NT2. Say you won't let go
Joohyun còn nhớ, lần đầu cô gặp Kim Sejoon là khi cô vừa bước ra từ phòng phẫu thuật. Ca mổ dài tám tiếng liên tiếp, kíp mổ phải chia nhau ra nghỉ ngơi vài phút rồi lại tiếp tục đứng lên cuối cùng mới cướp được bệnh nhân từ tay thần chết trở về. Ca mổ kết thúc, Joohyun vừa lê thân xác mệt lả ra tận hành lang thì gặp một tay ăn mặc chải chuốt nước hoa thơm lừng cứ thế nhào vào hỏi han tình hình bệnh trạng của Jeon Wonwoo.
Riêng chuyện Jeon Wonwoo vào bệnh viện cũng đủ làm cho Joohyun mệt mỏi quá nhiều. Thần tượng hàng đầu gì đó trước mặt bác sĩ thì cũng chỉ là bệnh nhân, vậy mà bệnh viện lại chỉ định một bác sĩ chuyên cầm dao mổ như cô làm bác sĩ riêng của một ca suy nhược cơ thể bình thường. Đã thế, Sejoon còn lải nhải bên cạnh cô chuyện vì sao Wonwoo không tỉnh lại, khi nào thì Wonwoo tỉnh lại, khi Wonwoo tỉnh lại thì phải làm sao. Joohyun mệt mỏi y như Kwon Soonyoung lèo nhèo bên tai cô ngày xưa khi Wonwoo chỉ bị trầy da sau một vụ xô xát với trường nam sinh bên cạnh.
Cởi chiếc mũ phẫu thuật ra rồi gãi đầu, Joohyun bỏ qua cái nhìn ngỡ ngàng của Sejoon trước mái tóc cần cắt ngắn chỗ nào thì tự nhiên cắt chỗ nấy thành ra lởm chởm, lịch sự mời anh vào phòng. Vừa ngáp dài vừa giải thích tình trạng của Wonwoo cho người ngồi nhấp nhổm không yên trên ghế cứ chực chờ nhảy vào họng mình nêu ý kiến, Joohyun kiên nhẫn trả lời hết ngàn lẻ một câu hỏi của Sejoon rồi chờ anh vừa đặt tay lên tay nắm cửa, cô liền gọi anh quay lại. Một tay Joohyun gãi lông mày, tay kia cầm cây bút gõ lên phác đồ điều trị của Wonwoo đặt ở trên bàn, cô nhẹ nhàng nói:
"Anh Kim, thứ lỗi cho bệnh nghề nghiệp của tôi, căn cứ vào cách anh ngồi xuống đây từ lúc nãy, tôi nghĩ anh nên đi sang khoa ngoại tiêu hóa khám một chuyến."
Vẻ mặt của Sejoon lập tức lại trở nên nghiêm trọng, anh hấp tấp hỏi Joohyun:
"Bác sĩ, ý cô là sao? Cô nghi ngờ tôi bị mắc bệnh gì?"
Mấy ngón tay đang gãi lông mày của Joohyun chuyển qua đầu mũi, cô cười cười không nhìn đến anh:
"Tôi nghi ngờ anh bị phình tĩnh mạch..."
"Phình tĩnh mạch? Bệnh đó là bệnh gì, vì sao cô chỉ nhìn mà cũng biết được, bệnh của tôi đã nặng đến mức đó rồi sao?"
Joohyun ho nhẹ một tiếng, rồi trước ánh mắt lo lắng của Sejoon, Joohyun quay lại bộ dạng khô khan thường ngày:
"Phình tĩnh mạch gì đó chỉ là tên y khoa thôi, thông thường người ta gọi đó là bệnh trĩ."
Giống như có ai đó vừa nhét nguyên một trái bóng vào miệng Sejoon chặn đứng anh lại, Joohyun ngáp dài thêm một lần rồi nói:
"Anh đứng ngồi không yên như vậy, chắc chắn là bệnh của anh đã đến độ ba trong thang bốn cấp độ của bệnh rồi. Thôi, anh qua khoa ngoại tiêu hóa thử đi, bệnh này dù nhạy cảm nhưng điều trị sớm thì bớt đau khổ."
Joohyun phất tay tiễn khách, Sejoon đứng lại cũng không được mà bỏ đi cũng không xong, anh đen mặt nhìn cô bác sĩ vừa tỉnh bơ trêu tức mình chưa đến một phút sau đã nằm xuống chiếc giường sắt nhỏ buông rèm ngủ kĩ.
---
Bất chấp việc Sejoon bị trêu như thế, Jeon Wonwoo vẫn cần đến bác sĩ riêng. Joohyun có vẻ phởn phơ trước lo lắng của Sejoon, mấy lần nhìn cô vừa tiêm thuốc cho Wonwoo vừa hát khe khẽ, anh lại cà khịa với cô rằng chắc tại cô ở bệnh viện lâu quá nên đã vô cảm với nỗi đau của người bệnh. Nói là nói như vậy nhưng vào cái đêm Wonwoo hoảng loạn chạy đi tìm Soonyoung mà quên cả mọi thứ xung quanh, Sejoon nhào đến bệnh viện vừa đúng lúc thấy Joohyun mím môi đâm một ống thuốc an thần vào vai cậu mà ánh mắt của cô xót xa vô cùng, chính anh cũng thấy nhói đau. Đêm hôm đó, sau khi Wonwoo đã nằm yên trên giường với một cổ tay bầm tím máu tụ, Joohyun ngồi ở giường đối diện kể cho anh nghe chuyện về hai con người ngu ngốc hết lần này đến lần khác để lạc mất nhau trong đời.
Joohyun kể suốt một đêm. Giọng nói của cô mềm nhẹ hơn rất nhiều so với những khi cãi nhau với anh về mấy chuyện lông gà vỏ tỏi, cả quầng thâm trên mắt cũng nhạt đi bớt dưới ánh đèn vàng. Cho đến khi Joohyun ôm mặt kể cho Sejoon nghe chuyện Kwon Soonyoung là bệnh nhân đầu tiên bước lên bàn mổ cấy lại mấy cánh hoa vào người mình, mà mấy cánh hoa đó lại do chính Jeon Wonwoo giữ lại, Sejoon thực sự thấy rằng mình đã sai rồi. Một mình anh đến tìm Soonyoung dọa dẫm không cho cậu tới gần Wonwoo, một mình anh tát Wonwoo đến hằn cả năm dấu ngón tay vì tội dám hôn người mà cậu đã yêu suốt bao nhiêu năm nhưng không có được, chỉ chừng đó thôi cũng đủ làm Sejoon thấy mình như tội đồ. Anh không dám ngẩng đầu lên nhìn Joohyun, không dám nghe nốt mấy câu Joohyun tự trách mình rằng nếu biết có ngày này xảy ra, chắc chắn cô không bao giờ làm ra cái nghiên cứu để cho những cánh hoa trong ngực bệnh nhân Hanahaki có thể nở ra thêm lần nữa. Lang thang trên đường suốt một buổi chiều, đếm đủ mấy mươi banner quảng cáo của sáu người mà anh đã làm quản lý từ lúc chân ướt chân ráo thành lập dự án, Sejoon quyết định quay về công ty tìm đến năm người còn lại.
Cái đêm mà cả người hâm mộ ở dưới sân vận động lẫn năm người đồng đội của Wonwoo cùng nhau mở một con đường để cho Wonwoo nắm tay Soonyoung chạy như bay thoát khỏi hàng rào an ninh rồi đi ra bằng cổng chính dành cho khán giả, Sejoon nhập viện lúc mười một giờ. Chuyện xảy ra bất ngờ không ai kịp lường trước, Sejoon đứng canh chừng đạo diễn sân khấu rồi sau đó đã biến thành vật lộn để giữ cho đạo diễn không hành động theo ý của ban giám đốc công ty. Mất một đống công sức và cả máu, Sejoon mới thò tay được đến cần điều khiển trục nâng rồi gạt cần xuống. Làm xong việc đó thì anh đã bỏ vị trí nhào lên ôm lấy một trong số mấy người bảo vệ chạy xuống phía khán đài. Kim Sejoon nói chung cũng không phải là thể loại sức khỏe phi thường, tay bảo vệ bị anh ôm cứng một hồi không di chuyển được bèn tức mình túm lấy Sejoon ném bay anh xuống sàn sân khấu.
Sejoon gặp lại Joohyun trong tình trạng tay phải bị gãy, trên mặt có một loạt những vết cào là chiến tích đạo diễn sân khấu tặng cho anh. Rồi bất chấp lời thề lương y như từ mẫu gì đó, vừa nhìn thấy Sejoon ngồi trong phòng cấp cứu, Joohyun đã nhào tới ôm anh vừa khóc vừa cười. Sejoon bị ép cánh tay đau toát mồ hôi nhưng cắn răng không kêu lên một tiếng, rồi sau đó tình nguyện ở lại trong bệnh viện suốt một tháng trời, ngày nào cũng ăn món cháo nhạt nhẽo mà có lần anh từng chê rằng món cháo đó đã góp công nuôi bác sĩ Bae Joohyun từ hình tượng ca sĩ thần tượng biến thân thành người rừng. Ăn cháo hết một tháng rồi vẫn còn muốn ăn tiếp, Joohyun phải vừa ép buộc vừa đuổi đánh, Sejoon mới dọn đồ đạc chuyển đi. Ngày ra viện, khi đứng bên cạnh Joohyun ở sảnh bệnh viện chờ Seungcheol tới đón, Sejoon suy nghĩ gì đó rồi tự nhiên buột miệng:
"Bae Joohyun."
"Gì?"
"Cái.. Phình tĩnh mạch đó... Anh không bị mắc."
Joohyun đang đưa tay sửa ống nghe trong túi mình, nghe đến đó thì tròn mắt nhìn anh
"Anh thật sự đến khoa ngoại tiêu hóa?"
Sejoon gật đầu.
"Anh biết tôi đùa nhưng vẫn chạy sang đó khám thử?"
"Thì... em là bác sĩ mà."
Joohyun ngồi bệt xuống sảnh mà cười, mặc kệ bệnh nhân đi qua nhòm ngó. Sejoon đỏ mặt cúi đầu nhìn nụ cười đó, đột nhiên nghĩ rằng cháo bệnh viện thật ra cũng rất tốt.
Nếu như Bae Joohyun ăn mặc trang điểm như mấy cô gái bình thường ngoài kia, chắc chắn anh sẽ chẳng bao giờ có cơ hội đứng cạnh nhìn thấy cô cười.
---
Chia tay bệnh viện không lâu, Sejoon trực tiếp xách vali đồ đạc tới nhà Joohyun. Đợi một ngày, hai ngày rồi ba ngày Joohyun mới từ bệnh viện quay về, thấy đồ đạc của Sejoon ở ngoài cô cũng không quan tâm mà đi vào nhà nằm ngủ. Mở mắt ra thì có người gọi cửa, Joohyun vừa dụi mắt vừa nghe Sejoon háo hức trình bày:
"Bae Joohyun, anh bán nhà để lập công ty cho bọn trẻ rồi, cho anh ở ké đi."
"Tôi với anh có quan hệ gì mà ở ké?"
Sejoon liếc qua căn nhà như bãi chiến trường của cô bác sĩ, anh nuốt nước bọt hạ quyết tâm rồi nói:
"Nếu như cần có quan hệ mới được ở ké, anh cũng không ngại xác lập mối quan hệ với em."
Sejoon nấu ăn rất ngon, dọn dẹp cũng rất giỏi. Joohyun không ở lỳ trên bệnh viện nữa, ngày nào hết ca trực cũng ôm tài liệu đi về. Mấy cô y tá đùa rằng Joohyun đã đến tuổi dậy thì, Joohyun gác một chân lên ghế ăn hết sạch cơm hộp Sejoon làm rồi giả vờ nghiêm túc nói để vợ nấu cơm ngồi nhà chờ mình thì không tốt. Không chỉ có vợ, lại thêm cả một bầy con thơ. Chính Joohyun cũng không hiểu nổi vì sao mọi chuyện lại thành ra như thế, nhưng ngày nào cô cắp cặp về nhà cũng đã nhìn thấy mình như nàng Bạch Tuyết lọt vào động của bảy chú khổng lồ, Sejoon cùng với sáu đứa con trai ngồi sẵn bên mâm chờ cô và Soonyoung về ăn cơm như một gia đình thực sự.
Ở một mình thì bình thường, ở hai người rồi đến lúc tám người thì lại vô cùng hao cơm tốn chỗ.
Joohyun đuổi một lần, Sejoon nói rằng mình không có chỗ để đi.
Joohyun đuổi lần thứ hai, anh nói rằng công ty của mình đang nợ cả một đống tiền không trả nổi.
Joohyun đuổi lần thứ ba, anh quày quả ôm đống album mới phát hành của sáu con mèo hoang thả vào lòng cô, nói tất cả tài sản của anh bây giờ chỉ có thế.
Joohyun đuổi lần thứ tám, Sejoon nói công ty bây giờ mới chỉ hòa vốn, chưa có được một đồng lãi nào.
Lần thứ mười, lúc đó trụ sở công ty chuyển từ một cái nhà kho bụi bặm lên cả tòa nhà trên mặt phố, Soonyoung cũng đã đi chụp cho nhóm bộ ảnh quảng cáo thứ mấy mươi, Sejoon mặt dày nói mình cần tiền để mua một tòa nhà lớn hơn.
Lần thứ bao nhiêu không rõ, Joohyun dứt khoát đuổi Sejoon đi khỏi nhà, anh đồng ý nhưng sau đó nhất quyết kéo cô chuyển nhà cùng. Tìm đủ mọi cách cầu hôn mà Joohyun không đồng ý, thậm chí có lần định viện đến cả concert của nhóm để lên đó học theo Wonwoo trực tiếp cầu hôn cô cũng không thành, cuối cùng có một ngày Sejoon tuyệt vọng nói:
"Bae Joohyun, nếu bây giờ cưới anh ảnh cưới của em sẽ do nhiếp ảnh gia nổi tiếng nhất nước chụp, đám cưới của em sẽ được nhóm nhạc có lịch sử thành lập ngầu nhất trên đời hát chúc mừng, có mất gì đâu mà em không đồng ý?"
Joohyun mệt mỏi gãi đầu, tóc cô đã dài hơn trước rất nhiều vì cô không nỡ cắt, Sejoon dù bận cỡ nào thì mỗi tối cũng đích thân gội đầu cho cô. Cô liếc nhìn Sejoon rồi thẳng thừng nói:
"Cưới hay không thì cũng đã ở chung nhà, cần gì phải khoa trương như thế?"
"Anh cần tờ giấy có chính quyền xác nhận."
"Em xác nhận là được rồi, chính quyền xác nhận để làm gì?"
Sejoon lôi ra hộp nhẫn lần thứ bao nhiêu không rõ, anh rầu rĩ trả lời cô:
"Xác nhận anh là chồng em, đừng tưởng anh không biết em lên bệnh viện lúc nào cũng nói với đám y tá rằng có vợ con đang chờ ở nhà."
Đám cưới được tổ chức không lâu sau đó, Joohyun chưa kịp cười vì người bắt được hoa cưới là Kwon Soonyoung thì đã phải cởi váy cô dâu lên bệnh viện vì có tai nạn bất ngờ. Chú rể Kim Sejoon nhìn cô dâu của mình chân đạp váy xuống tay khoác áo blouse lên, anh tự hào quay ra nói với cả nhóm nhạc đang còn cười nhìn bó hoa trên tay Soonyoung:
"Mấy đứa, chồng anh thật sự rất ngầu."
--
[nếu các bạn đã từng đọc "Hình như em yêu anh" - wonsoon ver do bạn _hoshingi chuyển ver, thì bác sĩ Joohyun chính là bác sĩ Lee Yeonsoo, người đưa nước cho Soonyoung làm bạn hơi hoảng mà bịa ra câu chuyện đọc mật khẩu nắp cống đó]
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com