Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

20. cat socks

Hwang Eunbi nằm sấp mình trên giường, nó vừa ăn snack bắp (trên bao bì ghi vậy chứ nó cũng chả biết có phải làm từ bắp thật hay không) vừa xem Harry Potter, thi thoảng lại liếc mắt sang bên cạnh xem người chị nào đó tập trung gấp quần áo.

Kim Sojung càng lúc càng ra dáng một người mẫu chuyên nghiệp, từ lối ăn nói, đến dáng đi, đến ánh mắt và phong cách ăn mặc. Bằng nỗ lực tuyệt vời của mình, Hwang Eunbi đã thành công dập tắt ý định đổi lotion và nước hoa của người chị đó, mà thật ra nó cũng chả làm gì nhiều.

"Chị định đổi nước hoa...chị Giám đốc bảo mùi đó hơi đứng tuổi, có chút không hợp với chị. À chị cũng muốn đổi lotion nữa."

"Không. Đừng. Em thích mùi nước hoa và lotion của chị hiện tại lắm."

Ừ đấy, nó chỉ nói mỗi một câu Kim Sojung đã gật đầu cái rụp, chị đã đáp lại rằng:"Được, không đổi thì không đổi".

Hwang Eunbi đặc biệt chú ý thấy da mặt người chị đó gần đây căng mịn như da em bé, Kim Sojung thậm chí còn chẳng để mẹ hay chị Sohee chạm tay vào mặt mình, trong khi nó nựng cặp má mềm mại của người chị đó gần như là mỗi ngày chị ta cũng chả buồn cau mày.

Sojung đã hoàn tất thủ tục chuyển trường, chị sẽ chuyển đi và chính thức học năm cuối cấp ba ở Trường trung học nghệ thuật. Lúc nào nghĩ đến chuyện đó Hwang Eunbi cũng buồn, bởi nó rồi sẽ lại trở về như ngày trước, một mình đến trường và một mình trở về. Kim Sojung cũng cảnh báo nó trước về tương lai, rằng có thể chị sẽ trở nên rất bận rộn và không thể dành nhiều thời gian cho nó, Hwang Eunbi nghe xong thú thực là sợ hãi vô cùng.

Cảm giác lo lắng xen lẫn hụt hẫng, khi người ta tự dưng xuất hiện, làm đảo lộn toàn bộ thói quen thường nhật của nó, sau đó rời đi bỏ mặc nó vương vấn mãi tháng ngày vô lo vô nghĩ bên cạnh nhau.

Kim Sojung gọi nó bằng cách vỗ mông, chị hỏi.

"Chạy bo không?"

"Dạ chạy."

Bị gọi về từ mớ suy nghĩ vẩn vơ, Hwang Eunbi vẫn còn chưa hoàn hồn, thành ra mặt mày cứ đần đần kiểu gì.

"Nhưng em lạnh chân quá. Chị có đôi tất nào không dùng nữa không?"

Kim Sojung ngước mắt nghĩ ngợi vài giây thì lật đật xuống giường, chị lục lọi tủ quần áo một hồi mới đem đến cho nó một cặp tất lông cừu hình chân mèo dày dặn.

"Đôi này quá dày so với chị, chắc sẽ thích hợp với em hơn."

Nhận lấy đôi tất hình chân mèo trong tay người chị đó, Hwang Eunbi lôm côm bò dậy mang thử.

"Dễ thương." - Kim Sojung buộc miệng.

Và thật lạ lẫm khi người chị nọ cứ nhìn chằm chặp vào cặp tất trên chân nó rồi cười tít cả mắt.

Kim Sojung đang bị cảm, nên chị ta làm chuyện gì cũng chậm chạp, thỉnh thoảng lại hắt xì vài lần. Đáng lẽ hôm nay Hwang Eunbi không được sang nhà Kim Sojung chơi bởi chị đang bệnh, nhưng nó nài nỉ người chị đó cho mình qua ngủ cùng bằng được vì bấy giờ thời thế đã thay đổi, nó buộc phải nhìn lịch trình dày đặc của Kim Sojung mà sống, nếu hôm nay không sang thì phải đến tuần sau nó mới được ăn nhờ ở đậu nhà người chị này.

Do không muốn lây bệnh cho nó, Kim Sojung luôn đeo khẩu trang và duy trì khoảnh cách với nó ít nhất 2m, người chị đó còn xin mẹ một tấm nệm cũ để nằm dưới sàn, nhường giường cho nó nữa cơ.

"Em còn chưa sợ chị sợ cái gì?"

Hwang Eunbi vùng vằng nhăn nhó, nó thật sự không hiểu nổi người chị đó tại sao lại lo xa đến vậy.

"Lăn vào tường đi, đừng có lại gần đây."

"Không, chị lên giường ngủ với em."

"Bệnh đấy."

"Chị định mang khẩu trang ngủ thật ấy hả?"

"Ừ."

"Khó chịu chết..."

"Cũng không đến nỗi, chị bảo em lăn vào tường đi."

"Không..." - Hwang Eunbi nhăn nhó lăn lộn bên mép giường, nó hết phồng má lại chu cái mỏ - "Muốn chị ôm cơ..."

Kim Sojung dõi mắt theo thân thể mềm nhũn như sợi mì của nó trên giường, biểu cảm gương mặt cho thấy người chị đó đang cực kỳ ngạc nhiên.

"Bao giờ hết bệnh chị lại ôm em."

"Biết bao giờ chị mới hết bệnh chứ...?" - Hwang Eunbi ủ rũ nói, nó chống cằm, tì đôi khuỷu tay xuống giường nhìn Kim Sojung - "Đến lúc chị hết bệnh rồi lại chẳng còn thời gian trống để chơi với em..."

"Chị phải đi làm mà."

"Đi làm đi làm đi làm suốt ngày đi làm!"

Nó hướng về phía Kim Sojung nói lớn, trong khi người chị đó vì bất ngờ mà nghệt mặt ra.

"Chị ngày trước luôn trả lời tin nhắn của em rất nhanh, vậy mà bây giờ càng lúc càng chậm...chị nói việc tập luyện cũng không đến nỗi khắc nghiệt, chị nói chị có thời gian rảnh..."

Có lần Hwang Eunbi nhắn tin, người chị đó phải đến 5 tiếng sau mới trả lời, nó tuyệt đối không tin Kim Sojung tập luyện quần quật suốt 5 tiếng đồng hồ mà không có thời gian nghỉ.

"Trông vậy chứ chị vẫn được tính là thực tập sinh, kinh nghiệm không có nhiều, vẫn còn phải giao điện thoại vào tay quản lý mỗi ngày đi làm."

"Em không biết không biết không biết!"

Hwang Eunbi lắc đầu nguầy nguậy, đoạn buồn bã lăn vào tường, nó cũng chẳng biết bản thân đang làm mình làm mẩy vì điều gì, chỉ là đâu đó trong nó cảm thấy không vui khi Hè đến mà chẳng chơi được với Kim Sojung bao nhiêu, một tuần có bảy ngày thì người chị đó đã tới công ty hết sáu ngày, chỉ còn một ngày trống dành cho nó. Độ nhận biết của Kim Sojung không cao, nên cả hai có thể thoải mái đi ăn hay xem phim mà không sợ bị người khác làm phiền, song Hwang Eunbi đã chọn trải qua ngày nghỉ duy nhất tại nhà người chị đó, phần vì nó thích căn phòng của Kim Sojung ngang ngửa với rạp phim hay mấy quán trà sữa, phần vì có thể thoải mái lăn lộn trên tấm drap trải giường ám mùi nước xả vải, và mùi lotion của chị.

"Không chạy bo à?"

Hwang Eunbi buồn bã lắc đầu, nó bấy giờ chẳng có hứng chơi nữa.

Cảm nhận được phần giường phía sau mình lún xuống, Hwang Eunbi lập tức vùi mặt vào gối tỏ vẻ đang giận dỗi. Chuyện nó không ngờ tới nhất chính là Kim Sojung chẳng những không dịu dàng dỗ dành mà còn luồn tay đến kẹp cổ nó đe dọa.

"Bây giờ muốn sao?"

Hwang Eunbi ho khụ khụ, nó cứng họng vỗ mấy cái liền vào cẳng tay người chị đó, chị hiểu ý nới lỏng tay, nhờ vậy nó có thể lập tức xoay người. Hwang Eunbi trỏ tay vào chiếc khẩu trang trắng như tuyết đang giấu đi một nửa khuôn mặt Kim Sojung, nó quả quyết cất giọng.

"Chị. Cởi khẩu trang. Lên giường. Ngủ với em."

Kim Sojung thở ra một hơi dài thườn thượt, như một người giáo viên luôn toàn tâm toàn ý trong việc giảng dạy nhưng cũng đành bất lực trước đứa học trò ngu dốt nhất của mình.

"Chị nói nãy giờ nghe không hiểu hả?"

"Em không quan tâm."

"Chị quan tâm."

"Đáng ghét..."

Thật ra nó định nói 'Chia tay đi', nhưng ngặt nỗi không còn một xu dính túi, nó không thể liều lĩnh thêm nữa. Hiện tại đừng ai hỏi tới tổng tiền phạt của nó vì cái tội phát ngôn ngu xuẩn, nó chẳng dám tính, và cũng chẳng dám trả lời đâu.

Hwang Eunbi đập chân đùng đùng xuống nệm, nó ngoái đầu, quẳng cho Kim Sojung cặp mắt hình viên đạn, nhưng chỉ trong một khắc cặp mắt hình viên đạn đã biến thành cặp mắt mèo long lanh to tròn. Ai đó lôm côm chống tay ngồi lên, xua tay thanh minh cho câu nói của mình.

"Không phải, không phải ghét chị đâu."

Ấy thế mà người chị đó liếc nó.

Kim Sojung nâng tay đánh vào mỏ nó ba phát, nó đáp trả bằng một cú đánh vào bắp tay người chị đó, người chị đó lại khẽ vào đùi nó ba phát.

"Sao chị đánh em những ba cái?!"

"Em đánh chị đau lắm đấy."

"Em đánh nhẹ mà? Chị đánh mới đau ấy."

"Ai bảo em nói ghét chị."

"Em vừa giải thích rồi còn gì?!"

Hwang Eunbi quát lớn, nó đẩy người chân người chị nọ ra xa mình, vậy mà chẳng hề hấn gì, Kim Sojung thậm chí còn nằm xuống cùng và ôm lấy nó từ đằng sau. Nó hứ liền một tiếng rõ to, người chị đó nghĩ rằng chỉ cần làm thế là đã thành công dỗ nó, đúng là nông cạn và ngây thơ quá đỗi.

"Học ai cái thói mè nheo vậy hả?"

Kim Sojung hỏi và khẽ nhẹ vào mông nó. Đạt được mục đích, Hwang Eunbi vui vẻ xoay người, nó đưa tay đến ngang ngược cởi bỏ chiếc khẩu trang trắng tinh rồi vòng tay qua thắt lưng người chị đó. Sau tất cả cố gắng, nó đã thành công khiến Kim Sojung bỏ cuộc, chị cuối cùng cũng chịu nằm xuống ôm nó vào lòng.

Người chị đó tự dưng thả một nụ hôn xuống trán nó và nói.

"Đợi sau này công việc ổn định, chị hứa sẽ dành thời gian cho em nhiều hơn."

Vì đó là một chiếc hôn bất ngờ nên Hwang Eunbi không kịp tránh. Không có ý gì, chỉ là nó hơi bài xích với những nụ hôn, hoặc những lời sến sẩm. Dẫu sao Kim Sojung cũng không thường hôn nó thế này, nên tạm chấp nhận vậy, nó cũng có quay ngược thời gian được đâu.

Hwang Eunbi khi ấy chỉ ngơ ngác nhìn đôi đồng tử kiên định của người chị đó, nó tuyệt đối không nghĩ đến chỉ trong chừng 7 năm sau, Kim Sojung thật sự thực hiện được lời chị đã dùng toàn bộ chân thành hứa hẹn với nó của năm 15 tuổi.

---------------------------------------

Truyện này được viết bởi Matchitow. Bản quyền chỉ thuộc về Wattpad.

https://truyen4u.com/tac-gia/Matchitow

Nếu ai thấy truyện của tôi ở các website khác thì có nghĩa Admin của page đó đã ĂN CƯỚP truyện của tôi để đăng chui. Xin mọi người hãy tẩy chay các website đó và đến link gốc của tác giả để được cập nhật truyện sớm nhất. Xin chân thành cảm ơn mọi người đã ủng hộ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com