Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 62

Trong đệm chăn mềm mại, Satang tròn xoe mắt, cậu quay đầu đi, tóc mái hơi rối, giọng nói vừa nhỏ vừa mềm: "Được."

Nói xong lại cảm thấy hình như mình đã quá dung túng nam sinh tóc vàng bên cạnh, hệt như lúc nhỏ quá dung túng hắn vậy.

Thế là Satang đưa tay sờ răng nanh Winny, đầu ngón tay xoa xoa răng nanh hắn, nghiêm túc nói: "Nhưng không được cắn bằng cái này."

Vì sẽ để lại dấu.

Cậu cho rằng mình đã ngăn được người trước mặt được đằng chân lân đằng đầu.

Winny cảm thấy răng nanh mình bị đầu ngón tay mềm mại của Satang đụng vào, gân xanh trên cổ hắn nổi lên, hơi thở nặng nề nóng rực hệt như chó dữ đang thèm nhỏ dãi, muốn mạnh bạo hôn dọc theo ngón tay kia, muốn cắn xé người trước mặt đến tận xương tuỷ rồi nuốt vào bụng.

Tốt nhất là nuốt hết mọi mảnh vụn.

Nhưng chắc chắn sẽ dọa Satang sợ.

Hắn không thể dọa cậu được.

Không thể hù dọa Satang.

Yết hầu Winny nhấp nhô mấy lần, cố gắng kìm nén nỗi khát khao khó lòng chịu đựng và tính chiếm hữu, hắn tựa như một chú chó dữ bị đeo vòng cổ, xoay người ôm chặt Satang rồi dụi mặt vào má cậu, trong cổ phát ra những âm thanh mập mờ.

Lỗ tai Satang giật giật, nằm trong ngực Winny nghe được những lời kia, cứ như hắn thốt ra trong lúc vô thức vậy.

Hắn đang lẩm bẩm nói cậu mau lớn lên đi.

Nhưng Satang nghĩ mình lớn rồi mà.

Cậu đã mười sáu tuổi rồi.

Winny cứ nghĩ cậu là trẻ con mãi. Rõ ràng hai người trạc tuổi nhau cơ mà.

Satang cúi đầu nắm một sợi tóc, làu bàu nói với Winny mình lớn rồi.

Winny khựng lại, hắn tựa trán vào trán cậu, sống mũi cao đụng chóp mũi cậu, vừa nhìn cậu chằm chằm vừa lẩm bẩm: "Lớn thì có thể ăn hết lâu rồi."

Satang cảm thấy Winny ngây thơ như lúc còn bé vậy, vẫn muốn nuốt người ta vào bụng để nuôi như chuột túi mẹ.

Cậu đưa tay sờ bụng Winny, hai mắt cong cong, buồn cười hỏi: "Ăn xong còn ở trong bụng cậu nữa không?"

Winny nhìn cậu chằm chằm, sau đó đưa tay sờ bụng Satang, liếm răng nanh nói: "Cậu ăn mà."

Satang cúi đầu nhìn bụng mình với vẻ thắc mắc.

Sao lại là cậu ăn chứ?

Winny không nói cho cậu biết mà xoa vùng bụng trắng mịn của cậu, sau đó dừng lại phía trên rốn, vuốt làn da mỏng manh mềm dai kia rồi vô thức lẩm bẩm một câu: "Đến đây nhỉ."

Satang hơi nhột nhưng bàn tay Winny vào mùa đông luôn ấm áp dễ chịu, nhột thì nhột nhưng không hề khó chịu.

Cậu quay đầu đi ngáp một cái, còn không quên uốn nắn Winny, mơ màng nói: "Dạ dày không phải ở đó đâu."

"Ăn xong thức ăn sẽ từ cổ họng qua thực quản xuống dạ dày chứ không nằm ở đó đâu."

Winny ồ một tiếng rồi chậm chạp thu tay lại, hắn vừa ôm Satang vừa nhìn cậu cứ như sợ cậu rách ra vậy.

Mặc dù Satang không hiểu tại sao Winny có vẻ sợ mình rách ra nhưng vẫn lẩm bẩm nói: "Vào lớp đừng có ngủ nữa. Phải chịu khó nghe giảng chứ."

Winny ôm cậu lười biếng ậm ừ.

——

Sau khi từ nước ngoài về, Joong chẳng đoái hoài gì đến bài tập mà ngày ngày hớn hở chạy tới sân bóng, còn rủ những người khác đi chung với mình.

"Bịch!."

Người trên sân bóng đột ngột nhảy lên rồi nhanh nhẹn úp rổ, khi bóng rơi xuống đất, vành rổ vẫn còn rung nhẹ. Joong ngồi trên khán đài tặc lưỡi một tiếng, không hiểu sao dạo này Winny chơi bóng còn hăng say hơn cả mình, cứ như xài doping vậy, hơn nữa lần nào cũng ra sức khoe mẽ.

Joong quay sang cười nói với Satang: "Tớ đã bảo rồi mà, cậu mà ngồi hàng đầu thì nó thắng là cái chắc."

Satang xem không hiểu lắm nhưng vẫn nhìn ra được Winny chơi bóng rất siêu, hơn nữa mỗi lần ném trúng một quả đều nhìn về phía cậu.

Winny rời khỏi sân rồi nói sẽ đãi bạn học lớp 1 xung quanh uống nước, các nam sinh lớp kia ngại ngùng xua tay lia lịa nhưng hắn không để ý mà bảo bọn họ: "Chờ chút nhé."

Winny đi thẳng tới trước mặt Satang chìa tay ra, cong môi thản nhiên nói: "Phiếu ăn của tớ đâu."

Satang lấy hai tấm phiếu ăn ra khỏi túi rồi đưa tấm của Winny cho hắn.

Lục Lê thản nhiên đi tới chỗ học sinh đem nước cho lớp mình, đưa phiếu ăn cho học sinh kia rồi hờ hững nói: "Ngại quá, phiếu ăn của tôi đều do Kittiphop giữ. Tôi lấy về rồi đây, các cậu cầm tới cửa hàng mua nước đi."

Học sinh lớp khác: "......"

Giọng điệu này chẳng khác nào bạn gái kiểm soát mình hút thuốc uống rượu chơi game, thậm chí còn giống tình nhân đang hẹn hò, đàn ông vung tay quá trán giao tiền cho người yêu giữ giùm.

Đám bạn học ho khan một tiếng rồi nói: "Không sao, không sao, bọn tớ không khát đâu Thanawin. Cậu đưa phiếu ăn cho lớp trưởng giữ tiếp đi."

Winny ồ một tiếng rồi hời hợt nói: "Cậu ấy không quản nghiêm lắm đâu. Các cậu yên tâm, cứ mua thoải mái đi."

Học sinh lớp khác: "......"

Bọn họ quay đầu nhìn lớp trưởng của mình ngồi trên khán đài, tay chống cằm, trên người mặc áo khoác của Winny, khuôn mặt xinh đẹp như đang tỏa sáng rực rỡ dưới ánh nắng mùa đông, thấy bọn họ nhìn sang còn cười híp mắt rồi vẫy tay với bọn họ.

Winny nhướng mày nói: "Thấy chưa. Cậu ấy dễ tính lắm."

Trong giọng nói tràn đầy tự hào vì đối phương vô cùng hiền lành.

Học sinh lớp khác: "......"

Cả khối đều đồn đại lớp chọn số 1 của bọn họ có hai lớp trưởng, thật ra bọn họ cũng nghĩ như vậy.

Dù sao cũng chưa thấy lớp trưởng nào mỗi ngày đều có một bạn học nhìn hết sức ngầu đi kè kè bên cạnh, chỉ hận không thể làm hết mọi việc như sợ mấy chuyện vặt vãnh này sẽ khiến Satang mệt mỏi.

Joong ngồi cạnh Satang nhìn sang Winny trong đám người, buồn bực hỏi: "Thằng này  đang làm gì thế?"

Satang nghĩ ngợi, chống cằm lạc quan nói: "Đang thân thiện giao lưu với các bạn trong lớp ấy mà."

Từ nhỏ cậu đã không nghĩ Winny là một tên thiếu gia hắc ám.

Chỉ cần mọi người ở chung với Winny một lát thì sẽ cảm thấy hắn rất tốt tính.

Joong nghe mấy chữ "thân thiện giao lưu" thì im thin thít.

Chắc chỉ có mình Satang vẫn cảm thấy Winny giống một chú chó con lông vàng mà thôi.

Ánh nắng mùa đông ấm áp, sau khi phơi gần hai mươi phút, Satang cảm thấy hơi nóng.

Trước khi ra khỏi lớp, Winny đã trùm cậu kín mít vì sợ cậu bị gió thổi.

Satang cúi đầu nới rộng khăn quàng cổ cho thoáng khí, sau đó tiếp tục nhìn về phía sân bóng rổ.

Joong cũng thấy hơi nóng nên cởi áo khoác ra, vừa lơ đãng nhìn sang thì thấy dấu vết trên gáy Satang.

Joong sửng sốt.

Hắn hoài nghi mình hoa mắt, nhưng Satang thật sự quá trắng, phần gáy trắng muốt in một dấu mờ mờ, dù có bị khăn quàng cổ che bớt thì vẫn hết sức nổi bật.

Ý nghĩ của Joong trong khoảnh khắc đó là Winny sắp điên rồi.

Nếu Winny nhìn thấy dấu vết trên gáy Satang nhất định sẽ nổi điên lên cho xem.

Không ngoa chút nào khi nói rằng Winny gần như đã trở thành cha Satang, chỉ hận không thể cột cậu trên lưng quần để mang theo mọi lúc mọi nơi, cứ sợ cậu xảy ra chuyện gì dù là nhỏ nhất.

Nếu để Winny biết Satang âm thầm yêu đương thì kiểu gì cũng trời long đất lở.

Nhưng mấy ngày nay Winny chẳng có biểu hiện gì khác thường mà vẫn như mọi khi, thậm chí còn bám Satang hơn cả trước đây.

Joong khó thở, hắn thầm nghĩ đừng nói là Winny không chịu được Satang yêu đương. Mà ngay cả hắn cũng khó lòng chấp nhận.

Mặc dù Satang không giống tên ngu xuẩn Pond kia hẹn hò qua mạng bị lừa tiền. Nhưng đối phương mạnh bạo để lại dấu vết trên gáy Satang như vậy vẫn làm hắn vẫn khiếp sợ.

Cộng thêm sự cuồng nộ của Winny càng làm Joong kinh hồn táng đảm hơn. Nhưng chốc lát sau, Joong chợt nhớ lại đêm mưa cách đây không lâu, hắn quay đầu nhìn Satang rồi lại nhìn Winny trên sân bóng.

Hồi lâu sau, hắn sợ đến nỗi chân run bắn.

Mẹ nó chắc không phải đúng như hắn nghĩ đấy chứ?

Nhưng hình như chỉ có như vậy mới là hợp tình hợp lý nhất, chỉ có như vậy mới giải thích được tại sao trên gáy Satang in dấu mà Winny không có bất kỳ phản ứng nào.

Cứ cho là Winny chưa phát hiện đi, nhưng với mức độ đeo bám Satang của hắn thì không thể nào không phát hiện ra Satang đang yêu được.

Trừ khi......

Joong hít sâu một hơi, nhớ lại trước đó Pond nói đêm nào Winny và Satang cũng ngủ chung với nhau.

Nửa tiếng sau.

Trong phòng thay đồ của đội bóng rổ.

Joong ngồi trên ghế dài, hắn nhìn sang Winny rồi khó nhọc nói: "Hỏi mày chuyện này nhé."

Winny cầm khăn lau mồ hôi, dựa vào tủ đồ hời hợt nói: "Hỏi."

Joong muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn hỏi: "Mày và Satang đang hẹn hò à?"

Winny khựng lại, sau đó sắc mặt trở nên kỳ lạ, đứng thẳng người lên.

Joong vuốt tóc, hít sâu một hơi rồi nói: "Mày yên tâm đi, tao sẽ không nói ra đâu. Nhưng con mẹ nó mày đừng có..."

Hắn muốn mắng Winny đừng có lộ con mẹ nó liễu như vậy, thậm chí còn muốn nói đừng ỷ Satang hiền lành mà suốt ngày bắt nạt cậu.

Cuối cùng Joong vẫn không thốt ra được mấy lời kia mà chỉ có thể tức giận trừng Winny: "Satang nhà người ta còn phải lên đại học nữa đó."

Những người như bọn họ có gia tộc của mình làm chỗ dựa, còn Satang thì khác.

Huống chi với xuất thân của Winny và Satang, nếu hai người thật sự hẹn hò thì tương lai phải đối mặt với chuyện gì, Joong thật sự không dám nghĩ tới.

Winny tặc lưỡi, mân mê chai nước nói: "Ai bảo mày là tao và Satang đang hẹn hò?"

Joong ngẩn người.

Hắn há to miệng, nghĩ thầm tiêu rồi, chưa biết chừng dấu vết trên gáy Satang thật sự chẳng liên quan gì đến Winny cả.

Vậy chẳng phải hắn sắp làm Winny tự nổ rồi sao?

Joong thắng xe khẩn cấp, đang định cười giả lả cho qua chuyện thì chợt nghe Winny nói: "Chỉ có tao yêu thầm cậu ấy thôi."

Joong: "???"

Hắn mờ mịt, sau đó thấy Winny liếc mình một cái: "Mày nhìn thế nào mà nghĩ tao và cậu ấy đang hẹn hò vậy hả?"

Nói đến đây, hai mắt Winny sáng lên: "Mày cũng cảm thấy Satang thích tao à?"

Joong: "???"

Winny đạp cửa phòng thay đồ một cú, sau đó quay đầu nhìn Joong háo hức nói: "Mày phân tích kỹ cho tao nghe xem, tại sao mày cảm thấy Satang cũng thích tao hả?"

Mặc dù dạo này Satang vẫn rất dung túng hắn nhưng Winny không rõ rốt cuộc Satang thích hắn nên mới dung túng hắn hay vì hắn là Winny nên mới dung túng hắn.

Joong vẫn chưa kịp phản ứng, hắn mờ mịt hỏi: "Mày và Satang không phải đang hẹn hò sao?"

Winny khựng lại, sau đó liếm môi nói: "Sắp rồi. Tao đang theo đuổi cậu ấy, mày không nhìn ra được à?"

Joong khó nhọc nói: "Nhìn ra chút xíu......"

Winny nôn nóng thúc giục: "Mày mau nói tao nghe xem tại sao mày cảm thấy Khương Nghi cũng thích tao đi?"

Joong khó nhọc nói tiếp: "Tao có nói Satang thích mày đâu, tao chỉ nói nhìn hai người giống như đang hẹn hò thôi..."

Winny nạt: "Hẹn hò không phải là Satang thích tao à? Mẹ nó bớt nói nhảm đi. Mau nói tao nghe xem nào."

Joong: "......"

Winny: "Còn nữa, mày phân tích cho tao xem có phải thằng ngu Nan Allan ở lớp năng khiếu gì kia cũng thích Satang không."

"Tao nói mày nghe, thằng đó chẳng tốt lành gì đâu, từ nhỏ đã bám sau mông Satang xun xoe, ở nhà trẻ toàn giành giường cậu ấy với tao."

"Trước đây tao thấy nó đưa nước cho cậu ấy mấy lần rồi."

Joong: "......"

Winny đạp hắn một cú rồi tặc lưỡi thúc giục: "Nói ông nghe mau lên, đừng có ngồi nửa ngày cũng thả không ra một cái rắm nữa. Đầu tiên nói tại sao Satang thích tao trước đi, nhanh lên."

Nói xong Winny ngửa người ra sau với tay lấy xuống cuốn sổ mà huấn luyện viên hay ghi chép, xé một tờ rồi cầm bút quay đầu nhìn Joong: "Mày nói đi để tao ghi lại."

Thiếu gia Joong Archen sụp đổ nghĩ thầm nói cái bíp chứ nói, làm sao hắn phân tích được đây?

Trước ánh mắt chằm chằm của Winny, Joong nhẫn nhịn nửa ngày rồi thốt ra một câu: "Cậu ấy tình nguyện lấy phiếu ăn cho mày. Ngày nào cũng lấy phiếu ăn giùm mày hết. Tao cảm thấy cậu ấy thích mày đó."

Winny nghĩ cũng có lý.

Satang không lấy phiếu ăn cho ai khác mà chỉ lấy cho hắn thôi.

Winny đặt tờ giấy trên đầu gối, cúi đầu ghi lại điểm này rồi ngẩng đầu hài lòng hỏi: "Còn gì nữa?"

Joong: "......"

Hắn ngập ngừng: "Tao nhớ hôm qua cậu ấy phát bài tập cho mày đầu tiên, cái này có tính không?"

Winny suy tư rồi hài lòng gật đầu: "Tao nghĩ là tính."

---

Phòng của tổ giáo viên lớp mười ở trường trung học.

"Mặc dù bây giờ các em còn đang học lớp mười nhưng một số em có thể bắt đầu chuẩn bị thi cử rồi, tự xem các đề thi tuyển và nắm chắc cơ hội thi nhưng đừng để ảnh hưởng đến việc học của mình, tốt nhất là có thể thi thì cứ thi đi."

Trong văn phòng, cô Pui dựa vào ghế nhìn nhóm học sinh có thành tích cao nhất trường trước mặt rồi chậm rãi nói: "Nhưng mấy năm nay tình hình thi không được tốt lắm, số trường tuyển sinh độc lập ít hẳn đi, điểm ưu đãi cũng giảm xuống rất nhiều."

"Cho nên tốt nhất là các em phải suy nghĩ cho kỹ, nếu khả năng có hạn thì vẫn nên tập trung vào thế mạnh của mình đi, cô tin chắc các em đều đã trải qua cạnh tranh thi đua nên biết nó khốc liệt cỡ nào rồi đúng không."

"Cố gắng bàn bạc kỹ càng với người nhà rồi hãy lựa chọn, có gì thắc mắc cứ tìm thầy cô hoặc các đàn anh đàn chị nhé."

"Được rồi, chỉ có vậy thôi, các em còn thắc mắc gì nữa không?"

Các học sinh trong văn phòng nhìn nhau, cô Pui ngẩng lên nói: "Ai có thắc mắc thì ở lại, không có thì về lớp tự học đi."

Mấy học sinh không có thắc mắc nói cảm ơn cô giáo rồi ra khỏi văn phòng.

Phuwin là một trong số đó.

Hắn lười biếng đi trên hành lang, nhìn Satang bên cạnh hỏi: "Cậu có thi không?"

Satang khẽ gật đầu rồi ngước mắt lên nói: "Tớ định sẽ thi, còn cậu?"

Phuwin: "Cậu thi thì tớ thi. Dù sao cũng chẳng có gì làm cả."

Satang cười, cậu thở ra một làn khói trắng, nhìn mưa lớn bay tán loạn ngoài lan can rồi nói khẽ: "Chắc hết học kỳ này mọi người sẽ bận lắm nhỉ."

Lúc nãy ở văn phòng, cậu nghe nhiều học sinh nói mình đã bắt đầu tự học mấy tháng nay, thậm chí có người trong kỳ nghỉ cuối cấp hai đã quyết định lên cấp ba sẽ dự thi nên nghỉ hè đã tự học rất nhiều bài vở.

Phuwin quay đầu nhìn cậu hỏi: "Trong nhà cũng bắt cậu thi à?"

Satang lắc đầu nói khẽ: "Cha tớ không bắt tớ phải thi nhưng tớ muốn thử sức một lần."

Cha Perth là một người cha rất tốt.

Mặc dù thường xuyên bận rộn nhưng chưa bao giờ can thiệp vào cách làm của cậu mà luôn ủng hộ mọi việc cậu muốn làm.

Satang cũng biết tại sao Perth chịu khó tăng ca với chú Off như vậy.

Bởi vì trước đây cha rất sợ nghèo.

Từ khi sinh ra Satang đã mắc bệnh nặng bệnh nhẹ liên miên, trong mấy năm khó nuôi nhất, tiền dành dụm của cha đổ vào bệnh viện như nước, có những bệnh bảo hiểm y tế không chi trả nên nhiều lúc ông còn phải đi vay.

Ông sợ Satang sinh non bị suy yếu khả năng miễn dịch, sau này lớn lên sẽ mắc bệnh nặng, thế là liều mạng kiếm tiền, chỉ sợ đến lúc đó Satang gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn mình sẽ không kham nổi.

Perth hay xúc động nói mộ tổ nhà mình bốc lên khói xanh nên mới có được đứa con tài giỏi như Khương Nghi, lần nào cũng đứng nhất khối cả.

Satang hỏi tại sao, cha nói từ năm lớp ba mình đã chán học, thà chăn trâu chứ không chịu đi học, bà nội toàn phải bắt về đánh cho một trận rồi quăng tới trường.

Ai ngờ con mình lại giỏi giang như vậy.

Satang cảm thấy nếu mình có thể xuất sắc hơn nữa chắc cha Perth sẽ vui lắm.

Nghe Satang muốn theo con đường thi cử, không hiểu sao Phuwin lại thấy mừng, hắn quay đầu nhìn cậu: "Tớ có quen mấy anh chị hay thi đua, có cần giới thiệu cho cậu không?"

Nhà hắn quen biết khá nhiều người ở bộ giáo dục, cũng quen không ít học sinh trạc tuổi am hiểu về phương diện này.

Satang cười nói: "Cần chứ. Lát nữa mời cậu ăn cơm."

Phuwin cười khẩy rồi hời hợt nói: "Mời ăn cơm thì khỏi đi. Chỉ cần cậu cách xa Winny một chút thì tớ đã cảm ơn trời đất lắm rồi."

Satang khựng lại, nhịn không được tò mò hỏi: "Tớ hỏi chuyện này nhé, sao cậu ghét cậu ấy quá vậy?"

Câu này cậu đã từng hỏi Winny.

Lúc đó cậu bóng gió hỏi Winny có bao giờ gọi Phuwin là thằng ị trước mặt hắn không, Winny nói không có, câu trả lời này khiến Satang cứ băn khoăn mãi.

Winny hiếm khi nào lừa cậu, nói không có chính là không có.

Nếu Winny không gọi Phuwin là thằng ị trước mặt hắn thì rốt cuộc tại sao cậu ấy lại ghét hắn như vậy?

Phuwin lườm Satang một cái rồi lạnh lùng hỏi lại: "Vậy cậu thử nói điểm nào để tớ không ghét cậu ta đi."

Satang nghĩ ngợi, sau đó nghiêm túc nói: "Nhiều lắm mà."

Phuwin: "......"

Satang: "Mỗi lần lao động cậu ấy đều khiêng bàn với các bạn học, bóng đèn cao nhất cũng do cậu ấy lau, máy nước trong lớp hết nước cậu ấy cũng là người đầu tiên vác bình nước lên lầu."

Satang lạc quan kết luận: "Cho nên tớ thấy cậu ấy vẫn có nhiều ưu điểm lắm."

Giống như lúc học nhà trẻ, mặc dù Winny xụ mặt hơi nhiều một chút, nói chuyện cộc lốc một chút nhưng thật ra chỉ cần ở chung với hắn thì mọi người sẽ thấy hắn rất dễ gần.

Phuwin nghĩ thầm nhiều cái rắm.

Giờ lao động Winny phụ giúp khiêng bàn chỉ vì Khương Nghi là lớp trưởng, bàn trống không ai khiêng kiểu gì cũng đến lượt nhóc xui xẻo Satang đi khiêng.

Bóng đèn cũng vậy, không ai chịu lau bóng đèn cao nhất, cuối cùng ban vệ sinh đi kiểm tra trừ điểm, người bị chủ nhiệm lớp phê bình chắc chắn sẽ là Satang.

Lần nào Winny cũng vác bình nước đầu tiên là vì Satang rất hay uống nước, đặc biệt là mùa đông, Satang càng không thể rời xa nước nóng trong máy đun.

Nhìn vẻ lạc quan của Satang, Phuwin như thấy được một cây cải đang gật gù đắc ý.

Hết sức dễ lừa.

Hắn nhịn không được hỏi: "Cậu không thấy mình dung túng Winny quá sao?"

Satang ngẩn người: "Hả?"

Phuwin: "Giờ các cậu vẫn còn ngủ chung giường à?"

Satang sờ mũi nói: "Ừ, lúc trước ngủ riêng nhưng Winny nói đêm nào cũng gặp ác mộng không ngủ được nên tụi tớ không ngủ riêng nữa."

Phuwin lạnh lùng nói: "Thế giờ cậu ta không gặp ác mộng nữa mà gặp mộng đẹp à?"

Satang do dự: "Có đẹp hay không tớ cũng chẳng biết. Cậu ấy không nói."

Phuwin: "......"

Hắn thở dài một hơi, sau đó chỉ vào khăn quàng trên cổ Satang nói: "Kéo khăn lên kìa."

Mẹ nó vết cắn trên gáy lộ hết cả rồi.

Satang cúi đầu quấn lại khăn quàng cổ, có chút ngượng ngùng.

Phuwin nghĩ thầm sớm muộn gì cũng có ngày Satang bị Winny ăn sạch không còn miếng xương, sau đó về lớp thấy Winny cắm cúi viết một tờ giấy đầy chữ, vừa viết vừa nói chuyện với Joong bên cạnh.

Thấy hắn đến, Winny còn cố ý trải rộng tờ giấy kia cho hắn xem, dang rộng chân ngồi dựa vào ghế, vẻ mặt ngang tàng nhìn hết sức phách lối.

Phuwin sợ Winny viết thư tình nên không nói hai lời đi tới, nghĩ thầm nếu tờ giấy kia đúng là thư tình thì dù hắn có xé nát nhét vào bụng Joong cũng tuyệt đối không để Satang nhìn thấy một chữ.

Phuwin đi xuống bàn cuối rồi dừng lại, giả bộ lơ đãng liếc mắt vài lần, sau khi thấy nội dung trên tờ giấy kia thì im lặng.

Mấy giây sau, Phuwin xoay người về chỗ, cảm thấy mình nghĩ hơi nhiều rồi.

Phuwin nghĩ sớm muộn gì cũng có ngày Satang bị Winny ăn sạch không còn miếng xương.

Nhưng hắn không ngờ Winny là đồ simp chúa.

Còn là simp chúa thuần chủng nữa.

Ngay cả Pond yêu đương qua mạng bị lừa tiền cũng không sánh nổi.

Dù Pond có simp đến mức bị lừa 30 triệu cũng không nghĩ người ta phát bài tập cho mình đầu tiên chính là thích mình.

Satang thấy Phuwin về chỗ thì quay đầu thuận miệng hỏi: "Gì thế?"

Phuwin: "Không có gì."

Chỉ là đi xem đối tượng chiếm được độ thiện cảm 59% của cậu thôi.

À.

Độ thiện cảm 59% là do tên điên kia tự viết ra.

Có lý có cứ, không một kẽ hở, trong đó độ thiện cảm 15% đến từ Satang đi toilet với Winny mười lăm lần.

Các học sinh bên ngoài lục tục về lớp, chắc đã hỏi xong chuyện thi cử, học sinh đều đã đông đủ.

Sau khi biết chắc cả lớp có mặt đầy đủ, cán sự văn nghệ cầm một cuốn sổ và hộp bốc thăm lên bục hắng giọng nói: "Các bạn dừng tay một lát đi."

"Ngày 29 tháng 12 sẽ tổ chức tiệc mừng năm mới, trong khối chỉ định mỗi lớp phải chuẩn bị một tiết mục, lớp mình bốc thăm trúng đóng kịch. Tớ và mấy bạn khác đã chọn một vở kịch cổ tích nhưng có mấy vai quan trọng chưa ai diễn, có bạn nào tự nguyện tham gia không?"

Học sinh trong lớp ồ lên xôn xao nhưng chẳng ai chịu giơ tay đăng ký.

Cán sự văn nghệ cũng đã đoán trước tình huống này nên cầm hộp bốc thăm lên nói: "Vậy tụi mình bốc thăm nhé. Đầu tiên bốc thăm nhân vật, sau đó lại bốc thăm mã số học sinh."

Phản ứng đầu tiên của Phuwin là nhìn sang Satang, ai ngờ phát hiện cậu đang thản nhiên viết bài chứ không giống lần trước, vừa nghe nói bốc thăm chạy ba ngàn mét thì dừng bút lại ngay.

Nhưng ngồi chung bàn lâu như vậy, Phuwin ít nhiều gì cũng biết số xui của Satang, bất kể là tiết mục hay hoạt động gì, chỉ cần có chuyện xui xẻo thì xác suất Satang bị chọn trúng đều rất cao.

Phuwin kỳ quái hỏi Satang: "Cậu không lo à?"

Satang chậm rãi đáp: "Không."

Cậu bình tĩnh nói thêm: "Lúc nhỏ tớ còn bốc thăm làm cây nữa kìa."

Winny cũng dựa vào ghế, đang bận ép Joong tăng độ thiện cảm 59% của Satang dành cho mình lên 60% nên không ngẩng đầu lên.

Hắn cũng biết số xui của Satang, bốc trúng vai gì thì đóng vai đó.

Cùng lắm thì Satang đóng vai một cái cây trong vở kịch thôi.

Cán sự văn nghệ bốc một tờ giấy ghi vai diễn quan trọng giơ lên cho các học sinh bên dưới xem, trong lòng tự nhủ nhất định phải bốc trúng người tương xứng mới được, sau đó cắn răng bốc một tờ giấy ghi mã số học sinh.

Cán sự văn nghệ nín thở mở tờ giấy ra, sau đó hai mắt lập tức sáng rực, khó giấu vui mừng nói: "Số một đóng vai hoàng tử!"

Với ngoại hình lớp trưởng của bọn họ nhất định sẽ đảm đương được vai này, ứng cử viên ưng ý nhất trong lớp của cán sự văn nghệ chính là Satang.

Phuwin làm rơi cả bút, hắn quay đầu sang, dám thề đây là lần đầu tiên mình thấy Satang bàng hoàng như vậy.

Ở bàn cuối lớp, Joong đang vắt óc nghĩ cách tăng thêm một điểm cuối cùng cho đủ độ thiện cảm 60% thì thấy Satang vô thức quay đầu nhìn Winny.

Hai mắt hắn sáng lên, nói Satang chủ động quay đầu nhìn về phía này nhất định là có thiện cảm rồi.

Trong đầu Winny tràn ngập ý nghĩ Satang sắp đóng vai hoàng tử, một giây sau trong đầu hắn hiện ra vô số truyện cổ tích hồi nhỏ từng đọc.

Công chúa Bạch Tuyết —— Hoàng tử sẽ hôn công chúa.

Hoàng tử ếch —— Công chúa sẽ hôn hoàng tử.

Nàng tiên cá —— Hoàng tử sẽ khiêu vũ với công chúa.

......

Winny không lên tiếng, hắn ngẩng đầu nhìn nữ sinh ngồi chung bàn với cán sự văn nghệ, cô là đại diện cho môn ngữ văn của lớp họ, văn phong và logic đều rất tốt, có lẽ kịch bản là do nữ sinh này cải biên.

Winny từ chỗ cuối lớp đi tới sau bàn nữ sinh kia rồi gọi tên cô.

Faifah đang chăm chú xem bốc thăm trên bục giảng thì nghe có người gọi mình, quay đầu lại phát hiện là nam sinh có vẻ ngầu nhất lớp.

Vóc dáng hắn rất cao, vẻ mặt ngang tàng phách lối, sống mũi cao thẳng, ánh mắt nhìn người lúc nào cũng sa sầm, toàn thân toát ra khí chất lạnh lùng sắc bén, nhìn như bất cứ lúc nào cũng có thể dộng đầu người ta vào tường nhà vệ sinh.

Sau đó Faifah nghe thấy nam sinh ngang tàng phách lối này ôn tồn lịch sự hỏi: "Chào cậu, các cậu có định cho ai đóng thế vai công chúa không?"

"Đúng rồi, tức là cho con trai đóng ấy."

"À, Satang không muốn đóng cũng không sao."

"Tớ đóng được mà."

"Tóc tớ có màu sẵn rồi, đỡ phải tốn tiền mua tóc giả.".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com