5
Đêm hôm qua, Đông Húc đã mơ thấy một giấc mơ rất lạ.
Anh mơ thấy mình quay trở lại thời sinh viên, ngày đầu tiên lên giảng đường, anh liếc mắt trông thấy cậu bé có ngoại hình nhỏ nhắn với giống nói ấm áp ngọt ngào, chân đi đôi giày vải buộc dây, áo sơ mi trắng phẳng phiu có chút ngả màu, cặp kính đen lệch hẳn sang một bên, trông cậu bé thật ngốc nghếch, nhưng rất đáng yêu. Thời Hoàn khi đó hơi rụt rè, chỉ dám thi thoảng quay xuống nhìn len lén Đông Húc trên giảng đường rồi lại quay mặt đi, cái tai đỏ ửng lên như bị người lớn bắt gặp làm chuyện xấu.
Rồi Đông Húc nhìn thấy Thời Hoàn, gò má ửng đỏ, đứng dưới gốc cây sồi, nhận lời yêu anh.
"Em cũng thích anh. Từ lần đầu thấy đã thích anh."
Đông Húc ôm Thời Hoàn vào lòng, hít một hơi thật sâu mùi hương nhẹ nhàng trên mái tóc đen mềm của người trong lòng, cảm giác xúc động đến muốn rơi nước mắt.
Chớp mắt một cái, Đông Húc lại nhìn thấy Thời Hoàn ngồi vắt vẻo ngồi trên bệ cửa sổ, đôi tay thon nhỏ lật từng trang sách, ánh nắng ấm áp rủ xuống khiến đôi con ngươi màu nâu của cậu sáng rực rỡ như hổ phách, thi thoảng lại quay sang đá đá chân vào con sâu lười biếng là anh đang nằm trên giường vài cái rồi quay ra cười hì hì.
Sau đó lại là vô số những hình ảnh khác lướt qua.
Ánh mắt nhìn nhau lén lút trên giảng đường, bàn tay nóng ấm đan vào nhau, những cái ôm thật chật, bờ môi mềm mại rụt rè chạm lên môi anh, cái chau mày của cậu khi giận dỗi, gương mặt bình yên dịu dàng khẽ dụi dụi vào lồng ngực ấm nóng nằm trong vòng tay anh, từng tiếng hít thở đều đều, thân nhiệt nóng bỏng ghì chặt lấy nhau.
"Đợi đến năm 27 tuổi, cùng anh về nhà ra mắt bố mẹ được không?"
"Anh muốn vậy à?"
"Ừ. Anh muốn em, được danh chính ngôn thuận ở bên anh."
"Danh chính ngôn thuận gì chứ."
"Vậy em có đồng ý không?"
"Anh muốn là được rồi. Cho em đi theo anh, mãi mãi bên anh, rất tốt."
Từng chi tiết được tái hiện sống động như thật, mọi thứ giống như chỉ vừa mới xảy ra.
Thế rồi một tiếng nổ vang xé trời, hơi ấm nơi lồng ngực anh nguội lạnh dần, anh nhìn xuống, Thời Hoàn của anh đang tan ra thành cát bụi, dùng cặp mắt đỏ ngầu nhìn anh, nước mắt cậu chảy ướt đẫm cả gò má, đôi tay gầy guộc muốn níu lấy anh cũng bị biến thành đất cát. Đông Húc càng muốn siết chặt đễ giữ cậu lại, thân thể cậu càng giã nát, đến sau cùng, chỉ kịp yếu ớt thì thầm với anh một câu:
"Em xin lỗi."
Lý Đông Húc bật dậy, khoé môi giật giật, thái dương chảy từng giọng mồ hôi, lưng áo cũng ướt đẫm.
——————————
Sau lần đó, anh chưa gặp lại Thời Hoàn lần nào.
Ngay cả Khổng Lưu cũng biến mất, hỏi thư ký thì biết cậu ta có việc phải bay qua Mỹ để giải quyết, không biết có chuyện gì nghiêm trọng mà y đi gấp như vậy, chẳng chào hỏi lấy hắn một tiếng.
Đông Húc ngớ ngẩn ở công ty cả ngày, làm việc gì cũng không nên thân, đầu óc không thể tập trung, tâm trí có lẽ đã trôi theo giấc mơ hôm qua về nơi nào đó rồi cũng không chừng.
Bỗng dưng anh tò mò, không biết Thời Hoàn bây giờ thế nào?
Anh biết cuộc sống của Thời Hoàn nhất định không suôn sẻ gì, năm đó có lẽ Thời Hoàn yêu đương với kẻ khác không thành, kết quả tự tay huỷ luôn cả tương lai của mình, huỷ luôn cả tình cảm tốt đẹp giữa hai người.
Rồi Đông Húc lại giật mình. Anh thầm nhủ sau ngần ấy năm, anh đã có thể tìm được cuộc sống mới, không còn đắm chìm trong dằn vặt vì mối tình dang dở kia nữa, vậy mà dạo gần đây, chỉ cần đầu óc hơi rảnh rỗi một chút, anh lại không kiềm lòng được nghĩ tới Thời Hoàn.
Nếu hình ảnh Thời Hoàn năm xưa khiến anh yêu say đắm cuồng nhiệt, thì bộ dạng của Thời Hoàn mà anh thấy cách đây không lâu lại khiến anh cảm thấy não nề cùng chua xót.
Đông Húc ngửa vai ra lưng ghế sau, vắt tay lên trán, nhìn thẳng lên trần nhà, đôi chân mang giày da gõ cạch cạch xuống nền nhà.
Có lẽ Đông Húc phải thừa nhận rằng, con người của anh thực ra không hề thay đổi. Thứ càng cố gắng xoá bỏ, tức là càng không dám đối mặt, thứ càng cố quên đi là thứ vĩnh viễn không thể quên được. Hay nói đúng hơn, anh chưa từng và cũng không thể quên đi mối tình đẹp đẽ ấy. Hồi ức ấy quá đỗi ngọt ngào, nhưng cũng quá đau đớn, khiến anh không biết phải đối diện ra sao, đành đem nó cất đi, chôn giấu, phủ một lớp băng lên chính mình để khiến nó không bao giờ sống lại được nữa.
Ký ức của con người rất đáng sợ. Dù nó tươi đẹp, hay xấu xa, thì con người ta cũng chỉ có thể nhớ về nó, không thể quay lại, cũng chẳng thể thay đổi hay quên đi bất kì điều gì.
Đông Húc không muốn nghĩ nữa, nhìn lên đồng hồ treo tường, đã sắp tới giờ tan tầm, anh quyết định hôm nay tan sở sớm 10 phút, đi uống một ly rượu rồi về nhà nghỉ ngơi.
—————————
Đông Húc vừa đi xuống sảnh công ty, liền thấy ở khu bàn tiếp tân gần cửa ra vào có người đang to tiếng. Anh điềm tĩnh đi tới xem có việc gì, liền thấy một cô gái trẻ tuổi, dáng người dong dỏng cao, mái tóc cột đuôi ngựa nhuộm màu đen đen đỏ đỏ, mặc quần áo rách lung tung, sau gáy còn có hình xăm hình con chim ưng nho nhỏ, tai đeo chi chít khuyên, đúng style của lũ thanh niên bây giờ. Cô gái trẻ này có vẻ cực kì tức giận cùng mất kiên nhẫn, hai nhân viên tiếp tân chưa kịp đáp lời đã đập hai tay đập xuống bàn, lớn tiếng quát:
"Các người ăn nói vậy mà được sao? Không biết là không biết thế nào? Anh trai tôi đi làm ở đây, về nhà liền sốt mê man mấy ngày chưa tỉnh, đã vậy trên người trên mặt còn có vết bầm tím trầy xước, đã vậy còn cho anh tôi nghỉ việc, rõ ràng là các người có mờ ám, ép người quá đáng, không phải là các người ngược đãi nhân viên thì lấy đâu ra cớ sự như thế?"
"Cô à cô bình tĩnh, có thể là có hiểu lầm gì thôi, mấy vết thương như vậy rất thông thường, sao có thể đổ lỗi cho công ty chúng tôi được... Có khi nào anh cô gây gổ sinh sự ở ngoài nên mới bị người ta..."
"Cái gì? Cô dám mở mồm nói lại lần nữa xem?!"
Cô gái xông lên như muốn đánh nhau, hai nhân viên tiếp tân đáp không lại cô bé nhỏ tuổi ăn nói hùng hổ này, chợt nhìn thấy Đông Húc đang đi tới từ xa, hai mắt liền sáng lên, cầu cứu sự giúp đỡ.
"Lý tổng! Lý tổng!"
Đông Húc liền đi tới chỗ bàn tiếp tân, rất bình tĩnh mà ngồi xuống.
"Cô gái trẻ, cô ngồi xuống đi, có gì từ từ nói."
Đông Húc liếc thấy hai mắt đang trợn trừng của cô gái đang đứng chống ngạch kia có phần dịu xuống, cô nhìn anh từ trên xuống dưới như để xác nhận điều gì, sau đấy liền tiến xát gần anh, đôi mắt nheo nheo đầy nghi hoặc, giống như đang suy nghĩ điều gì đó.
"Cô gái à, anh trai cô đã bị bệnh, cho dù không biết trách nghiệm có phải thuộc về công ty chúng tôi hay không, nhưng với tư cách là một người quản lý ở đây, tôi cũng nên có trách nghiệm chăm sóc và quan tâm tới sức khoẻ cho nhân viên của mình. Vậy nên mong cô bớt giận. Cô muốn..."
"Khoan đã!"
Đông Húc đang trình bày một cách rất lưu loát thì bỗng dưng bị ngắt lời, người ngắt lời không ai khác chính là cô gái trẻ nọ.
Cô gái bỗng nhiên hô lên, giống như phát hiện ra điều gì đó.
"Anh biết anh trai em!"
Đông Húc có chút không hiểu nhìn cô gái đứng trước mặt mình, cô nhìn chòng chọc vào anh như để xác minh lại lần cuối, sau đó rõng rạc lên tiếng:
"Anh chính là người trong bức hình đó!"
Đông Húc lại càng lúng túng hơn trước phản ứng cô gái kì lạ này. Trong lúc anh nhất thời không hiểu việc gì đang xảy ra, thì cô gái đã sốt sắng rút điện thoại ra, mở ra một tấm hình chụp một tấm ảnh trên điện thoại, giơ lên trước mặt Đông Húc.
"Là anh phải không? Đúng là anh rồi. Trước đây anh từng là bạn học với anh của em, cùng ở đại học Hàn Nhưỡng, tấm hình này chụp vào năm 2008, anh còn nhớ không?"
Đông Húc nhìn tấm hình trước mắt, cảm thấy không thể tin vào mắt mình. Cho dù tấm hình đã rất cũ nát, lại được chụp lại bởi máy ảnh có ống kính chất lượng tệ vô cùng, nhưng chỉ cần liếc qua, anh cũng nhận ra đây là bức hình nào.
Chính là bức ảnh anh và Thời Hoàn chụp kỷ niệm 1 năm ngày yêu nhau. Bức ảnh anh vẫn luôn giấu kỹ trong hộc tủ đầu giường ngủ, cũng đã lâu lắm rồi anh không dám lấy ra xem.
"Vậy cô...anh của cô..."
Tuệ Xán sốt sắng gãi đầu: "Chính là Nhậm Thời Hoàn! Anh ấy bây giờ đang là nhân viên vệ sinh ở đây!" Tuệ Xán ngẫm một hồi, sau đó bổ sung: "Em là Tuệ Xán, được anh Hoàn nhận nuôi cũng được vài năm rồi."
Sau câu nói của Tuệ Xán, tất cả bỗng dưng im bặt, không ai nói tiếng nào. Đông Húc đứng dậy, đôi mắt sâu thẳm của anh có chút thẫn thờ, đôi môi mỏng khẽ mím, lòng bàn tay siết chặt thành nắm đấm.
Hai nhân viên tiếp tân đang đứng thì thầm với nhau, bỗng thấy Đông Húc lên tiếng sau một khoảng im lặng dài.
"Hai cô lui đi làm việc của mình đi."
Sau đó chỉ cô gái có mái đầu đen đỏ kia: "Đưa tôi đi gặp anh của cô."
P/S: Tôi là một con rùa 🐢
Bò mãi thì cũng comeback rồi đây!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com