp mẹ"

Jimin nghe mà cảm thấy nhói lòng,như có ai đó vừa cầm một mũi dùi nhọn hoắc đâm sâu vào vết thương lòng bấy lâu nay của cô.Cái hoàn cảnh của con bé sao mà giống cô đến thế.

"Rồi...rồi giờ em còn đi học không,hay là chỉ đi bán vậy thôi?"

"Bố em...không có tiền đóng tiền học cho em...nên...người ta đuổi...không cho học nữa...tiền nhà tháng này còn chưa đóng nữa...lấy đâu ra tiền cho em đi học ạ"

"Vậy còn mẹ của em,bà ấy không gửi tiền chu cấp gì cho em sao?"

"Em không biết nữa...từ ngày bố mẹ li thân tới giờ...em đâu có gặp được mẹ hồi nào đâu ạ...chỉ biết là giờ...mẹ có chồng khác thôi"

Jimin cảm thấy vô cùng xót xa trước cái hoàn cảnh đáng thương của con bé,như thế này thì khác gì là mồ côi mẹ cơ chứ.Con bé nói ra mấy cái cụm từ "li thân", "có chồng khác" chứ chưa chắc gì đã hiểu hết ý nghĩa của mấy từ đó.Từng ấy tuổi đầu mà đã phải chịu cảnh như vậy,Jimin nghĩ lại thì vẫn thấy mình còn may mắn hơn người khác nhiều lắm.

"Chị ơi,sao chị khóc vậy ạ?"

"Hả,đâu có,chị...có khóc đâu?"

Jimin sờ lên má thì nhận ra nước mắt đang tuôn dài trên đôi gò má ửng hồng của cô.Cô đã khóc từ lúc nào không hay,có lẽ khi nghe câu chuyện nọ mà như nhìn thấy chính bản thân mình trong đấy.Con bé nhón chân lên lấy tay lau nước mắt cho Jimin.

"Đừng có khóc,phải mạnh lẽ lên,bố em hay nói á, là...

....có gì thì bố con mình nương tựa nhau mà sống,bố sẽ thay mẹ chăm sóc cho con gái của bố,con gái của bố ra ngoài phải mạnh mẽ lên,người ta có nói con không có mẹ thì cũng đừng có buồn,quan trọng là con có bố đây,bố luôn ở đây với con mà,bố thương con lắm,hỏng có bỏ con đâu..."

Jimin nghe đến đây thì ôm chầm lấy con bé òa khóc nức nở,ngày xưa...lúc bố mẹ cô mới li thân,bố cô cũng từng ôm cô vào lòng,và nói những lời tựa như vậy.Giờ nghe lại,cứ như bao nhiêu ký ức của ngày đấy ùa về.

"Chị ơi,bộ bố mẹ của chị cũng...."

"Ừm"

Jimin chỉ đáp vỏn vẻ có một từ đó.Rồi cô và con bé,cả hai ôm lấy nhau thật chặt.San sẻ nỗi lòng cô đơn của những con người cùng chung cảnh ngộ.

"Chị ơi,có ai gọi chị kìa,em thấy trong cặp chị có tiếng chuông ạ"

Jimin buông con bé ra,quệt nước mắt lăn dài trên má,mở cặp lấy điện thoại ra xem thử. Từ nãy giờ là hàng tá cuộc gọi nhỡ,và giờ là một cuộc gọi đến, nhưng là của một người mà cô không hề muốn gặp lúc này- Yu Ji Eun.

Cứ tắt máy Ji Eun lại gọi liên tục,Jimin đành phải chịu khó bắt máy dù không muốn chút nào.

"Gì đó"

"Trời đất cơi,chị đang đâu thế,rốt cuộc thì chết ở đâu rồi,sao tôi gọi mà không nghe máy vậy hả?"

"Vụ gì,nói"

"Về nhà ngay đi,có chuyện rồi đó"

Nói rồi Ji Eun liền cúp ngang.Con bé nọ ngây ngô hỏi.

"Ai gọi chị vậy ạ,em thấy chị có vẻ bực bội"

"Haizzz...Là em gái chị!"

"Nếu là em gái,thì chị nên về nhà ngay đi ạ,có thể em chị đang rất lo cho chị á,em bây giờ muốn gặp chị gái mình cũng đâu được đâu"

"Ủa,em có chị gái sao nhóc?"

"Vâng ạ,bố mẹ li thân thì chị ấy đi theo mẹ,còn em ở với bố,em mà bây giờ thấy ai có chị em sum họp đàng hoàng,là em thích lắm ý,ước gì mình cũng có chị có em giống người ta"

Jimin thở dài một hơi,rồi bảo.

"Em nói vậy thì thôi,chị về nhà đây,bái bai em nha,mong là khi khác mình lại gặp nhau "

"Dạ,bye chị !"

"À mà,chị là Jimin,hân hạnh được biết em"

"Còn em là MinHee,hân hạnh được biết chị ạ"









Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com