CHƯƠNG 11: TRƯỜNG BEAUXBATONS, TRƯỜNG DURMSTRANG VÀ....TRƯỜNG BABYLS
Đã một tháng hơn kể từ vụ bạo loạn tại cúp Quidditch Thế Giới, hiện tại cả Hogwarts đang phải hứng gió lạnh, đứng ngoài trời để đón ba ngôi trường khác từ Pháp, Đức và Nhật đến để tham gia cuộc thi mang tên Cúp Tam Pháp Thuật.
Cả Hogwarts đã ồn ào và phản đối ầm ầm vào bữa tiệc lễ khai giảng khi hiệu trưởng Dumbledore tuyên bố năm nay sẽ không tổ chức cuộc thi đấu cúp Quidditch-Liên Nhà. Nhưng sau đó, cụ ngay lập tức bỏ bom một tin tức lớn và chấn động hơn nữa: Năm nay Hogwarts sẽ đăng cai tổ chức lễ thi đấu Tam Pháp Thuật - một cuộc thi đã mất bóng ở Thế Giới Phép Thuật trong gần một thế kỷ.
Nghe cụ tuyên bố, không ai có thể tin vào tai mình. Fred Weasley đã bất ngờ đến mức cho rằng vị hiệu trưởng đáng kính của bọn họ chỉ đang bông đùa cho vui. Hiển nhiên, cụ đã rất tử tế và hóm hỉnh khẳng định lại là không giỡn và định kể thêm một câu chuyện cười nào đó trước khi bị giáo sư McGonagall cắt ngang.
Thông báo xong việc Cúp Tam Phép Thuật, hiệu trưởng tiếp tục bỏ bom Đại Sảnh Đường bằng một tin sốc khác.
"Chúng ta còn một tin lớn khác nữa, năm nay quả thật là một năm đầy vui vẻ mà. Trường Babyls, một ngôi trường phép thuật đặc biệt ở trên đỉnh núi Phú Sĩ của Nhật Bản đã gửi thư, bày tỏ muốn được đến đây và trao đổi, giao lưu học tập với trường của chúng ta. Hiển nhiên, trường Babyls cũng sẽ tham gia Cúp Tam Phép Thuật."
Cụ nói xong, dừng vài giây để học sinh bên dưới có thể ồ lên xong xuôi. Cụ giơ tay, ra hiệu bên dưới im lặng rồi nói tiếp: "Hiệu trưởng trường Beauxbaton, trường Durmstrang và trường Babyls sẽ đến đây vào tháng Mười, với những đấu thủ vào tới vòng chung kết, và cuộc chọn quán quân sẽ diễn ra vào lễ Hội Ma. Một trọng tài công minh sẽ chọn ra những sinh viên nào xứng đáng nhất để dự Tam đấu phù thủy giành vinh quang cho trường, lại được bỏ túi một ngàn Galleons tiền thưởng."
Đó là những gì cụ nói. Bây giờ là ba mươi tháng Mười và cả Hogwarts đang đứng xếp hàng trước cửa lâu đài, chờ những vị khách quý đến.
"Tớ đã từng nhìn thấy trường Beauxbaton và trường Durmstrang trên rất nhiều cuốn sách về các trường phép thuật trên thế giới. Tớ nhớ trường phép thuật của Nhật là Mahoutokoro, đâu phải Babyls?" Hermione nói. Cô bé nhớ lại tên những trường phép thuật trên thế giới mà mình đã đọc đến mức thuộc nằm lòng.
"Thì thầy Dumbledore đã bảo là đặc biệt còn gì?" Ron ngoáy tai, nhàm chán nói. Từ ngày hiệu trưởng thông báo tin lớn này, cả hai đã phải nghe cô bạn thân của mình càm ràm, từ sáng đến tối, rằng nó hoàn toàn không nhìn thấy hay tìm thấy bất kỳ thông tin nào về cái trường tên Babyls trong tất cả những cuốn sách trong thư viện, hoặc những cuốn nó mua thêm bên ngoài.
"Biết đâu họ sống lánh đời?" Harry chêm thêm vào cuộc trò chuyện của hai người bạn trong khi mắt vẫn dòm dáo dác khắp nơi hòng tìm kiếm bóng dáng của phù thủy lạ mặt nào đó.
Thời gian trôi đi và Harry bắt đầu thấy lạnh, nó chỉ mong mấy người đó tới mau mau... Có thể mấy đứa học trò ngoại quốc phải chuẩn bị một cuộc đột nhập đầy kịch tính... Nó nhớ điều ông Weasley đã nói ở buổi cắm trại trước trận chung kết Cúp Quidditch Thế Giới: "... luôn luôn là vậy – chúng ta không bao giờ ngăn được mình khoe mẽ mỗi khi tụ họp lại..." Bỗng từ hàng sau, chỗ mấy giáo viên đứng, cụ Dumbledore kêu lên:
"A, đây rồi! Trừ khi tôi quá sức lầm, chứ phái đoàn trường Beauxbatons đang tới gần!"
Một cái gì đó lớn hơn nhiều, rộng hơn nhiều một cây chổi – không, phải cỡ hàng trăm cây chổi – Khi cái khối khổng lồ đen thui bay là là trên những ngọn cây của khu rừng Cấm và đụng phải luồng sáng hắt ra từ những cửa sổ của lâu đài, thì tụi nhỏ nhìn ra một cái xe ngựa kéo khổng lồ màu xanh lợ, có kích cỡ của một cái nhà lớn, lướt ngang đầu chúng, được khoảng chục con ngựa vàng kéo đi trong không trung, con nào cũng có cánh và to bằng con voi.
Ba hàng học trò đằng trước lùi lại khi chiếc xe kéo ầm ầm hạ cánh, đáp xuống mặt đất với một tốc độ kinh hoàng; rồi, với một tiếng ầm cực lớn khiến Neville hoảng hồn nhảy bắn ra sau, đạp cả lên chân một đứa năm thứ năm nhà Slytherin; những cái vó ngựa, cái nào cái nấy bự hơn cái đĩa ăn, chạm mặt đất. Một giây sau đó, chiếc xe đáp xuống hẳn, nảy lên trên những cái bánh xe khổng lồ, trong khi mấy con ngựa bằng vàng lúc lắc những cái đầu to cồ và đảo những cặp mắt đỏ, to, dữ tợn.
Harry chỉ vừa kịp nhìn thấy cánh cửa của chiếc xe kéo có mang huy hiệu (hai cây đũa vàng gác chéo, mỗi cây phát ra ba ngôi sao), thì cửa đã mở ra.
Một thằng bé mặc áo khoác xanh da trời nhợt nhạt từ trên xe nhảy xuống, cúi mình tới trước, lần tìm cái gì đó dưới sàn xe, và mở ra một lốc bậc thang bằng vàng. Nó nhảy lùi ra sau một cách kính cẩn. Rồi Harry thấy một chiếc giày cao gót màu đen, sáng lấp lánh thò ra từ trong xe – chiếc giày to cỡ chiếc xe trượt tuyết của con nít. Theo ngay sau đó, gần như tức khắc, là một người đàn bà bự con nhất mà nó chưa từng thấy trong đời. Điều này giải thích được ngay lập tức kích cỡ của chiếc xe và của mấy con ngựa. Có vài đứa há hốc cả miệng ra.
Trước giờ trong đời Harry mới chỉ thấy có một người cũng bự con như bà này, đó là lão Hagrid; nó nghĩ hai người này chắc chỉ xê xích nhau vài phân. Tuy nhiên, cũng có thể vì quá quen với lão Hagrid – nó thấy người đàn bà này (giờ đã đứng ở chân bậc thang, nhìn quanh cái đám người đang tròn mắt chờ đợi) dường như to lớn hơn một cách bất thường. Khi bà bước vào vùng sáng trải loang từ Tiền sảnh ra, khuôn mặt bà lộ ra thật xinh đẹp, với làn da màu trái ôliu, đôi mắt đen, to, long lanh như có nước, và một cái mũi hơi khoằm. Tóc bà bới ra sau làm thành một búi sáng rực sau ót. Bà mặc từ đầu tới chân toàn bằng sa-tanh đen, và rất nhiều ngọc mắt mèo sáng lấp lánh trên cổ và trên những ngón tay dầy mo của bà.
Cụ Dumbledore bắt đầu vỗ tay. Bọn học trò, theo đuôi, cũng bắt đầu vỗ, nhiều đứa nhón chân lên để nhìn người đàn bà này cho rõ hơn.
Mặt bà giãn ra thành một nụ cười hòa nhã khi bước về phía cụ Dumbledore, và bà chìa một bàn tay sáng lấp lánh ra. Cụ Dumbledore, dù bản thân cũng đã rất cao, cũng chỉ hơi nghiêng mình là đã hôn được bàn tay đó.
Cụ nói:
"Bà Maxime thân mến, mừng bà tới Hogwarts."
Bà Maxime đáp lại, giọng trầm trầm:
"Ông Dumbly-dorr, ông khõe không?"
"Khỏe lắm, thưa bà." Cụ Dumbledore nói.
Bà Maxime vẫy một bàn tay khổng lồ của mình một cách âu yếm ra sau lưng:
"Học trò tôi."
Harry, nãy giờ hoàn toàn tập trung chú ý vào bà Maxime giờ để ý thấy có khoảng một tá con trai và con gái, cỡ chừng mười bảy mười tám, đã chui ra khỏi xe và đứng đằng sau lưng bà Maxime. Chúng run lập cập, điều này chẳng có gì ngạc nhiên, bởi vì áo chùng tụi nó dường như được may bằng tơ mỏng, và không thấy đứa nào mặc áo khoác. Một vài đứa quấn khăn quàng và khăn len quanh cổ. Từ chỗ đứng, Harry có thể nhìn thấy chúng (chúng đứng trong cái bóng khổng lồ của bà Maxime) đang chăm chú ngước lên nhìn lâu đài Hogwarts với một cái nhìn e dè trên gương mặt.
Bà Maxime hỏi:
"Ôn Karkaroff đã tới chưa?"
Cụ Dumbledore nói:
"Ông ấy tới ngay bây giờ. Bà có muốn đợi ông ấy ở đây và đón mừng ông ấy, hay bà thích quá bộ vô trong cho ấm áp một tí?"
"Tôi nghĩ, vô cho ấm. " Bà Maxime đáp. "Nhưng còn mấy con ngự..."
Cụ Dumbledore nói:
"Giáo viên Chăm sóc Sinh vật Huyền bí của chúng tôi sẽ rất hân hạnh được chăm sóc chúng. Chút xíu nữa ông ấy sẽ quay lại đây, đang phải xử một tình huống nhỏ xảy ra với mấy... ừm... mấy chuyện khác."
Ron nhăn răng cười, thì thào với Harry:
"Mấy con Quái tôm."
Bà Maxime có vẻ nghi ngờ không biết có ông thầy Chăm sóc Sinh vật Huyền bí nào đó có thể kham nổi công việc này không:
"Mấy con chiến mã của tôi cần phãi... ừm... được điều khiễn mạnh tai. Tụi nó hưng hăn lắm đó..."
Cụ Dumbledore mỉm cười:
"Tôi đảm bảo Hagrid sẽ làm tốt mà."
Bà Maxime khẽ nhún xuống:
"Rất tốt. Ông làm ơn nói với ông Agrid nài rằng mấy con ngự chĩ... uống rượu wít-ki nguyên chất thôi."
Cụ Dumbledore cũng cúi lại:
"Mọi việc sẽ được thu xếp."
"Đi thôi!" Bà Maxime nói với đám học trò của mình bằng giọng uy quyền, và đám đông Hogwarts rẽ ra cho bà cùng đám học trò của bà bước lên bậc cấp đá.
Seamus Finnigan ngả người sang phía Lavender và Parvati để hỏi Harry và Ron:
"Mấy bồ nghĩ đám ngựa tụi Durmstrang sẽ lớn cỡ nào?"
Harry nói:
"Ôi, nếu tụi nó bự hơn đám này thì bác Hagrid khỏi chăm được luôn. Đó là cho rằng bác còn chưa bị tụi Quái tôm tấn công đó. Không biết có chuyện gì với tụi nó hả?"
Ron nói đầy vẻ hy vọng:
"Chắc tụi nó sổng chuồng."
Hermione rùng mình:
"Ôi, đừng nói vậy chứ. Thử tưởng tượng tụi Quái tôm thoát ra lổm ngổm trên đất..."
Tụi nhỏ đứng đó, hơi run lập cập, chờ cho đám Durmstrang tới. Hầu hết đều ngước lên trời hy vọng. Phải mất vài phút, sự im lặng mới bị phá vỡ nhờ con ngựa khổng lồ của bà Maxime phì hơi ra và giậm cẳng. Nhưng rồi...
"Bồ nghe thấy gì không?" Ron thình lình hỏi.
Harry lắng nghe. Một tiếng động lớn, lạ lùng, kỳ quái từ trong bóng đêm đang trôi dần về phía tụi nó. Tiếng âm âm ngột ngạt và tiếng gió hút, như thể một cái hút bụi cực lớn đang di chuyển trên lòng sông...
Lee Jordan chỉ tay xuống dưới, kêu lên:
"Cái hồ! Nhìn cái hồ kìa!"
Đứng từ trảng có nhìn qua khoảnh đất, tụi nó thấy rõ ràng trước mắt là mặt nước đen ngòm phẳng lặng, chỉ có điều bỗng nhiên mặt nước không còn phẳng lặng chút nào. Một sự khuấy động đang diễn ra ở sâu dưới đáy hồ: những bọt nước vĩ đại nở ra trên bề mặt, sóng bì bọp vỗ vào hai bờ đầy bùn. Và rồi, ngay chính giữa hồ, xuất hiện một xoáy nước, như thể có ai tháo một cái nút ở giữa đáy hồ ra...
Một vật giống như một cái sào đen và dài từ từ nhô lên ngay chính giữa xoáy nước đó... Và rồi Harry nhìn thấy cột buồm...
"Thuyền buồm!" nó quay qua nói với Ron và Hermione.
Từ từ, tuyệt đẹp, chiếc tàu nhô lên khỏi mặt nước, sáng lấp lánh dưới ánh trăng. Nhìn nó giống một bộ xương kỳ quái, như một chiếc thuyền bị đắm được moi lên lại; và ánh sáng lung linh mờ ảo, âm u phát ra từ những ô cửa sổ boong tàu trông như mắt mấy con ma. Cuối cùng, kèm theo một tiếng bì bõm lớn, toàn bộ con tàu trồi lên, nhấp nhô trên màn nước dập dềnh, và bắt đầu lướt vào bờ. Một chốc sau, tụi nhỏ nghe một tiếng "tòm", một cái mỏ neo được quăng xuống vũng nước nông; và "uỵch" một tiếng, một tấm ván được bắc lên bờ.
Mọi người đổ bộ. Tụi nó nhìn thấy những cái bóng đi ngang vùng sáng từ ánh đèn chiếu ra từ cửa sổ boong tàu. Harry nhận thấy, tất cả những người này đều có vóc dáng của Crabbe và Goyle ... Nhưng rồi, khi họ tới gần hơn, đi bộ lên trảng cỏ, bước vào dòng ánh sáng chảy từ Tiền sảnh ra, Harry thấy rằng vóc người đó thật ra là do họ mặc áo chùng kiểu gì đó như bằng thảm lông xù. Chỉ có người đàn ông dẫn đầu cả đám tiến về phía lâu đài là mặc áo lông khác loại: những sợi lông láng mượt và lấp lánh như bạc.
"Dumbledore!" Ông ta bước lên dốc, gọi thân thiết. "Khỏe không ông bạn? Khỏe không hả?"
"Cám ơn, giáo sư Karkaroff, khỏe như vâm!" cụ Dumbledore đáp.
Karkaroff có một giọng nói ngọt lịm, nhờn nhợt. Khi ông ta bước vào luồng sáng từ những cánh cửa trước của lâu đài tràn ra, tụi nhỏ thấy ông ta cũng gầy gầy cao cao như cụ Dumbledore, nhưng mái tóc bạc của ông ngắn ngủn, và chòm râu dê (cuộn lại thành từng cuộn nhỏ) không che được hết cái cằm cong veo. Bước tới trước cụ Dumbledore, ông bắt tay cụ bằng cả hai tay.
"Ôi trường cũ Hogwarts thân yêu!" Ông nói, mắt ngước nhìn lên tòa lâu đài và mỉm cười, hàm răng ố vàng, và Harry nhận thấy nụ cười của ông không lên được tới mắt, nó chỉ dừng lại ở mức lạnh lùng và ranh ma:
"Về lại đây cảm thấy sung sướng làm sao, sung sướng làm sao... Viktor, đi nào con, vào cho ấm... Có phiền gì không, anh Dumbledore? Viktor bị cảm hơi hơi..."
Karkaroff vẫy tay ra hiệu ột trong những học trò của ông. Khi cậu học trò đi ngang, Harry thoáng liếc thấy cái mũi gồ và cặp chân mày rậm đen. Chẳng cần phải đợi Ron huých chỏ hay rít lên vào lỗ tai, Harry cũng có thể nhận ra gương mặt nhìn nghiêng ấy:
"Harry – Krum kìa!"
Bọn họ nhìn thấy Viktor Krum bước xuống khỏi cái tàu khổng lồ kia. Những học sinh Hogwarts đã rú lên những tiếng đầy phấn khích khi nhìn thấy cầu thủ Quidditch nổi tiếng siêu cừ khôi bước xuống khỏi con tàu, bước theo phái đoàn trường Durmstrang, thậm chí đã có vài đứa lên kế hoạch chạy ù đến xin chữ ký Krum hoặc chụp ảnh hay bắt tay gì đó.
Karkaroff phổng mũi tận hưởng tiếng hoan hô đến từ các học sinh Hogwarts. Vài phút sau, sau khi tiếng hoan hô lắng đi, ông ta mới nhìn xung quanh, cái giọng nhớt nhớt của ông cất lên: "Thế trường Babyls đâu? Bọn tôi đã đến đầy đủ hết mà bọn họ vẫn không thấy bóng dáng."
Nếu ông ta không nhắc, có lẽ các phù thủy nhỏ đã quên luôn mất còn một ngôi trường nữa sẽ đến Hogwarts trong hôm nay cùng với trường Beauxbaton và trường Durmstrang. Bọn nhỏ quay đầu nhìn khắp xung quanh, háo hức chờ đợi màn xuất hiện ấn tượng và hoành tráng như cách trường Beauxbaton và trường Durmstrang.
Bầu không khí dần tĩnh lặng đi, và rồi giọng nói hào hứng vang lên.
"Ôi chao. Sao đông thế này?"
Ngay khoảng sân trước mặt tụi nó, mới giây trước còn trống rỗng và không có ai, nay đã có hai bóng người cao ngất đứng nơi đó. Một người mặc sơ mi đen, quần short trắng với đôi vớ da màu đen dài lên tận bắp đùi, mái tóc được buộc đuôi ngựa cao và tóc mai được thắt bính. Người còn lại mặc áo thun quần tây đơn giản với mái tóc đỏ rực và tóc mái lòa xòa che mắt. Bọn họ đứng đó, không ai biết cả hai đã đến đây bằng cách nào, cứ như đột ngột nhảy ra từ không khí.
Người mặc quần short trắng chạy đến, bắt tay với cụ Dumbledore và cho ông cái ôm thắm thiết: "Ôi ngài Dumbledore, lâu quá không gặp."
Cụ Dumbledore cũng mỉm cười và bắt tay lại với anh ta: "Ngài Typhon, thật quý hóa cho Hogwarts khi có thể đón các học sinh xuất sắc của quý trường đến Hogwarts giao lưu học tập."
"Babyls cũng rất vinh hạnh." Anh ta nói, sau đó xắn tay áo, rút đũa phép ra và bắt đầu luyên thuyên: "Ban đầu bọn tôi định đến đây bằng Khóa cảng hay chổi gì đó, nhưng đám nhóc trường bọn tôi đã la ó ầm ĩ bảo rằng như thế chẳng ngầu chút nào, thật lòng mà nói thì tôi cũng thấy vậy. Sau đó tôi phát hiện đây là cơ hội tuyệt vời để thử nghiệm thứ phép thuật tôi dày công nghiên cứu ba năm vừa qua."
Đũa phép của anh ta sáng lên đủ thứ màu sắc huyền ảo, kỳ diệu và lấp lánh như cầu vồng. Người đến cùng với anh ta cũng đã giơ đũa phép về khoảng đất trống trước mặt tụi phù thủy nhỏ, đầu đũa phép cũng sáng lên đầy màu sắc.
"Amour, nhờ em tạo mối liên kết nhé." Ngài Typhon hô lớn.
Bọn nhỏ thấy người tên Amour kia gật đầu, sau đó lớn giọng đọc lên những từ ngữ mà có lẽ là tên của các phù thủy. Từng cái tên anh ta đọc ra là từng vòng tròn ma thuật xuất hiện trên đầu đũa phép của anh ta. Tụi nó như một vòng tròn lớn với những họa tiết hình ngôi sao, mặt trời, mặt trăng rắc rối đan xen vào nhau. Harry đã đếm tổng cộng có mười ba cái tên khác nhau.
Các vòng tròn phép thuật đủ màu hội tụ lại tại đầu đũa phép của ngài Amour. Anh ta vẫy đũa phép, mười ba vòng tròn chạy ra khỏi đũa phép, phóng to lên và đáp xuống khoảng đất. Anh ta lại vẫy đũa phép vẽ một ngôi sao năm cánh lớn và điều khiển nó đáp xuống cái lỗ chính giữa vòng tròn phép thuật.
"Nào các bước chuẩn bị đã xong xuôi, hãy để tôi cho mọi người thấy thứ phép thuật nhiệm mầu và đẹp đẽ này." Ngài Typhon nói, anh ta quơ đũa phép, đọc lớn câu thần chú "EXTRAORDINARY WINCH!"
Một tiếng búng tay cái "tách" vang lên. Vòng tròn ma thuật phát sáng chói chang, sáng chói đến mức làm tất cả phù thủy phải giơ tay che mắt lại. Đến khi ánh sáng dịu đi rồi biến mất, ở chính giữa vòng tròn phép thuật đã xuất hiện mười hai bóng người khác nhau. Có lẽ tụi Harry, Ron, Hermione cũng như Draco sẽ thấy những gương mặt này quen thuộc biết bao. Vì bọn họ chính là những người đã cứu mạng tụi nó khỏi bầy sói hung dữ hồi Cúp Quidditch Thế Giới.
"Xin chào, trường Babyls đã có mặt!"
--
Ngọc Thụy: Tất cả những đoạn liên quan đến trường Beauxbatons và Durmstrang đều được trích trong chương 15 cuốn Harry Potter và Chiếc Cốc Lửa. Dù sao đây cũng là dữ kiện có thật, tui ngồi chế ra thì nó kì lắm. Chương này đa số là trích từ trong sách Harry Potter, mình miêu tả cũng không nhiều lắm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com