Chương 40: Ấp
Edit: medaomatcuatieuthu.
"Trong vòng một tuần sau khi sinh cố gắng không tắm, sản đạo cần thời gian khép kín. Khụ, cũng đừng có .... quan hệ tình dục." Sau khi Bác sĩ Lý giúp Lâm Dung làm tốt công việc dọn dẹp cần thiết, anh lại liên tục nhấn mạnh nhiều lần những điều cần lưu ý khi chăm sóc sau sinh.
"Nhan Khanh đem Lâm Dung ôm trở về trên giường nghỉ ngơi, tôi làm kiểm tra cho bảo bảo."
Bác sĩ Lý cúi xuống nhẹ nhàng đem viên cầu nâng lên, đặt lên bàn làm việc phủ khăn khử trùng từ trước, đeo găng tay kháng khuẩn sạch sẽ, cẩn thận nặn nặn lớp màng mỏng màu trắng, xoay chuyển vài cái góc độ, mới khó khăn xác định được giới tính của bảo bảo.
Nhan Khanh giúp Lâm Dung lau mồ hôi trên người, anh đắp kín chăn cho em ấy. Lâm Dung thể lực đã không chống đỡ nổi, nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ.
"Chúc mừng, là một tiểu thiên kim đáng yêu", Bác sĩ Lý đem viên cầu đưa cho Nhan Khanh, "Nhưng bây giờ nàng còn trong giai đoạn hình trứng, cần phải tiến hành ấp."
Nhan Khanh ôm lấy viên cầu tiểu long miêu, cẩn thận che chở vào trong ngực, ra hiệu bác sĩ Lý cùng anh đi ra ngoài.
Hai người đi đến phòng khách ngồi xuống, Nhan Khanh cúi đầu nhìn vật nhỏ bên trong viên cầu một hồi lâu mới hỏi: "Làm sao ấp?"
"Phải dùng bản thể ấp mới được, như vậy bảo bảo có thể cảm nhận được hơi thở của ba ba mình, có sự trợ giúp nàng mới có thể sớm ngày phá xác."
"Không thể nói chính xác được, nó có liên quan đến nhiệt độ cùng độ ẩm, còn có ý nguyện của chính bảo bảo đều có quan hệ", bác sĩ Lý hết chức trách nghiêm túc giải thích xong, cảm thấy được ở đây sẽ không còn việc gì khác, "Vậy thì tôi đi trước, cậu chăm sóc cho Lâm Dung thật tốt."
Anh vào phòng đem đồ vật mang đến đều thu thập xong, rồi đóng gói mang đi.
Nhan Khanh đem giường sơ sinh đã mua từ trước đặt bên cạnh giường Lâm Dung, đem vật nhỏ trong lồng ngực nhẹ nhàng bỏ vào, lại cùng bác sĩ Lý đi ra cửa, trịnh trọng nói cảm ơn.
"Bác sĩ Lý, đại ân không lời nào cảm ơn hết được, sau này có chỗ nào cần hỗ trợ, tôi nhất định việc nghĩa chẳng từ."
Chờ Nhan Khanh trở về phòng, phát hiện Lâm Dung đã tỉnh rồi, đang nghiêng đầu nhìn bảo bảo bên trong giường sơ sinh.
Nhan Khanh đi đến bên cạnh Lâm Dung ngồi xuống.
"Tỉnh rồi? Cảm giác thế nào?"
"Đem bảo bảo ôm tới đây." Lâm Dung âm thanh rất thấp, dây thanh quản giống như là bị lôi kéo quá mang theo âm thanh khàn khàn.
"Dung Dung, bác sĩ Lý nói là bé gái."
Viên cầu được đặt ở giữa hai người, Lâm Dung nhìn thân thể nho nhỏ trắng như tuyết bên trong, làn da đó cùng long miêu giống nhau như đúc, tay chân cuộn tròn rúc vào một chỗ, lúc này mới chân chính có loại cảm giác huyết mạch tương liên.
Con gái? Hắn... thực sự đã có một cô con gái.
Chỉ là trước mắt còn có chuyện quan trọng hơn cần phải thảo luận.
Lâm Dung một lời khó nói hết mà nhìn chằm chằm hình thể viên cầu có màng mỏng màu trắng bên ngoài này, quay đầu ghét bỏ mà liếc mắt nhìn Nhan Khanh.
Nhan Khanh luôn luôn trì độn trong giây phút này vậy mà tiếp thu được sóng não của Lâm Dung một cách thật thần kỳ — "Đây là sinh cái gì ngô không ra ngô khoai ra khoai gì cả? Đều tại ngươi!"
"Tiếp theo phải làm sao bây giờ?" Giọng điệu của Lâm Dung không được tốt lắm.
"... Bác sĩ Lý nói cần phải ấp, nàng mới có thể đi ra ngoài."
"Ha, ai ấp?"
Nhất thời bầu không khí có chút trầm mặc cùng lúng túng.
Cả hai người đã suy nghĩ rất lâu cho câu hỏi "Ai ấp con gái".
Sau mười phút, thậm chí có thể là thời gian lâu hơn, Lâm Dung phá vỡ cục diện bế tắc.
"Đây là trứng, ngươi tới ấp."
Việc quan hệ đến con gái, Nhan Khanh lúc này cũng không thuận theo Lâm Dung.
"Không được, đây là em sinh ra, em tới ấp."
"Tôi sẽ không ấp trứng! Tộc long miêu chúng tôi không có trứng!"
"Anh cũng sẽ không ấp! Hùng xà (rắn đực) từ xưa đến nay chưa bao giờ ấp trứng!"
Lâm Dung cắn răng nghiến lợi nói: "Được, vậy thì đừng ấp, ngươi đi đi, nơi này không cần ngươi. Tôi ngay bây giờ gọi điện thoại cho ba mẹ cùng gia gia đến đây, sau này chúng ta cả hai không liên quan đến nhau!"
Nhan Khanh tay mắt lanh lẹ mà đoạt lấy điện thoại di động của Lâm Dung, cùng Lâm Dung mắt to trừng mắt nhỏ nửa ngày.
Nhìn Lâm Dung bởi vì sinh sản mà thân thể hư nhược, hai má không có huyết sắc gì, ánh mắt lại quật cường không chịu nhượng bộ, Nhan Khanh tâm đột nhiên liền mềm nhũn ra, như là bị bà xã cùng con gái đồng thời dùng móng vuốt ở trong lòng cào một chút.
Anh do dự nửa ngày, vì tính phúc cùng hạnh phúc nửa đời sau, cuối cùng cắn răng đồng ý.
"Được, anh đến ấp."
*
Tưởng tượng thì tốt đẹp, nhưng hiện thực luôn mang theo tàn khốc.
Năm ngày sau, thời điểm bác sĩ Lý đến khám sức khỏe định kỳ sau sinh, nhìn thấy một đại thanh xà tiểu tâm dực dực cuốn tròn phía trên một viên cầu nho nhỏ màu trắng, bụng xà dán vào màng mỏng không dám nhúc nhích một xíu nào, viên cầu nhỏ so với thời điểm năm ngày trước có thể nói là không hề biến hóa, ông bắt đầu sâu sắc lo lắng vận mệnh sau này của tiểu cô nương này.
"Cậu liền ấp như thế ?" Bác sĩ Lý ngồi xổm người xuống, đem tiểu cô nương từ dưới thân xà ba ba giải cứu ra, xuyên thấu qua màng mỏng nhìn thấy tiểu long miêu thân thể cơ năng đều hoạt động bình thường, mới thở phào nhẹ nhõm.
"Bác sĩ Lý, cái này... Còn phải ấp mấy ngày a?"
Nhan Khanh cũng rất nhụt chí, năm ngày nay anh vừa muốn chăm sóc bà xã, vừa muốn tranh thủ ấp con gái, quả thực là sứt đầu mẻ trán, lại không hề có tiến triển.
"Không phải tôi đã nói nhiệt độ rất là quan trọng sao? Xà vốn là có thân nhiệt thấp. Xem như cậu thật sự rất muốn ấp nàng, cậu cũng phải dùng bụng xoa vào màng trứng để sản sinh nhiệt lượng mới có thể tăng tốc độ nở của nàng."
"Các cậu đây là hồ đồ! Long miêu là động vật máu nóng, thân nhiệt cao, rất rõ ràng là thích hợp ấp hơn, có người đau lòng bà xã như cậu vậy sao!"
Nhan Khanh bị nói tới rất xấu hổ.
Đồng dạng xấu hổ còn có Lâm Dung đứng ở cửa phòng ngủ dự định đi ra nhà vệ sinh.
Bác sĩ Lý gọi trợ lý của mình mang một chiếc lồng ấp đến đây, trước tiên đem viên cầu tiểu long miêu thả vào, sau đó giải thích những điểm chính trong quá trình ấp trứng cho hai ba ba mới làm quen, cuối cùng còn cảm thấy không yên tâm, giống như cha già lần thứ hai căn dặn.
"Ăn điểm tâm của các cậu đi! Nếu sinh nàng thì phải có trách nhiệm đối với nàng, biết chưa hở?"
Hai cái ba ba thành khẩn tiếp nhận giáo dục, phía sau cánh cửa đóng kín hết sức chuyên chú ấp tiểu kê (gà nhỏ) —— nha không, là ấp tiểu long miêu.
Bọn họ tuyệt đối không ngờ rằng, con gái dưới thân xà ba ba lạnh như băng bị ấp năm ngày cũng không có động tĩnh, vậy mà chỉ ở dưới thân long miêu ba ba ấm áp ngốc ngốc hai ngày, liền bắt đầu động đậy.
Ba giờ đêm, Lâm Dung cảm nhận được nhiệt độ và chuyển động khác thường của trứng long miêu trong lồng ngực, nhanh chóng đẩy Nhan Khanh bên cạnh một cái, vừa lo lắng vừa kích động kêu lên, "Con gái, con gái giống như muốn đi ra."
Nhan Khanh đứng dậy đem đèn trong nhà mở lên toàn bộ, đem trứng long miêu đặt ở chính giữa giường, phía dưới lót miếng thảm mềm mại cho nàng.
Chỉ thấy long miêu nho nhỏ ở bên trong lộn mèo, tay cùng chân từ cuộn mình đều biến thành hình dáng mở rộng, giống như là duỗi người đem móng vuốt màu trắng nho nhỏ chỉa vào màng mỏng màu trắng.
Giữa móng vuốt nhỏ là đệm thịt phấn hồng, đụng tới màng mỏng có tính phản xạ mà cào một hồi, phát hiện màng mỏng có tính dai vô cùng, càng trảo càng không thủng.
Tiếp đến dường như tiểu long miêu cùng màng mỏng đối đầu, đem một cái tay khác cũng lại đây ở cùng một nơi cào a cào.
Lâm Dung biến về hình người, cùng Nhan Khanh ở bên cạnh ngươi nhìn ta một chút, ta nhìn ngươi một chút, ghi nhớ bác sĩ Lý nói tôn chỉ "Phá vỏ tự nhiên", cố nén dục vọng phải giúp con gái, run sợ trong lòng mà nhìn mỗi một cái động tác của con gái, chỉ lo nàng thương tổn đến chính mình.
Màng mỏng cũng rất ngoan cố, dưới sự cào cấu kiên cường nhưng mà không bị chọc thủng.
Ngay tại lúc này, có một đồ vật thật dài từ dưới mông long miêu đưa ra ngoài, dùng đầu nhọn nhỏ hướng nơi móng vuốt cào nhiều lần đâm mấy cái.
Chỉ nghe "Ba" một tiếng, màng mỏng theo tiếng mở ra một lỗ hổng, như cái quả cầu da xì hơi, trong nháy mắt sụp xuống.
Tiểu long miêu màu trắng thuận thế đem màng mỏng toàn bộ gỡ bỏ, đầu từ giữa chui ra, lăn một cái, nằm nhoài trên thảm len, như một đống thịt nhỏ.
Chỉ là đôi mắt vẫn cứ nhắm.
Lần này hai ông bố mới nhìn thấy đồ vật mới vừa hỗ trợ đâm —— vậy mà là một cái chiếc đuôi dài và mảnh, dài gần gấp đôi của một con long miêu bình thường, trước vẫn luôn cuộn lại dưới mông tiểu long miêu nên không phát hiện.
"Bảo bảo?" Lâm Dung đem bàn tay đưa đến trước mặt con gái, muốn sờ nàng lại không dám, nên ngập ngừng mà kêu một tiếng.
Long miêu nho nhỏ màu trắng nghe được thanh âm quen thuộc, nhẹ nhàng lắc lắc đuôi, khẽ nâng đầu lên dùng mặt không có lông quyến luyến mà cọ cọ ngón tay Lâm Dung, lè lưỡi liếm liếm ngón tay.
Sau đó nàng mở mắt ra.
Đó là một đôi bích lục, ánh mắt lại linh động, như là hồ nước phía sau núi thôn Đại Diên.
--------------------
Lời tác giả:
Đột nhiên có chút ý tưởng gặm CP bác sĩ Lý cùng bé tiểu long miêu ... Ta không đúng!
Lời edit:
Xin lũi lỡ edit bác sĩ Lý thành ông ùi xaooooo!!!! huhu
Vào trang để đọc truyện trên trang chính chủ. Truyện chỉ đăng trên w.a.t.t.p.a.d
https://www.wattpad.com/story/288774343?utm_source=android&utm_medium=link&utm_content=story_info&wp_page=story_details_button&wp_uname=medaomatcuatieuthu&wp_originator=EIchWmLIZeV0RMYEVKYdKGyoMmrto59fbRBKCwMX8N8LnJ9f0diQFErSzXYbabyEKoMClL7XSvjOdB7so1DgZsN9NcaBk5WDk%2FHgdqj9MaHSI5Gbr%2FqvL72PSBHuiuL9
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com