Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 32: Nhớ ngươi


Edit: medaomatcuatieuthu.

Sát khí của chú chó quá mức đáng sợ, Lâm Dung hai tay chặt chẽ che chở bụng, tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Hắn có thể cảm nhận được hơi thở phun ra ngoài từ chóp mũi của chú chó, nhưng bởi vì thiên tính của mình hắn đã bị đóng đinh tại chỗ, và mất hết phản ứng.

Vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, phía sau Lâm Dung đột nhiên bắn ra một luồng khí tức mạnh càng mẽ, băng lãnh, hung ác nham hiểm khí áp phút chốc liền bao phủ ở cái góc nho nhỏ này, đem chú chó đang nổi giận cưỡng ép đánh văng ra, làm cho nó lùi lại mấy bước về phía sau mới miễn cưỡng đứng vững.

Cùng lúc đó, Lâm Dung cũng bị ôm vào trong một vòng tay ấm áp quen thuộc, Nhan Khanh cúi đầu, lo lắng hỏi: "Dung Dung? Dung Dung?".

Trả lời hắn chỉ có cặp mắt vô thần của Lâm Dung cùng thân thể run rẩy, rắn cùng chó lớn đều là tử địch của long miêu, khí áp hai người giao một cái, trực tiếp đem long miêu bức đến không còn ý thức.

Nhan Khanh ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vị khách không mời mà đến trước mắt, lạnh giọng chất vấn: "Ngươi là ai?"

Chú chó chỉ là tức giận gầm nhẹ, tại chỗ cũ đảo quanh không có cách nào tiến lên trước một bước, Nhan Khanh lúc này mới phát hiện nguyên lai nó chỉ là chó chăn cừu Đức bình thường, sẽ không hoá hình cũng không biết nói chuyện.

"Tiểu Lệnh! Tiểu Lệnh! em như thế nào lại chạy đến đây!" Ngay tại thời điểm giương cung bạt kiếm, có một chàng trai mặc áo trắng quần jeans đột nhiên xông tới khu vực này, cắt ngang bầu không khí kì lạ.

Chàng trai tuổi không lớn lắm, khoảng 30, để đầu đinh rất sạch sẽ, ngồi xổm người xuống vỗ vỗ đầu chú chó, dường như an ủi: "Anh bảo em ở yên tại chỗ chờ anh, ngày hôm nay làm sao đột nhiên không nghe lời?"

Dứt lời anh ta ngẩng đầu lên nhìn Nhan Khanh xin lỗi: "Xin lỗi, Tiểu Lệnh nhà tôi có gây phiền phức gì cho anh không? Tôi vừa nghe điện thoại, quay lại thì phát hiện nó đã biến mất." Bình thường nó không bao giờ chạy lung tung".

Nhưng mà chú chó rất rõ ràng có mưu đồ khác, mặc dù đã được chàng trai an ủi, lại vẫn như cũ tràn ngập địch ý mà nhìn Nhan Khanh cùng long miêu trong lồng ngực của hắn. Chàng trai muốn lôi kéo nó rời khỏi cửa hàng, dưới chân nó dường như mọc ra rễ không nhúc nhích chút nào, chàng trai ý đồ dùng sức mạnh, cổ chú chó bị ghìm đến ra dấu cũng không muốn quay người rời đi, cặp mắt kia nói là địch ý, không bằng nói là hận ý càng chính xác hơn.

Nhan Khanh tay vỗ phần lưng long miêu tạm ngừng một chút, cũng cảm giác được cảm xúc chú chó này quá mức mãnh liệt, hắn trực tiếp hỏi: "Nó đã trải qua cái gì, chân làm sao đứt mất?"

Chàng trai sững sờ, dưới ánh nhìn chăm chú của Nhan Khanh bất tri bất giác liền đem sự thật nói ra: "Tiểu Lệnh là trong đội chó nghiệp vụ, do một tay anh trai tôi huấn luyện ra, bọn họ phối hợp hết sức ăn ý, là tổ đội hợp tác tốt nhất trong đội cảnh sát, có một lần đi vùng biên giới xử lý một vụ án khó giải quyết, ở dã ngoại gặp được bầy mãng xà, hai người bọn họ đều bị cắn, anh của tôi... Không qua nổi, đã hy sinh, tiểu Lệnh mạng lớn không chết, thế nhưng một chân đứt mất, không thể làm gì khác hơn buộc lòng phải giải ngũ trước thời hạn bị đội cảnh sát trả trở về, tôi nuôi nó từ đó đến nay."

Khó trách nó đối với loài xà địch ý sâu như vậy, chó nghiệp vụ trải qua huấn luyện nghiêm ngặt, mùi vị so với chó bình thường càng thêm mẫn cảm, cho nên nó cảm nhận được trên người Lâm Dung có mùi vị xà, cho là gặp được kẻ đã từng là kẻ địch, liều mạng cũng phải ra sức cắn một cái.

Lúc này lại nhìn vào ánh mắt chú chó, còn có một cái chân giả đang đứng của nó, Nhan Khanh ngược lại cũng có thể hiểu được, dù sao cũng đã mất đi người thân thiết nhất... Hắn nhìn một chút tiểu long miêu căng tròn bụng còn đang run lẩy bẩy trong ngực anh, thu hồi khí tràng công kích của chính mình.

Có lẽ là bởi vì sắp làm cha, tính tình hiếu chiến của Nhan Khanh có chút thu liễm, anh thở dài, quyết định tiện tay giúp chú chó này một cái, xem như là vì bảo bảo còn chưa sinh ra tích đức đi.

Nhan Khanh đưa tay đến trước mặt chàng trai, trong lòng bàn tay là một viên châu màu xanh.

"Đem viên châu này nghiền thành bột, mỗi ngày cho một ít vào bên trong thức ăn của nó, ăn trong mười ngày, tuy rằng không thể nối liền cái chân của nó, nhưng mà sau này vết thương ở chân của nó sẽ không bao giờ tái phát."

"Cảm ơn... Cảm ơn!" Chàng trai mang theo nghi hoặc mà tiếp nhận, "Bất quá... Đây là?"

"Long miêu nhà tôi cùng xà có chút ngọn nguồn, đây là thuốc giải độc rắn, có thể yên tâm mà ăn."

Chàng trai vỗ đầu một cái: "Hoá ra nó ngày hôm nay chạy tới đây, là vì sẽ gặp quý nhân, thật cảm ơn!" Chàng trai liền sờ sau gáy chú chó một cái, "Tiểu Lệnh, em nghe được không? Sau này trời mưa xuống em cũng sẽ không bao giờ bị đau nha!"

Chú chó dường như có thể hiểu được tiếng người, và cuối cùng đã ngừng giằng co sau khi nghe xong cuộc trò chuyện này, ngoan ngoãn mặc cho chàng trai đem nó dẫn đi.

Giải quyết xong cái rắc rối này, Nhan Khanh xin quản lý Triệu nghỉ phép, trước tiên mang Lâm Dung về nhà.

Hắn vốn tưởng rằng trở lại hoàn cảnh quen thuộc, Lâm Dung sẽ tỉnh táo lại, không ngờ rằng tiểu long miêu trực tiếp chui đến sau rèm cửa sổ, đầu hướng về vách tường dùng cái mông đối bên ngoài, mặc kệ anh gọi tên như thế nào đều vô dụng.

Long miêu chắc hẳn là bị hai loại khí tràng của anh cùng chú chó chồng chất nên kinh hãi quá độ, tự thân mở ra cơ chế phòng ngự. Tiếp tục như vậy không phải biện pháp, quan trọng nhất là bảo bảo cũng sẽ bị ảnh hưởng theo thời gian.

Chỉ có thể bằng cách đánh thức ý thức của em ấy với những điều em ấy quen thuộc nhất hoặc những đồ vật em ấy khắc sâu ấn tượng nhất.

Nhan Khanh từ trong phòng tìm được chuỗi tràng hạt xuyến dạ minh châu kia, hơi suy nghĩ một chút, quyết định lấy ngựa chết làm ngựa sống, đem rèm cửa sổ tất cả đều đóng lại, bên trong phòng tức khắc lâm vào hắc ám.

Hắn đem dạ minh châu để dưới đất, hình thành vòng sáng vừa vặn đem thân hình long miêu bao phủ trong đó, Nhan Khanh rõ ràng cảm giác được long miêu không có sợ như vậy.

"Dung Dung?" Hắn thăm dò mà kêu một tiếng.

Lâm Dung từ bên trong một mảnh hỗn độn lôi ra một chút thần trí, mơ hồ cảm thấy được cảnh tượng này có chút quen thuộc, hắn quay đầu lại, lại nhìn thấy đứng phía sau là một nam tử tuấn tú xa lạ.

Đây là ai? Giống như không có quen biết nha.

Long miêu liền đem đầu xoay trở lại.

Nhan Khanh thất bại mà thở dài.

Đến cùng vẫn còn thiếu cái gì?

Hắn nhìn một chút cảnh tượng này giống như đã từng quen thuộc, đột nhiên khi vận may đến thì trong lòng cũng sáng ra mà nhớ tới một đoạn ngắn nào đó trong ký ức.

"Dung Dung, là ta."

Giọng trầm thấp ở phía sau vang lên, Lâm Dung lần thứ hai bị âm thanh hấp dẫn, quay người, quay đầu lại.

Chỉ thấy một đại thanh xà to bằng cái bát toàn thân lục bích đứng trước mắt hắn, đầu xà dừng giữa không trung, đôi mắt xanh biếc giống như hồ nước, từ trên cao mà nhìn xuống hắn.

Cùng lúc đó trên người thanh xà cũng thả ra khí tràng mạnh mẽ của sinh vật cao cấp, hoàn toàn đem long miêu bao vây lấy.

Nhưng loại khí tức như vậy cũng không làm cho hắn cảm thấy sợ hãi, chỉ khiến cho hắn theo bản năng kính nể, cam tâm tình nguyện thần phục.

Loại cảm giác thần phục quen thuộc này, giống như mang hắn xuyên qua thời gian ba năm, từng hình ảnh, cảnh tượng quen thuộc từ trong đầu xẹt qua.

Thời điểm ban đầu lần đầu gặp gỡ bên trong bình rượu chạm vào, làm đại ca mang theo thanh xà "Tiểu đệ", trong hồ nước tùy ý hồ đồ... Thời gian dừng lại ở hình ảnh trong sơn động đêm đó, dưới vầng sáng dạ minh châu hắn mong đợi tương lai hai người như vậy.

Những vết nứt về thời gian và không gian dường như được lấp đầy, và chúng kết nối thẳng với thời điểm hiện tại, Nhan Khanh hắn rốt cục trở về rồi sao?

Mỗi một tế bào trên người Lâm Dung đều theo nhận thức này mà tỉnh lại, không có cách nào khắc chế mà tiến lại gần thanh xà.

"Nhan Khanh..."

Lâm Dung đi tới trước mặt thanh xà, giang hai tay ra ôm lấy thân xà, dùng lông xù hai má quyến luyến mà cọ cọ, mới mang theo trách cứ mở miệng.

"Nhan Khanh... Ta chờ ngươi thật lâu... thật lâu a..."

Nhan Khanh không nhịn được dùng đuôi xà đem long miêu nho nhỏ quấn lại, quấn vào trong ngực: "Dung Dung... Ta..."

"Xuỵt, không cần nói chuyện, hãy nghe ta nói, " Lâm Dung viền mắt đỏ hoe, "Ngươi nhất định không biết đâu, ta... thật sự rất nhớ ngươi...."

--------------------
Lời tác giả + edit:

Xà x long miêu (thú thú giao phối), sản nhũ play, không thích mời quay xe, thận trọng đi vào!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com