7
Tiếng sùng sục phát ra từ chiếc nồi, Thời Hoàn ngồi dựa lưng vào bức tường loang lổ phía sau, toàn thân cậu dã dời giống như vừa bị rơi xuống nước suýt chết đuối được người ta vớt lên, bàn tay khẽ lật cuốn sách cậu đã đọc đi đọc lại rất nhiều lần, đôi mắt mờ đục thi thoảng lại ngước nhìn bóng lưng trước mặt, rồi lại đặt vào cuốn sách.
Đông Húc đang đứng bếp, eo đeo tạp dề, chuyên tâm nấu cháo.
Thời Hoàn tuy rất mệt, nhưng không thể nào bình tâm mà nằm xuống nghỉ ngơi được.
Tuệ Xán sau khi mua xong xuôi đồ ăn về không biết đã lỉnh đi xó nào, làm cho bầu không khí trong nhà càng căng thẳng hơn.
Đông Húc không mất quá lâu để nấu xong nồi cháo, anh thành thục múc cháo để ra bát cho nguội bớt, rắc thêm một chút hành lá, sau đó bưng tới bàn ăn.
"Em ra ăn đi." Đông Húc nhẹ nhàng nói.
Thời Hoàn vẫn ngồi bất động, lưng dựa vào tường, không nói tiếng nào.
Đông Húc nghĩ rằng do Thời Hoàn còn yếu quá nên không thể tự đứng dậy được, bèn muốn tới gần để đỡ cậu ra bàn, ai ngờ vừa nhấc được cậu đứng dậy Thời Hoàn liền gạt tay anh ra, sau đó lảo đảo đi tới chỗ bàn ăn ngồi xuống.
"Chúng ta ngồi xuống nói chuyện đi."
Đông Húc thu lại cánh tay đang giơ ra trước không chung của mình, đôi chân dài của anh rảo bước tới chiếc bàn gỗ nhỏ, kéo ghế ra ngồi xuống đối mặt với Thời Hoàn.
Đã rất lâu rồi, hai người không nhìn thẳng vào mắt nhau như bây giờ. Hai người ngồi một hồi lâu, rốt cuộc Thời Hoàn là người lên tiếng trước.
"Rốt cuộc chuyện này là sao?"
Đông Húc nhướn mày, tỏ vẻ không hiểu.
"Làm sao anh tìm tới được đây?"
"Là em gái của em tự tìm tới công ty chúng tôi."
Đương nhiên Đông Húc sẽ không nói ra vế sau về việc anh chủ động yêu cầu Tuệ Xán đưa anh đi gặp cậu như thế nào.
Nét mặt Thời Hoàn có chút ngạc nhiên pha chút khó xử, xong cậu nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, hai tay khỉu tay chống lên bàn khẽ xoa xoa ấn đường.
Cậu biết tính cách của Tuệ Xán, nó nhất định đã đến công ty người ta làm ồn ào, nhưng còn việc tại sao Đông Húc phải về đến tận nhà cậu thì cậu cũng không hiểu lắm. Không lẽ nó làm hỏng đồ hay đánh người nên anh tới đây đòi bồi thường sao?
"Tôi hiểu rồi, xin lỗi vì Tuệ Xán đã tới làm phiền. Hy vọng anh không để bụng. Nếu Tuệ Xán có gây ra thiệt hại gì, xin anh cho chúng tôi thời gian..."
"Cô ấy không gây ra thiệt hại gì." Đông Húc cắt lời Thời Hoàn.
"Nhưng cô ấy có kể rằng gần đây em sống tệ lắm."
Thời Hoàn đang lo lắng vì nghĩ rằng sắp tới mình sẽ lại phải gánh một khoản phí bồi thường nào đó thì bỗng giật mình vì câu nói của Đông Húc, cậu nhìn vào mắt anh, cố gắng nhìn xem rốt cuộc anh đang nghĩ gì, nhưng cái cậu cảm nhận được, chỉ là một sự trống rỗng tột cùng.
Đây là thương hại, hay là giễu cợt?
Tuy Đông Húc mà cậu biết không phải dạng người sẽ cười trên nỗi đau của kẻ khác, nhưng đối tượng ở đây lại là cậu, một kẻ đã phản bội mối tình đẹp đẽ của hai người, phản bội tình cảm chân thành của anh.
"Nếu anh cảm thấy hả hê, thì tôi cũng chả còn cách nào khác." Thời Hoàn khẽ cười, đôi môi nhợt nhạt khẽ mím, mắt cậu đảo sang hướng khác, tránh né ánh mắt đang chăm chú nhìn cậu của anh.
"Tôi không cần anh thương hại tôi." Thời Hoàn tiếp lời. "Những gì tôi từng làm, tôi chưa từng một lần ân hận. Tự tôi làm, tự tôi chịu."
Đông Húc có vẻ rất không hài lòng với câu trả lời này, ấn đường anh nhíu chặt, lưng anh dựa vào lưng ghế phía sau, hai tay khoanh trước ngực, nghiêm nghị mà nhìn cậu.
"Thương hại? Hả hê? Em coi tôi là ai chứ?" Đông Húc có một chút nóng giận. Anh cũng không hiểu mình nóng giận vì điều gì, có lẽ một phần nào đó trong anh vẫn hy vọng cậu vẫn còn thuộc về anh, vẫn còn tình cảm với anh, xin lỗi cũng được, ân hận cũng được, nếu cậu chịu mở lời, anh nhất định sẽ tha thứ cho cậu. Thế nhưng thứ anh nhận lại được chỉ là một sự lạnh lùng tới phũ phàng.
Rõ ràng người phải tỏ ra lạnh lùng ở đây phải là anh mới đúng, anh mới là người bị hại, anh mới là người bị cậu phản bội, sao cậu có thể đối xử với anh như vậy chứ?
"Em nghĩ em có đủ tư cách để tôi phải hả hê sao? Em nghĩ mình xứng ư?"
Thật lòng ngay sau khi thốt ra câu nói đó, Đông Húc liền cảm thấy có chút ân hận. Mục đích anh tới đây đâu phải để hạ thấp hay cãi vã với cậu, anh nhận thức rõ được chuyện giữa họ đã kết thúc từ lâu, là anh cố chấp tìm tới, là anh kỳ vọng vào một điều không thể khiên cưỡng, sao có thể trách cậu không làm vừa lòng anh được chứ.
Rốt cục thì mày muốn gì vậy? Lý Đông Húc.
Nét mặt của Thời Hoàn vẫn rất an tĩnh, giống như những lời anh vừa nói không ảnh hưởng gì tới cậu vậy.
Đông Húc, em hiểu mà, em thực sự không xứng với anh.
"Đương nhiên là tôi không xứng." Giọng của Thời Hoàn nhẹ bẫng như mây, không khó chịu, cũng không oán trách. "Nếu anh đã biết rõ như vậy, thì anh càng không có lý do để tới chỗ này."
Thời Hoàn chống tay đứng dậy, bỗng dưng cậu tới gần Đông Húc, đứng ngay trước mặt anh.
"Hay anh vẫn còn ấm ức? Ấm ức vì năm đó bị tôi đá đi chỉ vì không có tiền?" Thời Hoàn bỗng dưng chạm lên vai Đông Húc, đôi tay gầy guộc lạnh ngắt từ từ đưa lên khẽ chạm vào má anh.
"Hay anh muốn tôi đền bù cho anh, muốn tôi ngủ với anh? Chẳng lẽ anh còn nhung nhớ, còn ham muốn đối với tôi?"
Đông Húc cảm thấy sự khó chịu trong lồng ngực dâng lên một cách khó tả, đôi tay lạnh như băng đang đặt trên vai dần trườn xuống ngực anh, hơi thở ấm nóng của Thời Hoàn phả vào tai anh.
"Thế nào? Không dám thừa nhận sao? Phải rồi, còn dục vọng với một kẻ thấp hèn như tôi, chắc là không ai muốn đâu..."
"Đủ rồi!"
Đông Húc đứng dậy, gạt tay Thời Hoàn ra. Anh cảm thấy bối rối khi đứng trước cậu của hiện tại. Rõ ràng vẫn là cậu, nhưng lại khiến anh cảm thấy xa lạ vô cùng.
"Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với em? Em vốn đâu phải người như vậy?"
"Tôi vốn là người như vậy!" Thời Hoàn lớn tiếng, giọng cậu khàn đặc, cần cổ mảnh mai nổi đầy gân xanh.
"Chỉ là anh quá ngu ngốc để nhận ra thôi. Lòng tự tôn của anh không chấp nhận được người anh từng yêu là một kẻ tồi tệ như vậy mà thôi!"
"Cho nên anh mới tìm đến đây."
Tròng mắt của Thời Hoàn đục ngầu, cổ họng cậu run rẩy, nhịp thở cũng gấp gáp, giống như đem toàn bộ sức lực còn lại của bản thân để thốt ra những lời cay độc kia vậy.
Đông Húc cảm thấy hốc mắt mình ẩm ướt, nước mắt không hiểu từ đâu lại trào ra. Đã lâu rồi anh không có lại cảm giác này, cái cảm giác ê chề, thất vọng, buồn bực, đau đớn, giống như bất ngờ bị người ta cho ăn một cú tát vào mặt, nghẹn ứ nơi cổ họng không thể thốt ra bất cứ lời nào.
Thời Hoàn nhìn gương mặt bàng hoàng của Đông Húc, nhìn đôi mắt đỏ ngầu của anh, không hiểu sao trái tim giống như bị người ta bóp chặt lấy, đau đớn đến không thể thở được.
Đông Húc đứng chết chân tại chỗ một hồi lâu, trấn tĩnh lại một chút, anh quay mặt đi, cầm áo vest đang treo trên ghế lên, chậm rãi bước về phía cửa.
"Anh về đây. Bảo trọng."
Thời Hoàn lúc này cũng không còn chút khí lực nào, trái tim cậu đau nhói, cậu quay mặt đi thật nhanh rồi chậm rãi ngồi xuống, đưa lưng về phía anh, bờ vai nhẹ nhàng tựa lên ghế, lặng thinh không đáp lại lời nào, cánh tay lén lút đưa lên ôm chặt lồng ngực mình.
Đông Húc rời đi, Thời Hoàn ngồi thẫn thờ ở bàn ăn một lúc lâu, đôi mắt cậu đờ đẫn, nặng trĩu đưa qua liếc nhìn tô cháo đặt trước mặt mình.
Cháo thịt nạc cải xanh, thêm một chút hành lá, là món ăn yêu thích của cậu.
Chỉ tiếc là đã nguội mất rồi.
Em hy vọng đây là lần cuối cùng chúng ta gặp lại nhau.
Bảo trọng.
.
.
.
Tuệ Xán đứng dựa vào góc tường, nhìn chiếc xe sang trọng của Lý Đông Húc lao vun vút ra khỏi xóm trọ nghèo nàn, cô gảy cho tàn thuốc đã cháy rơi ra, rồi đưa lên miệng rít một hơi dài.
Đúng là khúc mắc giữa hai người này không hề đơn giản.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com