Chương 12: Chờ ngươi
Edit: medaomatcuatieuthu.
Lâm Dung cảm thấy sợ hãi, định nghĩa ban đầu của hắn đối với Nhan Khanh là huynh đệ, nhưng là bây giờ quan hệ của hai người là như thế nào?
Thân thể của hắn thật giống như càng ngày càng lưu luyến Nhan Khanh, đây cũng không phải là hiện tượng tốt, bọn họ làm như vậy là không đúng.
Lâm Dung bắt đầu có ý thức mà tránh né Nhan Khanh, không muốn Nhan Khanh quấn ở trên cổ tay làm tiểu đệ của hắn khi đi ra ngoài, mỗi ngày sáng sớm xuất môn, cùng nhập bọn với những hài tử ở nông thôn kia, bắt con ếch, lấy tổ chim, xuống sông bơi, hái quả dưa hấu trong ruộng, câu cá trong bể nước, mặt trời không xuống núi tuyệt không trở về nhà.
Buổi tối hắn cũng viện cớ đi ngủ trong phòng gia gia, nói buổi tối tự ngủ một mình sẽ sợ.
Như vậy Nhan Khanh tự nhiên sẽ không đến tìm.
Nhưng gia gia là ai chứ? Bề ngoài đau lòng cháu trai cho hắn ở cùng chính mình, một mặt bí mật quan sát tình huống của Nhan Khanh cùng Lâm Dung, hắn phát hiện không chỉ Lâm Dung đang tránh né Nhan Khanh, mà Nhan Khanh cũng không đến nơi này của ông quá nhiều, mà là mỗi ngày đều ở trên núi tu luyện.
Xà động của Nhan Khanh nằm ở bên vách trên đỉnh núi phía sau ngôi làng, bên dưới vách núi là dòng sông chảy xiết, trên vách núi có hình thành một cái sơn động tự nhiên, Nhan Khanh đem sơn động này bố trí thành xà động của chính mình, phần lớn đều tiến hành tu luyện ở chỗ này.
Nhan Khanh cũng không phải là đang trốn tránh.
Y càng cảm thấy là thân xà của chính mình có rất nhiều bất tiện, y muốn hóa thành hình người, quang minh chính đại mà ôm Lâm Dung, hôn hôn hắn, nắm tay hắn đi ra ngoài. Tất cả những gì hắn có thể làm là nỗ lực tu luyện, cho dù chỉ có một tia cơ duyên y cũng phải đi tranh đoạt.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, chớp mắt đã đến trung tuần (giữa) tháng 8, Lâm Dung làn da bị nắng ăn đen một tầng, thân thể ngược lại là cường tráng hơn rất nhiều, mỗi ngày một bát rượu xà vẫn tiếp tục uống. Tâm tình của hắn cũng chậm rãi phát sinh ra biến hóa, hắn cảm thấy được chính mình không nên hẹp hòi như vậy, có chuyện gì không thể thẳng thắn cùng Nhan Khanh nói sao?
Sa vào tình dục cũng không phải đề tài không thể mở miệng như vậy, Nhan Khanh đã sống nhiều năm như vậy, cũng có thể xem y như là trưởng bối, nên xử lý quan hệ giữa hai người như thế nào, Nhan Khanh khẳng định so với hắn có kinh nghiệm a.
Với lại hắn hai việc này, còn không phải là Nhan Khanh khởi đầu à! Đúng, trách chính y! Y nên chịu trách nhiệm!
Nghĩ tới đây, hắn ném xẻng nhỏ trong tay xuống, cùng tiểu đồng bọn hỏi thăm một chút liền hướng phía sau núi chạy vội đi.
Thiếu niên chạy thật nhanh dưới ánh mặt trời, trên sợi tóc đều dính giọt mồ hôi, theo thái dương liền một đường thuận theo cái cổ chảy xuống.
Bước chân hắn nhẹ nhàng, khóe miệng mang theo ý cười, nơi nào giống như là muốn đi tìm người chịu trách nhiệm chứ? Rõ ràng là đi gặp người trong lòng.
Xà động phía sau núi Nhan Khanh dẫn hắn đến một lần, hắn rất nhanh bò lên trên núi, thời điểm khi gần đến vách núi trên đỉnh núi, hắn ngửi thấy được một mùi vị không thuộc về Nhan Khanh.
Khứu giác của loài chuột thập phần nhạy bén, hắn một chút liền phân biệt ra được nơi này có hai cổ hơi thở, ngoại trừ Nhan Khanh, còn có một loại động vật khác, giống như là...... mùi của Lộc (hươu).
Quả nhiên càng đi về phía trước hai bước, mơ hồ nghe được âm thanh có người trò chuyện.
Bước chân Lâm Dung chậm xuống, tìm tảng đá dựa vào che lại thân hình.
Vách núi rất yên tĩnh, âm thanh đối thoại truyền đến rõ ràng.
"Diện mạo này của ngươi, mới là bộ dáng mà ta quen thuộc." Là một giọng nói điềm tĩnh của nữ nhân.
"Đa tạ." Đây là giọng nói của Nhan Khanh, nghe có chút thả lỏng.
"Vậy ngươi cùng ta đi hay không?"
Nhan Khanh dường như dừng một chút, mới trả lời: "Ta đi."
Lâm Dung không nhịn được thò đầu ra, hướng bên vách núi nhìn xem.
Chỉ thấy một nữ nhân xinh đẹp mặc trang phục cưỡi ngựa màu kaki cùng một nam nhân đưa lưng về phía hắn đứng chung một chỗ.
Nam nhân đưa lưng về phía hắn mặc áo sơ mi trắng cùng quần tây đen, bóng lưng cao to kiên cường.
"Được, năng lực của ta cũng chỉ có thể biến ảo nhất thời như thế này." Nữ nhân nói xong, thời gian chỉ một cái nháy mắt, nam nhân đưa lưng về phía hắn liền biến thành thanh xà đứng trên đất.
Quả nhiên là Nhan Khanh, y mở miệng nói: "Ta ở đây vẫn còn có chút việc, trễ một chút tới tìm ngươi."
"Được," nữ nhân nhìn chằm chằm Nhan Khanh một lát, "Ta chờ ngươi."
Đi? Nhan Khanh phải đi? Còn là đi cùng cái nữ nhân xinh đẹp? Y muốn đi đâu, nữ nhân này lại là ai? Nàng trước đây gặp qua bộ dáng Nhan Khanh, còn có thể giúp y biến ra chính xác, quan hệ bọn họ giống như rất thân mật.
Lâm Dung ngơ ngơ ngác ngác xuống núi trở về nhà gia gia, trong suy nghĩ hỗn loạn hết lên, một chốc nhớ tới Nhan Khanh đối với hắn tốt, một chốc lại cảm thấy Nhan Khanh muốn ném hắn đi.
Hắn chỉ là tới nơi này dưỡng bệnh, hiện tại đồ vật quấn lấy hắn kia đã giải quyết, thân thể của hắn cũng gần như khỏi hẳn, Nhan Khanh báo ân đối với gia gia hắn cũng xong, cho nên Nhan Khanh phải đi sao?
Còn không kịp cho Lâm Dung lý giải manh mối, hắn đột nhiên nghe ngoài cửa truyền đến âm thanh động cơ xe ô tô vang lên, sau đó tắt máy, cửa xe "Ầm" mà đóng lại, có âm thanh giày cao gót "Cộc cộc".
Tiếp theo, một giọng nữ trung khí mười phần (tràn đầy năng lượng) vang lên bên trong sân.
"Dung Dung, mẹ đến rồi đây!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com