Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 26: Khoe khoang.


Edit: medaomatcuatieuthu.

Lâm Dung cả một đêm ngủ không ngon, trong đầu luôn chiếu lại bộ dáng Tần Ngôn ở trước mắt hắn tự an ủi, rốt cục cũng không nhịn được bản thân giải quyết một chút, toàn bộ quá trình đều nghĩ đến sắc mặt đỏ bừng của Tần Ngôn, mắt thâm thúy mới bắn đi ra.

Hắn đối với chính mình dễ dàng bị sắc đẹp mê hoặc thập phần khinh thường.

Vì để tránh cho gặp phải Tần Ngôn  sẽ lúng túng, Lâm Dung trực tiếp dậy thật sớm, đi ra ngoài trước khi Tần Ngôn rời giường.

Thời điểm Tần Ngôn tỉnh lại, đã sớm qua giờ làm việc. Anh ngồi dậy, phát hiện trên người tuy rằng che kín chăn, thế nhưng toàn thân đều trần trụi, người cũng có chút sai sai.

Anh chậm rãi nhớ lại những chuyện đã xảy ra tối ngày hôm qua, ký ức một chút một chút được chắp nối lại với nhau, từ khi anh vào trong nhà, đi vào phòng tắm tắm rửa, đến lúc Dung Dung tiến vào dìu anh, lại đi về phòng của mình... Dung Dung tối hôm qua thật giống như ngầm đồng ý cho anh làm rất nhiều chuyện quá đáng... Nhưng anh nhớ mang máng Dung Dung giống mình cũng đã cứng rồi...
  
Anh cũng không ngồi yên được nữa, lấy điện thoại di động gọi điện thoại cho Lâm Dung, không ai bắt máy.

Gửi tin nhắn, cũng không ai trả lời.

Hôm nay là thứ sáu, Dung Dung cần phải đi trường học? Sẽ không phải cố ý trốn tránh anh chứ?

Tần Ngôn quyết đoán gửi tin nhắn cho quản lý Triệu xin nghỉ phép, mặc quần áo tử tế vào đi trường học Lâm Dung. Anh muốn gặp Lâm Dung ngay lập tức, trải qua buổi tối hôm qua, anh cũng xác định suy nghĩ của Lâm Dung về anh, có lẽ đã đến thời điểm thổ lộ.

*

Lâm Dung tham gia nội dung nam 1000 mét dự kiến ​​bắt đầu lúc 10 giờ sáng, trước khi khai mạc nửa giờ tất cả mọi người ở trên sân vận động khởi động vận động làm nóng người.
 
Không biết tại sao Lâm Dung ngày hôm nay luôn có chút tâm thần không yên (bồn chồn, lo lắng), trên người dính dính rất không thoải mái. Hắn mở ra túi mang theo bên người, ở bên trong tìm nửa ngày, đường lạnh* không tìm được, lại tìm được một cái chuỗi tràng hạt bị hắn lãng quên rất lâu.

*Đường lạnh; Kẹo thuốc còn được gọi là "kẹo ván cát", "kẹo kem trà", "kẹo trà", "kẹo củ cải", "kẹo kem lê" hoặc " kẹo lạnh ", v.v. Có rất nhiều loại, và nó là một món ăn truyền thống ở khu vực Bắc Kinh-Thiên Tân. Nó có lịch sử lâu đời. Ban đầu nó là một loại thực phẩm làm thuốc trong cung đình, sau đó được lan truyền sang người dân. Bởi vì nó có tác dụng chữa bệnh quan trọng đối với các bệnh hoặc chứng khó chịu thường xuyên xảy ra ...

Cái chuỗi tràng hạt này là lúc trước Nhan Khanh để lại cho hắn viên dạ minh châu kia làm ra, sợi dây bện màu đỏ xâu qua hạt có một lỗ nhỏ, hạt màu xanh lục rất đẹp, mà đại khái là ở trong động xà rất lâu, bây giờ luôn luôn toả ra chút cảm giác mát mẻ.
 
Lâm Dung đem chuổi tràng hạt đeo lên tay, mới cảm thấy mát mẻ hơn một chút, trong lúc hoảng hốt lại có loại ảo giác như lúc trước tiểu thanh xà đang quấn quanh cổ tay mình.

Tham gia 1000 mét khoảng chừng có hơn 20 người, tất cả mọi người tại nơi khởi điểm tập hợp, Lâm Dung squat (đứng lên ngồi xuống) mấy lần, ép ép chân, liền nghe thấy tiếng còi sẵn sàng.

"Lâm Dung cố lên!" Lý Linh mang theo mấy bạn học nữ ở bên sân vận động cổ vũ cho hắn, Lâm Dung tiêu sái mà phất phất tay, chuẩn bị xong tư thế sẵn sàng xuất phát.

"Đùng", phát súng lệnh vang, tất cả mọi người xông ra ngoài.

Cũng trong thời gian đó, Tần Ngôn cũng đã đến cổng trường học, anh nghe thấy loa phát thanh trong trường học truyền đến "Vận động viên cố lên, vận động viên cố lên!" "Nam 1000 mét đã bắt đầu! Chúng ta hãy cổ vũ cho các bạn học trên sân!", hỏi một học sinh đi ngang qua mới biết nguyên lai là hội thao.

Anh đoán Lâm Dung hẳn là cũng đang ở sân vận động xem trò vui, liền vội vàng hướng sân vận động mà đi.

*

Lâm Dung càng chạy càng cảm thấy không đúng, theo adrenalin tăng vọt, hắn cảm giác được trong cơ thể có hơi thở đang tán loạn khắp nơi, cả người có chút nóng lên, tim đập đến vô cùng nhanh, mặt trời càng lúc càng lớn, hắn thậm chí cảm thấy choáng váng, mà thời điểm mỗi lần cảm thấy được choáng váng, dạ minh châu trên cổ tay thật giống như sẽ thấm ra chút cảm giác mát mẻ, làm cho hắn vẫn duy trì tỉnh táo.

Chạy xong một vòng, thời điểm vòng thứ hai tần suất toả nhiệt này càng ngày càng cao, hắn nhịn không được dùng móng tay bấm lấy lòng bàn tay tiếp tục chạy.

Tính tình hắn mạnh mẽ, nếu tham gia thi đấu, không thể bỏ dở nửa chừng, hiện tại hắn chạy ở vị trí thứ ba, hắn phải kiên trì đến cuối cùng.

"Dung Dung!"

Là giọng nói của Tần Ngôn! Lâm Dung dư quang nhìn thấy Tần Ngôn từ lớp học hướng hắn nơi này chạy tới, trong giọng nói tất cả đều là lo lắng, sắc mặt trắng bệch.

Hắn không thừa bao nhiêu thể lực cùng Tần Ngôn nói chuyện, khẽ gật đầu một cái xem như là chào hỏi.

Tần Ngôn mặt đầy lo lắng đi bên người theo Lâm Dung: "Em làm sao có thể chạy 1000 mét! ! Thân thể của em..."

Thân thể của hắn? Thân thể hắn làm sao vậy? Hắn tố chất thân thể luôn luôn rất tốt nha?

Lâm Dung mới vừa muốn mở miệng trả lời, chỉ thấy Lý Linh từ giữa vòng sân vận động chạy tới, đem Tần Ngôn quấy rối trên đường chạy một cái kéo ra: "Tiểu ca ca, Lâm Dung bọn họ chính là đang thi đấu, anh như vậy sẽ ảnh hưởng cậu ấy phát huy, chúng ta có thể đi đến điểm kết thúc chờ cậu ấy, anh đi theo tôi..."

Tần Ngôn đem tay nàng gạt ra: "Ai bảo em ấy chạy 1000 mét! Mọi người có biết hay không..." Tần Ngôn phát hiện căn bản không có cách nào cùng bọn họ nói nguyên nhân, hắn cũng không thể nói Lâm Dung mang thai đi, "Thôi, tôi chạy cùng em ấy."

Mắt thấy Lâm Dung lại chạy về phía trước gần 200 mét, Tần Ngôn đuổi theo ở bên trong vòng sân vận động cùng Lâm Dung chạy.

"Dung Dung, nếu có bất kỳ nơi nào không thoải mái lập tức nói, thi đấu không quan trọng, thân thể của em mới là quan trọng nhất, biết không?" Giọng nói Tần Ngôn rất nghiêm túc, nhìn thân thể Lâm Dung ướt đẫm mồ hôi cảm thấy đau lòng đến đòi mạng.

Lâm Dung không rãnh trả lời, chỉ toàn tâm toàn ý chạy về phía trước.

Không biết có phải là ảo giác hay không, Tần Ngôn ở bên cạnh làm cho hắn an tâm rất nhiều, tuy rằng nhịp tim vẫn cứ rất nhanh, nhiệt độ vẫn cứ liên tục tăng lên, nhưng ít ra đầu óc là rõ ràng, thân thể cũng thả lỏng.

Thời điểm 200 mét cuối cùng, Lâm Dung khẽ cắn răng, tăng nhanh tăng tốc độ, chạy nước rút nho nhỏ bứt phá lên trước.

Rốt cục vững vàng mà chiếm vị trí thứ ba.

Thời điểm vượt qua vạch đích, Tần Ngôn không có một chút kinh nghiệm lập tức bị các bạn học nhiệt tình của Lâm Dung chen chúc, mắt thấy người ta đưa nước khoáng cho Lâm Dung, đưa khăn mặt, đỡ hắn chậm rãi đi về phía trước.

"Cậu quá tuyệt vời Lâm Dung! ! Người thứ ba ư!"

"Quả thực chính là ánh sáng lớp ta!"

"Đúng đúng! Chờ cậu nghỉ ngơi một hồi, chúng ta buổi tối đi chúc mừng một chút!"

Tần Ngôn yên lặng theo sau lưng, nghe đối thoại quen thuộc giữa bọn họ, đột nhiên cảm giác được chính mình hoàn toàn xa lạ.

Đó là cuộc sống của Lâm Dung, có những người anh không quen biết, có những việc anh không biết, anh không hòa nhập vào được.

Ngay tại lúc này, nhóm người phía trước kia đều ngừng lại.

Tần Ngôn ngẩng đầu, nhìn thấy ở trong nhóm người Lâm Dung quay người nhìn anh, hướng anh duỗi ra một cái tay.

Dưới ánh mặt trời chói chang, khuôn mặt như quả trứng ngỗng của Lâm Dung đầy mồ hôi sáng lấp lánh. Ngực còn đang không ngừng mà nhấp nhô, thở hổn hển không nói được lời nào. Trên cổ tay trắng nõn duỗi ra của em ấy đeo một chuỗi tràng hạt màu đỏ mặt trên xuyến một viên dạ minh châu lục bích.

Mái tóc ướt đẫm mồ hôi che đi đôi mắt biết nói kia, nhưng Tần Ngôn dường như nghe thấy tiếng lòng của em ấy.

Như là làm nũng lại như là khoe khoang.

"Này, đến đây dắt em a."

--------------------

Nhanh nhanh a.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com