Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 1

"Tôi, Winter Kim, xin lấy cô, Katarina Yu, làm vợ, để cùng chung sống và bảo vệ từ hôm nay trở đi; dù tốt hay xấu, dù giàu hay nghèo, dù ốm đau hay khỏe mạnh, chúng ta sẽ yêu thương và trân trọng nhau, cho đến khi cái chết chia lìa đôi ta."

Khi Karina Yu đột nhiên tuyên bố kết hôn, mọi người đều xôn xao. Toàn bộ ngành giải trí đang có một cuộc khủng hoảng. Mọi chương trình giải trí, các kênh tin tức và thậm chí cả những người nổi tiếng thân thiết với Karina đều bị sốc trước tin tức này. Theo như họ biết, Karina vẫn còn độc thân.

Karina đang ở đỉnh cao sự nghiệp, nhận được các dự án trong hai năm, sải bước trên thảm đỏ Cannes nơi bộ phim đầu tay của cô ấy được công chiếu và nhận được tràng pháo tay kéo dài trong 20 phút — tại Cannes, đó là một thành công TO LỚN! Tốt hơn nhiều so với tràng pháo tay chỉ kéo dài 5 phút của các bộ phim khác. Karina thậm chí còn có một "con thuyền" ghép đôi với một trong những bạn diễn trong bộ phim truyền hình gần đây của cô ấy.

Vì vậy, khi tin tức này bất ngờ xuất hiện, thì như thể cả thế giới đều cùng nhau tan nát cõi lòng. Fanboy, thậm chí cả fangirl, đều quỳ xuống và than khóc vì cô ấy đã phản bội họ khi đã che giấu mối quan hệ như vậy.

Công bằng mà nói, Karina cũng không biết. Cô ấy cũng bị bất ngờ như họ. Cô ấy biết được về lễ đính hôn của mình trên báo khi Ning, người quản lý đáng tin cậy và là bạn thân nhất của cô ấy, đánh thức cô ấy dậy và cho xem các bài báo.

Hãy tưởng tượng cảnh cô ấy ngạc nhiên khi thức dậy sau đêm tuyệt vời nhất trong cuộc đời ở Paris và rơi vào cơn ác mộng tồi tệ nhất.

Những thám tử cõi mạng đã làm hết sức mình và thậm chí không thể tìm thấy một giọt thông tin nào về người vợ tương lai của Karina. Thậm chí không có một cái bóng. Họ không có đạn dược. Họ không có ai để tấn công cả.

Theo như họ biết, vợ tương lai của cô ấy có thể là một kẻ thất bại, thậm chí không có quyền hít thở chung bầu không khí với Karina thân yêu của họ.

Nhưng Karina cũng không biết gì về người vợ tương lai của mình.

Cô ấy chỉ biết tên người đó là: Winter Kim. Và người này xuất thân từ một gia đình giàu có — một gia đình ông trùm công nghệ sở hữu hầu hết mọi doanh nghiệp ở Hàn Quốc.

Không có gì ngạc nhiên khi Winter lại được bao phủ trong sự bí ẩn. Một bên của gia đình Kim sở hữu các ấn phẩm chặn mọi rò rỉ về viên ngọc quý Winter của họ chỉ bằng một cái búng tay.

Họ rất hùng mạnh.

Họ rất quyết đoán.

Họ kiểm soát phần lớn Hàn Quốc.

Và giờ đây họ muốn thâm nhập vào ngành công nghiệp điện ảnh. Và sự hợp tác với gia đình Yu, một gia đình diễn viên và nhà sản xuất sở hữu một trong những công ty sản xuất lớn nhất Hàn Quốc, sẽ đưa họ vượt lên trước các đối thủ cạnh tranh.

Đổi lại, với sức mạnh của nhà Kim, Karina sẽ luôn có quan hệ công chúng tuyệt vời, công ty sản xuất của họ luôn có công nghệ tiên tiến và luôn thật tuyệt vời khi có được danh tiếng sạch sẽ trong ngành.

Gia đình Kim và gia đình Yu sẽ nắm trọn Hàn Quốc trong lòng bàn tay.

Đám cưới của họ không gì khác ngoài sự hoành tráng. Nó được tổ chức riêng tư chỉ với bạn bè thân thiết và gia đình.

Nhưng nó đã trở thành chủ đề bàn tán của công chúng. Mọi người đều muốn xem ảnh. Họ muốn biết Karina mặc đồ của ai. Trên hết, họ muốn xem Karina sẽ kết hôn với ai.

Mọi người và cả bà của họ đều chú ý khi nhà Kim thông báo rằng họ sẽ giới thiệu cô con gái Winter bé bỏng của mình sau đám cưới.

Mọi thứ đều lớn hơn cả đám cưới hoàng gia.

Bạn nghĩ cô ấy trông như thế nào?

Tôi cá là cô ấy xấu xí lắm.

Cô ta không xứng đáng với Karina của chúng ta!

Đó là tất cả những gì mọi người có thể nói. Từ các cửa hàng tiện lợi đến vùng ngoại ô Busan, tất cả đều thì thầm Winter Kim.

Những người phản đối Karina và các anh hùng bàn phím đã dán mắt vào điện thoại, sẵn sàng buông ra mọi lời lẽ khó nghe về con cưng của Hàn Quốc và vợ cô ấy.

Những người hâm mộ cô ấy đã tự lừa dối mình rằng họ sẽ vui mừng cho Karina trong khi vẫn chữa lành những trái tim tan vỡ.

Chúng tôi chưa sẵn sàng để chị kết hôn đâu, Karina!

Mẹ kiếp, thế này còn tệ hơn cả chuyện anh trai tôi đi lính! Ít nhất thì chuyện đó cũng chỉ là tạm thời.

Karina, còn 411 người vợ của chị thì sao?

Nhưng ôi, tất cả mọi người đều giật mình khi những bức ảnh này được tiết lộ.

Nói rằng những bức ảnh của cặp đôi này khiến họ nín thở là còn nói nhẹ. Họ khóc, gào thét, nôn mửa! Bởi vì họ đã say mê rồi.

Không phải với Karina.

Nhưng với Winter.

Cô Kim bí ẩn thực sự rất ấn tượng.

Toàn bộ buổi chụp ảnh cưới của cả hai được tiết lộ trên một tạp chí. Nếu họ không biết rõ hơn, họ nghĩ Winter cũng là một diễn viên, với đôi mắt của em đã chiếm trọn trái tim họ.

Họ kinh ngạc trước trình độ học vấn của em và há hốc mồm trước vẻ đẹp như công chúa của em. Mái tóc dài màu đỏ hoe của em được người hâm mộ yêu thích, một số người thậm chí còn gọi em là Ginger Winter. Những người khác thậm chí còn chỉnh sửa ảnh của em để trông giống Công chúa Zelda.

Họ đã có được một trong những video riêng tư của Winter chơi đàn guitar điện mà gia đình Kim quyền lực đã khéo léo rò rỉ để thu hút sự chú ý của công chúng. Vì vậy, không có gì ngạc nhiên khi Winter đã thu hút được một lượng người hâm mộ đông đảo trong một thời gian ngắn như vậy.

Bản thân Winter là một ngôi sao nhạc rock.

Winter, tôi đồng ý!

Chúa thật bất công!

Tôi có thể tìm thấy Winter Kim của riêng mình ở đâu?

Winterrr là người chiến thắng!

Tôi không biết ai may mắn hơn, Winter hay Karina?

KareBears, người hâm mộ Karina, đã ngất ngây trước vẻ đẹp của cặp đôi này, khen ngợi họ hoàn toàn xứng đôi. Chưa đầy năm phút sau khi những bức ảnh được đăng tải, chúng đã trở thành xu hướng trên Twitter toàn thế giới với hashtag mới: #WinRina.

Giống như một sự thay đổi 180 độ chỉ sau một đêm, từ cảm giác bị phản bội quá mức đến việc gần như vấp ngã trước hình ảnh của WinRina và mơ mộng về những gì cặp đôi này đã làm khi riêng tư. Mọi người thực sự thích những bước ngoặt đầy kịch tính như vậy trong cuộc sống của họ.

Điều thậm chí còn buồn cười hơn nữa là mọi người đều thích thú với chuyện tình của Karina và Winter.

Câu chuyện tình từ bạn bè thời thơ ấu trở thành người yêu được xây dựng công phu mà nhà Kim giới thiệu với thế giới đã khiến mọi người đều tưởng tượng ra câu chuyện cổ tích của riêng mình.

Họ là bạn thời thơ ấu, chỉ gặp nhau vào kỳ nghỉ hè cho đến khi những chuyến thăm dừng lại. Bởi vì Winter đã học trường nội trú ở London và Karina bắt đầu diễn xuất.

Cặp đôi đã đoàn tụ khi Karina đến Edinburgh lần đầu tiên để chụp ảnh và tình cờ, Winter cũng có mặt ở đó để xem các công ty khởi nghiệp công nghệ mới nhất của Scotland.

Và phần còn lại thì ai cũng biết rồi đấy.

Tất nhiên chỉ có hai điều trong số đó là sự thật: Winter đến London để du học và Karina theo đuổi nghiệp diễn xuất.

Sau đám cưới, Winter xuất hiện cùng Karina trong mọi buổi ra mắt phim và sự kiện công cộng như một món đồ trang sức hấp dẫn.

Họ được ngưỡng mộ trên thảm đỏ, các tờ báo lá cải ca ngợi vẻ tình tứ của họ và sự ủng hộ của Winter dành cho vợ mình.

Winter thường xuyên trả lời phỏng vấn và em trả lời chúng bằng sự duyên dáng và khiếu hài hước dí dỏm đến nỗi người ta thậm chí không thể nhận ra những lời em nói là những câu thoại đã tập trước trong kịch bản.

Winter sẽ ca ngợi vợ mình khi em nhìn theo, trông em vô cùng say đắm khi vợ mình tạo dáng trước ống kính máy ảnh.

"Cuộc sống hôn nhân thế nào, Winter?" Một phóng viên hỏi.

"Ồ, thật tuyệt vời. Karina thật hoàn hảo." Winter nở một nụ cười trước khi từ từ bước đến chỗ Karina và vòng tay ôm lấy vòng eo thon thả của cô ấy.

Chúa thực sự có những người yêu thích.

Lạy Chúa, khi nào thì đến lượt tôi?

Thật không công bằng khi những người giàu có và xinh đẹp lại đến với nhau ngoài đời thực.

Tôi tưởng chuyện này chỉ xảy ra trong phim truyền hình thôi chứ?

Và đúng vậy, những câu chuyện cổ tích như vậy chỉ có trong phim truyền hình.

Bởi vì Karina là một diễn viên và Winter cũng diễn theo.

Và không chỉ mọi thứ được tạo nên với một chút cầu vồng và bướm, mà Karina còn thực sự ghét việc kết hôn với Winter.

Họ là những người xa lạ trong căn hộ áp mái của mình, ngủ ở những phòng ngủ riêng biệt.

Nhưng Winter là một hiện tượng hoàn toàn kỳ lạ.

Em khá ổn với sự sắp xếp này. Không bận tâm và thực sự thích làm vợ mặc dù Karina thờ ơ.

Trước khi gặp nhau, Karina đã đến bữa tối của gia đình Kim và Yu với tâm trạng sẵn sàng thành lập liên minh với Winter vì không ai tỉnh táo lại đồng ý với một thỏa thuận như vậy.

Bây giờ là thế kỷ 21 rồi! Tại sao hôn nhân sắp đặt vẫn còn tồn tại?

Nhưng rõ ràng, những người giàu có và giới thượng lưu nổi tiếng về điều này. Họ sử dụng nó như một giao dịch kinh doanh. Những đứa con tội nghiệp của họ chỉ được sử dụng như những con tốt để phát triển đế chế của họ.

Karina đã nghe nói về một số điều bất thường trong các giao dịch kinh doanh này — những cặp đôi thực sự yêu nhau.

Nhưng Karina không nghĩ mình sẽ là một trong số họ.

Ôi không.

Cô ấy có những ước mơ lớn hơn cần đạt được hơn là bị ràng buộc với một cô nàng thừa kế ngốc nghếch chỉ thú vị như một bao khoai tây.

Và cô ấy chắc chắn không mở lòng đón nhận tình yêu.

Chỉ cần nghĩ đến điều đó thôi là cô ấy đã thấy buồn nôn.

Karina bước qua cánh cửa đôi khổng lồ đó, sẵn sàng cùng Winter chống đối với cha mẹ họ và phá vỡ mọi thỏa thuận mà họ đã có.

Nhưng thay vì gặp một Winter Kim cũng tức giận không kém, cô ấy lại thấy một cô gái trông quá hạnh phúc khi phải kết hôn với một người không quen biết.

"Này, vợ yêu!"

Karina muốn trợn mắt quá. Winter trông giống như hiện thân của một chú cún con có quá nhiều năng lượng.

"Cô không thấy khó chịu về tình huống này sao?" Karina nhìn Winter một lượt, ngạc nhiên thích thú vì em xinh đẹp đến thế. Cô ấy có mắt. Ngay cả khi cô ấy ghét ý tưởng về cuộc hôn nhân, cô ấy sẽ không nói dối và nói Winter xấu xí. Bởi vì em không xấu. "Tại sao cô có vẻ phấn khích thế?"

Winter nhún nhảy trên đôi chân của mình khi em đứng cạnh Karina. Em nghiêng người gần hơn một chút để thì thầm, Karina thấy hơi quá gần để cảm thấy thoải mái. "Tôi sẽ cho chị biết một bí mật," Winter thì thầm trong khi nhìn chằm chằm vào cha mẹ họ ở bàn ăn. "Chị là mối quan hệ đầu tiên của tôi."

Karina ngạc nhiên trước lời thú nhận đột ngột và lùi lại nhìn Winter với vẻ không tin. "Cô đùa à."

"Không," Winter cười toe.

"Nhưng cô giống như..." Karina dừng lại, cố nhớ lại thông tin cô ấy đã đọc về Winter trước khi đến dự tiệc tối. "...cô 24 tuổi. vẫn chưa có bạn trai hay bạn gái sao?"

Cô gái tóc đỏ lắc đầu. "Không ai thực sự quan tâm và tôi cũng không quan tâm. Tôi quá bận học và làm ổ trong căn hộ của mình." Em cười khúc khích một cách ngượng ngùng, muộn màng nhận ra mình nghe thật thảm hại với lời thú nhận của mình. "Ý tôi là tôi đã đi đây đi đó nhưng không có gì gọi là mối quan hệ," em tự bào chữa cho bản thân.

Karina lướt qua đống tài liệu dày cộp mà cô đọc về Winter trong đầu và nhớ rằng Winter là một thiên tài về máy tính. Cô đã lập trình rất nhiều thứ trong quá khứ.

Đúng rồi, không phải là não rỗng. Nhưng là một mọt sách, Karina nghĩ. Nhưng quyến rũ đấy.

"Dù vậy, cô không muốn hẹn hò với những người mà cô thực sự muốn hẹn hò sao? Ý tôi là, cô còn trẻ và vừa mới tốt nghiệp. Cô không muốn vui vẻ sao?" Karina nhướn mày. Bản thân cô ấy cũng trẻ, chỉ mới 25 tuổi và hoàn toàn tận hưởng sự nổi tiếng của mình. Cô ấy không phải là người hay hẹn hò nhưng cô ấy muốn làm như vậy hơn là kết hôn khi còn quá trẻ và trái với ý muốn của mình.

Winter nhún vai. Karina không bỏ lỡ cái nhìn xa xăm của Winter nhưng em nhanh chóng che giấu nó bằng một nụ cười hở lợi. "Sẽ không tệ đến thế đâu."

"Là sao?"

"Được kết hôn với chị," em nói một cách hống hách. "Chị thật tuyệt. Mọi người sẽ ghen tị với tôi." Winter vô cảm và má Karina nóng bừng vì sự hờ hững của Winter. Cô ấy đã quen với những lời khen ngợi nhưng không hẳn như thế này.

"Được thôi, tôi không muốn kết hôn," Karina thở dài.

"Thôi nào, vợ à —" Winter dừng lại khi Karina trừng mắt nhìn em.

"Đừng gọi tôi như thế."

"Không với vợ à hả?" Karina rít lên. "Được rồi, chúng ta có thể giải quyết chuyện đó."

"Sao cô lại thấy ổn với tất cả chuyện này thế?"

"Như tôi đã nói, kết hôn với chị cũng không tệ lắm. Và tôi chỉ kết hôn một lần thôi, tôi cũng nên tận dụng tối đa nó chứ."

***

Winter không hề bận tâm khi ở một mình trong căn hộ áp mái trong khi em chờ Karina về nhà sau khi quay phim. Em không bận tâm khi Karina đặt ra một số quy tắc cho họ khi sống chung. Winter không bận tâm khi đôi khi Karina không quan tâm đến em chút nào.

Winter thật tuyệt khi chỉ cần sống trọn vẹn cho hiện tại.

"Này Bibi," Winter gọi trong phòng khách rộng rãi của họ. "Lịch trình tiếp theo của tôi là gì?"

Một âm thanh nhẹ nhàng vang lên theo sau là tiếng chuông nhỏ trước khi trợ lý ảo của Winter hoạt động.

Bibi là sản phẩm sáng tạo của Winter khi em còn ở London.

"Xin chào, cô Kim," một giọng nói nhẹ nhàng vang lên trong không khí. "Đừng quên mang theo kẹo của ngày hôm nay nhé."

"Đúng rồi, không thể quên điều đó!" Winter thong thả đi vào phòng và nhét một số viên thuốc vào miệng. "Phải giữ gìn sức khỏe và mạnh mẽ, Bibi."

"Cô Kim có chuyến công tác vào chiều nay," Bibi tiếp tục kể. "Và sau đó cô có buổi trình diễn thời trang với cô Yu vào thứ sáu."

Khi họ bắt đầu sống chung, Winter đã yêu cầu Karina đồng bộ hóa lịch trình của họ. Tất nhiên, em đã gặp phải sự phản đối, Karina không muốn Winter ở bất cứ đâu gần cuộc sống và công việc của cô ấy.

"Nó chỉ dành cho các sự kiện xuất hiện trước công chúng nên tôi cần biết khi nào," Winter lý luận. "Chị có thể giữ kín lịch trình riêng. Nó nằm trong quy tắc của chúng ta phải không? Chúng ta không can thiệp vào công việc của nhau?"

"Được rồi, hiểu rồi," Winter ghi nhớ lịch trình của mình. "Cảm ơn, Bibi."

Đúng lúc đó, Karina cuối cùng cũng về nhà và ngạc nhiên khi nghe thấy tiếng động lớn phát ra từ Bibi biến mất.

"Chúa ơi, Winter." Karina đặt tay lên ngực. Cô ấy vẫn chưa quen với việc Bibi ra vào căn hộ áp mái của họ ngay cả sau sáu tháng sống chung.

Trước khi chuyển đến, Winter đã trang bị toàn bộ nơi ở của trợ lý ảo. Karina không thích điều đó cho đến tận bây giờ và gọi đó là điều lố bịch.

"Tôi đã không nghĩ là cô là người lười biếng đấy, Winter," Karina nói.

"Không phải lười biếng đâu, cưng à." Karina trừng mắt trước cách gợi thân mật "Không phải với cả cưng nữa sao? Được thôi." Winter nhún vai rồi tiếp tục. "Dù sao thì, nó hiệu quả lắm. Hãy nghĩ đến Jarvis của Tony Stark nhưng ít tiên tiến hơn và giống một trợ lý công nghệ cao hơn. Chắc chắn là tốt hơn Siri hay Alexa hay Google. Bibi là sáng tạo của tôi."

Karina chỉ chế nhạo Winter trước khi đi ngủ trong phòng của mình.

"Chào mừng về nhà, cưng à!" Một lần nữa, Winter lại bị trừng mắt. Em đã cố gắng gọi Karina bằng những cái tên âu yếm nhưng vô ích. Mỗi lần như vậy, Karina hoặc trừng mắt nhìn em hoặc nghiến răng trong khi bảo em ngừng gọi cô ấy bằng những cái tên đó. "Được rồi, không với cưng nữa. Dù sao thì, chiều nay tôi sẽ đi công tác", em nói trước khi dọn bàn ăn với bữa sáng. Karina chỉ gật đầu trước khi đặt túi xuống ghế sofa. "Đừng lo, tôi sẽ quay lại trước thứ sáu để làm người tình của chị cho buổi trình diễn thời trang".

"Sẽ chẳng quan tâm nếu cô không đến," Karina lẩm bẩm với một mình nhưng Winter nghe thấy. Hắng giọng, em ném ra một câu trả lời đơn giản thay thế. "Được rồi, ổn thôi."

Winter nở nụ cười thường lệ trước khi mời Karina đi ăn sáng. "Đi ăn sáng với tôi nhé?"

Mỗi ngày Winter dọn bàn cho hai người và mời Karina cùng ăn. Trong khi Karina có thể thờ ơ với mọi thứ, Winter thích đóng vai bà nội trợ.

Thỉnh thoảng, Karina sẽ tham gia cùng Winter nếu cô ấy có tâm trạng, nhưng phần lớn thời gian, cô ấy chỉ bỏ Winter một mình.

Tuy nhiên, hôm nay Karina quyết định chấp nhận cuộc hôn nhân giả tạo của Winter.

Karina thấy khuôn mặt của Winter sáng lên khi cô ấy ngồi xuống và nghĩ rằng thật nực cười khi một việc đơn giản như ăn cùng nhau lại có thể khiến em hạnh phúc đến vậy.

Winter háo hức mang ra món cơm, món trứng cuộn mà em tự hào nấu mà không làm vỡ phần vỏ, món hầm đậu nành và một số món ăn kèm.

Karina không muốn nói ra nhưng cô ấy thực sự ấn tượng.

"Cô nấu tất cả những thứ này à?" Cô ấy ngạc nhiên hỏi. Winter gật đầu, chỉ vào món hầm để cô ấy thử. Mắt Karina mở to trong giây lát vì nó ngon đến thế. Một nữ thừa kế làm gì mà nấu tất cả những món này? "Cô học nấu ăn như thế nào? Cô không có người giúp việc theo phụ giúp sao?"

Winter đặt tay lên ngực, giả vờ xúc phạm và chế giễu Karina một cách vui vẻ. "Ý chị là người giàu không biết nấu ăn à? Nghĩa là chị không biết nấu ăn à?"

"Ừ, vậy thì sao?"

Winter không hề ngạc nhiên trước lời thừa nhận của Karina. "Ồ, tôi có thể nấu ăn, cô Yu ạ," em cười rạng rỡ. "Tôi đã sống một mình ở London một thời gian và ghét ăn đồ ăn của người da trắng nên tôi đã học cách nấu ăn."

Karina gật đầu, cắn một miếng trứng lần này. Một lần nữa, Karina ngạc nhiên vì nó mềm mịn đến thế. Nó chỉ là một quả trứng thôi mà!

"Nhưng mà, cha cô không gửi người đến sống cùng cô sao?"

Bỏ một miếng kim chi vào miệng, em trả lời, "Không. Tôi chẳng là ai ở London cả và tôi muốn sống theo cách đó. Tin tôi đi, tôi đã phải mất rất nhiều thời gian để thuyết phục nhưng tôi đã làm được. Quyết định đúng đắn nhất từ ​​trước đến nay."

Karina tiếp tục hỏi Winter những câu hỏi và Winter mỉm cười khi thấy Karina nói nhiều như thế nào. Đây có lẽ là lần đầu tiên cô ấy nói với em nhiều hơn ba câu và không phải về lịch trình của cô ấy. Thật là sảng khoái khi Karina cư xử lịch sự, gần gũi và thân thiện như vậy.

"Tôi nghĩ là cô được chiều chuộng lắm chứ," Karina nói, vừa bỏ cơm vào miệng.

"Có rất nhiều điều chị không biết về tôi, cưng à," Winter nháy mắt và Karina cau mày nhìn em khiến em bật cười. Yêu thích cuộc trò chuyện, Winter mời cà phê để duy trì sự tiến triển giữa họ. "Cà phê chứ?"

"Chắc chắn rồi." Karina gật đầu. "Đây có phải là lý do tại sao không có ai giúp đỡ chúng ta ở đây không?"

"Ừ. Dù sao thì chúng ta cũng ít khi về nhà, hơn nữa, Bibi có thể làm mọi việc trong nhà!"

Karina không nên ngạc nhiên nữa khi biết rằng Winter thực chất là một đứa mọt sách nhưng mọi việc Bibi làm trong nhà đều khiến cô ấy bất ngờ.

Bây giờ, Winter đang ra lệnh cho trợ lý ảo và Karina nhìn xung quanh để xem mọi thứ được kết nối ở đâu.

Có lần, Karina đã rất ngạc nhiên khi thấy trợ lý ảo biết chính xác cô ấy thích ngủ như thế nào vào buổi sáng khi cô ấy về nhà sau những buổi quay hình đêm muộn: trời tối đen như mực. Ngay khi cô ấy nằm xuống gối, rèm cửa được hạ xuống và kéo lại. Một ngày nào đó cô ấy phải cảm ơn Winter vì đã sắp xếp điều này.

"Này, Bibi, cậu pha hai cốc cà phê được không?" Winter ra lệnh rồi quay sang Karina. "Chị thích cà phê thế nào? Đen? Sữa và đường?"

Karina nhìn Winter với ánh mắt phán xét đến mức Winter chỉ có thể cười đáp lại. "Thật sao, Winter? Ngay cả Bibi cũng có thể pha cà phê cho cô sao?"

"Tất nhiên rồi! Bây giờ, chị uống cà phê thế nào?"

"Chỉ đen thôi," Karina trả lời nhanh nhưng cô ấy vẫn chưa dừng phán xét Winter và nỗi ám ảnh của em với trợ lý ảo. "Bibi cũng có thể cho cô ăn không?"

Winter thở dài mơ màng khi đưa cốc cho Karina. "Đó chính là giấc mơ!"

Karina lẩm bẩm "cảm ơn" và thổi vào cốc cà phê trước khi nhấp một ngụm. Cô ấy ngạc nhiên thích thú vì hương vị của nó ngon đến thế và tự hỏi Bibi đã pha thứ chết tiệt đó như thế nào. Cô cho rằng nó sẽ giống như những chiếc máy pha cà phê Keurig đôi khi khiến cà phê có vị loãng và cháy khét.

"Nếu như thế không phải là lười biếng thì tôi không biết thế nào mới là lười biếng nữa."

Cô ấy lại tiếp tục với câu chuyện "lười biếng" của mình khi nói đến Bibi. Nhưng Winter thích cách buổi sáng của em diễn ra đến mức em thậm chí không có thời gian để cảm thấy bị xúc phạm.

Thay vào đó, em tham gia cùng Karina và nói đùa, "Này, chị không bao giờ biết được. Nếu một ngày nào đó tôi không thể di chuyển được thì sao? Ít nhất thì Bibi có thể giúp tôi."

Karina đảo mắt và tiếp tục nhấp một ngụm cà phê. Cô ấy sẽ không nói dối. Cô ấy đang tận hưởng điều này và Winter là một người bạn đồng hành tuyệt vời.

Năng lượng của chú cún con vẫn còn rất sống động nhưng đã dịu đi và giờ Karina đã có thời gian quan sát, cô ấy nghĩ Winter thực sự tốt bụng và rất đáng yêu.

Ai mà biết được rằng người thừa kế của gia đình giàu có nhất Hàn Quốc lại... khiêm tốn đến vậy?

Karina không phải là người phán xét liệu Winter có phải là một đứa trẻ hư hỏng hay không. Cô ấy cũng được hưởng đặc quyền như vậy, lớn lên đã ngậm thìa vàng. Cô ấy không biết gì về nấu ăn hay việc nhà. Cô ấy thậm chí còn không biết quần áo giặt của mình sẽ đi đâu sau khi cô ấy ném chúng vào giỏ đựng đồ.

Tuy nhiên, Karina biết một điều: rửa bát. Cô ấy thấy mọi thứ đều có tác dụng.

Vậy nên cô ấy không thật sự được cưng chiều cho lắm.

Karina định bỏ bát đĩa vào bồn rửa và rửa sạch nhưng Winter ngăn cô ấy lại. "Để Bibi làm hết nhé."

Một lần nữa, Karina đảo mắt và không nghe. Thay vào đó, cô ấy với lấy đĩa của Winter, nhướng mày trước bữa ăn còn dang dở nhưng quyết định không nói gì cả. "Tôi có tay, Winter. Để tôi rửa bát."

Winter giơ tay đầu hàng và ngồi xuống. Em tiếp tục nhấp một ngụm cà phê, mắt dán chặt vào lưng Karina.

"Tôi thực sự phải hỏi," Karina đột nhiên nói sau một hồi im lặng. "Tại sao cô lại làm tất cả những điều này?" Cô ấy quay đầu nhìn Winter.

"Làm gì?"

"Cái này," Karina vẫy bàn tay đầy xà phòng trong không khí. "Cả chuyện hôn nhân này. Tại sao cô lại cố gắng làm cho nó thành công như vậy? Không có ý xúc phạm, nhưng cô biết tôi ghét sự sắp đặt này đến mức nào. Và cô làm tất cả những điều này — nấu bữa sáng và đợi tôi về nhà — khi mà đôi khi tôi thậm chí còn không tham gia cùng cô." Karina nhẹ nhàng cọ rửa đĩa. "Chẳng phải là vô ích sao?"

Winter cười khúc khích. Đặt cốc xuống, em mím môi trước khi trả lời, "Tôi đã nói với chị trước rồi, tôi sẽ tận dụng tối đa hoàn cảnh của chúng ta."

Winter biết rằng những nỗ lực của em để làm tốt nhất tình huống của họ có thể là vô ích. Em không ngốc. Nhưng em vẫn muốn thử vì em muốn sống những ngày của mình khi biết rằng em đã làm được điều gì đó — rằng ít nhất em đã làm được điều em muốn làm.

"Chúng ta có thể đau khổ về chuyện này hoặc ít nhất là cố gắng tận hưởng nó. Và tôi chọn cách tận hưởng những ngày của mình, Karina."

Karina cuối cùng cũng xong và quay lại, lau tay vào khăn tay. Cô ấy nhìn Winter tò mò. Làm sao một người có thể có thái độ tích cực như vậy khi họ mắc kẹt trong một cuộc hôn nhân không tình yêu?

"Nhưng tình huống này làm tôi khổ sở lắm, Winter ạ," cô ấy thành thật nói.

Có một tia tổn thương trong mắt Winter mà em che giấu ngay lập tức bằng một nụ cười nhẹ. Em biết Karina ghét việc kết hôn với em đến mức nào. Em được nhắc nhở về điều đó mỗi ngày. Nhưng em không thể trách Karina vì cảm thấy như vậy. Cô ấy buộc phải ở trong tình huống này khi cô ấy có thể ra ngoài tận hưởng tuổi đôi mươi của mình.

"Tôi biết và tôi không trách chị. Chị không phải là người xấu khi ghét điều này. Đó là lý do tại sao tôi muốn làm cho điều này không kinh khủng đối với cả hai chúng ta." Winter cười nhẹ. "Tôi thấy cách chị đối xử với nhân viên. Tôi nghe cách họ nói về chị. Tôi hy vọng rằng tôi cũng sẽ thấy điều đó ở đây. Tôi ghét việc chị luôn cảm thấy sợ hãi khi trở về nhà. Đây là nhà của chúng ta. Chị nên cảm thấy thoải mái ở đây."

Winter đứng dậy và đi một đoạn ngắn để đặt chiếc cốc bẩn của em vào máy rửa chén. "Chúng ta không cần phải thích nhau một cách lãng mạn, Karina. Nhưng chúng ta có thể cố gắng thích nhau như những cá nhân riêng biệt." Winter mỉm cười với vợ. "Em đã thích chị rồi, chị biết mà. Chị là người tốt."

Karina chớp mắt, tiếp thu mọi điều Winter vừa nói. Cô ấy không nghĩ theo cách đó. Nhưng Winter nói đúng. Đôi khi, cô ấy sợ phải về nhà đến nỗi phải nán lại một chút trên phim trường.

Hầu hết thời gian, cô ấy làm vậy để không nhìn thấy Winter nhảy nhót quanh nhà như một chú chó con mới được huấn luyện. Vì một lý do nào đó, chỉ cần nhìn thấy vẻ mặt tích cực đáng ghét của em thôi cũng đủ khiến cô ấy khó chịu.

Nhưng có lẽ cô ấy có thể cân nhắc lại. Hơn nữa, Karina đã thưởng thức bữa sáng với Winter trước đó. Winter không tệ chút nào.

"Vậy ý cô là cô muốn làm bạn à?"

Khuôn mặt Winter rạng rỡ hẳn lên. "Đó là một khởi đầu!"

Karina suy ngẫm về ý tưởng này, nghĩ rằng điều tồi tệ nhất có thể xảy ra. Làm bạn với vợ mình ư? Nhưng Karina từ từ gật đầu khi cô ấy chấp nhận điều đó. Winter gần như nhảy dựng lên và Karina thở dài ngay lập tức.

"Được rồi, bạn thân yêu ơi," Winter thử gọi và ngay lập tức nhận được cái nhìn cảnh cáo từ Karina.

"Tôi không đồng ý với bất cứ điều gì."

Nhưng Winter chỉ cười toe toét với cô ấy. "Em gật đầu. Với tôi thế là đủ rồi. Tôi mong được làm bạn với chị, Karina." Em vẫy tay trong không khí, hoàn toàn phấn khích trước sự tiến triển của họ. Ngày của Winter vừa mới bắt đầu và em hy vọng nó sẽ kéo dài đến tận sau này.

"Nhưng mà cũng vui mà, phải không?" Winter đột nhiên hỏi với nụ cười trên môi.

"Là sao?"

"Có bạn đồng hành. Thật vui khi được nói chuyện với chị trong bữa sáng. Tôi thích điều đó."

Karina chỉ nhìn Winter, chớp mắt đầy vẻ thích thú.

Làm sao em có thể vui vẻ với những chuyện tầm thường như vậy?

Đó là một bữa sáng tuyệt vời. Không có gì nghiêm trọng cả. Cũng không phải là lần đầu tiên họ ăn sáng cùng nhau.

Nhưng chắc chắn đây là lần đầu tiên cả hai không chỉ ngồi im lặng.

Không muốn Winter thỏa mãn, Karina chỉ nhún vai.

"À mà thứ sáu có chương trình trình diễn thời trang gì thế? Để tôi có thể nhờ Giselle phối hợp với quản lý của chị."

"Prada," cô ấy trả lời ngắn gọn. "Tôi sẽ bảo Ning gửi cho Giselle chiếc váy tôi đang mặc."

"Hoàn hảo!" Winter gọi Bibi và một lần nữa, Karina lại ngạc nhiên khi trợ lý ảo đột nhiên nói ra những lời vô nghĩa. "Bibi, nhắc tôi hỏi Gigi xem tôi sẽ mặc gì vào thứ sáu nhé."

"Được thôi, cô Kim," Bibi nhẹ nhàng đáp. "Cô Kim, cô sắp muộn chuyến công tác rồi."

"Ồ đúng rồi!" Winter đột nhiên chạy nhanh vào phòng khách và kiểm tra điện thoại. "Được rồi, bạn mới của tôi," em nói một cách tinh nghịch. Winter đang tận hưởng điều này quá nhiều. "Tôi phải đi. Đừng nhớ tôi nhiều quá nhé." Em nháy mắt.

Karina thực sự hối hận khi nhắc đến từ bạn với Winter. "Tôi thực sự sẽ không làm vậy."

"Hẹn gặp chị vào thứ sáu!"

***

Nếu có một điều mà Winter rất biết ơn, đó là Giselle đã đồng ý làm stylist cá nhân của em, mặc dù Giselle không phải là stylist. Gặp nhau ở trường đại học, cả hai ngay lập tức nảy sinh tình yêu chung với công nghệ. Trong khi Winter tập trung vào AI và những thứ tương tự, Giselle lại quan tâm nhiều hơn đến công nghệ trong thời trang. Và vì Giselle có gu thời trang tuyệt vời, bạn em đã nhanh chóng đồng ý làm stylist cá nhân của Winter trong khi vẫn làm việc về công nghệ mới cho thời trang.

Giống như Winter, gia đình Giselle sở hữu một đế chế công nghệ khổng lồ ở Nhật Bản. Thật kỳ lạ khi một người quan trọng như vậy lại có nhiều tự do và lựa chọn trong lối sống của mình. Winter chỉ có thể ngồi đó ghen tị.

Giselle không cần phải thực hiện bất kỳ lời hứa hôn lỗi thời nào. Chỉ vì Winter không ngại kết hôn không có nghĩa là em hoàn toàn đồng ý với điều đó. Em vẫn là một người phụ nữ thế kỷ 21. Em là một người theo chủ nghĩa nữ quyền.

Nhưng với mọi chuyện đang diễn ra, em không còn lựa chọn nào khác.

Vì vậy, em đã chấp thuận quyết định của gia đình với suy nghĩ có một người bạn đồng hành — ít nhất là vậy. Thật không lý tưởng khi có một người hoàn toàn ghét việc chia sẻ cùng không gian, nhưng em không thể trách Karina vì điều đó.

Winter sống sót bằng suy nghĩ có ai đó ở bên mình cho đến hơi thở cuối cùng.

Chỉ mất sáu tháng để Karina ngồi nói chuyện với em trong bữa sáng nhưng tiến bộ là tiến bộ. Winter chỉ có thể cười, nhớ lại mọi chuyện đã diễn ra như thế nào, vui mừng vì Karina đã dành thời gian để hỏi em những câu hỏi.

Mộng mơ của Winter bị phá vỡ khi có một cuộc gọi đến và em nhấn nút nghe trên vô lăng.

"Này, mình đang lái xe," em thông báo. Em nhanh chóng nhìn vào màn hình để xem người gọi. Là Giselle. "Này, Gi."

"Mình có nên gọi lại cho cậu khi cậu không ở trên đường không?" Giselle nói qua loa trong xe.

"Không, ổn cả thôi, Gi. Dù sao thì mình cũng sắp tới nơi rồi. Mình có thể nói chuyện được."

"Được rồi." Có tiếng lạch cạch ở đầu dây bên kia. Rồi tiếng gõ. "Tuần lễ thời trang diễn ra vào thứ sáu tuần này và cậu sẽ đến Prada cùng vợ à?"

"Chuẩn rồi."

"Hôm nay là thứ tư rồi. Cậu có đến kịp không?" Có một chút lo lắng trong giọng nói của Giselle mà Winter nhận ra. Là người lớn hơn, Giselle có xu hướng hành động như "chị gái" với Winter. Bạn em nói rằng vì là con một và luôn mơ ước được chăm sóc em nhỏ.

Winter hắng giọng trước khi trả lời. "Ừ, mình nên thế."

"Cậu đang trên đường tới đó à?"

"Mình phải ghé qua văn phòng để làm thủ tục rồi sau đó tôi sẽ đi."

Với tư cách là giám đốc điều hành của công ty công nghệ, Winter giám sát các công ty khởi nghiệp mới mà họ đầu tư. Em thích điều đó vì em được xem xét những thứ họ đang phát triển. Công ty mới này của họ rất hứa hẹn.

Có một sự xáo trộn nhỏ ở đầu dây bên kia trước khi Giselle lên tiếng lần nữa. "Cậu biết không, mình vẫn không hiểu tại sao cậu không nhận vai trò COO. Anh họ cậu đang làm việc rất tệ hại."

Winter cười về điều đó. Người anh họ tội nghiệp của em, Jongin, đã phải chịu trách nhiệm khi em từ chối nhận công việc. Em là một sinh viên mới tốt nghiệp. Winter muốn làm việc nghiên cứu công nghệ hơn là làm những công việc quản lí khác.

"Mình chỉ giám sát mọi thứ và theo dõi Jongin oppa trong khi anh ấy làm việc chăm chỉ", Winter cười khúc khích. "Và cậu biết tại sao mình không thể".

Winter thề rằng em có thể thấy Giselle cau mày khi nghe bạn em thở dài qua điện thoại. "Mình biết, mình biết. Dù sao thì, sau này cậu thể có tự lái xe đến cuộc hẹn không? Cậu có thể làm được không, Win? Cậu muốn mình lái xe không? Busan rất xa. Mình thực sự không hiểu tại sao cậu lại chọn đến đó khi có một cơ sở hoàn toàn tốt với công nghệ hàng đầu ở Seoul."

"Chị Mijoo đang lái xe đưa em đi." Winter nói. Và với một tiếng thở dài nặng nề, em nói, "Và cậu biết tại sao mà, Gi."

"Được rồi. Chị Mijoo ở bên cậu. Điều đó khiến mình thấy khá hơn." Giselle suy nghĩ một phút trước khi hỏi một câu hỏi đã biết câu trả lời. Nhưng vẫn chọn làm vậy, hy vọng có thể thuyết phục được bạn mình. "Cậu thực sự không muốn nói với bố mẹ về chuyện này sao? Winter, có lẽ đã đến lúc rồi."

Có một khoảng im lặng ngắn ngủi giữa họ — thật căng thẳng. Winter biết Giselle có ý tốt. Họ đã nói về điều đó trước đây khi họ vẫn còn ở London. Nhưng Winter vẫn kiên quyết giữ cho riêng mình, nói rằng không có ích gì khi phải để bố mẹ lo lắng cho em như vậy khi mọi thứ đã được giải quyết.

No qua rồi.

Hy vọng là nó sẽ không bao giờ quay trở lại.

Nhưng Giselle biết tại sao, bạn em biết rất rõ tại sao Winter không thể tùy tiện đi lại ở bất cứ đâu tại Seoul. Biết tại sao em không thể nói với bố mẹ mình. Có tai mắt ở khắp mọi nơi và nếu công chúng biết được những gì Winter làm trong cuộc sống riêng tư của em, thì mọi chuyện sẽ kết thúc.

Winter có thể nghe được những gì mọi người sắp nói.

Cô ta không đủ tư cách để trở thành người thừa kế.

Cô ta không nên quản lý công ty.

Nhưng đó là lý do tại sao Winter không nhận vai trò COO. Em đang cố gắng kéo dài nó càng lâu càng tốt.

Hắng giọng, Giselle cuối cùng cũng chuyển hướng cuộc trò chuyện của họ sang tuần lễ thời trang sắp tới khi Winter không trả lời Giselle. "Vậy, Prada? Cậu biết đấy, một người tuyệt đẹp như vợ cậu có thể chọn một thương hiệu tốt hơn để đại diện. Khuôn mặt của cô ấy còn hơn cả Prada. Nhưng rồi, cô ấy có gu thẩm mỹ tệ hại." Giselle phát ra tiếng nôn khan và Winter cười phá lên. Giselle ghét vợ em. "Cậu nên bảo cô ấy chọn thứ gì đó cao cấp hơn."

"Tôi không can thiệp vào việc của Karina, Giselle. Tôi không có tư cách để đưa ra ý kiến ​​về các hợp đồng thương hiệu của cô ấy", Winter nói rồi mỉm cười khi em nhớ lại bữa sáng của họ. "Nhưng giờ bọn mình là bạn bè rồi".

Giselle chế giễu ở đầu dây bên kia, không hề thích thú với tin tức của Winter. "Mình không biết tại sao cô ấy lại khó chịu với cậu đến vậy khi cô ấy có thể tử tế với mọi người khác. Việc cậu làm bạn với cô ấy thực sự là điều tối thiểu."

"Không ai thích bị ép buộc kết hôn cả, Gi ạ," Winter phản biện.

Kể từ khi Winter kết hôn với Karina, Giselle đã để mắt đến nữ diễn viên này. Bạn em không thích việc Winter tỏ thái độ như vậy khi Winter chẳng làm gì ngoài việc tốt bụng và quan tâm. Ít nhất Karina có thể làm là đáp lại tình cảm đó.

"Không phải lỗi của cậu. Cậu cũng là nạn nhân!"

Winter rẽ trái ở ngã tư và dừng lại trước một tòa nhà khổng lồ. "Ừ, được thôi, giờ bọn mình là bạn rồi. Điều đó quan trọng lắm."

"Cậu quá tử tế rồi."

"Thật tốt khi được tử tế." Winter tháo dây an toàn và kiểm tra mình trong gương trước khi nói tiếp. "Mình đến đó rồi. Mình phải đi. Mình sẽ nói chuyện với cậu sau."

"Cập nhật tình hình cho mình nhé! Yêu cậu!"

"Yêu cậu!"

***

Winter hạ tay áo xuống khi em bước vào căn phòng mà em đã quen thuộc. Nó luôn có mùi vô trùng như thể được lau dọn cứ năm phút một lần. Những bức tường trắng của nó được trang trí bằng cấp và chứng chỉ, khung ảnh và giá sách được sắp xếp gọn gàng.

Thật ấm cúng. Một sự tương phản rõ rệt với những gì diễn ra bên trong căn phòng.

Thật trớ trêu khi cảm giác chào đón luôn nồng nhiệt khi những cuộc trò chuyện vang vọng khắp bốn bức tường không phải lúc nào cũng ... vui vẻ.

Hầu hết mọi người luôn rời khỏi phòng với khuôn mặt dài, làn da tái mét và đôi mắt trũng sâu mất hết cảm xúc.

Thật buồn cười khi một căn phòng vui vẻ như vậy cuối cùng lại hút hết niềm vui của mọi người.

"Dạo này thế nào rồi, Winter?"

Và thật buồn cười khi người ở trong phòng lại tỏa ra năng lượng tích cực đến vậy trong khi những lời nói phát ra từ miệng họ lại có thể gây chết người.

Bác sĩ mỉm cười với Winter khi ra hiệu cho em ngồi xuống.

Tiến sĩ Boa Kwon.

Có điều gì đó rất nham hiểm về nụ cười quyến rũ của vị bác sĩ này khi thông báo tin xấu cho bệnh nhân của mình.

Đã một năm trôi qua kể từ khi Winter bắt đầu gặp Bác sĩ Kwon. Kể từ khi em trở về từ London, điều đầu tiên em làm là đến gặp bác sĩ. Bác sĩ được cho là người giỏi nhất ở Busan.

"Xong bài kiểm tra chưa?" Bác sĩ Kwon hỏi tiếp khi Winter cuối cùng cũng ngồi xuống. Winter chỉ gật đầu. "Vậy, bạn thế nào?"

Thật khó để không bị thu hút bởi nụ cười rạng rỡ và thái độ tích cực của Bác sĩ Kwon. Nó quá dễ lây lan.

Với một nụ cười, Winter trả lời, "Tôi ổn, bác sĩ. Không có gì bất thường cả." Winter duỗi cánh tay yếu ớt của mình. "Tôi cảm thấy tuyệt vời!"

"Tốt, tốt," Bác sĩ Kwon gật đầu, đánh giá ghi chú của Winter trên máy tính. "Vẫn uống thuốc chứ?"

"Chắc rồi."

"Gần đây không sốt à?"

"Không có."

"Đau đầu?" Winter lắc đầu. Bác sĩ vẫn tiếp tục hỏi những câu hỏi tương tự mỗi lần em đến và lần nào Winter cũng vui vẻ trả lời là không.

"Gần đây bạn có bị chảy máu mũi không? Không có vết bầm tím bí ẩn nào? Mệt mỏi?"

Một lần nữa, Winter trả lời "không" và cười rạng ngời. "Tôi mệt nhưng đó là vì tôi đang làm việc trên một phần mềm mới."

"Được rồi nhưng hãy cẩn thận nhé, được chứ? Bạn không thể thức trắng đêm suốt được. Đừng làm việc căng thẳng, được chứ?"

"Tôi vẫn ngủ đủ tám tiếng, bác sĩ ạ, đừng lo."

"Tốt." Cuối cùng, Tiến sĩ Kwon ngả lưng vào ghế và thư giãn. "Chúng ta sẽ có kết quả trong khoảng 48 giờ nữa. Và bạn biết đấy, không có cuộc gọi điện thoại nào có nghĩa là tin tốt. Mọi thứ đều bình thường." Winter gật đầu. Và với một tia sáng, vị bác sĩ đột nhiên nghiêng người về phía trước và tựa đầu vào cánh tay một cách dễ thương. "Karina đang làm gì vào những ngày này?"

Winter không thể không đảo mắt nhìn bác sĩ. Sự thay đổi về tính cách là điều Winter đã quen. Với số lần Winter gặp Bác sĩ Kwon, em đã có thể hiểu rõ người phụ nữ lớn tuổi này. Vì vậy, mỗi lần kết thúc buổi tư vấn, Bác sĩ Kwon gạt bỏ khía cạnh chuyên môn của mình và trở thành Boa.

Một KareBear trung thành.

Winter thậm chí không hề ngạc nhiên khi biết rằng đây là một trong số những người hâm mộ vợ mình.

Em có thể hiểu được.

Karina xinh đẹp, tài năng và thể hiện tính cách của một chú chó golden retriever trước công chúng. Thật khó để không bị cuốn hút bởi sức quyến rũ của cô ấy.

Winter chỉ mong Karina cho em nhận được một chút tính cách của chú cún con đó. Em sẽ rất thích được nhận lòng tốt của cô ấy một ngày nào đó.

Nhưng em vẫn chịu đựng sự thờ ơ của vợ mình.

Chỉ hiện tại thôi.

"Cô ấy đang quay phim gì đó. Không thể nói là gì. Tất cả đều là bí mật." Winter quyết định nói dối trắng trợn. Karina đang quay phim gì đó. Tuy nhiên, em không biết đó là gì vì Karina không nói với em bất cứ điều gì. Mặc dù có mối quan hệ thân thiết với bác sĩ, Winter không thể thực sự nói ra về thỏa thuận của họ. Ai biết bác sĩ như thế nào nếu không có chiếc áo khoác phòng thí nghiệm màu trắng.

Mặc dù, trước khi trở thành bệnh nhân, Winter đã bắt vị bác sĩ ký một thỏa thuận. Lí do đầu tiên là bảo mật giữa bác sĩ và bệnh nhân. Lí do thứ hai là khi em là Winter Kim, người thừa kế và là vợ của con cưng của Hàn Quốc, Karina Yu. Winter đã lo liệu mọi thứ.

"Nhưng thứ sáu tuần này chúng tôi sẽ đến tuần lễ thời trang. Chắc sẽ vui lắm!"

Boa vỗ tay như một chú hải cẩu phấn khích và đứng dậy ôm Winter. "Bạn là người tôi thích nhất, bạn biết điều đó không?"

"Chỉ vì tôi là vợ thần tượng của cô thôi."

"Đó chỉ là một điểm cộng thôi! Nhưng tôi thích nhất là được lấy thông tin trực tiếp từ nguồn."

Chúng chỉ là những mẩu vụn thôi, bác sĩ ạ, Winter tự cười mình. Không phải là hàng chất lượng cao.

"Tôi cá là nếu cô có thời gian, cô sẽ là một trong những fansite của cô ấy", Winter trêu chọc. "Và cô sẽ tự đặt tên mình là yeoshinrina".

Boa thở hổn hển một cách khoa trương. "Đó là một cái tên tuyệt vời!"

"Thành thật mà nói, bác sĩ, có lẽ cô nên xem xét lại con đường sự nghiệp của mình. Cô sẽ thành công nếu trở thành một fansite của Karina." Winter chế giễu ý tưởng bác sĩ của mình sẽ theo chân vợ em đi khắp thế giới.

Em không muốn nói ra nhưng em luôn cảm thấy vô cùng bối rối khi người hâm mộ biết về lịch trình của Karina.

Dù có hướng nội hay không, việc có ống kính máy ảnh chĩa thẳng vào mặt ở bất cứ nơi đâu cũng thật đáng sợ.

Và đây là người hâm mộ. Không phải là paparazzi.

Chắc chắn là phải có một số ranh giới. Karina xứng đáng có sự riêng tư. Cô ấy chỉ là một cô gái tình cờ thích diễn xuất.

Winter nhớ lại cách một vài người hâm mộ nắm được lịch trình của cả hai khi họ đi hưởng tuần trăng mật. Đó là một trải nghiệm đáng sợ khi em phải sử dụng sức mạnh của mình như một thành viên gia đình Kim để bất kì ai tìm ra được người đã tiết lộ thông tin cá nhân về họ.

Có thể khẳng định rằng điều đó không xảy ra lần nào nữa mỗi khi Winter đi du lịch cùng Karina.

Tuy nhiên, riêng Karina thì lại là một câu chuyện khác. Chỉ cần nói rằng, đó là "fan service". Cô ấy thực sự không thể phản bác lại điều đó. Người hâm mộ của cô ấy là một trong những lý do khiến cô ấy thành công đến vậy.

Boa ngồi thẳng dậy và phủi bụi trên áo khoác phòng thí nghiệm. "Tôi rất muốn nhưng đam mê của tôi là giúp đỡ những người như bạn, cô Kim." Vị bác sĩ mỉm cười nhẹ với Winter. "Đừng hiểu lầm tôi, Winter, tôi có thể là một fangirl trong thâm tâm nhưng mục tiêu của tôi là để bạn luôn khỏe mạnh và đá đít những tế bào ung thư để chúng không quay trở lại, được chứ?"

Winter dịu đi, mắt bắt đầu ngấn lệ. Em cắn vào má trong khi cảm thấy mình sắp gục ngã.

Em vẫn còn sợ điều đó.

Đã hai năm trôi qua và suy nghĩ bệnh ung thư tái phát ám ảnh em mỗi ngày, đặc biệt là trong những lần kiểm tra sức khỏe.

Ném sự chuyên nghiệp ra khỏi cửa sổ, Boa đứng dậy ôm Winter. "Tôi có thể là bác sĩ của bạn nhưng tôi cũng có thể là bạn của bạn. Nghe có vẻ không chuyên nghiệp nhưng tôi đứng về phía bạn", bác sĩ cười khúc khích. "Thành thật mà nói, tôi có thể bị đuổi việc vì làm điều này nhưng mặc kệ. Chỉ cần đừng để họ biết tôi đã ôm bạn".

Winter cười vì chắc chắn đây chẳng là gì cả. Bác sĩ có thể bị đuổi việc vì tò mò vào cuộc sống riêng tư của em với Karina nhưng Winter vẫn để vị bác sĩ làm vậy. Vẫn còn bản thỏa thuận.

"Cảm ơn bác sĩ."

Tiến sĩ Kwon đứng thẳng dậy, nở nụ cười được cho là "nụ cười chuyên nghiệp" và đưa tay ra bắt tay.

"Được rồi, cô Kim. Có vẻ như mọi thứ ở đây đều ổn. Tôi hy vọng bạn sẽ tận hưởng phần còn lại của ngày ở Busan."

Cười khúc khích, Winter bắt tay Bác sĩ Kwon. "Tôi mong không nhận được cuộc gọi của cô, bác sĩ ạ."

Thật khó để thoát khỏi nỗi lo lắng mỗi khi Winter rời bệnh viện. Ý nghĩ về kết quả xét nghiệm dương tính khiến em đau đớn.

Và em luôn dán mắt vào điện thoại, lo lắng nhìn nó, đầu óc phát điên khi nghĩ xem nó có đổ chuông hay không. Và đến giờ thứ 72, khi điện thoại của em vẫn im lặng, cuối cùng em thở phào nhẹ nhõm. Bởi vì điều đó có nghĩa là em sẽ thoát khỏi căn bệnh ung thư thêm ba tháng nữa.

"Mọi chuyện ổn chứ?" Mijoo hỏi từ ghế lái. "Bác sĩ có nói gì không?"

"Vẫn thế thôi, chị ạ. Em chỉ cần đợi kết quả thôi. Chị biết phải làm sao rồi đấy." Winter nhắm mắt lại. "Em chỉ muốn về nhà thôi."

"Chúng ta ăn trước nhé, Win. Em cần thứ gì đó trong người. Em chưa ăn gì cả. Em có thấy muốn ăn gì không?" Mijoo lo lắng hỏi, nghề y tá của cô bắt đầu phát huy tác dụng. Cô không có ý định đánh giá Winter mỗi khi họ ở bên nhau nhưng cô không thể không làm vậy. "Em có thấy chóng mặt không?"

Rên rỉ, Winter quay đi nhìn ra ngoài cửa sổ. "Unnie, em ổn mà. Chị biết em đi khám sức khỏe thế nào mà. Em quá lo lắng không dám cho bất cứ thứ gì vào bụng." Winter lý luận. Vài ngày trước khi đi khám sức khỏe, em lo lắng đến mức không ăn uống đầy đủ. Đây không phải là lần đầu tiên chuyện này xảy ra.

"Chị chỉ lo lắng thôi."

"Em biết rồi." Cô thở dài. "Chúng ta hãy về nhà thôi, làm ơn. Em vẫn phải đi thử đồ với Giselle cho tuần lễ thời trang vào ngày mai."

Mijoo liếc nhìn Winter một cách lo lắng trước khi đưa tay ra để siết chặt tay Winter một cách an ủi. "Được rồi. Chúng ta sẽ dừng lại ở một cửa hàng bán đồ ăn nhanh. Em vẫn cần phải ăn một chút gì đó. Đường đi khá xa." Winter sắp phản đối thì Mijoo ngắt lời cô. "Không nhưng nhị gì cả, Winter."

***

Karina bắt đầu ngày mới của mình quá sớm cho buổi trình diễn thời trang. Cô ấy gần như muốn đuổi NingNing ngay tại chỗ vì đã phá vỡ giấc ngủ của cô ấy lúc năm giờ sáng với giọng nói như kèn trumpet.

Điều này thực sự khiến Karina tự hỏi làm sao một người nhỏ bé như vậy lại có thể có giọng nói lớn như vậy và với nguồn năng lượng của một con sóc say cà phê thì lại tương xứng.

Buổi trình diễn thời trang thậm chí còn chưa bắt đầu cho đến bốn giờ chiều nhưng cô ấy đã bị NingNing đưa đi từ căn hộ áp mái, lên xe tải và đến phòng khách sạn của cô ấy lúc sáu giờ sáng.

Cô ấy thậm chí còn không có cơ hội ăn sáng hay uống nước!

Có thể khẳng định Karina đang không có tâm trạng tốt.

Tuy nhiên, cô ấy cảm thấy bình tĩnh lại khi NingNing mở cửa và nhân viên phục vụ phòng bước vào phòng.

"Cuối cùng cũng xong!" Karina thốt lên. Cô ấy xin phép rời khỏi tiệm làm tóc và đứng dậy khỏi ghế để nhìn vào đồ ăn Ning đã gọi. Cô ấy thực sự có thể nuốt trọn mọi thứ ngay lúc này. "Mọi người đã ăn chưa?" Cô ấy hỏi mọi người trong phòng và hầu như mọi người đều lắc đầu. "Nghỉ ngơi một lát và đến ăn sáng nào." Cô ấy quay sang Ning. "Gọi thêm đi, Ning. Không đủ cho tất cả mọi người đâu."

"Còn một chiếc nữa đang trên đường tới, đừng lo, thưa bà."

Karina trừng mắt nhìn bạn mình khi cô ấy cắn bánh mì nướng kiểu Pháp. "Mình đã bảo cậu đừng gọi mình như thế. Nó khiến mình nghe giống một bà già giàu có và khó tính."

"Được rồi, bà Kim," Ning cười khúc khích. Bạn cô ấy khéo léo né tránh khi một miếng dâu tây bay thẳng đến. "Ha, trượt mất rồi!"

"Cậu bị sa thải."

"Và bà vẫn là bà Kim." Ning lè lưỡi và Karina chỉ gầm gừ với bạn mình, tỏ vẻ thất bại.

Karina tiếp tục ăn sáng, mặt nhăn nhó vì thất vọng khi cô ấy bỏ trứng vào miệng.

Quá nhạt nhẽo và trong một khoảnh khắc Karina ước mình có thể ăn những cuộn trứng mềm mại đó như Winter. Trứng khô của khách sạn thậm chí còn không thể sánh bằng món ăn của Winter.

Cô ấy giật mình, ngạc nhiên khi đột nhiên nghĩ đến vợ mình và lắc đầu.

Đó là trứng, cô ấy tự nhủ, giờ thì gật đầu đồng ý khi cô ấy cắn một miếng xúc xích. Không có lý do nào khác để nghĩ về em ấy. Những miếng trứng đó ngon.

"Karina, Giselle vừa gửi trang phục của Winter cho hôm nay," Ning nói, đưa điện thoại cho Karina. "Giselle có gu thẩm mỹ tốt. Mình có thể hình dung Winter mặc chiếc váy đó rồi."

Karina nhìn vào bức ảnh trên điện thoại của Ning và gật đầu đồng ý. Cô ấy thực sự không phàn nàn gì về lựa chọn thời trang của Winter, đặc biệt là khi họ ra ngoài cùng nhau để tham dự các sự kiện công cộng. Giselle biết cách lên đồ cho cô gái nhỏ nhắn này. Vào những dịp đặc biệt, Giselle sẽ làm việc với stylist của Karina để cặp đôi này có thể kết hợp trang phục. Đôi khi Giselle sẽ để phối đồ cho Winter phù hợp bất cứ thứ gì Karina mặc.

Điều này đã mang lại cho họ rất nhiều phản hồi tích cực từ giới truyền thông và người hâm mộ. Và mặc dù Karina không muốn thừa nhận, nhưng việc cô ấy tham dự các sự kiện thảm đỏ cùng Winter đã nhận được nhiều lời mời gọi tình cảm hơn từ các thương hiệu.

Họ được mệnh danh là cặp đôi quyền lực vì điều này.

Đúng lúc đó, điện thoại của Karina reo lên và cô ấy cau mày khi thấy thông báo.

"Bạn cùng phòng? Nghiêm túc lun hả, Karina?" Karina giấu điện thoại của mình khỏi Ning và cô ấy rít lên, mắng người quản lý của mình vì đã nhìn trộm. "Mình thực sự không biết tại sao cậu ghét Winter. Cô ấy thật là dễ thương."

"Mình không ghét em ấy," cô ấy đáp trả, nghiến răng. Cô ấy nhanh chóng gõ một câu trả lời trên điện thoại sau khi đọc rằng Winter sẽ chạy chậm một chút và sẽ gặp cô ấy tại địa điểm. "Tôi chỉ không thích kết hôn với em ấy."

"Cũng vậy thôi! Cậu đối xử tệ với cô ấy quá. Nếu cậu không muốn cô ấy, mình có thể có cô ấy không?"

"Được thôi, Ning."

"Một ngày nào đó, cậu sẽ phải hối hận." Ning cười khẩy. "Winter không khó để thích đến thế đâu."

"Sẽ. Không. Xảy. Ra." Karina nhấn mạnh từng từ với sự vững tin. Cô ấy chắc chắn rằng điều đó sẽ không xảy ra. Chỉ nghĩ đến điều đó thôi cũng đủ khiến cô ấy rùng mình. "Mình thực sự khốn khổ trong cuộc hôn nhân này."

"Sống một chút đi, được không? Thực sự hãy tìm hiểu Winter trước khi đưa ra kết luận. Ít nhất hãy tử tế với cô ấy."

Karina muốn nói rằng họ đang rất hòa hợp và bữa sáng là bằng chứng cho điều đó. Nhưng cô ấy vẫn còn do dự khi kết bạn với cô gái đó ngay cả khi cô ấy đã nêu ý tưởng.

Vì vậy, cô ấy nhún vai, không quan tâm đến tình trạng mối quan hệ của họ. "Thôi kệ. Em ấy sẽ sống sót."

***

Bạn cùng phòng: Tôi nghĩ xe của tôi ở ngay sau xe của chị
Bạn cùng phòng: Tôi sẽ ra trước và đón chị

Karina thở dài khó chịu và đưa điện thoại cho Ning. Ning nhanh chóng gật đầu sau khi đọc tin nhắn và ngay lập tức thông báo cho đội an ninh về sự thay đổi.

"Vợ cậu thật biết cách gây ấn tượng."

Chiếc xe dừng lại trước địa điểm tổ chức sự kiện và Karina hít một hơi thật sâu.

Bạn cùng phòng: Tôi đang đến

Karina nhìn thấy dáng người nhỏ bé của Winter đang đi về phía cửa xe của cô ấy và nhìn thấy Ningning đang cười khẩy. "Thôi kệ. Chúng ta hãy giải quyết chuyện này thôi."

Karina khoác lên mình hình ảnh một diễn viên và ngay lập tức khoác tay Winter, mỉm cười với những người hâm mộ đang hò reo.

Và vì Winter không thể xuất hiện tại các sự kiện công cộng của họ mà không biểu diễn, hơi thở của Karina nghẹn lại khi Winter hôn lên má cô ấy trước khi quay lại vẫy tay chào người hâm mộ đang chờ họ đến.

Cô ấy thực sự không quen với trò hề của Winter.

"Này" Winter làm điệu bộ khi họ đi về phía đèn flash của máy ảnh. Em gỡ tay Karina ra và thay vào đó, đan những ngón tay của họ vào nhau. Winter còn tiến xa hơn nữa và hôn mu bàn tay của Karina. "Xin lỗi, tôi đến muộn. Cuộc họp khẩn cấp."

Karina rùng mình trước màn thể hiện tình cảm công khai và nở nụ cười mà cô áy biết người hâm mộ sẽ phân tích khi cô ấy nhìn Winter lần đầu tiên. "Tôi thực sự không quan tâm", cô ấy nói qua kẽ răng.

Winter quay sang Karina và Karina phải ngăn mình thay đổi biểu cảm khuôn mặt. Bởi vì, chết tiệt, Winter trông thật đẹp với mái tóc dài màu đỏ hoe đung đưa trong gió.

Tất nhiên, cô ấy sẽ không thừa nhận điều đó một cách thẳng thắn.

Winter đã quá giỏi trong việc vào vai một người vợ đảm đang đến nỗi mọi người đều hét lên khi họ dừng lại để tạo dáng chụp ảnh và Winter nhẹ nhàng vén tóc Karina ra sau tai.

Nếu có một điều Karina không thể che giấu, đó là đôi tai đỏ ửng của cô ấy mỗi khi cô ấy xấu hổ. Karina không bỏ lỡ nụ cười tự mãn tinh tế trên khuôn mặt Winter khi em nhìn thấy đôi tai của Karina.

Em ấy thực sự diễn rất hay. Cứ như thể em ấy là một diễn viên vậy.

Các nhiếp ảnh gia hét toáng lên để tạo dáng bên trái, bên phải, phía trước. Một người thậm chí còn hét lên để họ đứng gần nhau hơn nên Winter vòng tay qua eo Karina.

"Hãy hôn đi!" Có người hét lên.

Karina muốn ném chiếc máy ảnh của người kia đi, dù người đó là ai, vì bây giờ mọi người đều đang hò reo đòi hai người hôn nhau.

Winter không có động thái gì. Em có thể làm tất cả những cử chỉ lãng mạn này bên ngoài ngôi nhà của họ nhưng em không lợi dụng Karina. Một nụ hôn trên môi là nơi em đặt ra ranh giới. Vì vậy, em chờ Karina làm gì đó, cười trước tất cả sự náo loạn.

Phải mất một lúc Winter mới nhận ra Karina đang đặt tay lên má em. Em từ từ quay lại nhìn Karina và gần như giật mình khi Karina đặt một nụ hôn trong sáng lên môi em.

"Cho chúng tôi thêm một cái nữa! Nhanh quá!"

Winter có thể nghe thấy Karina rên rỉ và em chỉ cười khúc khích, thể hiện màn trình diễn tuyệt vời nhất của mình trước công chúng. Em nhìn thẳng vào mắt Karina như thể đang xin phép. Karina chớp mắt và Winter coi đó là dấu hiệu để làm điều đó.

Vì vậy, Winter đã cho mọi người thấy màn trình diễn tuyệt vời nhất. Em đặt tay lên gáy Karina và kéo cô ấy vào một nụ hôn kéo dài hơi lâu. Khi họ tách ra, Karina đã làm trò và lau một bên miệng Winter nơi son môi của em bị nhòe đi.

Mọi người đều phát điên. Winter có thể thề rằng một người hâm mộ đã ngất xỉu.

Chụp một bức ảnh cuối cùng trước khi vào trong, Winter nghiêng người thì thầm vào tai Karina, "Nhân tiện, trông chị xinh lắm."

Bên trong địa điểm tổ chức, Winter cố tỏ ra như thể em hiểu những gì đang diễn ra. Em gật đầu đồng điệu với Karina bất cứ khi nào các người mẫu đi ngang qua mặc dù em không nghĩ những món đồ đó trông đẹp đến vậy.

Hai bàn tay vẫn nắm chặt vào nhau, Karina nhận thấy bàn tay của Winter đã lạnh và ẩm ướt.

"Cô có lạnh không?" Karina tò mò hỏi. Bên trong thậm chí còn không lạnh. Với tất cả các cơ thể chen chúc trong một nơi nhỏ như vậy, nơi này đã trở nên ấm hơn.

"Một chút."

"Cô có áo khoác không?" Winter lắc đầu. "Tại sao không chứ?"

"Tôi không nghĩ là bên trong lại lạnh thế."

"Nhưng không phải vậy."

"Ờ, tôi dễ bị lạnh." Winter buông tay Karina khi em bắt đầu cảm thấy khó chịu và lạnh. Em thậm chí không có khăn tay hay khăn ăn để lau lòng bàn tay đẫm mồ hôi nên em chỉ đặt tay lên đùi.

May mắn thay, Karina đã chuẩn bị sẵn và đưa cho em một chiếc khăn giấy. "Tôi sẽ bảo Ning đưa cho em một chiếc áo khoác. Tôi có một chiếc trong xe."

Winter chỉ gật đầu và thì thầm cảm ơn. Bình thường, em không muốn làm phiền Ning nhưng em cảm thấy rất lạnh.

Buổi trình diễn thời trang tiếp tục và Winter thấy mình thực sự thích những bộ trang phục lần này. Khi em nhìn thấy một người mẫu sải bước trên sàn diễn mặc một bộ trang phục mà em thấy đẹp, Winter lấy điện thoại ra khỏi túi xách để chụp một bức ảnh.

Nhưng trước khi kịp mở máy ảnh, khuôn mặt em lập tức tái nhợt khi nhìn thấy cuộc gọi nhỡ trên điện thoại.

Em đã hoàn toàn quên mất chuyện đó vì tiếng ồn ào bên ngoài.

Nhưng giờ đây, dường như toàn bộ máu trên mặt em đã rút hết và mọi cảm giác phấn khích trước đó đã được thay thế bằng sự lo lắng.

Đó là bác sĩ Kwon.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com