NT1T - Chương 9
Chương 9
Editor: Penguin (Ken Le)
Beta: Rosaline Ng~
Sao nhỏ như bạc vụn, đầy cả trời cao, cửa thành ở hoàng thành đã khoá, phố xá đóng cửa, đêm khuya thanh vắng, ngẫu nhiên chỉ nghe được vài tiếng chó sủa.
Chỉ có phía Tây thành là đèn rực rỡ chiếu sáng, người dân huyên náo, quả nhiên là "Xuân hoa thu nguyệt, hàng đêm sênh ca, tiêu dao khoái hoạt giống như thần tiên!"
Ngọn đèn dầu huy hoàng An trấn phường treo dọc thành cầu, phong cảnh quanh co khúc khuỷu giống như bức hoạ cuộn tròn, là kĩ quán nổi danh khắp hoàng thành đang tập kết.
Nhiều năm trước, Hoàng Dạ hạ chỉ niêm phong nơi đây, sinh ý tiêu điều, cho đến gần ba năm nay, quốc thái dân an, mới hưng thịnh trở lại.
Tục ngữ nói rất đúng, thức ăn đầy đủ thì vật chất cũng tốt lên.
Quan to quý nhân cũng được, hay là thương sử ngoại quốc, đều thích tới nơi này thưởng hoa vấn liễu, An trấn phường trừ bỏ có thuyền cao có ba bốn tầng trên sông Lâu, còn có huyền kết hoa đăng, thuyền hoa sắc màu rực rỡ.
Chúng chậm rãi lướt trên nước tạo ra từng đợt sóng nhẹ, hai song cửa sổ có hình điêu khắc giống nhau truyền ra tiếng đàn, dư âm lượn lờ, làm cho người ta giống như lạc trong cung điện, lòng say thần mê.
Có một thuyền tên là "Lưu Ly" rất nổi danh, nó lớn hơn thuyền hoa bình thường gấp ba, có ba tầng, màn che rủ xuống sàn thuyền, ngọn đèn dầu rung rinh hết sức xinh đẹp. Có một người lái thuyền hơn ba mươi đang lái "Lưu Ly" đi, khí thế phi phàm.
Mỗi khách quan đến đây, đều có quần áo hoa lệ, khách nhân giàu nứt tường đổ vách, đa số người đi thuyền đều muốn mua vui, vung tiền như rác, tiêu xài hoang phí, đương nhiên bọn đàn ông cũng tận hứng mà ra về.
Bởi vì ở đây, chẳng những có thể lựa chọn nữ nhân làm bạnh, còn có nhiều thiếu nam xinh đẹp, toàn bộ đều đã qua dạy dỗ, nhóm thiếu nam đều biết làm thế nào lấy lòng khách nhân, có thể dụ dỗ khách nhân cho tiền đến khi cháy túi, làm cho mụ tử cười đến không thấy mắt.
Qủa thật, cùng với mấy thiếu nam này rất thoải mái. Trong đó hoa khôi thiếu nam đẹp nhất, là năm nay vừa mới mười sáu, hắn còn có thể tự mình chọn lựa khách nhân, thương nhân thổ hào lỗ mãng xấu xí, hắn hoàn toàn không để vào mắt.
Khách hắn tiếp, cũng có quý tộc, hoặc cũng có thể là sứ giả ngoại quốc đến để diện kiến hoàng đế.
Giờ phút này, hắn chán chường ôm màu son dựa vào lan can mà ngồi, cằm để tựa vào tay, nhìn bóng của lan can chiếu qua ngọn đèn dầu, ba quang lân lân thủy mầu, lại khó có thể thấy rõ ánh sáng, không khỏi mất hứng chút.
Hắn ngáp một cái thật lớn, hứng thú rã rời, không tư vị, bởi vì hắn ngồi ở tầng cao nhất của thuyền hoa, mấy thiếu nam còn lại đều ở dưới lầu tiếp khách, lầu một là chầu chay.
Chầu chay, tức là cùng khách nhân lần đầu đến nói chuyện phiếm, không thể thiếu uống rượu vung quyền, ấp ấp ôm ôm một cái, cũng có ca kỹ biểu diễn, là chỗ huyên náo nhất trên thuyền hoa.
Lầu hai là nhã gian, có màn che cho mỗi gian, còn có bình phong ngăn cách các gian.
Tới nửa đêm, thường xuyên có khách nhân uống rượu quá chén, ôm tiểu quan xinh đẹp đi lên lầu hai, cho đến hôm sau mặt trời lên cao, mới có khách nhân quần áo xộc xệch đi xuống.
Bất quá, này ở trấn hương phường nhìn đã quen, không có ai cười nhạo bọn họ. Rời đi thuyền hoa, sẽ có tùy tùng giúp bọn hắn tỉ mỉ thỏa đáng, lão mụ tử lại cung tiễn khách nhân rời thuyền, từ đầu tới đuôi không hề chậm trễ.
Oanh Hoằng cũng không cần đi xuống lầu tiếp khách, toàn bộ lầu ba đều là địa bàn của hắn, chẳng những có giường hoa hoa lệ mộc điêu khắc, còn có gương đồng lớn, bàn ngọc thạch hào hoa phú quý, cây đàn hương, cùng với một cái mộc dũng (bồn tắm) rất lớn.
Lão mụ tử đều phải xem sắc mặt Oanh Hoằng mà làm việc, bởi vì khách nhân của hắn đa phần đều là quan lớn, thật sự là đắc tội không nổi.
Tối nay, ước hẹn khách nhân còn chưa đến, Oanh Hoằng chỉ có thể nghe náo nhiệt dưới lầu, lại không có nổi bất kỳ hứng thú.
Hắn đang muốn buồn ngủ, bỗng nhiên, bóng đen xẹt qua mặt sông, hắn cả kinh, nhất thời tỉnh cả ngủ.
"Người nào?!" Hắn trợn to mắt hạnh, dựa vào ánh trăng cùng đèn đuốc, nhìn thấy người kia không mặc y phục dạ hành, mà là quần áo màu xanh, bên hông mơ hồ có bội ngọc. Hắn khinh công vô cùng tốt, như chim yến đáp xuống boong thuyền, có mấy người bảo vệ lưng hùm vai gấu đứng đây, lại không hề hay biết có người đứng sau lưng.
Nam tử mặc áo xanh rất dễ dàng mà tiến vào trong khoang thuyền, phải biết khách nhân tới chỗ này, phải có người quen giới thiệu mới có thể đến.
"Ha ha, có ý tứ." Oanh Hoằng cười sáng sủa, vươn tay lắc lắc lục lạc đặt ở mặt ngọc, lão mụ tử đến, một mặt quyến rũ mà cười: "Hoằng? Muốn cái gì?"
"Ta thấy một khách hàng." Oanh Hoằng nói, sau đó ghé sát vào tai mụ tử nói một câu.
"Có khách nhân này sao? Ta sao lại chưa từng thấy?" Lão mụ tử buồn bực.
"Có! Ngươi nhanh đi đem hắn đến đây." Oanh Hoằng liên thanh giục, lão mụ tử không thể làm gì khác hơn là đồng ý.
Không nghĩ tới, lão mụ tử xuống lầu còn thật sự liếc mắt một cái liền nhìn thấy man tử Oanh Hoằng hình dung. Hắn dáng người cao lớn, vừa nhìn liền biết ngay là người tập võ, mặc một thân tính chất không sai trù quần áo, quan trọng nhất là, hắn rất anh tuấn!
Mày rậm mắt đen, sóng mũi cao thẳng, môi loan như cung, càng gợi cảm, cho dù lão mụ tử đã từng nhìn thấy rất nhiều mỹ nam, nhưng lập tức nét mặt già lại đầy nụ cười, chen lấn đi đến gần vị công tử áo xanh kia, nhóm tiểu quan, thân thiện chào: "Vị công tử này, lần đầu tiên đến sao? Là vị lão gia nào mang ngài tới?"
Nam tử không lên tiếng, chỉ là bốn phía nhìn một chút, tựa như đang tìm người.
"Lần đầu tiên tới, khó tránh khỏi sợ người lạ." Lão mụ tử cũng không sợ hắn mặt lạnh, trái lại càng tích cực: "Bạn của ngài chắc đang tầm hoan mua vui đi, ngài không tìm hắn cũng được. Mặt hàng nơi này chỉ sợ cũng không vào được mắt ngài, đi, ta mang ngài đi phòng hảo hạng, bảo đảm ngài thoả mãn."
"Phòng hảo hạng?" Nam nhân rốt cục mở miệng, âm thanh dễ nghe giống như giọt nước nhỏ xuống, tí tách một tiếng, có cảm giác có một không ai.
"Đúng a! Là chỗ của hoa khôi của bọn ta." Lão mụ tử càng khẳng định đối phương lai lịch không nhỏ, chỉ là không chắc chắn thân phận hắn, nói là thiếu gia gia tộc, hoàn toàn không có loại khí chất của công tử bột, nói là đại quan, cũng không giống, tuổi thực sự rất trẻ.
Chỉ dựa vào bộ dáng anh tuấn, cao to này của hắn, cũng đủ để thông hành không có trở ngại trên thuyền hoa Lưu Ly này, bởi vì Oanh Hoằng thích nhất khách nhân dung mạo đẹp mắt, điều này có thể làm hắn vui.
Lão mụ tử tâm lý tính toán, đem nam tử áo xanh mang lên lầu, cũng không biết nam tử áo xanh trong lòng cũng đang lẩm bẩm.
"Chẳng lẽ là thân phận của ta đã bị lộ?" Cảnh Đình Thụy lên thuyền là vì dò hỏi tình báo, hắn phụng chỉ điều tra một tên nội giáng của Gia Lan quốc.
Nói là đến Đại Yến trao đổi tạm thời đình chiến, mà hoàng thượng hoài nghi đình chiến là giả, đến dò hỏi tin tức quân tình là thật, vì vậy để Cảnh Đình Thụy điều tra.
Có câu nói là anh hùng khó qua ải mỹ nhân, nội gián của Gia Lan quốc cũng như thế, nghe nói hắn đặc biệt yêu thích đi thuyền Lưu Ly, tìm hoa khôi cộng độ lương tiêu, cho nên Cảnh Đình Thụy mới tới chỗ này.
Chỉ là, hắn chưa bao giờ tới mấy chỗ như vậy, càng khỏi nói làm sao biết uống rượu hoa, đến gần hoa khôi, nhiệm vụ liền bí mật tiến hành, hắn đang nghĩ ngợi nên khi tiếp cận hoa khôi, lão mụ tử một mặt cười tà xuất hiện trước mặt hắn.
Là ngẫu nhiên? Hay là đối phương đã phát hiện đầu mối?
E rằng là hang hổ, nếu như ở đây gặp phải mai phục, mặc dù là Cảnh Đình Thụy cũng sẽ thấy vướng tay chân. Bởi vì nơi này nhiều người, hắn là mật thám của hoàng đế thân phận không thể lộ ra, nếu không sẽ ảnh hưởng tiến hành nhiệm vụ.
Lúc hắn đang nghĩ ngợi, tiếng bước chân truyền vào tai, hắn ngẩng đầu lên, lão mụ tử thức thời mà lui ra, một vóc người tinh tế, dung mạo thiếu nam cực đẹp, đang ngồi trong mộc dũng lớn hình vuông, cười hì hì trêu chọc bọt nước.
Hắn vừa như đang chơi đùa, vừa như ở bên trong nước nhảy, bọt nước rơi xuống từ cánh tay trắng noãn hoàn mĩ, hắn đẹp giống như là tiên tử, không nhiễm chút bụi trần.
Lông mi dày thanh tú, mang theo ánh nước hiện ra quyến rũ mê người, hắn đưa tay ra, móng tay là hồng nhạt, tu bổ cực kỳ êm dịu, không giống như người khác, như con rối hình người được người ta chế tác ra. Hắn nhìn Cảnh Đình Thụy ngoắc ngoắc ngón tay, lại cười xinh đẹp.
Cảnh Đình Thụy đi tới bồn tắm, nước cực kỳ trong suốt, vung một ít cánh hoa đào hồng nhạt, cánh hoa cũng không nhiều, cho nên thân thể thiếu niên trần trụi trong nước liếc mắt một cái là rõ mồn một.
Oanh Hoằng hơi híp mắt lại, dùng con ngươi ẩm ướt, thâm tình nhìn nam tử áo xanh đứng ở một bên bồn tắm, hắn cao như thế, khí khái anh hùng hừng hực, nếu như có thể cùng hắn có một đêm xuân, sợ là mười đó có phúc khí cả đời đi.
Mà Oanh Hoằng cũng biết mỹ mạo của mình thế nào, cho dù yêu thích nam hay nữ, cũng sẽ nhìn hắn thèm nhỏ dãi ba thước, quỳ gối dưới chân của hắn.
Cho nên Oanh Hoằng có ý định thi triển mị lực của mình, dù chỉ là một nụ cười yếu ớt cũng đủ để câu dẫn hồn phách đối phương, huống chi hắn hiện tại thân thể còn trần truồng, còn đang tắm!
"Ngươi kêu ta đến, chỉ để nhìn ngươi tắm?" Nhưng mà, giọng nói tuy êm tai, nhưng lời nói lại tỏ vẻ không hứng thú, như một chậu nước đá, dội toàn thân Oanh Hoằng đến ngây người.
"Ây... Không..." Dù đẹp đẽ đáng yêu, mồm miệng lanh lợi mà nghe như vậy, Oanh Hằng cũng có lúc trố mắt ngoác mồm.
"Ngươi tắm đi, ta ở bên này chờ ngươi." Nam nhân sắc mặt ung dung quay người rời đi.
"Này!" Oanh Hoằng hoảng loạn vội vàng đứng lên, muốn bước ra bồn tắm, lại đạp vào khoảng không!
"A?!" Đây không phải là giả, Oanh Hoằng hai mắt nhắm nghiền mà chuẩn cơn đau bị đập xuống sàn, nhưng bả vai của hắn rơi vào một nơi thoải mái bất khả tư nghị, đầu gối cũng không chạm đất, trái lại ở trên không.
"Ai?" Oanh Hoằng mở mắt ra, lúc này mới phát hiện nam nhân đang ôm hắn, mà hắn cơ hồ toàn bộ thân thể dựa sát vào lồng ngực ấm áp rộng rãi của đối phương!
Chẳng biết vì sao, hắn cảm thấy trên mặt rất nóng, vì sự thất thố của mình mà cảm thấy thẹn thùng chưa từng có.
Nam nhân vẫn như cũ tương đương chính khí, nhưng có thể dùng hai con mắt đen thui câu hồn người nhìn chăm chú vào hắn, không mang theo bất luận cảm tình gì hỏi: "Có thể đứng được không?"
"Cái kia, cổ chân hình như là trật rồi." Oanh Hoằng như vừa tình giấc chiêm bao, khôi phục dáng dấp xinh đẹp ngày xưa, dùng chút ít mưu kế đùa bỡn.
"Qua bên kia ngồi đi." Nam nhân cũng không nghi ngờ mà ôm lấy hắn, đem hắn đặt trên giường nhỏ bên cửa sổ – Oanh Hoằng nằm sấp ngắm phong cảnh địa phương.
"Cảm tạ quan nhân." Oanh Hoằng êm ái nói, cười lộ ra hàm răng trắng noãn.
"Có thuốc xoa bóp không?" Nam nhân hỏi hắn.
"Thuốc làm đẹp thì có..." Oanh Hoằng nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, liền sáng sủa cười nói: "Thuốc mỡ vẫn có một bình, ở trong tủ bên kia, làm phiền quan nhân."
Nam nhân gật đầu, đi tới mở ra tủ bằng cây đàn hương được điêu khắc phi thường tinh xảo.
Bên trong nhét vài xiêm y gấm tơ lụa, còn có vải the như nữ trang, nam nhân cũng không có tò mò mà chuyển động, mở ra bên trong thoạt nhìn một cái mà tìm thuốc.
Nam nhân thoáng sửng sốt, bởi vì bên trong có bức tranh đông cung đồ. Thiếu niên trần như nhộng, cưỡi trên eo một nam nhân, nam nhân đang dùng sức làm hắn, chi tiết nhỏ họa rất sống động, như là hai người chân thật đang làm trước mắt hắn.
Giống như đông cung đồ có vài bức, mà họa đến độ rõ ràng, tư thế khác nhau, đều trang sức tinh mỹ, có to bằng lòng bàn tay, nhưng để ở trong tay thưởng thức, đoán chừng là nơi này ve vãn đồ vật.
Đối với Cảnh Đình Thụy mới bước lên nơi phong nguyệt mà nói, những đồ chơi này thực sự có chút mới mẻ, nhưng hắn vẫn không có hứng thú.
Tìm kiếm ra một bình thuốc mỡ, Cảnh Đình Thụy liền trở về bên người Oanh Hoằng, đưa cho hắn.
Oanh Hoằng không nhận, một tay nâng quai hàm, cực khả ái ngẩng đầu nhìn Cảnh Đình Thụy, âm thanh xinh đẹp nói: "Làm sao, quan nhân không giúp ta xoa sao? Ta là đang bị thương a!"
"..." Cảnh Đình Thụy tay phải vẫn giơ giữa không trung, nét anh tuấn khiến người mê muội, lại có khuôn mặt lạnh như băng, tựa hồ tâm tình có chút biến hóa.
"Nếu như quan nhân muốn làm chuyện như vậy, cũng có thể." Oanh Hoằng là tay tình trường già đời, làm sao sẽ không phát hiện được? Vì vậy hắn ra sức hơn mà khiêu khích đối phương, khuôn mặt tươi cười nghênh đón.
"Chuyện như vậy?"
"Chính là chuyện quan nhân mới vừa nhìn thấy a, họa rất sống động đi, là món đồ ta rất yêu quý." Oanh Hoằng biết rõ nơi đó có đông cung đồ, mới cố ý để Cảnh Đình Thụy đi tìm thuốc mỡ, hắn cũng không phải thật sự bị thương.
Oanh Hoằng cười tủm tỉm cong đầu gối bên phải lên, cố ý lộ ra bộ vị bí ẩn, tư thế này cùng thiếu niên trong đông cung đồ giống như nhau, Cảnh Đình Thụy cũng không tránh né mà nhìn hắn, nhưng mặt vẫn không biến sắc, trấn định cực kì.
"Cho ngươi." Cảnh Đình Thụy đem thuốc mỡ đặt vào tay của thiếu niên: "Tay ngươi lành lặn, tự mình xoa đi."
"Cái gì?!" Oanh Hoằng nhíu mày: "Ngươi cũng quá không thương hương tiếc ngọc đi?"
Cảnh Đình Thụy không để ý đến hắn nữa, xoay người, nhìn mặt sông sóng gợn lăn tăn bên ngoài cửa sổ.
"Ngươi còn không để ý đến ta?!" Oanh Hoằng thở phì phò đứng lên, đem bình thuốc bỏ qua, tức giận nói: "Chẳng lẽ là ta dung mạo không đẹp hay sao? Không xứng với ngươi?"
"Ngươi rất dễ nhìn, thế nhưng, ta không muốn cùng ngươi làm." Cảnh Đình Thụy rốt cục quay lại, nhìn chăm chú vào Oanh Hoằng sắp rơi nước mắt tới nơi.
"Ai?" Đây là lần đầu tiên, có khách nhân nói với hắn, không muốn cùng hắn lên giường. Người tới chỗ này, bất kể là quan gia lão gia áo mũ chỉnh tề, hay là gia tộc công tử phong lưu nho nhã, cuối cùng, đều là nghĩ đến tất cả biện pháp cùng hắn giao hoan, nếu không, tại sao lại tới nơi như thế này?
"Lẽ nào bởi vì ta là nam nhân...?" Run lên nửa ngày, Oanh Hoằng tiếc nuối hỏi.
"Cũng không phải." Ánh mắt Cảnh Đình Thụy thâm thúy lóng lánh ánh sáng, như ánh đèn trên mặt sông, mê người cực kỳ: "Chuyện đó không liên quan."
"Ta biết rồi..." Oanh Hoằng một bộ dáng giật mình: "Ngươi vô sinh..."
Thái dương Cảnh Đình Thụy nổi gân xanh, hắn trừng Oanh Hoằng một cái, trầm giọng nói: "Ta có người mình thích, nên ta sẽ không làm ngươi."
"Ây..." Oanh Hoằng chớp chớp đôi mắt to, lập tức ôm bụng cười ngã lên giường, quả thực là cười đến không thở nổi, mặt đều đỏ lên!
"Ngươi có ý gì?" Cảnh Đình Thụy đợi hắn cười xong, sắc mặt không vui hỏi.
"Không nghĩ tới thời đại này còn có nam nhân ngây thơ như vậy!" Oanh Hoằng một bên lau nước mắt bật cười, vừa nói: "Ngươi biết không? Người tới chỗ này, ai mà không có thê phòng thiếp thất? Bọn họ cũng yêu thê tử, nhưng chuyện đó không gây trở ngại việc họ đi chơi, tầm hoan mua vui, nam nhân đều là như vậy. Ngươi – chân thực như vậy là kỳ trân dị bảo trên đời này rồi!"
"Vậy thì như thế nào?" Cảnh Đình Thụy sắc mặt hết sức khó coi, có lẽ, hắn chưa bao giờ bị người chế nhạo qua.
"Tốt, ta không cười ngươi." Oanh Hoằng thoáng thu liễm tâm tình, nhưng vẫn cười nói với Cảnh Đình Thụy: "Vậy ngươi tới nơi này làm gì? Không đến nỗi đến đây cùng ta ngâm thơ đối câu đi? Nhìn vóc người ngươi cao to uy mãnh, chắc chắn không phải quan văn rồi?"
"Ta không phải văn sĩ." Cảnh Đình Thụy xem như là thừa nhận thân phận mình, nhưng không nói rõ ràng nguyên do: "Ta chỉ muốn tới nơi này ngồi một chút."
Tới nơi này điều tra về việc có liên quan đến tình báo nước Gia Lan, chuyện như vậy Cảnh Đình Thụy đương nhiên sẽ không nói cho Oanh Hoằng biết, cũng không muốn liên luỵ đến hắn, chỉ là muốn hoàn thành nhiệm vụ của mình, trở lại phục mệnh hoàng thượng.
"Ngươi rất kỳ quái." Oanh Hoằng lần thứ hai quan sát Cảnh Đình Thụy, sau đó đứng lên như khiêu vũ mà xoay một vòng, cười nói: "Thế nhưng ta yêu thích ngươi, chỉ cần ngươi tới đây, bao lâu ta đều phụng bồi."
Cảnh Đình Thụy bình tĩnh mà nhìn Oanh Hoằng một cái, hỏi: "Chân của ngươi tốt rồi?"
"Ai?" Oanh Hoằng lúc này mới phát giác chính mình đã sớm quên mất vết thương ở chân, liền ngượng ngùng nở nụ cười.
Nhưng Cảnh Đình Thụy thấy cũng không sao, chỉ là vì hắn cùng mình rót một chén trà màu xanh biếc, chậm rãi thưởng thức. Oanh Hoằng đã lâu không có như vậy, bỏ đi nụ cười giả tạo cung xu nịnh trêm mặt, hài lòng biểu đạt bản thân.
++++++++
Hôm nay theo thường lệ đi học, một đám học sinh cung tiễn Ôn Triệu Dương rời đi, trong học đường liền vỡ òa.
Thiên Vũ, Thiên Thần không biết từ nơi bắt được một con bướm, một đầu dùng sợi tơ buộc vào, một đầu cầm trong tay, cười hì hì nói là thả "Diều", trêu đến nỗi các tiểu thái giám chạy loạn.
Thái tử thì đang viết chữ, sư phụ liền phạt chép, bởi vì hắn hôm nay lên lớp quân nhân đào ngũ, Viêm tới bên cạnh Ái Khanh, giúp hắn mài mực.
Tiểu Đức Tử thì lại thu thập giấy thái tử viết hỏng, cuốn lại, muốn vứt, nhưng lại bị các tiểu thế tử khác đoạt đi, coi như cây gậy gõ gõ đập đập, chơi không còn biết trời đâu đất đâu.
"Ồn quá a!" Ái Khanh lấy tay che lỗ tai, nhìn đồng bạn nháo loạn chạy tới chạy lui, vười nói vừa la lớn, giống như dùng một loại ánh mắt cực kỳ hâm mộ nhìn bọn họ.
Chỉ có mình bị chép phạt, thật là đủ xui xẻo, bên ngoài một con chim bồ câu bay qua, hắn chỉ liếc mắt ngắm một cái, liền bị sư phụ tóm, mà Thiên Vũ còn giơ sách, cúi đầu ăn vụng bánh ngọt, dĩ nhiên là không bị phát hiện!
"Các ngươi yên tĩnh một chút! Thái tử điện hạ đang chăm chỉ!" Viêm quả nhiên chỉ che chở Ái Khanh, hắn ngẩng đầu nói lớn một tiếng, tiểu thế tử cũng không dám náo loạn, thế nhưng Thiên Vũ không mắc bẫy.
"Đại hoàng huynh rõ ràng là đang chép phạt a, ở đâu ra chăm chỉ." Thiên Vũ không sợ gì nói.
"Ngươi đáng ghét!" Ái Khanh ném bút lông trong tay cái vèo, đương nhiên không thể ném trúng Thiên Vũ, chỉ có mực là vẩy trúng mặt hắn.
Thiên Thần thấy, xì xì mà cười: "Ha ha, đại hoa miêu!"
"Hảo a, đại hoàng huynh, ngươi chờ!" Thiên Vũ bày ra bộ dáng thù này không báo không phải quân tử, kéo sợi tơ trên tay xuống, đem con bướm kéo lại gần, lắc lắc trước mặt Ái Khanh: "Ngươi biết không? Bướm cũng từ trùng mà thành a!"
"Cái gì?" Ái Khanh sợ tới mức la lên, cảm thấy bộ dáng nó nhúc nhích vô cùng khủng bố, lúc này sắc mặt liền trắng.
"Ngươi đừng bắt nạt Khanh nhi." Viêm lên tiếng, kéo qua Ái Khanh, cẩn thận che chở ở phía sau, cảnh cáo nói: "Cẩn thận phụ hoàng phạt các ngươi!"
"Phụ hoàng cùng ngươi đều quá thiên vị!" Thiên Vũ bất mãn nói: "Còn có tên Cảnh Đình Thụy kia! Tất cả đều giúp đỡ hắn."
Thực sự là nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến, Cảnh Đình Thụy tới đón thái tử tan học, một bước vào học đường, liền thấy tư thế "Giương cung bạt kiếm" này.
"Ty chức thỉnh an thái tử điện hạ, các vị điện hạ, tiểu thế tử." Cảnh Đình Thụy vô cùng quy củ thi lễ.
Nhưng mà, hắn còn chưa đứng thẳng lưng lên, Ái Khanh liền nhào tới, ôm cổ hắn nghẹn ngào nói: "Thụy Thụy! Có trùng! Đại thanh trùng!"
"Ở đâu?" Bàn tay lớn của Cảnh Đình Thụy bao trùm đầu Ái Khanh, Viêm hết sức ghen tỵ mà nhìn hắn.
"Bên kia!" Ái Khanh căn bản không dám quay đầu lại xem, chỉ dùng tay chỉ vào phía sau.
Cảnh Đình Thụy nhìn thấy trong tay Thiên Vũ cầm con bướm, một chút liền hiểu, mà không nói gì, chỉ là ngón tay trỏ khẽ gảy, một luồng "Kình khí" không nhìn thấy bắn ra, không tiếng động cắt đứt sợi tơ, bướm vẫy cánh, liền hướng ngoài cửa sổ bay đi.
"A?!" Thiên Vũ nhảy dựng lên, muốn đuổi theo, nhưng đã không còn kịp rồi.
"Điện hạ người xem, bên kia thứ gì cũng không có." Cảnh Đình Thụy ôn nhu thì thầm.
"Hả?" Ái Khanh lúc này mới nghiêng đầu sang chỗ khác, phát hiện thật sự không thấy con bướm đâu!
"Đáng ghét!" Thiên Vũ cắn răng, đương nhiên, hắn cũng không phải có ý định hù dọa Ái Khanh, chỉ là giận tất cả mọi người đều đối với hắn tốt như vậy.
"Ta vẽ một con bướm lớn cho ngươi." Ái Khanh nói, hắn là thấy vết sẹo lành sẽ quên đau, nguy cơ vừa giải trừ, liền lập tức nghĩ cách lấy lòng đệ đệ.
"Ta muốn mười tấm!" Thiên Vũ ôm cánh tay nói.
"Ta cũng phải mười tấm. Hoàng huynh ngài không thể bất công!" Thiên Thần không quên bỏ đá xuống giếng.
"Được, hay là... Vẽ giống như đúc cho các ngươi." Ái Khanh gật đầu liên tục, Viêm một bên vô lực cái trán.
"Điện hạ, thời điểm không còn sớm, chúng ta trở về đi thôi." Cảnh Đình Thụy nói, nắm chặt tay Ái Khanh.
"Ừm!" Ái Khanh cao hứng gật đầu, chẳng biết vì sao đột nhiên ngơ ngác, lại tránh tay Cảnh Đình Thụy, trở lại bàn bên.
"Ta, ta còn phải chép phạt, sư phụ giao phó, ngươi đi về trước đi." Ái Khanh chưa từng có thái độ từ chối như vậy, mỗi lần Cảnh Đình Thụy vừa đến, hắn đều mừng rỡ, vui vẻ cùng đi.
"Điện hạ...?" Cảnh Đình Thụy tựa hồ có hơi nghi hoặc, khoanh tay đứng ở đó.
"Ngươi đi trước, còn lo lắng cái gì, Khanh nhi ta sẽ đưa hắn trở về." Viêm ngẩng đầu nói, phảng phất đấu thắng gà trống.
"Vâng, điện hạ." Cảnh Đình Thụy chỉ có thể ôm quyền lĩnh mệnh, âm u lui ra.
"Ngươi và hắn cãi nhau sao?" Thiên Vũ xem xét nửa ngày, cực kỳ hiếu kỳ, tiến đến bên người Ái Khanh nhỏ giọng hỏi: "Thật ngạc nhiên a."
"Không có, bọn ta vẫn tốt." Ái Khanh cũng không ngẩng đầu lên, lại cầm cây bút lông cừu khác lên, tiếp tục chép phạt Kinh Thi.
"Không đúng a, đại hoàng huynh, thực sự là mặt trời mọc ở hướng tây a, ngươi lại đuổi Cảnh đại ca đi?" Thiên Thần đã từng được Cảnh Đình Thụy cứu một lần, ngày ấy, hắn nảy sinh ý nghĩ bất chợt mà leo cây đi nghiên cứu tổ ong, không nghĩ gặp phải một trận gió to, suýt chút nữa bị té xuống. Là Cảnh Đình Thụy đi ngang qua bay đến, đem hắn lảo đà lảo đảo đi xuống.
Việc này cũng không kinh động hoàng đế hoàng hậu, miễn đi một trận bị phạt. Cho nên, Thiên Thần đối Cảnh Đình Thụy rất khách khí, hoặc là nói, là vạn phần kính ngưỡng.
"Ta không có đuổi hắn đi, đây chẳng phải là sư phụ phạt chép sách à." Ái Khanh nhíu nhíu mày! Ngoan cố mà phủ nhận nói.
"Quản hắn làm cái gì?" Viêm nói chen vào: "Bất quá chỉ là một thị vệ."
Lời này lại rước lấy ánh mắt trợn lên vì tức giận của Ái Khanh, Viêm lập tức cười làm lành, quạt cho Ái Khanh: "Ngươi đừng nóng giận a."
"Ta không sinh khí a." Ái Khanh nói, lại phát hiện bọn đệ đệ động tác nhất trí mà nhìn hắn, ánh mắt kia phảng phất đang nói, ngươi chính là đang tức giận a, giận Cảnh Đình Thụy a.
Ai bảo Ái Khanh không che giấu bắt mãn trên mặt đi?
"Thôi, ta đi về trước!" Không chịu nổi ánh mắt của bọn họ, Ái Khanh đứng lên, lệnh Tiểu Đức Tử thu dọn đồ đạc.
"Chờ đã, Khanh nhi, ta đi cùng ngươi." Viêm cũng nhanh chóng lệnh thư đồng thái giám thu thập bút sách.
"Thật ra đã xảy ra chuyện gì a?" Thiên Vũ nan giải, cuối cùng nhấc tay từ bỏ, hai vị hoàng huynh đi rồi, hắn liền cùng em ruột Thiên Thần hồi cung.
"Thật ra, ngươi rất yêu thích đại hoàng huynh, có đúng hay không?" Ngồi chung trên xe, Thiên Thần hỏi ca ca có dung mạo tương tự mình.
"Ân, ta yêu thích hắn." Đối với đệ đệ sinh đôi Thiên Thần, Thiên Vũ không có che giấu, cũng không che giấu nổi, hai người bọn họ tâm ý tương thông.
Bọn họ không ra đời trong cung, Kha Vệ Khanh mang theo bọn họ sinh sống thôn xa, mãi đến tận bọn họ năm tuổi, phụ hoàng mới tìm được bọn họ, sau đó đón về cung.
Từ thâm sơn cùng cốc nhà tranh đến cung điện nguy nga, từ nói thổ ngữ nông thôn, đến chữ nghĩa rõ ràng, loại biến hóa này căn bản là long trời lở đất!
Thiên Vũ tự nhận không sợ trời không sợ đất lần đầu vào cung, cũng sẽ đối với các vật lộng lẫy, kinh ngạc đến không thể ngậm miệng.
Thiên Thần cũng khó nén thẹn thùng kéo góc áo ca ca, hai người chen qua cung nữa bao vây, bước chậm tiến lên.
Bọn họ muốn đi Đông cung bái kiến thái tử điện hạ, hoàng huynh bọn họ, thời điểm Thuần Vu Ái Khanh tám tuổi.
Chưa từng gặp mặt, không biết huynh trưởng là người như thế nào? Trong lòng Thiên Vũ bồn chồn, nếu đại ca ở chung không ổn, bắt nạt hai người, vậy bọn họ tình nguyện hồi hương.
Nhưng mà, khi cách cửa Đông cung không xa lắm, một thiếu niên trên người mặc hoàng bào liền chạy vội ra. Hắn chạy rất nhanh, giống như hươu con, trên trán đều có mồ hôi, mặt tròn tròn hồng hồng, như trái cây chín muồi.
"Là Thiên Vũ, Thiên Thần đi?" Thiếu niên vội vàng dừng chân, phía sau còn có một nhóm thái giám không ngừng thở dốc đuổi theo, hắn mặc dù là câu hỏi, nhưng giọng lại khẳng định, trong mắt tràn đầy ánh sáng chờ đợi cùng vui sướng.
"Híc, là chúng ta." Thiên Vũ chớp mắt một cái, nhìn cái này cao ra bản thân không ít, mặt mày tuấn tú, thiếu niên da dẻ trắng bóc, tuy rằng lần đầu gặp gỡ, lại không chút nào cảm thấy có cảm giác xa lạ.
Là vì dung mạo của hắn rất giống cha?
"Ta là ca ca nhá! Các ngươi mau gọi đại ca!" Ái Khanh cười tươi như hoa tháng ba, ôm chặt lấy huynh đệ hai người, dùng khuôn mặt dùng sức chà: "Ha ha, thật đáng yêu nha! Bảo bối đệ đệ của ta! Làm ta nhớ chết!"
Kha Vệ Khanh không kêu bọn họ là bảo bối!
Trong vòng tay ôm nhiệt tình ấm áp, Thiên Vũ cùng Thiên Thần đều đỏ mặt, bất an cùng sợ người lạ trước đây đều tan biến.
"Đúng rồi, đây là Nhị ca Viêm." Tựa như nhớ tới cái gì, Ái Khanh quay đầu, nhìn về phía một thiếu niên hoa phục khác, hắn là sau đó chạy đến, mặt mày của hắn, đôi môi đều cực kỳ giống "Nương", cũng giống phụ hoàng bọn họ.
"Nhị hoàng huynh." Thiên Vũ, Thiên Thần kêu lên.
"Ân, các ngươi hảo." Không giống Thần Vu Ái Khanh nóng bỏng, Viêm chỉ gật gật đầu, thế nhưng trong ánh mắt vẫn lộ ra hiếu kỳ.
"Thái tử điện hạ, nơi này gió lớn, chờ hồi cung rồi nói." Một người thanh niên tới gần nói, vóc người hắn kiên cường, lớn như bóng râm.
Thiên Vũ, Thiên Thần đều miệng mở lớn mà nhìn hắn, cảm thấy hắn tuy rằng mặc trang phục thị vệ, khí thế lại khác với người phía sau, nói như thế nào đây, thậm chí có loại khí khái phi phàm của phụ hoàng.
"Đây là Cảnh Đình Thụy, cận thân thị vệ của ta, các ngươi nếu có việc gì, cũng có thể tìm hắn." Ái Khanh cười nói, thân thiện mà lôi kéo tay hai huynh đệ, hướng Đông cung đi: "Ta chuẩn bị cho các ngươi thật nhiều món ăn ngon a."
Cảnh Đình Thụy tự nhiên cùng bọn họ, rập khuôn từng bước, lại không khiến người khác thấy phiền, hắn tồn tại như dương quang, không khí, nhưng lại không thể thiếu.
Thiên Vũ, Thiên Thần rất nhanh liền cùng hai vị hoàng huynh hoà mình, Ái Khanh thoạt nhìn cùng dung mạo của hắn giống nhau, thiên chân vô tà, không hề đen tối, đơn thuần đáng yêu. Viêm sao? Tuy rằng thỉnh thoảng sẽ biểu hiện ra vẻ ông cụ non, nhưng cũng nghịch ngợm, tâm địa thiện lương.
Một khi quen thuộc, bọn họ học được chiêu trò quậy phá gì liền lộ ra, Ái Khanh không ít lần lo lắng thay bọn họ. Bất luận là bò trên xà nhà lấy trứng chim, hay là mặc đồ cung nhân chuồn ra lớp học chơi đùa, phạm lỗi so với Ái Khanh không ít, mà hai người bọn họ luôn yểm trợ lẫn nhau, đều nhất trí mà phủ nhận chuyện đã làm.
Ái Khanh vì bảo vệ bọn đệ đệ không bị trách phạt, nhiều lần chủ động có liên lụy trong đó, còn thay bọn họ gánh tội.
Thiên Thần biết đến, cũng đau lòng cho đại hoàng huynh, có thể nói cũng bởi vì yêu thích, mới có thể bắt nạt, làm cho hắn chú ý tới sao? Bởi vì Viêm vẫn luôn chiếm Ái Khanh, ngoài ra, còn có phụ hoàng cùng Cảnh Đình Thụy.
– đều coi hắn là trân bảo.
Thiên Vũ liền thường xuyên trêu đùa Ái Khanh, từ trên lớp sau lưng ném giấy, đến bắt trùng bỏ vào hộp bút Ái Khanh, làm hắn đụng đến con sâu mềm mại, còn không cẩn thận bóp dẹp, nên sợ đến suýt xỉu......
Mà Thiên Thần chính là đồng lõa.
"Chúng ta đều yêu thích hắn." Thiên Thần nói, nhìn ngoài xe, thu ý chính nồng cảnh sắc.
"Thần Nhi, ta có phải chơi hơi quá đáng rồi không?" Thiên Vũ đúng là hiếm thấy mà tỉnh lại, ủ rũ cúi đầu nói.
"Ta cảm thấy không phải là chuyện con bướm." Thiên Thần nâng cằm, suy nghĩ một chút nói: "Ngươi cũng thấy đấy, hắn chính là đang giận Cảnh đại ca."
"A..." Thiên Vũ tựa hồ buồn bực. Bởi vì Ái Khanh làm sao sẽ chán ghét Cảnh Đình Thụy? Đây căn bản là không thể.
"Thôi, đầu giường đánh nhau cuối giường hòa, hai người bọn họ khẳng định không có chuyện gì." Thiên Thần cười ôm lấy bả vai ca ca: "Chúng ta cũng đừng quản nhiều như vậy."
"Cái gì là 'Đầu giường đánh nhau cuối giường hòa'? Thần Nhi, ngươi gần dây đang đọc sách gì?" Lời này sao nghe quái dị như vậy?
"Ý là nói, phu thê với nhau cãi nhau chuyện nhỏ nhặt là chuyện rất bình thường, sẽ không giận quá lâu." Thiên Thần cắn lỗ tai Thiên Vũ: "Ngươi cứ yên tâm đi."
"Không đúng a! Bọn họ cũng không phải phu thê!" Thiên Vũ nghe rõ, lại hét lên, thuyết pháp như vậy thật làm cho hắn không vui.
"Cũng đúng. Như vậy thì 'Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng', ngược lại cũng không khác mấy." Thiên Thần cũng không phải rất lưu ý.
"Giống nhau chỗ nào, khác rất nhiều a!" Thiên Vũ lại sửa: "Bọn họ một là chủ nhân, một là nô tài, cái gì phu thê, đầu cầu toàn bộ đều không đúng!"
"Ngươi nha! Cảnh đại ca hắn không khống giống với mấy nô tài khác, tương lai hắn chắc chắn có thành tựu đại nghiệp, để người trong thiên hạ nhìn với cặp mắt khác xưa!" Thiên Thần cũng kêu lên, hắn cho là mình tuyệt đối sẽ không nhìn lầm người.
Kết quả mãi đến lúc trở lại cung, bọn họ đều không phân nổi ai đúng ai sai.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com