Chương 28: Rớt ngựa x2
Edit: medaomatcuatieuthu.
Trong phòng dụng cụ, một người một long miêu, ngơ ngác nhìn nhau.
Tần Ngôn ngồi xổm xuống, đối mặt cùng với Lâm Dung, đem một cái móng vuốt nhỏ đẩy ra.
"Dung..."
"Này, có ai ở bên trong không?" Cửa phòng dụng cụ đột nhiên bị người gõ vang, "Mới vừa rồi lão sư nói muốn lấy mấy quả bóng rổ vậy?"
"Hình như là 6 quả, cửa không có khóa a, có thể trực tiếp đi vào... Ôi chao? Anh là...?"
Cửa bị mở ra, đứng ở phía ngoài là hai nữ sinh, nhìn thấy trong phòng dụng cụ có một nam nhân cao lớn đang ngồi xổm quay lưng về phía họ.
Lâm Dung khẩn trương muốn chết, nhìn Tần Ngôn mà giống như muốn khóc lên.
Tần Ngôn vươn tay đem hắn bế lên, làm cho móng vuốt long miêu đứng ở trên lòng bàn tay, kề sát cố định ở trong ngực mình, an ủi mà vỗ vỗ đầu long miêu, sau đó không nhanh không chậm nhặt quần áo trên đất lên, lúc này mới bình tĩnh mà xoay người lại.
"Xin lỗi, mới vừa rồi ở đây thay quần áo, các bạn tiếp tục, tôi đi trước."
Chờ lúc Tần Ngôn mang theo Lâm Dung đi ra ngoài, anh còn mơ hồ nghe thấy hai nữ sinh đang nói "Anh chàng đẹp trai này học trường của chúng ta sao? Lớp nào vậy? Đẹp trai quá!" "Cậu thấy con long miêu trong tay anh ấy kia không, thật đáng yêu!"
Mặc dù Tần Ngôn thoạt nhìn có vẻ rất bình tĩnh, nhưng Lâm Dung mới vừa ở trước mặt anh biểu diễn người sống biến long miêu, còn là sau khi hắn vừa tỏ tình xong, một người bình thường làm sao có khả năng chấp nhận được?
Anh ấy nhất định là đang miễn cưỡng chính mình.
Lâm Dung hắng giọng, vùng vẫy mở miệng: "Tần... Tần Ngôn..."
Tần Ngôn cúi đầu nhìn long miêu, ánh mắt ôn nhu dường như có thể bấm ra nước.
Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy bản thể của Lâm Dung, tiểu long miêu trắng như tuyết cao chừng hai lòng bàn tay, toàn thân đều là lông tơ, tinh mịn mềm mại. Trên đỉnh đầu có hai cái lỗ tai nhỏ màu hồng đầy phấn phấn, trên lỗ mũi có râu mảnh mai màu trắng. Chân trước ngắn nhỏ, chân sau tương đối cứng cáp, phía sau có một cái đuôi lông tơ dài chừng chục phân xoã tung, rất đáng yêu.
"Dung Dung, em trước đừng nói, trước tiên hãy nghe anh nói."
Tần Ngôn sống 150 năm lần đầu tiên được người tỏ tình, lúc này mới hậu tri hậu giác cảm thấy kích động, người anh ấy thích cũng thích anh ấy, đó thực sự là chuyện hạnh phúc nhất.
"Vấn đề em mới vừa hỏi, anh hiện tại có thể trả lời em."
"Anh đáp ứng cùng với em, thế nhưng anh không thể quên bạn trai cũ."
Với đạo lí đối nhân xử thế đến cùng vẫn ít Nhan Khanh chìm đắm trong vui sướng chính mình, lại triệt để bị bản thể manh manh của Lâm Dung ảnh hưởng đến, anh cảm thấy được hai bên tình nguyện, sẽ không có gì có thể đem bọn họ chia cách.
Hắn chỉ muốn đem một trái tim nâng ở trước mặt Lâm Dung.
Tần Ngôn dịu dàng nặn nặn lỗ tai nhỏ nhắn phấn nộn của long miêu: "Bởi vì bạn trai cũ của anh chính là em."
Hắn dùng giọng nói ôn nhu nhất tiếp tục nói đối với Lâm Dung có thể nói là tàn khốc.
"Anh là Nhan Khanh a, Dung Dung."
Long miêu lập tức cứng lại, Nhan Khanh trong hưng phấn một chút cũng không phát hiện, lại còn lo lắng thân thể Lâm Dung.
"Bất quá em làm sao đột nhiên không duy trì được hình người?" Anh dùng tay sờ sờ nửa người dưới mập mạp tương đối rõ ràng của long miêu, "Có thể là cùng..."
Nhan Khanh nói đến đây dừng một chút, cân nhắc đến khả năng Dung Dung nhất thời còn khó có thể tiếp thu sự thực đang mang thai, cuối cùng cũng coi như lương tâm phát hiện không hề nói tiếp.
Anh lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại.
"Lâm Tuyền? Tôi là Nhan Khanh, Dung Dung biến trở về bản thể."
"Nguyên nhân cụ thể tôi cũng không rõ lắm... Đúng, khả năng cùng nguyên nhân này có liên quan... Mọi người có bác sĩ nào đáng tin cậy không? Có khả năng cần phải làm một cuộc kiểm tra kỹ lưỡng.
"Được, tôi và em ấy ở nhà chờ mọi người, địa chỉ tôi bây giờ sẽ gởi cho ông."
Lâm Dung sững sờ mà ở trong vòng tay của Nhan Khanh, từ thời khắc bắt đầu đó nghe nói Tần Ngôn là Nhan Khanh, đến khi anh gọi điện thoại cho gia gia, bị một cái lại một cái bom tạc đến thương tích đầy mình.
Đầu óc hắn trống rỗng, và nó là một vấn đề lặp đi lặp lại nhiều lần trong suy nghĩ.
Tần Ngôn, như thế nào lại là Nhan Khanh?
*
Buổi chiều 3 giờ, Lâm Dung ngồi ở trên ghế sô pha với vẻ mặt thẫn thờ nghe cuộc nói chuyện giữa bác sĩ Lý cùng Nhan Khanh.
Nha đúng rồi, cha mẹ ruột cùng gia gia hắn cũng ở đây.
Bác sĩ Lý là nhìn hắn lớn lên, bởi vì bản thể là động vật, bọn họ cũng không tiện đi bệnh viện nhân loại, bác sĩ Lý cùng gia đình có quan hệ nên từ trước đến nay vẫn thường xuyên tiếp xúc với nhau. Thời điểm 18 tuổi cũng là bác sĩ Lý cùng ba mẹ nói cho hắn biết về cấu tạo đặc biệt của cơ thể mình.
"Kiểm tra xong chính là như vầy, bởi vì chạy bộ làm adrenaline tăng vọt, cộng với sự mất cân bằng hormone do mang thai và mức độ progesterone cũng không ổn định, xuất phát từ bản năng giữ gìn thai nhi, hắn tạm thời không thể duy trì hình người, dù sao lấy bản thể xuất hiện mới là trạng thái thoải mái nhất."
"Tôi sẽ phối một ít thuốc cho cháu, mọi người cũng nên chú ý đến chế độ ăn uống, có thể ăn thêm các sản phẩm từ đậu nành, ngoài ra chú ý bổ sung canxi để dự phòng bệnh thiếu máu."
Phùng Tiêu Tiêu hỏi: "Vậy dự tính ngày sinh là thời điểm nào? Này cũng đã bốn tháng rồi..."
"Cái này cũng thật sự khó nói, gia đình nên chú ý nhiều hơn, Có khả năng sinh bất cứ lúc nào, trước khi sinh có thể có một số triệu chứng ..."
Bác sĩ Lý lại cẩn thận nói thêm một số những điều cần chú ý, Nhan Khanh cẩn thận ghi chép lại nghiêm túc ghi nhớ, lập tức lại hỏi: "Nhưng em ấy còn giống như có gì đó không đúng, sau khi chạy xong nhiệt độ hơi cao, có chút... không kiểm soát được..."
Nhan Khanh tiến đến bên tai Bác sĩ Lý nói vài câu, bác sĩ Lý cũng hạ thấp giọng trả lời
"Vậy đại khái là bởi vì... Cháu ấy đã độc thân một thời gian dài trong vài năm qua, và sự gia tăng ham muốn tình dục khi mang thai vẫn chưa được giảm bớt, nên đã đột ngột kéo dài thời kỳ động dục chỉ đến sau khi sinh. Tôi đoán cháu ấy có thể thỉnh thoảng vẫn ở trạng thái này trong khoảng thời gian tiếp theo.
Nhan Khanh tiếp tục ghi chép lại, một bộ dáng học tập cho giỏi khiến cho Phùng Tiêu Tiêu cùng Lâm Nghiệp Thành vô cùng thỏa mãn.
Lâm Dung cảm thấy được trên người mỗi một miếng da đều bị đánh đến đẫm máu, bày ra trước mặt tất cả mọi người, hiện tại tâm tình quả thực tuyệt vọng như là đã chết.
Khi mấy người trước mắt đã bắt đầu thảo luận về cách làm sao dưỡng thai, cách nuôi dạy một đứa trẻ, gân xanh trên lông mày của hắn nhảy lên, rốt cục không thể nhịn được nữa, rống lên một tiếng: "Được rồi!".
Tất cả mọi người đều nhìn về phía hắn.
Lâm Dung lạnh lùng nhìn Nhan Khanh, mặt không có biểu cảm gì nói: "Anh, cùng tôi vào đây."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com