Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

2 Entry - Hãy đốt thuyền đi!...


Mọi chuyện rồi cũng sẽ ổn thôi
Đó là một chiều cuối thu mấy năm về trước, khi thời tiết bắt đầu chuyển
sang mưa gió kết hợp với không khí lạnh lẽo. Mọi thứ dường như trở nên
vô cùng tối tăm và ảm đạm như chính những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu
tôi lúc này.
Vào thời điểm đó, tôi đang đầy lưỡng lự và phân vân giữa việc tiếp tục
cuộc sống đầy yên ổn bên cùng với người thân cho đến hết thời gian học
đạ
i học - hay ngay lập tức chuyển ra ngoài, để rồi gánh thêm một đống
gánh nặng tài chính, nhưng lại có thể tận hưởng và trải nghiệm cuộc sống
mạo hiểm đầy tự do mà tôi hằng mơ ước? Những kế hoạch kiếm tiền,
những dự định chi tiêu, tình hình học hành, những nỗi lo sợ thất bại nếu
tôi bỏ cuộc giữa chừng.... tất cả cứ lởn vởn trong đầu như những hồn ma...
Còn anh bạn đồng nghiệp của tôi thì vẫn đứng đấy, hút dở điếu Marlboro
đỏ
và đứng đợi chuyến tàu cùng với tôi sau khi tan sở.
"Tôi nghe nói ông đang tìm nhà để chuyển ra ngoài ?"- câu hỏi của cậu ta
làm phá vỡ sự im lặng cùng những dòng suy tưởng phân vân không hồi
kết của tôi.
"Hm, tôi cũng không chắc - nói thật là cũng còn hơi đắn đo giữa việc đi
hay ở. Tôi cảm thấy mình chưa có một nguồn thu nhập vững chắc để sống
tự lập một mình..."
"Thực ra thì mọi chuyện cũng không đến nỗi khó như thế... " và rồi cậu ta
kể lại ngày trước đã từng làm việc ra sao, sống và chi tiêu thế nào khi mới
bắt đầu tự lập, những ngày tồi tệ nhất ra sao - thậm chí có thời gian đã
phải nhịn đói như thế nào - và mặc dù vậy, khi nghĩ lại vẫn luôn thấy mọi
việc cũng không quá tệ như tưởng tượng...
"Mọi chuyện rồi cũng sẽ ổn thôi"- rít nốt điếu thuốc, cậu ta cùng tôi lên
chuyến tàu vừa đến.
Câu nói ấy như xua tan đi hết mọi ưu tư lo lắng trong tôi.
Một tuần sau, tôi bắt đầu cuộc sống tự lập của mình. Đó là một khoảng
thời gian đầy thử thách và sóng gió nhưng có vô vàn kỷ niệm đáng nhớ.
Thực lòng mà nói, đã có đôi lúc tôi lo lắng, thậm chí nghi ngờ - nhưng tôi
chưa một lần hối tiếc với quyết định mình đã chọn. Không gì có thể diễn
tả lại cái cảm giác phấn khích và hào hứng khi bạn nhìn ngắm thế giới
bên ngoài qua khung cửa sổ căn hộ đầu tiên của mình.
Nếu bây giờ phải lựa chọn lựa một lần nữa, chắc chắn tôi vẫn sẽ chọn con
đường như thế.
Cũng từ đó, mỗi khi tôi gặp phải khó khăn trong cuộc sống - hay đứng
trước một lựa chọn khó khăn, tôi vẫn thường tự nói với mình: mọi chuyện
rồ
i sẽ ổn thôi. Những lúc như thế, tôi cảm thấy tâm trí đang hỗn loạn và
đầ
y căng thẳng của mình trở nên yên bình hơn để sẵn sàng cho thử thách
phía trước. Và nó luôn luôn hiệu quả để chống lại sự sợ hãi trong tôi.
Nhưng cho tới vừa mới đây - khi đứng trước một thử thách mới, một thử
thách lớn hơn bất kỳ một thử thách nào trước đây, câu thần chú kia đột
nhiên không còn hiệu nghiệm nữa!
Tôi bắt đầu phải tự hỏi mình: tại sao lời nói kỳ diệu kia không còn phát
huy tác dụng nữa? tại sao nó đã từng hiệu nghiệm? Bí mật ở đây là gì?
Làm cách nào tôi lấy lại sự tự tin năm xưa? ...
Và như thế, tôi quyết định phải thật thành thực với bản thân, phải nhìn lại
mình một lần nữa, nhìn những nỗi lo sợ, những sự căng thẳng, nhìn một
cách thật thành thật và không chút giấu diếm, không chạy trốn, không
ngụy biện, không lừa dối, không suy nghĩ mơ hồ.
Chỉ như thế, tôi mới nhìn thấu nỗi sợ hãi của mình - chỉ như thế, tôi mới
đánh bại nó.
Bạn cũng đã từng một lần sợ hãi?
Khi mà bạn cố gắng tiếp cận một cô gái xinh xắn bạn để ý, nhưng rồi lại
từ bỏ ý định ngay sau đó, uống nốt chỗ cocktail nhạt mà bạn vừa gọi, để
rồ
i ra về và kết thúc một buổi tối thứ bảy cũng nhạt nhẽo không kém? -
"Tôi không làm đâu, lỡ như cô ấy từ chối bắt chuyện thì sao? lỡ như lũ
bạn tôi thấy tôi thất bại ,chắc hẳn sẽ xấu mặt tôi lắm. Mình hôm nay ăn
mặc không được chỉnh chu. Thôi, chờ thêm vài phút nữa, đợi cô ấy bật tín
hiệu cho mình cái đã ..."
Khi mà bạn muốn bỏ ngay công việc ổn định mà nhàm chán bạn đang làm,
để bắt đầu một cuộc phiêu lưu mới của bản thân? Di chuyển tới một
thành phố mới? Bắt đầu khởi nghiệp? Hay chỉ là để làm một công việc mà
bạn đã ao ước từ lâu? - " Lỡ như tôi khánh kiệt thì sao? Điên à? Ở thành
phố mới tôi làm gì có bạn bè thân thích - ốm đau khó khăn biết tìm ai đây?
Công việc tôi ưa thích sao kiếm đủ tiền sống thời này? Tôi phải kiếm thật
nhiều tiền tích trữ trước đã ..."
Khi mà bạn đã quá mệt mỏi với mối quan hệ của mình, bạn nhận ra rằng
đó không phải một nửa thực sự dành cho mình - nhưng vẫn luôn cố gắng
níu kéo, cố gắng theo đuổi chỉ vì bạn đã bỏ bao công sức gìn giữ nó? - "
Thôi, có lẽ nếu tôi cố gắng thêm chút nữa cô ấy sẽ thay đổi bản tính . Đã
tố
n bao công sức cưa cẩm bây giờ bỏ đi sao nỡ? Nếu chia tay rồi, có gì
chắc chắn tôi sẽ tìm được người thích hợp hơn ? ... "
Sợ hãi là một điều rất bình thường, là một phần tất yếu trong mỗi
chúng ta. Không ai có thể xóa bỏ hoàn toàn nó. Chúng ta có thể tự lừa dối
mình rằng nó không tồn tại. Nhưng vào một lúc nào đó - nỗi sợ hãi vẫn sẽ
quay lại và chúng ta vẫn sẽ phải đối mặt với nó. Có rất nhiều cách để đẩy
lùi sự sợ hãi, nhưng hầu hết đều né tránh nó, hoặc tạo ra một niềm tin
giả tạo để đè bẹp nỗi sợ hãi... Về lâu dài những phương pháp đó đều đem
lại kết quả - nhưng không bền. Thậm chí đối với một số người, nó lại hoàn
toàn không hiệu nghiệm.
Do đó, tôi muốn bạn nhìn thấu bản thân mình, nhìn thấu nỗi sợ hãi của
mình - mổ xẻ nó, hiểu rõ nó, biết nó từ đâu sinh ra và người ta hay trốn
tránh nó như thế nào? Nhìn nhận sự thật một cách trần trụi nhất, hiểu
được con người hay tự lừa dối mình ra sao? Làm sao để xây dựng lòng
dũng cảm? Làm sao để đối mặt với thử thách? Làm sao để dám mạo hiểm?
Và trên hết: làm sao để luôn thành thật với bản thân?
Bởi vì nếu như bạn không dám đối đầu với nó và chỉ quẩn quanh trong cái
comfort zone của mình, bạn sẽ không bao giờ có thể phát triển bản thân
lên một tầm cao mới.
Chiến thắng nỗi sợ hãi là điều kiện thiết yếu để xây dựng sự tự tin,
lòng dũng cảm và từ đó - phá bỏ mọi giới hạn cá nhân.
1. Nhìn thấu nỗi sợ hãi
Sợ hãi là một phản ứng bản năng
Sợ hay sợ hãi là cảm xúc đau buồn xuất hiện từ việc nhận thức các mối đe
dọa. Đây là một cơ chế tồn tại cơ bản xảy ra trong phản ứng với một kích
thích cụ thể, chẳng hạn như đau hoặc nguy hiểm đe dọa.
Nói ngắn gọn, sợ là khả năng nhận ra nguy hiểm và chạy trốn khỏi nó
hoặc chiến đấu chống lại.
Xét cho cùng, sự sợ hãi là một phản ứng bản năng của con người - không
có nó, con người không thể tồn tại. Nó giúp chúng ta tránh xa và chống
lại những mối nguy hiểm. Cũng như đau đớn và những cảm xúc "tiêu cực"
khác. Những phản ứng này là nhân tố vô cùng quan trọng giúp con người
sống sót. Ví dụ: đau đớn là cảm giác cho ta biết cơ thể chúng ta vừa bị
tổn thương và tạo một ấn tượng xấu trong tiềm thức để khiến chúng ta
tránh xa một tình thế tương tự sau này. Không có cảm giác đau đớn, con
người sẽ mất đi sự cảnh giác và qua đó không thể tồn tại trong môi
trường khắc nghiệt này.
Căng thẳng, lo lắng và cả sợ hãi nữa - cũng giống hệt như thế. Khi tổ tiên
chúng ta gặp phải kẻ thù nguy hiểm, lập tức cơ thể được ra lệnh tăng tốc
quá trình trao đổi chất một cách tối đa, thông qua những biểu hiện như
tim đập nhanh, mồ hôi tiết ra nhiều hơn, não hoạt động nhanh hơn và cơ
bắp thì căng cứng. Những phản xạ này giúp con người có khả năng sống
sót cao hơn khi đối đầu với hiểm nguy. Sợ hãi là một phần của bản năng.
có thể nói: mặt tích cực của nó thậm chí còn nhiều hơn mặt tiêu cực. Và
vì là một phần của bản năng nên sự thật là chúng ta không bao giờ có thể
xóa bỏ hoàn toàn được nó. Do vậy bạn hãy thư giãn đi, vì sợ hãi là một
điều rất bình thường.
Và cũng như hàng triệu năm về trước, khi con người đối mặt với nguy
hiểm: chúng ta luôn có 2 sự lựa chọn: chiến đấu hoặc bỏ chạy. Với mục
đích cuối cùng là bảo toàn tính mạng và do đó giữ gìn được cơ hội gây
giống sau này - nỗi sợ hãi sinh ra giúp con người chạy thoát khỏi hiểm
nguy. Thời nay, bỏ chạy (theo nghĩa đen) không còn là cách duy nhất để
thoát hiểm nữa. Nó đã phát triển thành một cơ chế phức tạp hơn nhiều -
người ta gọi nó là cơ chế phòng vệ (Defense Mechanisms - Sigmund Freud)
Cơ chế phòng vệ
Trong bài viết trước của tôi, khi nhắc đến chàng trai ở quán Bar, tôi đã
phân tích ngắn về lý do và cách anh ta tự lừa dối mình ra sao, để không
phải chấp nhận sự thật rằng anh ta vừa thất bại. Cơ chế phòng vệ cũng
hoạt động tương tự như vậy: đó là những suy nghĩ và phản xạ vô thức, là
những "chiến thuật" tâm lý được bộc lộ dưới các dạng thức khác nhau,
nhằm đương đầu với thực tế và để duy trì hình ảnh bản thân. Trên thực tế
nó có muôn hình vạn trạng, một số biểu hiện tiêu cực của nó là: hạ thấp
người khác vì bản thân (= dìm hàng), phức tạp hóa một vấn đề, hoặc hợp
lý hoá mục đích (ngụy biện), hay là tức giận và sinh ra sự tự ái ...
Hãy cùng xem lại những ví dụ của tôi ở phần trước để hiểu rõ nó hơn
(những phần im đậm là những ý nghĩ tự phát sinh để ngăn chặn những
hành động mà tiềm thức của chúng ta coi là "nguy hiểm") :
Khi mà bạn cố gắng tiếp cận một cô gái xinh xắn bạn để ý, nhưng rồi lại
từ bỏ ý định ngay sau đó, uống nốt chỗ cocktail nhạt mà bạn vừa gọi, để
rồ
i ra về và kết thúc một buổi tối thứ bảy cũng nhạt nhẽo không kém? -
"Tôi không làm đâu, lỡ như cô ấy từ chối bắt chuyện thì sao? lỡ
như lũ bạn tôi thấy tôi thất bại ,chắc hẳn sẽ xấu mặt tôi lắm. Mình
hôm nay ăn mặc không được chỉnh chu. Thôi, chờ thêm vài phút
nữa, đợi cô ấy bật tín hiệu cho mình cái đã ..."
Khi mà bạn muốn bỏ ngay công việc ổn định mà nhàm chán bạn đang làm,
để
bắt đầu một cuộc phiêu lưu mới của bản thân? Di chuyển tới một thành
phố mới? Bắt đầu khởi nghiệp? Hay chỉ là để làm một công việc mà bạn
đã ao ước từ lâu? - " Lỡ như tôi khánh kiệt thì sao? Điên à? Ở thành
phố mới tôi làm gì có bạn bè thân thích - ốm đau khó khăn biết tìm
ai đây? Công việc tôi ưa thích sao kiếm đủ tiền sống thời này? Tôi
phải kiếm thật nhiều tiền tích trữ trước đã ..."
Khi mà bạn đã quá mệt mỏi với mối quan hệ của mình, bạn nhận ra rằng
đó không phải một nửa thực sự dành cho mình - nhưng vẫn luôn cố gắng
níu kéo, cố gắng theo đuổi chỉ vì bạn đã bỏ bao công sức gìn giữ nó? - "
Thôi, có lẽ nếu tôi cố gắng thêm chút nữa cô ấy sẽ thay đổi bản
tính . Đã tốn bao công sức cưa cẩm bây giờ bỏ đi sao nỡ? Nếu chia
tay rồi, có gì chắc chắn tôi sẽ tìm được người thích hợp hơn ? ... "
Chắc hẳn các bạn cũng có thể liên hệ những trường hợp trên ít nhiều với
câu chuyện của chính mình. Đó cũng là cách mà nỗi sợ hãi phát sinh và
tồn tại bên trong chúng ta. Thật không may, người ta lại luôn chạy trốn
nó, hoặc tìm một niềm tin mơ hồ để che dấu nó, để quên nó đi. Đó cũng
chính là cách mà tôi đã dùng trong từng ấy năm, tiếc là dần dần nó không
còn tác dụng nữa. Tôn giáo và niềm tin cũng là một hình thức tương tự
như vậy - bùa chú và một loạt các thứ mê tín dị đoan khác cũng không
phải ngoại lệ. Đối với những người không có đủ niềm tin, hoặc quá thực tế
như tôi - những phương pháp đó thật khó phát huy tác dụng. Nhưng trong
2 phần tiếp theo, tôi sẽ chia sẻ một vài phương pháp vượt qua nỗi sợ hãi
một cách khoa học, và qua đó - xây dựng sự tự tin và lòng dũng cảm một
cách chắc chắn nhất.
2. Xây dựng lòng dũng cảm
Khoác lên mình một bộ cách tươm tất, thêm chút nước hoa lên cổ, chàng
trai nhìn kỹ mình trong gương lần cuối để đảm bảo mọi thứ đều ổn. Đã
hơn một tháng nay, cậu ta đã đọc liền 3 cuốn sách về nghệ thuật giao
tiếp với phụ nữ và cày nát một diễn đàn cùng chủ đề. Hôm nay là ngày
chàng trai muốn thực hành tất cả những điều mình đã học đc. Hôm nay.
Nhất định phải là hôm nay!
Đêm đến, chàng trai sải bước cùng ba anh bạn của mình tới quầy bar -
cuộc vui vẫn rôm rả cho đến khi một tốp mấy cô gái xinh đẹp tiến vào. Cả
bốn chàng trai ngoái nhìn.
"Đến lúc rồi" - chàng trai của chúng ta tự nhủ.
Nhưng dường như vẫn có gì đó níu kéo anh ta ở lại bàn mình. "Chờ chút
đã, việc gì phải vội như vậy? Mọi việc ở đây vẫn đang rất vui mà? Mình tới
bar cùng với mấy anh bạn, không nên bỏ cuộc vui để chạy sang làm quen
mấy cô bé kia luôn được. Chờ một chút đã, hết câu chuyện này đã... Với
lạ
i mình đến đây đâu phải với mục đích chính là tìm gái, nhỉ?
Đó là ví dụ nữa về cơ chế phòng vệ: để ngăn cản mình tiến đến làm quen,
cậu ta cố gắng tự thuyết phục bản thân rằng việc đến làm quen là không
quan trọng, mục đích chính khi đến đây là gặp mặt anh em mà thôi - tất
nhiên, đó cũng chỉ là những lời ngụy biện.
Phá bỏ cơ chế phòng vệ
Như vậy, nếu bạn muốn xây dựng sự tự tin, bạn phải phá bỏ hệ thống
phòng vệ của mình trước đã. Và việc đầu tiên là nhận biết nó: cơ chế
phòng vệ của tôi hoạt động ra sao và nó xuất hiện khi nào? Một điều khá
thú vị mà tôi tìm hiểu được là cơ chế phòng vệ của mỗi người mỗi khác.
Thông thường nó được xây dựng trên nền tảng là một tính cách đặc trưng
của bản thân. Đối với chàng trai trong câu chuyện phía trên là sự thờ ơ -
cậu ta cố tự thuyết phục rằng mình không quan tâm tới mục đích chính.
Còn với tôi, đó thường là sự cầu toàn.
Tôi có tính hay cầu toàn lắm, khi làm việc gì lúc nào cũng mong muốn
làm nó sao cho được hoàn toàn. Thế nhưng nhiều khi như thế lại thành ra
dở. Khi tôi muốn làm quen một cô gái xinh xắn nơi công cộng, theo thói
quen tôi cố nhìn lại ngoại hình một lần nữa: quần áo có tươm tất không?
đầ
u tóc có gọn gàng không? mặt hôm nay có mụn không ? (lol). Và khi tôi
thiếu tự tin, tôi luôn cố thuyết phục mình rằng hôm nay không phải là
một ngày thích hợp để làm quen cô gái ấy, đơn giản vì ngoại hình chưa
thực sự ổn - "mày luôn mong muốn để lại ấn tượng đầu tiên thật hoàn
hảo mà, phải không trueman? - vậy nên tốt nhất là đừng, hãy để hôm
khác".
Thật buồn cười. Thật vớ vẩn.
Vậy cũng hãy thử nhìn lại những lần gần đây nhất mà bạn tự bỏ cuộc là
khi nào? Lúc ấy bạn đã phản ứng ra sao? Lý lẽ gì bạn hay dùng để tự bào
chữa cho bản thân? Hiểu được điều đó rồi, việc bạn cần làm bây giờ là ghi
nhớ nó, để mỗi lần sau gặp phải trường hợp tương tự - bạn có thể tự nói
với mình rằng: Bullshit, tất cả chỉ là ngụy biện!
Xóa tan bóng đêm
Sau khi đã bỏ qua những cản trở giả tạo mà bạn tự tạo ra kia rồi, việc
tiếp theo là nhìn nhận vấn đề: nó đáng sợ ở điểm nào?
Trước hết, chúng ta hay quay lại thời điểm khi loài người vẫn còn luôn sợ
hãi bóng đêm. Trong bóng tối, chúng ta là những con mồi. Từ màn đêm bí
ẩn kia luôn có thể xuất hiện kẻ thù của chúng ta bất cứ lúc nào. Loài
người luôn lo sợ nó, bởi vì họ không biết có thể xảy ra điều gì. Và khi chìm
đắm trong sự sợ hãi, trí tưởng tượng của chúng ta lại góp phần phóng đại
mối nguy hiểm kia lên nhiều lần - từ đó mới sinh ra ý niệm về ma quỷ.
Còn ngày nay, "bóng đêm" khiến chúng ta sợ hãi là sự mơ hồ, sự không
rõ ràng. Nếu như chúng ta ngồi lại một chút, suy nghĩ thật kỹ về vấn đề
của mình, thử tưởng tượng ra mọi chuyện có thể xảy ra như thế nào? Có
những kịch bản nào cho câu chuyện của chúng ta? Trường hợp xấu nhất
là như thế nào? Nhìn rõ tất cả những điều đó rồi, cũng sẽ giống như kiếm
một cái đèn mà soi vào chỗ tối vậy - bạn sẽ nhận ra là mọi việc cũng
chẳng đáng sợ như bạn nghĩ đâu.
Hãy lấy ví dụ ngay như câu chuyện của tôi ở đầu bài viết. Nếu như tôi tìm
hiểu vấn đề thật kỹ, hỏi chuyện hết những người đi trước mình, rồi mới ra
quyết định - có lẽ tôi đã không rối trí và lo lắng một cách thái quá như thế.
Nếu nhìn kỹ, vấn đề duy nhất của tôi là vấn đề tài chính. Và nếu xem xét
sâu hơn nữa, thì nó cũng chẳng đáng lo như ban đầu: nguồn thu nhập của
tôi vốn đã vừa đủ. Nếu khéo léo kiếm thêm "thu nhập mềm" thì chắc chắn
sẽ hơn. Tiết kiệm chi tiêu một chút, bỏ đi những nhu cầu phù phiếm - tôi
lại để dành thêm được một khoản. Trường hợp xấu nhất là khi tôi cạn tiền,
tôi vẫn luôn có bạn bè thân thiết để vay tạm một ít. Số tiền này tôi vẫn
luôn có thể kiếm thêm trong dịp nghỉ hè cơ mà? Vậy thì còn có việc gì
phải lo nghĩ nhỉ?
Vậy để tránh nỗi sợ hãi không bị phóng đại quá đáng. Bạn hãy nhìn nhận
nó thật kỹ, thu thập thông tin thật đầy đủ. Viết nó ra giấy, phân tích nó
thật rõ ràng: tôi lo điều gì? Cái gì có thể xảy ra? Nếu tôi hành động như
thế này thì có những khả năng nào xảy ra? ...
"Ồ hóa ra cùng lắm cũng chỉ đến thế, vậy mà làm mình lo vãi" - bạn chắc
chắn sẽ thở phào nhẹ nhõm khi mọi việc đã rõ như ban ngày. Vậy chỉ còn
việc cuối cùng: just do it!
Vòng xoáy của thói quen
Rồi, bây giờ hay thu hết sự tự tin của mình và tiến đến đi chàng trai! Bắt
chuyện với cô gái hot nhất đêm nay đi! Oh, thất bại rồi sao? Uh thì phải
thất bại trước thì mới thành công được chứ? Thôi làm thử vài lần nữa rồi
quen ngay ý mà...
Ơ kìa, sao lại tự kỷ ngồi đó - làm lại đi chứ?
Lol, đùa đấy.
Thực tế thì nếu như bạn đã có đủ dũng khí hay ít nhất được trời phú cho
bộ mặt dày thì cách đó vừa nhanh lại vừa hiệu quả rồi. Nhưng giả dụ bạn
bản tính vốn cũng nhút nhát như trueman đã từng thì hãy thử làm cách
sau: xây dựng sự tự tin của mình theo hình vòng xoáy.
Nghĩa là sao?
Hãy tưởng tượng sự tự tin thấp cũng giống như một anh chàng uể oải yếu
ớt, nếu như bạn cố gắng tập luyện nó một cách quá mức và nóng vội -
chắc hẳn chàng trai kia sẽ bỏ cuộc sớm. Nhưng hãy bắt đầu từ những bài
tập nhẹ nhàng trước, với cường độ thấp - rồi sau đó mới leo dần lên mức
cao hơn. Như thế, chàng trai của chúng ta mới có thể phát triển một cách
vững chắc được.
Bắt đầu thử làm những việc đơn giản trước, ví dụ: những ngày đầu tiên -
bạn hãy cố gắng chạy đến nói chuyện với 10 cô gái trước - bắt đầu thì chỉ
hỏi giờ, hỏi đường thôi. Không cần nói quá 3 câu: Chào - hỏi - cảm ơn, rồi
bước đi. Ngày hôm sau kéo lên 4 câu, rồi 5 câu ... rồi thử tiếp cận, rồi tiếp
cận và chuyển tiếp - cứ thế dần dần từng bước nhỏ một...
Phương pháp này có tác dụng 2 mặt: một mặt nó giúp bạn dần dần xây
dựng ý chí và thói quen hành động một cách chắc chắn - thay vì khao
khát thành công vội vàng và ham muốn ăn xổi. Mặt khác, nó giúp bạn xây
dựng một nền tảng vững chắc và vô cùng thực tế cho sự tự tin. Thật chả
có gì bí hiểm phải không? Chẳng có gì bí mật, chẳng có gì thần bí ở đây
cả. Bạn xây dựng sự tự tin bằng cách bồi đắp nó từng chút, từng chút một.
Đừng cố gắng phủ nhận sự sợ hãi, mà chỉ cần thay đổi dần dần cách phản
ứng với nó mà thôi!
3. Hãy đốt thuyền đi!
Chỉ còn một chút nữa thôi, đoàn thuyền sẽ tới đất liền. Vị đô đốc nhìn
đoàn quân của mình: mệt mỏi rã rời sau chuyến đường dài vạn dặm, tinh
thần sa sút sau hàng tháng lênh đênh đại dương. Họ không còn là những
chàng trai đầy nhiệt huyết và tận tụy cùng lòng quả cảm sắt đá nữa, chỉ
còn lại đây một đoàn quân bạc nhược, mệt mỏi chỉ biết ngồi than vãn...
Và ông biết mục đích của chuyến đi này không phải là để dạo chơi. Ông
đem hàng trăm binh lính tinh nhuệ cùng chục chiến thuyền vượt đại
dương không phải để ra về tay trắng. Mục đích của họ chỉ có một: đánh
chiếm kho báu lớn nhất thế giới!
Nhưng... với tình hình hiện nay, với một đội quân như thế này, việc giữ
được cái mạng còn khó chứ đừng nói là chiến thắng. Lần này chính vị đô
đố
c cũng bắt đầu lo sợ: bản thân ông không sợ chết, nhưng những người
lính của ông thì không như vậy, giờ đây - họ chỉ mong muốn kết thúc tất
cả
chuyện này để trở về nhà càng sớm càng tốt! Ông tưởng tượng đến tất
cả
những gì tồi tệ nhất có thể xảy đến: binh lính đảo ngũ, phản bội, số
còn lại chiến đấu mà không còn ý chí - như những cái xác không hồn,
binh đoàn kia sẽ sớm tan rã như bong bóng nước, tất cả sẽ chôn xác ở
đây - như những kẻ thất bại. Thật là bi thảm, thật là ảm đạm...
Nhưng rồi ông nghĩ ra một cách...
Khi binh đoàn thả neo bên bờ biển và tập kết trên đất liền, vị đô đốc nhìn
lạ
i đoàn thuyền chiến của mình và nói với toàn quân: "hãy đốt thuyền
đi!"
Trước con mắt đầy kinh ngạc của thủy thủ đoàn, ông ra lệnh thêm một
lầ
n nữa, giọng đầy cương quyết: "Hãy đốt tất cả thuyền đi! Chúng ta chỉ
có 2 sự lựa chọn: chiến thắng hay là chết! Và nếu chiến thắng, chúng ta
sẽ trở về bằng thuyền của kẻ địch!"
Khi ngọn lửa bốc lên rừng rực đỏ một góc trời, những binh sĩ kia hiểu ra
một điều: họ đã không còn đường lùi!
Và đội quân ngày ấy không những đã chiến thắng và giành lấy kho báu
lớn nhất thế giới lúc đó, một kho báu trong hàng trăm năm không ai có
thể lấy đc -mà vị đô đốc ngày nào cũng trở thành nhân vật lưu danh
muôn thủa: tướng lĩnh nổi tiếng nhất thế giới trong công cuộc chinh phục
Châu Mỹ xa xôi: thống đốc Hernando Cortez.
Lấy độc trị độc
Có hàng trăm nghìn cách để chiến đấu chống lại nỗi sợ hãi. Nhưng luôn có
một công thức chung: xây dựng nên một cảm xúc khác, lớn hơn sự sợ hãi
để có thể chiến thắng nó: ý chí, quyết tâm, ham muốn thành công...
Nhưng còn có một cảm xúc khác rất mạnh mẽ mà người ta thường bỏ
quên: chính sự sợ hãi.
Phương pháp này quả thực không hề mới: hàng ngàn năm trước, binh lính
Hy Lạp cũng đã đốt thuyền của họ khi tấn công kẻ thù, Tôn Tử cũng biết
tìm con đường sống ở chính nơi tử địa: đưa quân tới đường cụt để dốc hết
ý chí diệt giặc... Để tiêu diệt nỗi sợ hãi, họ chỉ đơn giản là dùng một thứ
cảm xúc lớn hơn: một nỗi sợ hãi lớn hơn gấp trăm lần: nỗi sợ chết - nếu
tiến lên họ còn có cơ sống sót, nếu lùi lại họ chắc chắn sẽ chết. Vậy thôi.
Comfort zone
Bây giờ hãy nghĩ tới nhưng dự định , những thử thách mà bạn đã đặt ra
nhưng chưa bao giờ đạt đc - chỉ vì đơn giản là bạn chưa dám làm? Lên kế
hoạch thật bài bản, tập nói hàng trăm lần trước gương nhưng chưa một
lần thử tiếp cận? Bạn từ chối mọi cơ hội để có thể cuộn tròn như chú mèo
lười trong cái comfort zone của chính mình?
Đơn giản bởi vì bạn vẫn còn đường lui. Bạn vẫn luôn có thể rút lui một
cách an toàn về comfort zone của chính mình, để rồi nằm đắp chăn và tự
an ủi, tự thỏa hiệp với bản thân. Nếu muốn thay đổi, cách tốt nhất, nhanh
nhất và cũng đơn giản nhất: vứt bỏ comfort zone của bạn đi! đốt
thuyền đi!
Nếu bạn vẫn còn đam mê nhưng trò chơi vô bổ, nhưng luôn mong muốn
một cuộc sống lành mạnh hơn: xóa hết chúng đi, vứt hết đống đĩa của
bạn đi, tặng bộ console cho một người thân hoặc đơn giản là bán nó. Nếu
bạn không có đủ quyết tâm để tập luyện chăm chỉ mỗi ngày cho thân
hình bạn luôn ao ước: nói với bạn bè, gia đình của bạn về quyết tâm ấy
và tự đưa ra một deadline cho hành động của mình, tự đặt ra một hình
phạt rõ ràng nếu như bạn không đạt đc và yêu cầu mọi người ghi nhớ
nó.... Thực hiện nó một cách nghiêm túc! Đây là cuộc sống của chính bạn
và hãy có trách nhiệm với nó! Vượt qua ranh giới của comfort zone chính
là đưa bạn tới những mốc mới trong cuộc đời, hoàn thiện bản thân thêm
một bước để hướng tới một hình mẫu người đàn ông lý tưởng, một Alpha
của riêng bạn!
Ngay và luôn!
Bắt đầu ngay với việc lên danh sách những việc bạn cần làm trong thời
gian tới mà bạn vẫn chưa có đủ dũng khí để thực hiện: luyện tập kỹ năng
nói chuyện trước đám đông? Bắt đầu một công việc kinh doanh nhỏ? Thực
hiện một chuyến đi xa?... Viết tất cả ra, và lên kế hoạch chi tiết cho
chúng. Phá bỏ comfort zone của mình: xung phong đứng ra nhận công
việc diễn thuyết ngay khi có dịp - hoặc thậm chí tự tạo ra một cơ hội như
vậy, ký hợp đồng thuê địa điểm ngay khi bắt đầu ý định kinh doanh, kể
với tất cả bạn bè ý định đi xa của mình....
Có một điều rất rõ ràng: nếu bạn nhận nhiệm vụ mà không dám đứng ra
diễn thuyết: bạn sẽ trở thành thằng hề. Nếu bạn không bắt đầu ngay
công việc kinh doanh kia: số tiền thuê nhà kia sẽ trôi đi vô ích. Nếu bạn
không thực hiện kế hoạch đi xa của mình, bạn sẽ mang tiếng là kẻ chỉ
biết khoác lác chém gió to mồm.
Và tất nhiên là bạn không muốn thế. Bạn sợ.
Và cũng chính vì thế bạn sẽ tiến lên phía trước, bởi vì vốn dĩ bạn không
còn đường lùi.
Câu chuyện của tôi
Trở lại câu chuyện mấy năm về trước, quyết định tự lập của tôi - vô hình
chung đã trở thành hành động "đốt thuyền" cho nhiều quyết tâm khác: tự
giác kiếm việc làm thêm, chủ động tiếp xúc với nhiều người hơn, trở nên
nhanh nhạy hơn, quyết đoán hơn đối với những quyết định quan trọng,
bạo hơn, liều hơn ... Nhìn lại mấy năm trước, tôi thấy mình đã trưởng
thành hơn rất nhiều so với 20 năm đầu tiên của cuộc đời...
Nhưng có một điều phải thú thực: cuộc sống tự lập ngày ấy không hoàn
toàn như tôi đã tưởng tượng. Công việc không phải luôn luôn suôn sẻ (tôi
bị đuổi việc 2 lần và thất bại nhiều lần sau đó với việc tự kiếm tiền) - thực
tế tôi đã trải qua ít nhất 7,8 nghề lặt vặt khác nhau trong vài năm, việc
học hành cũng bị ảnh hưởng không ít, những ngày nghỉ cuối tuần dần
thành thứ xa xỉ, lần đầu tiên tôi biết đến cảm giác túng tiền và vay nợ...
Đôi lúc, tôi vẫn ngồi một mình và tự hỏi: quyết định ngày xưa có đúng
không? cuộc đời tôi rồi sẽ đi đến đâu?... Có rất nhiều câu hỏi hiện ra mà
tôi không có lời giải đáp - duy chỉ có một điều mà tôi biết chắc chắn: tôi
đã không còn đường lùi nữa, tôi đã đốt thuyền của chính mình!
"Đến khi bạn ở phía bên kia dốc cuộc đời , bạn sẽ hối hận vì những gì mà
bạn chưa làm - nhiều hơn là vì những gì bạn đã làm."
Tuổi xuân
Tuổi trẻ rồi cũng sẽ qua, sẽ có lúc, bạn sẽ tự dằn vặt, tự hối tiếc vì những
cơ hội mà bạn đã bỏ qua. Cuộc sống đôi khi quá đủ đầy, và xã hội hiện
nay gieo vào đầu chúng ta những ý nghĩ rằng con người có thể sống đến
cuối đời với những vật dụng tiện nghi mà bất kỳ ai cũng có thể có đc,
kiếm một công việc làm ổn định như bao người và bạn sẽ có thể sống
thoải mài nhàn hạ với cơm ăn ba bữa, trong ngôi nhà các cụ để lại, đi làm
về thả mình trên sofa xem thời sự, ăn, ngủ, rồi lại đi làm... cứ lặp lại mãi
một vòng như thế cho đến khi xuống lỗ.
Nếu như có thể sống nhàn hạ mà không phải lo nghĩ như vậy thì quả thực
ai cũng muốn. Thật đấy, tôi cũng muốn như thế. Nhưng có một điều chắc
chắn là: sẽ có một lúc nào đó bạn sẽ tự hỏi : liệu tuổi trẻ của chúng ta đã
trôi đi mất tự khi nào? Bạn có thể tự lừa dối mình, nhưng trong mỗi một
người trẻ luôn tồn tại một khao khát: khao khát được cháy hết mình.
Một số người may mắn tìm thấy và dám cháy với lý tưởng sống của riêng
mình, một số khác trở nên lạc lõng mất phương hướng trong cuộc đời,
một số khác thì lại buông xuôi, chấp nhận "cháy" trong những việc điên rồ,
vô nghĩa... Sức trẻ luôn rạo rực trong mỗi chúng ta,và bằng cách này hay
cách khác - chúng ta luôn muốn đốt cháy nó...
Vấn đề là: bạn muốn nó trôi qua như thế nào?
Đôi lời về lý do tôi hoãn viết phần cuối cùng này: bởi vì tôi vẫn còn sợ.
Cùng lúc viết bài này, tôi đang lên kế hoạch bắt đầu một công việc kinh
doanh riêng. Muốn được như thế, tôi sẽ phải bỏ nhiều thời gian cho nó, và
không còn cách nào khác - tôi sẽ phải bỏ công việc mình đang làm, phải
chấp nhận mạo hiểm. Không có công việc hiện nay, tôi sẽ khánh kiệt
trong một thời gian ngắn. Và vì như thế, tất nhiên tôi sợ.
Sẽ thật là ngu ngốc và vô trách nhiệm - nếu như khuyên các bạn đối mặt
với sợ hãi, khi mà chính tôi vẫn còn run rẩy, đúng không nào? Nhưng giờ
đây, khi viết những dòng này, tôi đã thực sự bỏ việc.
Tôi đã đốt thuyền. Một lần nữa.
Chỉ đơn giản vì một điều thôi : tuổi xuân là phải tàn khốc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: #áà