Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

#8

- Eunha à...đừng mà...

Giọng chị yếu ớt cất lên, chị lại gọi tên cô lần nữa rồi. Dòng sông lại cho cô nghe chị gọi tên cô một lần nữa, cô nhìn chị bằng ánh mắt long lanh mơ màng. Chị khóc, nước mắt của chị rơi xuống môi cô khiến cô cong khoé môi.

Sowon à! Em nhất định là đang mơ rồi, chị thả tay em ra đi. Nếu như đây thực sự là mơ thì cho dù có một kiếp, hai kiếp, ba kiếp hay vạn kiếp nữa em cũng không muốn tỉnh lại. Chị thả tay em ra rồi chúng ta sẽ lại gặp nhau thôi mà.

Cô thực sự đã nghĩ như thế, mặc cho nước mắt của chị đã thấm mặn đôi môi cô, cô vẫn vươn mình gỡ từng ngón tay của chị. Chị lắc đầu nguầy nguậy, ngón tay vừa bị cô gỡ ra chị lại cố gắng níu lấy cô chặt hơn. Cô sắp được rơi xuống rồi, cô sắp được chìm vào giấc mộng vĩnh hằng mà cô luôn khao khát, vậy mà chị một mực không thả tay cô. Chị lạ thật, hiện thực ở đây chẳng như cô mong muốn, vậy thì cô rơi xuống hay ở lại cũng đâu có quan trọng. Tại sao chị năm lần bảy lượt ngăn cản trong khi nếu nhảy xuống dưới, thì cô có thể sẽ hoàn thành được ước nguyện của mình ở kiếp này? Nhưng không sao, chỉ còn một chút nữa thôi, cô đang tiến rất gần rồi, chỉ cần chị bỏ tay ra khỏi cổ tay của cô thôi.

- Eunha...đừng có bỏ chị mà!

Chị đang cắn chặt môi lại đột nhiên hét lên, cô phì cười dùng tay còn lại vỗ vỗ tay chị. Chị đúng là ngốc, cô đâu có bỏ chị, nếu cô nhảy xuống đấy chẳng phải khoảng cách giữa chị và cô sẽ được thu hẹp lại hay sao?

Cô không gỡ tay chị ra nữa, vì chị đang có dấu hiệu trụ không nổi rồi. Máy còn có thể cạn kiệt năng lượng huống chi chị chỉ là con người, chị sẽ nhanh chóng buông tay cô ra thôi vì cô thấy trán chị bây giờ đã lấm tấm mồ hôi.

Cô nhìn xuống dòng sông, nó vẫn mời gọi cô một cách quyến rũ như vậy. Cô nhắm mắt lại, cô có thể cảm nhận được sức gió đang cố cuốn cô dứt ra khỏi vòng tay của chị.

- EUNHAA!!!

Chị bỗng gào lên làm cô sực tỉnh, cô mở to mắt, tay chị hiện giờ đang yếu ớt nắm chặt lấy bàn tay cô. Cô vươn đôi tay còn lại của mình ra, nắm chặt lấy hai cánh tay đang run lên của chị. Cô nhìn chị, chị dùng tất cả sức lực cuối cùng kéo cô lên. Chân cô bám được lên thành cầu, chị cúi người ôm chặt eo cô xốc lên. Trong chốc lát hai người đã ngã nhoài ra đất, cô loạng choạng bò dậy, cảm thấy đầu đau thật đau, nhìn chỗ nào cũng thấy chóng mặt, chắc cô đã say rồi, năm li bia pha rượu kia hẳn là thủ phạm.

Cô đứng dậy, chị cũng đứng dậy, trong đầu cô hiện lên tất cả hình ảnh, biểu cảm của chị khi nãy. Nhưng cô không nói gì, chỉ lững thững bước đi dù mỗi bước chân đều nặng chịch, mệt mỏi không gì tả được.

Đi chừng mấy phút thì cô dừng lại, quay đầu nhìn liền bắt gặp những giọt nước mắt trên mặt chị, chúng vẫn rơi xuống không ngừng, chị phát hiện ra cô đang nhìn thì lấy tay lau đi. Cô muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cô sợ nếu cô nói ra chị lại chối bẵng đi như lần đó...

*

Buổi cắm trại đã kết thúc, ngày hôm nay mọi người sẽ di chuyển về trường. Đương lúc đợi đến lượt ra xe, chị lấy từ trong túi mình ra một cái túi nhỏ. Cô nhận ra cái túi đó, nó chính là cái túi khiến cô phát điên lên và chạy một mạch vào trong rừng ngày hôm qua. Cô nhìn theo cái túi trên tay chị, chị mở nó ra, bên trong toàn là những dụng cụ sơ cứu. Sau đó thì chị bắt đầu sát trùng cho cô, cô chẳng nói gì, để mặc cho chị làm. Bộ dụng cụ sơ cứu đó là của con bé kia cho chị, chắc nó cũng để ý thấy tay chị bị trầy hết, nhưng chị lại không dùng nó để sát trùng cho chị.

- Sowon...

Chị ngước mặt lên nhìn cô không đáp, tay chị dừng lại. Không đợi chị mở lời cô đã nói tiếp

- Chị có yêu em không?

Cô nhìn chị cực kì bình tĩnh, nhưng hai mắt của chị thì bắt đầu đảo liên hồi không thể kiểm soát. Chị lại nhìn xuống tay cô, tiếp tục sát trùng, thấy thế cô nói tiếp

- Bình thường nếu muốn phủ nhận điều gì đó, chị nhất định sẽ lên tiếng mà. Tại sao bây giờ lại im lặng?

Chị chớp mắt mấy cái cũng không trả lời cô, tay chị run lên, đến vị trí cần sát trùng với vị trí không cần sát trùng chị cũng không phân biệt được. Cô nghiêng đầu rụt tay lại

- Vậy là có phải không?

Chị cúi gầm mặt cắn chặt môi, hai bàn tay nắm lại

- Không...tôi không có.

- Nếu không có tại sao hôm qua lại hôn em?

Cô nghĩ chị sẽ không thể chối được nữa, vì lời nói và hành động của chị quả thực là một trời một vực. Nhưng câu nói tiếp theo của chị đã dập tắt hết hi vọng nhỏ nhoi đang le lói trong đầu cô

- Tôi xin lỗi cô chủ...vì buồn ngủ quá nên tôi không nhận ra ai đang ở trước mặt mình...

Cô điếng người, như không tin vào tai mình

- Thế...chị nghĩ em là ai?

Cô run rẩy nhìn chị, khoé môi chị giật giật, chị nhắm chặt hai mắt rồi lại mở ra nhìn cô

- Tôi tưởng cô là So Hyun.

Cơn gió nhè nhè lướt qua tóc cô, cô cảm thấy như có ai đó nhắm vào mình bắn một mũi tên, mũi tên xuyên từ đằng sau ra đằng trước, vô tình đến tàn nhẫn. Tại sao chị có thể cho cô hi vọng rồi lại dập tắt nó phũ phàng như vậy? Từ bao giờ mà chị gọi tên con bé đó thân mật như vậy? Con bé đó chả lẽ cũng bị lạc? Chị là người của cô tại sao lại không đi tìm cô mà đi tìm nó? Tại sao lại hôn cô rồi nói tưởng nhầm cô là con bé kia cơ chứ? Đồng ý là dáng người con bé đó có hơi giống cô, mái tóc cũng ngắn giống cô, nhưng chị sống với cô từ nhỏ đến lớn, chẳng lẽ mùi hương trên người có giống hay không chị cũng nhận không ra? Chị chắc chắn là nhận ra nhưng sao chị lại chối bẵng đi không thương tiếc như vậy?

Cô giận run người, cô có rất nhiều câu hỏi để buộc chị phải khẳng định rằng chị đã động lòng với cô, nhưng cô không nói ra, vì cô biết thể nào chị cũng tìm cách chối hết tất cả như vậy. Mặc dù hành động của chị luôn ngọt ngào, luôn nói lên tất cả tình thương mà chị dành cho cô, nhưng lời nói của chị luôn là thứ cứa vào lòng cô những vết cứa sâu nhất.

Cô nhìn chằm chằm vào chị, chị đã cúi mặt xuống, bộ dạng không có vẻ là sẽ chỉnh lại câu nói của mình. Nước mắt cô lăn dài trên má, cô xoay người thẫn thờ bước ra xe. Có lẽ đây mới chính xác là nguyên nhân khiến cô về sau vẫn hay cáu gắt với chị, vì một người mãi không thừa nhận trong khi một người lại luôn chờ đợi người ấy một lần khẳng định tình cảm của mình.

Sự việc sau đó là một sự việc cũng không hề vui vẻ gì khi nhắc về, đó là hình ảnh Sowon đứng sát trùng cho cô bị một ai có chụp lại. Không chỉ lúc đó, những tấm hình ấy là những tấm hình chụp liên hồi từ lúc bắt đầu sát trùng cho đến khi mặt cô ướt đẫm nước mắt quay đi. Và điều gì đến cũng đến, chuyện cuối cùng cũng tới tai mẹ cô

- Cô giải thích đi!

Bà quăng xấp hình vào chị đang quỳ gối dưới đất

- Con...cô chủ bị trầy tay nên con mới...

- Đừng có nguỵ biện! - bà quát - Tưởng làm người ở nhà này rồi sẽ một bước lên tiên hả?! Cô nghĩ cô là ai? Cô cứ đeo bám con bé như thế thì sau này mặt mũi nào con tôi đi lấy chồng? Đi! Đi ngay! Cút ra khỏi nhà tôi!

Bà đá vào người chị không thương tiếc, lúc đó cô vừa đi học thêm về, vừa nhìn đã biết ngay chuyện gì xảy ra. Cô chạy đến ôm chầm lấy chị

- Mẹ dừng tay đi! Mẹ đánh trúng đầu chị ấy rồi!

- Đánh trúng thì đã sao? Bà đây nãy giờ đánh hơn chục phát rồi! Tránh ra! Không tôi đánh cả cô bây giờ!

- Mẹ đánh đi!

Cô quát vào mặt bà. Thật sự là từ nhỏ đến giờ, những lần cô cãi nhau lớn tiếng với mẹ đều là vì đòi lại công bằng cho Sowon. Bà buông cây chổi xuống, bắt đầu ca bài ca muôn thuở

- Aigoo con với cái! Cứ dính tới nó kiểu này thì khi nào mới lấy chồng được!

- Đứa con này của mẹ không cần lấy chồng! Mẹ đi mà kêu chị Yerin lấy ấy!

- Nó cũng đã cùng con nhỏ SinB chết tiệt kia trốn đi cái nơi xó xỉnh nào đó rồi! Bây giờ cả cô cũng muốn theo nó đúng không?! Tôi đã hứa hôn cô cho con trai chủ tịch Choi rồi, ngày mai đi coi mắt ngay, cô liệu mà chuẩn bị!

Cô sững người, ánh mắt hoảng sợ nhìn mẹ của mình

- Mẹ nói cái gì?

Cái tên công tử họ Choi đó là tay sát gái siêu cấp, ngày trước cũng từng học ở trường cô nhưng chưa tốt nghiệp đã bỏ học để theo nghiệp kinh doanh của bố. Căn bản là học hành không ra gì lại quậy phá, mẹ cô sáng mắt chứ đâu có mù, tại sao lại muốn dâng cô cho tên điên đó như vậy?

- Tôi nói ngày mai cô đi coi mắt con trai chủ tịch Choi! Còn con nhỏ này thì cút ra khỏi nhà này ngày lập tức!

- Con không đi! - cô gằn giọng, hai mắt nổi đầy gân đỏ.

- Không đi thì cút ra khỏi nhà!

Bà quát vào mặt cô, cô cảm thấy mẹ của mình thật đáng sợ. Cô nắm tay Sowon kéo chị đứng lên

- Được! Hôm nay con đi khỏi nhà này! Mẹ cẩn thận đấy, không chừng sau này công ty của mẹ sẽ bại trận dưới tay con!

------------------------------------------------

Truyện này được viết bởi Matchitow. Bản quyền chỉ thuộc về Wattpad.

https://truyen4u.com/tac-gia/Matchitow

Nếu ai thấy truyện của tôi ở các website khác thì có nghĩa Admin của page đó đã ĂN CƯỚP truyện của tôi để đăng chui. Xin mọi người hãy tẩy chay các website đó và đến link gốc của tác giả để được cập nhật truyện sớm nhất. Xin chân thành cảm ơn mọi người đã ủng hộ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com