Chương 3: Gặp lại nhau
Buổi sáng ở học viện đào tạo idol yên tĩnh nhưng nhộn nhịp. Tiếng nhạc tập luyện từ phòng studio vang lên, xen lẫn tiếng bước chân và tiếng cười nói của các thực tập sinh, tạo nên một bầu không khí đầy năng lượng.
Zhou Anxin bước vào sảnh chính, vai hơi khom, balo siết chặt. Mỗi bước đi đều nặng nề, tim đập nhanh, nhưng cậu cố gắng giữ dáng đi bình thường, tránh va chạm với bất kỳ ai. Ký ức về đêm qua vẫn còn ám ảnh: cơ thể nóng rực, pheromone đào mật, nụ hôn và bàn tay của Sangwon… tất cả như một cơn ác mộng mà cậu vừa muốn quên vừa không thể quên.
Hơi thở gấp gáp, nhịp tim dồn dập khiến mọi âm thanh xung quanh trở nên quá tải: tiếng nhạc, bước chân, tiếng cười nói… Mỗi chi tiết đều khiến Anxin căng thẳng, muốn thu mình lại, nhưng bản thân lại phải tiếp tục tiến về phòng tập.
Bản năng Omega cảnh báo cậu một điều: có thứ gì đó đang ở gần, một luồng khí mạnh mẽ, lạnh lẽo nhưng áp chế đến mức khó chịu. Anxin liếc mắt, và trong góc phòng luyện tập, hình bóng quen thuộc xuất hiện: cao lớn, gương mặt sắc sảo, ánh mắt không rời cậu… Sangwon.
Cơ thể Anxin cứng đờ. Pheromone đào mật trên người cậu lập tức phản ứng, hòa cùng pheromone bạc hà lạnh lẽo của Sangwon, tạo ra một sức hút vừa ngọt ngào vừa áp chế, khiến cậu run rẩy, thở dồn dập.
Cậu cúi mặt, cố đi tiếp, nhưng bàn chân như dính xuống sàn. Mỗi nhịp thở đều căng thẳng, khiến cậu sợ nếu một tiếng động sẽ bị Alpha kia phát hiện.
Sangwon hít sâu một hơi, mùi pheromone đào mật còn ám trên quần áo Anxin khiến anh nhíu mày. Anh biết Omega nhỏ bé kia đang ở gần, và dấu vết mà cậu vô tình để lại không thể trốn khỏi mắt anh.
“Anh đã tìm thấy em…” – giọng Sangwon trầm khàn vang lên trong đầu Anxin, dù chưa trực tiếp gọi, nhưng bản năng Omega đã hiểu Alpha đã nhận ra.
Anxin siết chặt balo, cố gắng bình tĩnh. Nhưng cơ thể vẫn phản ứng mạnh mẽ, tim đập dồn dập, hơi thở ngắn. Chỉ cần đi đến phòng luyện tập, tập xong rồi… trốn đi.
Nhưng Sangwon bước ra khỏi bóng cửa, khoảng cách giữa hai người chỉ còn vài bước chân. Ánh mắt lạnh lùng nhưng sâu thẳm, như nhìn thấu mọi suy nghĩ và nỗi sợ hãi của Anxin.
Anxin đứng lặng, mắt nhìn xuống sàn, tay siết chặt quai balo đến mức trắng bệch. Toàn bộ cơ thể run rẩy, từng nhịp tim dồn dập báo hiệu bản năng Omega đang phản ứng. Pheromone đào mật từ đêm qua vẫn còn vương trên da, trộn lẫn với pheromone bạc hà lạnh của Sangwon, tạo ra một sức hút khiến cậu không thể thở đều.
Cậu muốn chạy. Muốn trốn ngay lập tức. Nhưng chân như dính chặt vào sàn, tim đập rộn ràng, từng cơn nóng rực lan dần từ ngực xuống bụng. Mỗi hơi thở đều mang theo cảm giác bị chiếm hữu, bị nhận ra, bị ràng buộc không thể thoát.
Sangwon tiến từng bước chậm rãi, ánh mắt không rời cậu. Anh cao lớn, cơ bắp săn chắc, từng động tác đều phát ra sức mạnh nhưng lại điềm tĩnh đến mức áp chế.
“Anxin…” – giọng anh trầm, khàn, ẩn chứa một chút mỉm cười lạnh lùng, “tại sao lại chạy trốn tôi?”
Cậu lắp bắp, giọng run: “A… anh… anh làm gì ở đây…?”
Sangwon dừng lại vài bước chân, cúi người nhìn cậu thẳng vào mắt: “Tôi… tìm em. Pheromone đào mật của em, tôi nhận ra ngay… em không thể giấu tôi đâu.”
Anxin lùi lại, toàn thân run rẩy. Cậu hít một hơi thật sâu, cố gắng kiểm soát bản thân, nhưng nhịp tim, hơi thở và cơ thể đều phản bội. Hơi thở gấp gáp, bàn tay siết chặt balo, toàn bộ cơ thể căng như dây đàn.
Sangwon lại bước gần thêm một bước, chỉ còn cách vài tấc. Pheromone bạc hà lạnh của anh dày đặc, áp chế nhưng đồng thời hòa quyện với hương đào mật ngọt ngào từ Anxin, khiến cậu hẫng người, toàn thân run rẩy.
“Anh… đừng…” – cậu lắp bắp, giọng run, mắt mở to, toàn bộ Omega trong cậu cảnh báo nguy hiểm nhưng lý trí lại yếu ớt.
Sangwon nghiêng đầu, ánh mắt sâu hun hút: “Tôi không muốn ép em, nhưng em không thể bỏ đi như vậy. Không chỉ cơ thể… mà cả tâm trí em đã in dấu tôi. Em là của tôi, Anxin.”
Anxin chớp mắt liên tục, cảm giác hỗn loạn dâng trào. Cậu muốn phản kháng, muốn lẩn tránh, nhưng pheromone đào mật từ cơ thể khiến cậu gần như bất lực trước sức hút Alpha. Hơi thở cậu gấp, lòng bàn tay siết chặt balo đến mức tê cứng.
Nhìn Anxin run rẩy, Sangwon mỉm cười khẽ, nhưng ánh mắt vẫn lạnh lùng. Anh tiến thêm một bước nữa, áp sát không gian, khiến Omega nhỏ bé phải lui lại vài bước, nhưng cơ thể cậu vẫn phản ứng: tim đập mạnh, nhịp thở gấp, từng sợi thần kinh như bị kéo căng.
“Em có biết em đang làm gì với tôi không?” – giọng Sangwon trầm, khàn nhưng mang theo sự chiếm hữu, “Mùi hương… phản ứng của em… tất cả đều khiến tôi phát điên. Tôi đã muốn em đêm qua, và bây giờ… tôi không thể buông.”
Anxin bật thốt lên một tiếng yếu ớt, nhắm mắt lại, lùi từng bước, nhưng cơ thể gần như không nghe lời. Pheromone đào mật và bạc hà lạnh hòa quyện, khiến cậu căng thẳng đến mức gần như ngất.
Sangwon tiến thêm bước nữa, nhìn thấu nỗi sợ, sự hoảng loạn nhưng cũng nhìn thấy ham muốn bị kìm nén của Omega. Anh cúi xuống, khoảng cách giữa hai người chỉ còn vài tấc, ánh mắt hôn phối: vừa lạnh lùng vừa chiếm hữu, vừa quan sát phản ứng của cậu.
Anxin cảm giác tim mình gần như vỡ tung. Làn da nóng rực, từng cơ bắp co giật, nhịp thở dồn dập, mọi bản năng Omega đều gào thét: phải chạy trốn, phải phủ nhận, nhưng toàn bộ cơ thể lại phản bội.
Cậu thốt lên: “Anh… anh đừng… tôi…”
Nhưng Sangwon chỉ nắm lấy tay cậu, kéo nhẹ lại gần, ánh mắt tràn đầy quyết tâm: “Không thể, Anxin. Tôi sẽ không để em chạy trốn. Em là của tôi, không chỉ về cơ thể, mà cả tâm trí này…”
Anxin run rẩy, mắt tràn lệ, nhưng cơ thể cứng đờ trước sức hút Alpha. Họ đứng đó, giữa phòng luyện tập sáng rực ánh nắng, pheromone hòa quyện, cơ thể và tâm trí căng thẳng đến mức không thở nổi.
Cả hai đều nhận ra: mối quan hệ này từ giờ không còn như trước. Pheromone đã đánh dấu, bản năng đã kết nối, và từ giây phút này, không ai có thể rời bỏ người kia dễ dàng…
Anxin đứng đó, toàn thân run rẩy, mắt ngấn lệ. Cậu cảm giác như cơ thể mình bị kéo căng đến tận cùng, nhịp tim đập rộn ràng, hơi thở gấp gáp. Pheromone đào mật từ đêm trước vẫn còn ám trên da, hòa với mùi bạc hà lạnh lẽo của Sangwon, khiến cậu gần như không kiểm soát được cơ thể.
“Mình… mình không muốn… không…” – giọng cậu lạc đi, run rẩy từng chập, đôi tay bấu chặt balo như một phao cứu sinh duy nhất.
Sangwon tiến gần hơn, ánh mắt tràn đầy quyết tâm. Anh không chạm vào cậu, nhưng sự hiện diện đã đủ áp chế toàn bộ tâm trí Omega nhỏ bé. Mỗi hơi thở của anh, từng cơ bắp săn chắc, pha trộn với pheromone bạc hà lạnh, như đang dạy cậu một bài học về quyền lực, về bản năng, và về sự chiếm hữu.
“Anxin…” – giọng anh trầm khàn, mang theo một sự dịu dàng kỳ lạ nhưng không kém phần áp chế, “em không thể trốn thoát. Em không chỉ in dấu tôi về cơ thể… mà còn in sâu trong tâm trí tôi. Em là của tôi, không thể phủ nhận.”
Anxin bật khóc. Nước mắt trộn với men rượu còn sót lại từ đêm trước, đôi tay run rẩy đặt lên ngực, cố kìm nhịp thở. Cậu muốn trốn, muốn chạy, nhưng toàn bộ cơ thể không nghe lời, tim đập loạn nhịp, pheromone đào mật lan khắp không gian, khiến Omega nhỏ bé hoàn toàn bị chiếm hữu.
Sangwon tiến thêm bước nữa, khoảng cách chỉ còn vài tấc. Anh hít sâu, hơi thở phả lên gáy cậu, khiến Anxin run rẩy dữ dội. Mùi pheromone đào mật hòa với bạc hà lạnh như một sợi dây vô hình, buộc cả hai phải đối diện nhau.
“Đừng… anh…” – Anxin run rẩy, giọng yếu ớt, muốn phản kháng nhưng cơ thể phản bội.
Sangwon cúi thấp đầu, ánh mắt sâu hun hút, nụ cười khẽ nhếch lên, vừa lạnh lùng vừa chiếm hữu: “Không thể. Em đã in dấu tôi… tôi sẽ không để em chạy trốn. Em là của tôi, Anxin.”
Anxin lùi lại, run rẩy, mắt nhắm nghiền, toàn thân cứng đờ. Cậu cảm giác tim mình gần như vỡ tung, từng cơn nóng rực lan từ ngực xuống bụng, bản năng Omega đang chiến đấu dữ dội: muốn phản kháng, muốn phủ nhận, muốn trốn thoát.
Sangwon nhích thêm bước nữa, áp sát cậu, nhưng không chạm, chỉ để Alpha chiếm lĩnh không gian. Sự hiện diện của anh, hơi thở, pheromone, ánh mắt… tất cả đều khiến Anxin run rẩy đến mức gần như ngất.
Cậu bật khóc to, không còn kìm nén được, nước mắt trào ra, run rẩy toàn thân, lẫn giữa sợ hãi, xấu hổ, và sự mê hoặc vô thức bởi sức hút Alpha.
Sangwon nhíu mày, giọng trầm khàn, vẫn mang chút dịu dàng: “Không sao… cứ khóc đi. Em là của tôi, không cần giấu nữa.”
Anxin cứng đờ, tim đập như muốn nhảy khỏi lồng ngực, pheromone đào mật dường như bị khuấy động dữ dội, hòa vào pheromone bạc hà lạnh của Sangwon. Cả hai đứng đó, giữa phòng luyện tập rực sáng, cơ thể căng thẳng, tâm trí rối loạn. Không lời nói nào có thể diễn tả hết, nhưng cả hai đều hiểu: mối quan hệ này đã bị đánh dấu.
Mỗi nhịp tim, mỗi hơi thở đều nhắc nhở rằng từ giờ, không ai còn có thể rời bỏ ai dễ dàng. Sợi dây vô hình của pheromone, sự chiếm hữu, và cảm xúc rối loạn đã nối hai người lại, tạo ra một ranh giới mới: vừa sợ hãi, vừa mê hoặc, vừa căng thẳng đến mức nghẹt thở.
Cuối cùng, Anxin run rẩy dựa vào tường, khóc nấc, nhưng mắt vẫn nhìn Sangwon. Alpha vẫn đứng đó, kiên nhẫn, ánh mắt sâu hun hút và quyết tâm, như thể đang nói: “Em không thể trốn thoát khỏi tôi. Không bao giờ.”
Trong lòng Anxin, một phần sợ hãi, một phần tò mò, và một phần khao khát kỳ lạ bắt đầu hình thành. Cậu nhận ra rằng, dù muốn phủ nhận, cơ thể và tâm trí đều đã bị ràng buộc bởi Alpha này.
Cả hai đứng đó, pheromone hòa quyện, cơ thể căng thẳng, trái tim đánh dấu nhau, mở ra một chương mới, nơi mối quan hệ vừa bị chiếm hữu, vừa bị định hình, và drama chưa bao giờ có hồi kết…
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com