Tự ái nhi phi tục thiên < Lạc Dư Thần nhật ký > - P1
Đại minh tinh Lạc Dư Thần bởi vì hình tượng lãnh đạm, cơ bản sẽ không ai cho là hắn thích viết nhật ký, thế nhưng sự thực vừa vặn tương phản.
Không nói đến đại minh tinh hiện tại thoái hóa thành "Lãnh khốc tâm" nhưng thật ra là giàu cảm xúc, chính là sau đó, hắn vẫn giữ vững cái hứng thú nho nhỏ ấy.
Tiếu Hằng vẫn biết ở trên giá sách của Lạc Dư Thần có ba cái quyển sách thật dày, đó là từ trung học Lạc Dư Thần bắt đầu mỗi ngày ghi lại từng thứ nhỏ nhặt nhất.
Tiếu Hằng bình thường cười nhạo, nói mục tiêu của mình là đem mỗi một ngày sống tốt, còn mục tiêu đời hắn là đem mỗi một ngày ghi chép thật kỹ.
Lạc Dư Thần nghe được sẽ cười nói: "Bởi vì nhận thức cuộc sống của em quá tốt đẹp, anh đương nhiên muốn giữ chúng mỗi khắc đều nhớ kỹ a. "
Tiếu Hằng cũng không mắc lừa, cười híp mắt nói: "Anh thật hoa ngôn xảo ngữ!"
"Thật vậy mà, " Lạc Dư Thần chăm chú suy nghĩ một chút nói: "Anh từ sơ trung năm nhất bắt đầu ghi nhật ký, cũng là từ khi anh gặp em đến bây giờ, nếu như em mở ra xem, nói không chừng là mỗi trang đều có hai chữ 'Tiếu Hằng' đó"
"Thật không?" Tiếu Hằng hỏi, môi có điểm không thể khống chế mà cong lên.
"Thế nào, em muốn xem một chút không?" Lạc Dư Thần xem Tiếu Hằng đột nhiên nổi lên vẻ dễ thương, trong lòng cảm thấy hiếm có, vì vậy tiếp tục dụ dỗ.
"Có thể sao?" Tiếu Hằng thụ sủng nhược kinh.
"Chí ít cũng có thể xem sơ trung, khi đó quan hệ của chúng ta rất thuần khiết. " Lạc Dư Thần cười cười lấy ra quyển dày nhất.
"Chờ đã, " Tiếu Hằng cau mày nói: "Quyển dày nhất là sơ trung sao?"
"Đúng vậy, " Lạc Dư Thần cười, chỉ từng cái giới thiệu: "Dầy nhất là sơ trung, thứ nhì là cao trung, quyển mỏng kia là sau đó. "
Sau đó... Tiếu Hằng triệt để phiền muộn. Sau đó không phải chính là mười năm bọn họ ở chung với nhau sao, mười năm mỗi ngày đều cùng một chỗ Lạc Dư Thần coi như không có chuyện gì có thể viết. Mà cũng phải có rất nhiều bực tức có thể giải tỏa a, lại còn không bằng ba năm sơ trung đại não còn chưa phát dục hoàn toàn.
Nội dung chỉ dày 1/3.
Anh đến cùng đem thời gian chúng ta ở chung với nhau trở thành cái gì vậy.
Cảm thấy Tiếu Hằng cực kỳ bất mãn, Lạc Dư Thần chê cười nói: "Không trách anh được, sơ trung rất rảnh rỗi, cao trung vừa muốn chuyên tâm chơi bóng rổ lại muốn thi đại học, đương nhiên không có thời gian ghi nhật ký, lên đại học mà bắt đầu ca hát, sau đó lại bận rộn hơn rồi liền không có thời gian viết"
Mượn cớ, mượn cớ! Tiếu Hằng nhất định không bị lừa dối đâu. Cao trung đúng là bận rộn thật, nhưng Lạc Dư Thần cũng không phải kiểu người thích học tập, ngoại trừ đôi khi có tập bóng một mình thì Lạc Dư Thần suốt ngày ăn không ngồi rồi, sau lại làm minh tinh càng là không có việc gì liền ở nhà ngủ đến trưa, bận cái đại đầu quỷ.
Lạc Dư Thần tên đại hỗn đản đại lưà gạt, Tiếu Hằng nói thầm trong lòng.
Thế nhưng nghĩ lại, Tiếu Hằng lại cảm thấy cuốn nhật ký mỏng hơn kia ghi lại thời gian nói là cùng với mình kỳ thực không bằng nói là về Hạ Minh Tu, tâm lý cuối cùng cũng thăng bằng một điểm.
Nếu như là về Hạ Minh Tu, viết ngắn như vậy nghe còn có thể tha thứ.
"Uy, em rốt cuộc không nên nhìn đâu" Lạc Dư Thần cầm cuốn sổ có điểm chua xót.
"Đương nhiên muốn xem. " Tiếu Hằng không khách khí đem quyển nhật ký nhận lấy, mở ra trang thứ nhất.
Trang thứ nhất là một hàng chữ đỏ rực.
Thưởng: giải bóng rổ thành phố S – đội viên Lạc Dư Thần.
"Cái này... Cái này là..." Tiếu Hằng lập tức rất không có hình tượng nở nụ cười.
"Em đừng để ý những thứ không quan trọng được không?" Lạc Dư Thần xấu hổ, cương quyết lật qua trang này.
"Anh rõ ràng vẫn giữ lại, luyến tiếc xé bỏ..." Tiếu Hằng lại đem nó lật trở về, nhìn cái dấu đỏ chót chữ "Tưởng", toàn thân phát run.
"Tốt xấu cũng là đoạn hồi ức tốt đẹp mà!" Lạc Dư Thần trừng mắt, phiền muộn Tiếu Hằng không thể cảm động lây.
"Vì sao bóng rổ đệ nhất danh không có thưởng bóng, phát cái cuốn vở?" Tiếu Hằng tiếp tục châm chọc: "Bọn họ làm sao biết Lạc Dư Thần anh phải dùng tới?"
Lạc Dư Thần biết Tiếu Hằng đang châm chọc chính mình lúc sơ trung thành tích học tập nát bét, nghĩ thầm lúc đó nếu không phải là ngồi bên cạnh em ngày ngày chép bài thành thói quen thì thành tích của anh cũng không nát đến mức vậy, thế nhưng năm xưa nợ cũ cũng không tiện đào lên, chỉ có thể buồn bực hỏi:
"Em rốt cuộc là có thành tâm muốn xem hay không!"
"Muốn muốn, đương nhiên muốn!"
Vì vậy sau một hồi ồn ào huyên náo, Tiếu Hằng rốt cục lật tới trang chính văn thứ nhất.
'Ngày một tháng chín, lo lắng giăng đầy, vạn dặm không mây.'
"Ách... Lo lắng giăng đầy, không phải vạn dặm đều là mây sao?" Tiếu Hằng hỏi.
"Anh lúc đó khó mới học được vài câu thành ngữ, em đừng xoi mói như vậy được không?" Lạc Dư Thần xấu hổ phát cáu: "Em muốn xem cũng không cần luôn ngắt lời vậy chứ!"
"Vâng, đại thiếu gia. " Tiếu Hằng bất mãn nói.
'Mình làm sao vào học trường này chính mình cũng không biết, có thể là bởi vì nó cách nhà tương đối gần, ngược lại không phải mình chọn mà là cha mẹ chọn. Nếu là cha mẹ chọn, vậy mình còn nghe lời a. Mình cảm thấy mình hoàn toàn có thể không cần nghe lời như vậy, bất quá ai bảo mình lại là con người hiểu chuyện chứ. Nói chung, mình cảm thấy cha mẹ mình giúp mình chọn trường học này có năm nguyên nhân, một là...'
"Anh nói nhảm cũng thật nhiều. " Tiếu Hằng nói.
"Em muốn xem cũng không cần phàn nàn thế!" Lạc Dư Thần đã sắp muốn điên, lúc mười hai tuổi viết nhật ký đương nhiên rất ngây thơ, vì sao Tiếu Hằng cứ bắt được không thả mà chê cười hắn!
'... Vào phòng học,mình nhìn lướt qua bạn học cả lớp, phát hiện tất cả mọi người dáng dấp thật xấu. Không biết có phải mắt thẩm mỹ của mình quá cao hay không, mình cảm thấy bạn cùng lớp tiểu học còn không có xấu như vậy, bất quá cũng có thể là nhìn sáu năm đến quen rồi..
Nói chung, tuy là bọn họ xấu, mình cũng không thể lộ ra kỳ thị, bọn họ tới bắt chuyện với mình, mình hảo hảo đáp lại.'
"Tiếu Hằng, không cho phép. " Lạc Dư Thần thấy Tiếu Hằng lại ở bên cạnh cười trộm, nhẹ nhàng gõ một cái đầu hắn.
"Tâm lý anh khi đó làm sao khả ái như vậy a..." Tiếu Hằng cười đến đau bụng, ngẩng đầu nhìn cái này Lạc Dư Thần lãnh khốc, nhớ hắn lúc đó rõ ràng cũng lãnh khốc như thế, làm sao trong lòng lảm nhảm nhiều như vậy.
"Xem nghiêm túc đi, đến em rồi đó!" Lạc Dư Thần lại đánh hắn một cái, chỉ vào đoạn dưới nói.
'Sau đó lại có một người đi vào, mình thật cao hứng, rốt cục có một người thấy thuận mắt rồi. Hắn da hơi đen, bất quá như là phơi nắng không giống bẩm sinh,khá là gầy bất quá khí chất không tệ, cũng thật cao, mình cảm thấy được cái người này hẳn là đáng kết giao. Bỗng nhiên hắn ngồi vào trước mặt, mình không nghĩ tới, liền định lúc sắp tan học sẽ gọi hắn đi chơi bóng'
"Ah, thì ra em cũng lọt vào mắt thần của anh. " Tiếu Hằng nhỏ bé trào phúng.
Bởi vì mình bình thường châm chọc Tiếu Hằng dáng dấp bình thường, hiện tại làm cho Tiếu Hằng biết ý nghĩ thật của mình, Lạc Dư Thần có điểm xấu hổ, đối với Tiếu Hằng chỉ trích cũng không tiện nói gì.
'... Cô giáo tới, ngoại hình vẫn không sai, cô để cho mình ngồi lên phía trước. Vì sao? Lẽ nào cô thầm mến mình? Chỉ có điều, cô muốn làm bạn gái của mình còn muốn đi Hàn quốc một chuyến.
Nói chung, mình thấy bạn học ngồi cùng bàn khá thuận mắt, thật tốt, hắn dường như thành tích tốt vô cùng, giữ gìn mối quan hệ về sau có thể chép bài tập của hắn, không tệ.
Hắn tên Tiếu Hằng, tên dường như ở đâu nghe qua, chắc là ảo giác.
... Tan học chúng ta thật đi chơi bóng rổ, mình theo Tiếu Hằng đấu với hai nam sinh sơ tam, kết quả chúng ta đem bọn họ đánh cho tan tác. Mình hôm nay tự nhiên vẫn tiêu sái giống như Kaede Rukawa, mà Tiếu Hằng lại rất có thể chạy rất có thể đoạt cũng rất có thể ném ba điểm, đem bóng truyền cho hắn tám phần mười có thể vào rổ, hai nam sinh sơ tam bị hắn chọc tức giận đến sắp khóc,mình nhìn rất cao hứng, Vì vậy ngoại lệ mời Tiếu Hằng một cây kem'
"Vì sao mời kem cây là 'Ngoại lệ' ?" Tiếu Hằng hỏi.
"Anh lúc đó tiền xài vặt rất ít a. Này! Đừng cười... Cười nữa anh không cho em đọc!" Lạc Dư Thần thực sự chịu không nổi Tiếu Hằng không kiêng nể gì cả, tự tay liền muốn đoạt lại quyển nhật ký.
"Hành hành hành em không cười!" Tiếu Hằng đoạt lại cuốn vở tiếp tục đọc.
'... Mình cảm thấy mình cùng Tiếu Hằng thực sự là tuyệt phối, hắn có thể giúp mình có thể phụ trợ mình, tương lai chúng ta ở trong trường học còn không hoành hành ngang ngược sao. Sau đó, trên đường trở về thì có một cô nàng xinh đẹp nhìn chúng ta chằm chằm. Đó là lớp số ba a. Lần sau hỏi nàng một chút.
Nhìn không tồi, làm sao không phải cùng lớp a.'
"Lớp số ba... A, là An Kỳ a !, " Tiếu Hằng suy nghĩ một chút, biểu tình có điểm hoài niệm, "Ai nha, học cùng trường sơ trung và cao trung đó, nếu không nói em đã quên mất cô ấy... Lại nói tiếp, cô ấy với anh có phải..."
Lạc Dư Thần xoát mà đem quyển nhật ký khép lại, sắc mặt bất thiện: "Em nói nhảm nhiều như vậy, không cho xem nữa. "
"Này, Lạc Dư Thần, đừng dễ giận như vậy a. " Tiếu Hằng cười đem Lạc Dư Thần kéo trở về.
Tiếu Hằng cho rằng Lạc Dư Thần chỉ là bị nói đùa xong giả vờ sinh khí, nhưng mà sự thực chứng minh Lạc Dư Thần đại thiếu gia thật sự khó chịu, lần này Tiếu Hằng cư nhiên nhõng nhẽo đòi hỏi, hắn chính là không muốn lấy mấy cuốn nhật ký ra nữa.
Thẳng đến giờ cơm tối, vẫn như có điều suy nghĩ Tiếu Hằng đột nhiên nói: "Em tự dưng nghĩ đến một việc. "
"Cái gì?" Lạc Dư Thần mặt ngoài lãnh tĩnh bên trong phi thường chột dạ.
"Cô bạn An Kỳ kia hình như đến sơ nhị từng bày tỏ với em. "
Tiếu Hằng nói xong câu đó sau đó, chú ý tới Lạc Dư Thần thân thể cứng còng.
Quả nhiên có quỷ.
Không phải Tiếu Hằng trì độn đến bây giờ mới nhớ bị được nữ sinh nào đó bày tỏ qua, mà vốn là chuyện không kiên quan đến Lạc Dư Thần hắn chẳng phí công ghi nhớ, nhưng mà những chuyện cùng Lạc Dư Thần có liên quan hắn lại đều nguyện ý suy nghĩ, cho nên trước Lạc Dư Thần ở nhắc tới "An Kỳ" này, sau đó Lạc Dư Thần hành động thất thường, để Tiếu Hằng nghiêm túc hồi tưởng lại sự tình hồi đó.
Sau đó hắn bắt đầu ở trong trí nhớ tìm kiếm cái tên An Kỳ, nhớ kỹ nàng ở sơ trung là một trong những bằng hữu của Lạc Dư Thần.
Thời điểm Lạc Dư Thần bắt đầu giao lưu với các bạn nữ, Tiếu Hằng là khẩn trương, là khổ sở, là khó chịu, thế nhưng sau lại hắn phát hiện Lạc Dư Thần theo đuổi tư tưởng "Huynh đệ như tay chân, lão bà như y phục", nên sau đó cũng không còn quan tâm những cô gái tới lui bên cạnh Lạc Dư Thần, mà An Kỳ chính là một trong những người Tiếu Hằng quan tâm tồn tại.
Chỉ là hình ảnh cô gái thanh tú khuôn mặt hồng hồng đột nhiên chạy đến trước mặt mình rơi vào tâm trí.
Không phải là nàng sao, ở trên sân bóng rổ cùng với mình, rất khẩn trương hỏi: "Tiếu Hằng bạn học, tớ chú ý cậu rất lâu rồi, xin hỏi cậu bây giờ không có bạn gái, cũng không thể suy nghĩ cùng ta giao du?"
Tiếu Hằng lúc đó cảm thấy thương tổn một cô gái khả ái như vậy thực sự rất ngại, nhưng không có biện pháp trong lòng đã có người, chỉ có thể lễ phép cự tuyệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com