XI. Xem ảnh "Cầu Được Ước Thấy" - 3
--------------------------------------------------
[Trong phút chốc cảnh vật xung quanh thay đổi, trước mắt hắn hiện lên con đường lát đá quanh co, bên đường núi giả sừng sững, hoa cỏ héo úa, tuyết rơi như lông ngỗng. Tiêu Nhược Cẩn không kịp nghĩ nhiều, chạy thật nhanh đến nơi cần đến.
Năm ấy hắn chín tuổi, quỳ gối trong nền tuyết hai canh giờ chỉ cầu mong đệ đệ sống sót.
Trong cung cấm khắc nghiệt, trèo cao dẫm thấp, ai lại để ý đến hai hoàng tử không có chỗ dựa, không được sủng ái? Để có thể sống sót, Tiêu Nhược Cẩn từng bước từng bước, cơ quan tính tẩn, bảo vệ đệ đệ từng ly từng tý, nuôi nấng đệ đệ lớn lên. Để hắn bái Lý Trường Sinh làm thầy, để hắn làm Lang Gia Vương trời quang trăng sáng, sạch sẽ không một vết bẩn.
Nhưng chính hắn, lại trở thành vết nhơ duy nhất trên người Tiêu Nhược Phong.
Tiêu Nhược Cẩn cầm chặt phong long quyển trục trong tay, khóe miệng nở nụ cười mỉa mai.]
Tiêu Nhược Phong run rẩy đọc từng câu từng chữ, như muốn khắc ghi những câu những chữ ấy vào tận đáy lòng không bao giờ quên.
Hắn không thể quên, cũng không dám quên. Là ca ca nuôi hắn lớn lên, là ca ca che mưa chắn gió cho hắn, che chở hắn đủ đường, cũng vì thế mà trở thành Cảnh Ngọc Vương xảo quyệt gian trá trong mắt người đời. Đáng hận là những kẻ xung quanh hắn, luôn miệng vì hắn, lại nhục mạ trí thân của hắn, hại chết người hắn yêu mà vẫn đại nghĩa lẫm nhiên.
Càng đáng hận là chính hắn. Hắn khi còn bé thề bao nhiêu lần phải bảo vệ ca ca, khi lớn lên lại làm bao nhiêu việc trái với lời thề khi xưa. Luôn miệng bảo vệ, lại rốt cuộc đều là hại hắn.
Ngay cả Diệp Khiếu Ưng đọc được những lời này, thấy được cảnh đứa trẻ chín tuổi quỳ trên nền tuyết rét mướt, lại thấy được cung điện hoang vắng tiêu điều, bốn phía lọt gió cũng giận mình ngu xuẩn. Một đứa trẻ chín tuổi phải làm gì để sống sót trong cung cấm khắc nghiệt? Huống hồ, hắn còn phải bảo vệ đệ đệ mới năm tuổi.
Năm hắn chín tuổi, đã biết cầm kiếm đe doạ thái y chỉ vì giữ được mạng sống cho đệ đệ, một đứa trẻ như thế sau khi lớn lên sao lại trở thành hạng người hèn nhát chỉ biết trốn sau lưng đệ đệ trong mắt bọn họ được?
Đó là vì Tiêu Nhược Cẩn không chuộng võ, tập võ cũng chỉ là vì tự vệ, không từng xin kiếm, cũng không vào Tắc Hạ học đường.
Nhưng Diệp Khiếu Ưng nhìn Tiêu Nhược Cẩn mới hai mươi cũng đã là Tiêu Dao Thiên Cảnh, lại nhìn lại mấy người bọn họ, không tự chủ được hoài nghi bản thân.
Là con mắt nào của hắn thấy Tiêu Nhược Cẩn hèn nhát?! Mắt chó sao?!
Triệu Viễn Châu vừa lau nước mắt trên mặt lại bắt đầu thấy mắt đau, không tự chủ được mà lau thêm vài lần, vẻ mặt xấu hổ. Rốt cuộc y cũng từng không ít lần nói xấu Cảnh Ngọc Vương. Nghĩ tới đây, y đứng dậy chắp tay vái nói.
“Cảnh Ngọc Vương điện hạ, trước kia là ta có mắt như mù, lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, sau này quyết sẽ sửa đổi làm người mới. Vẫn xin điện hạ rộng lượng bỏ qua.”
Tiêu Nhược Cẩn hơi kinh ngạc, nhưng vẫn thản nhiên nhận cái cúi đầu này của y.
“Lời này ta xin nhận, chỉ cần sau này các ngươi đừng hành xử lỗ mãng, việc gì cũng phải lo trước lo sau mới vẹn toàn.” Hắn lời này tương đương với tha thứ. Cũng không phải hắn dễ tính, mà vì những chuyện này rốt cuộc vẫn chưa phát sinh. Màn sáng có thể xuất hiện, giúp bọn họ lo trước khỏi hoạ đã là trợ giúp lớn lao. Chỉ cần đám người này không đi vào vết xe đổ, hai bên từ nay chẳng liên quan là được.
Còn về Cơ Nhược Phong. Tiêu Nhược Cẩn liếc vị Cơ đường chủ đang cười lấy lòng, trong lòng cũng không quá bài xích. Rốt cuộc hắn cũng là một vị sư phụ tốt.
[Nếu đã như vậy, để Tiêu Nhược Phong tự gánh hậu quả thì đã sao?
Lan Nguyệt hầu vào cung diện thánh. Khác với bao lần, lần này hắn vào cung trong lòng lại mơ hồ có cảm giác bất an. Sự bất an ấy vào lúc hắn nhìn thấy hoàng huynh đã trở thành sự thật.
Hoàng huynh của hắn trên đầu đã có sợi bạc. Rõ ràng là hơn hai mươi tuổi người lại như lão nhân, tóc điểm sương hoa. Tiêu Nguyệt Ly càng đến gần, càng nhìn rõ người ca ca đã nuôi hắn lớn lên này. Hắn đột nhiên thấy sợ, ngực trái đập thình thịch liên hồi như nhắc nhở hắn điều gì.
“Hoàng huynh.”
“Nguyệt Ly, ngươi đến rồi. Lại đây, để ca ca nhìn ngươi.” Tiêu Nhược Cẩn ít khi nào xưng ca ca với hắn, trong ký ức của Tiêu Nguyệt Ly, đặc quyền này vốn là của mình Tiêu Nhược Phong.
Hắn ngồi xuống ghế lùn trước giường, tựa đầu lên đầu gối ca ca, giống như khi còn bé.
Khi còn bé Tiêu Nguyệt Ly ở trong lãnh cung, cơm không đủ ăn, áo không đủ mặc, chật vật nhẫn nhịn đủ đường. Cũng may trời không tuyệt đường người, hắn gặp được ca ca. Vì có ca ca, nên hắn mới sống sót, mới có Lan Nguyệt hầu hôm nay.
Thuở nhỏ trải qua cực khổ, mới khiến hắn càng trân trọng những gì mình có.
Không ai biết, Tiêu Nguyệt Ly cũng không thích Lang Gia Vương Tiêu Nhược Phong. Người kia độc chiếm ca ca hắn, được ca ca che chở từ bé đến lớn. Nhưng trưởng thành rồi lại bảo vệ người khác.
Biết bao lần Tiêu Nguyệt Ly nhìn thấy ánh mắt thất vọng của Tiêu Nhược Cẩn với cửu ca. Hắn cũng từng vui mừng, từng hả hê. Nhưng hắn sớm nhận ra, thất vọng không chỉ là thất vọng, ca ca cảm thấy đau lòng vì người kia năm lần bảy lượt cầu xin cho những kẻ từng hại hắn. Tiêu Nguyệt Ly chán ghét Tiêu Nhược Phong, dần dần, sự chán ghét này biến thành căm thù và khinh thường.
Trong lòng Tiêu Nhược Phong, cái gọi là đạo nghĩa giang hồ, cái gọi là huynh đệ thân thiết quan trọng hơn ca ca của hắn, quan trọng hơn người thân nuôi nấng hắn từ nhỏ đến lớn. Trong lòng hắn, cho dù hắn có làm gì, ca ca cũng sẽ không thất vọng, không buồn lòng, không trách hắn.
Nhưng Tiêu Nhược Cẩn là người. Là người sẽ có tình cảm, sẽ vui, sẽ buồn, sẽ đau khổ, sẽ tuyệt vọng. Hắn không phải cỏ cây, cũng không phải cục đá không biết đau.]
Đến Nguyệt Ly còn biết ca ca sẽ đau lòng. Nhưng kẻ làm đệ đệ cùng một mẹ đẻ ra như hắn lại thản nhiên như không. Hết lần này tới lần khác vi phạm lời thề.
Ca ca lúc trút hơi thở cuối cùng liệu có hận hắn? Liệu có hối hận năm xưa dùng hai chân, dùng một thân bệnh tật đổi lấy mạng hắn? Có từng hối hận che chở hắn hết lần này đến lần khác? Có từng hận hắn vi phạm lời thề? Có từng trách hắn thiên vị người ngoài?
Tiêu Nhược Phong không biết. Nhưng hắn có linh cảm, nơi đây sẽ cho hắn đáp án.
Tiêu Nguyệt Ly ôm tiểu Tiêu Vũ, đọc những dòng suy nghĩ của ca ca trên màn sáng, thấy những sợi chỉ bạc ẩn hiện trên tóc mai hắn, trong lòng xót xa.
Ca ca mới hơn hai mươi, rõ ràng là độ tuổi trẻ trung sung sức, nhưng lại già nua như lão nhân tuổi xế chiều, nặng nề đến khiến lòng người bất an. Hắn phải mất rất lâu mới khiến ca ca quên đi những gì trong quá khứ, một lần nữa vực dậy tinh thần nuôi dưỡng hai đứa trẻ nên người. Một lần nữa thật lòng mỉm cười.
“Tiểu Vũ, ngươi…” Lúc này Ly Luân không nhịn được gọi, chỉ là tâm trạng của hắn quá kích động, không thể hoàn chỉnh thốt ra một câu.
Thừa Hoàng hoảng sợ vuốt lưng hắn, vảy rồng trên dây mây cảm nhận được tình trạng của chủ nhân, tự giác tỏa ra ánh xanh nhè nhẹ xoa dịu nỗi lòng Ly Luân. Chỉ là biện pháp mọi khi luôn hiệu nghiệm nay lại chẳng có tác dụng gì.
Tiêu Vũ sốt ruột, biết hắn muốn nói gì vội mở miệng chấn an.
“Ngoại trừ mất một nửa bản nguyên thì ta hoàn toàn ổn. A Ly ngươi bình tĩnh lại.”
Ly Luân hít một hơi, tạng phủ đau nhức nhắc nhở hắn sự thật là tiểu Phượng Hoàng còn sống.
“Sống là tốt rồi. Sống là tốt rồi.” Hắn lẩm bẩm mấy lần, hai mắt nhắm nghiền chảy ra một giọt nước mắt.
Tiêu Sùng ở bên nhìn cũng nhịn không được, lấy ra một chiếc khăn tay đưa cho Tiêu Vũ, bảo y đưa tới tay Ly Luân. Hắn nhìn ra được, Hoè Yêu đối với Tiêu Vũ giống như trưởng bối trong nhà, đưa cho trưởng bối của người thương một cái khăn tay chắc không quá đáng chứ?
[Sau khi hoàng huynh mất, Tiêu Nguyệt Ly bước vào nơi mà năm xưa ca ca từng ở, chỉ thấy nơi ấy đổ nát tan hoang, bụi mù mạng nhện giăng khắp nơi. Cũng chẳng khác lãnh cung năm xưa hắn từng ở là bao.
Hắn nằm trên giường gỗ phủ đầy bụi bặm mơ thấy một giấc mơ. Mơ thấy ca ca quỳ trong trời tuyết, cầu thái y cứu đệ đệ hắn. Mơ thấy ca ca từ một hài tử ngây thơ từng bước trở thành Cảnh Ngọc Vương cơ quan tính tẫn, cùng Lang Gia Vương Tiêu Nhược Phong ưng thuận hứa hẹn trở thành cửu ngũ chí tôn. Mơ thấy ca ca bị người ta nhục mạ, bị Bách Lý Đông Quân đánh trọng thương, cảnh giới tụt xuống bệnh tật quấn thân.
Tiêu Nguyệt Ly ở trong giấc mộng gặp được một người. Một người mà hắn chưa từng nghĩ đến.
Người kia mặc áo đỏ đứng giữa trời tuyết, y nói với hắn.
“Đi đi, bảo vệ hắn cho tốt.”
Tiêu Nguyệt Ly giật mình tỉnh dậy. Nghe được ca ca truyền hắn vào cung. Hắn ngơ ngác nhìn tay mình, bàn tay trẻ trung và dáng vẻ bản thân khi còn trẻ hiện ra trong gương khiến hắn mừng như điên.]
Đây chính là. Pháp Tướng Quy Ly.
Tiêu Vũ thấy tới đây, thầm nghĩ xong đời. Y rụt rè quay sang nhìn Hoè Yêu, nhưng chỉ giây tiếp theo, dòng máu đỏ nơi khóe môi Ly Luân đã khiến y một lòng chìm xuống đáy cốc.
Lúc này Văn Tiêu thật sự không thể chịu được, kéo tay Bạch Cửu lại gần bọn họ, ra hiệu cho Thần Y cứu yêu.
Bạch Cửu có tấm lòng của y giả, hơn nữa tuy năm xưa từng bị Ly Luân chiếm thân, nhưng vì tiểu Phượng Hoàng, cũng vì những gì hắn quan sát được nãy giờ, Hoè Yêu không phải kẻ xấu như hắn từng nghĩ. Ít nhất, hắn không phải kẻ bất chấp tất cả, không phân rõ phải trái.
Chỉ là hắn là thụ yêu, là cái đầu gỗ, không ai chỉ dạy, không ai dẫn đường nên mới nhầm đường lạc lối. Đến Chu Yếm từng thân thiết khi xưa cũng bỏ hắn một mình trong Hoè Giang Cốc tám năm, bảo sao Ly Luân lại không cố chấp cho được?
Tiểu Sơn Thần Anh Lỗi cũng lại gần, nói đúng ra, Ly Luân có ơn với hắn. Năm đó nếu không phải hắn kịp thời tới nơi, có lẽ gia gia hắn đã không còn trên đời này.
Vì Anh Chiêu rốt cuộc vẫn là trưởng bối từng nuôi nấng Ly Luân lúc nhỏ, sao hắn lại nỡ để ông ra đi như thế.
Lúc này Trác Dực Thần vỗ vai Triệu Viễn Châu, lắc đầu ý bảo y cứ ngồi đây, tạm thời đừng tới gần khiến tâm trạng Hoè Yêu càng kích động. Bản thân thì theo bước các thành viên khác.
Đến Bùi Tư Tịnh thường ngày ít khi nói cười cũng rảo bước đến gần Ly Luân. Nàng cùng Hoè Yêu không có thù oán gì lớn, chỉ là từng bị đánh mấy cái nên cũng không có nhiều do dự. Về phần Thừa Hoàng, đệ đệ nàng giờ còn có thể sống cũng là vì con rối mà y tạo ra. Nói ra cũng chẳng biết là ân hay oán. Thôi thì cũng tạm thời bỏ qua một bên vậy.
Lúc này Bạch Cửu vừa mới bắt mạch xong, thả cổ tay Ly Luân ra định nói chuyện thì hai bóng dáng một xanh một trắng đã bất thình lình xuất hiện bên cạnh Hoè Yêu.
Trác Dực Thần há miệng kinh ngạc, hai mắt mở to.
[Hắn nằm trên đùi ca ca, hưởng thụ cảm giác bàn tay dày rộng của ca ca khẽ vuốt lên đỉnh đầu mình, khóe mắt chảy nước mắt.
“Nguyệt Ly, chúng ta rời khỏi đây được không? Mang theo Tiểu Sùng và Tiểu Vũ cùng rời khỏi đây.”
“Được! Đi khỏi đây, đi đâu cũng được, ca ca ở đâu thì đệ sẽ ở đó!” Tiêu Nguyệt Ly nghe hắn hỏi, trong lòng hiểu thì ra ca ca cũng đã quay lại. Hắn trả lời không chút do dự.
Nhắc đến Tiêu Vũ, hắn trong lòng không khỏi có chút xúc động. Ai mà ngờ được, đứa cháu trai mà hắn từng không thích khi xưa lại là người đưa hắn quay về, là người dặn hắn bảo vệ Tiêu Nhược Cẩn, vị phụ thân mà y từng căm hận. Tiêu Nguyệt Ly thổn thức, kiếp này hắn nhất định sẽ bảo vệ tốt hai cha con họ, không để bi kịch tái diễn.
“Vậy còn Sở Hà?” Tiêu Nguyệt Ly nằm ngửa ra, nắm lấy bàn tay của ca ca hỏi. Tiêu Nhược Cẩn cũng không để ý, chỉ nói.
“Ta sẽ để Nhược Phong nuôi dạy nó. Sau này ta không thể che chở nó nữa, có Lang Gia Vương bên cạnh ta cũng yên tâm.” Dù sao cũng là đứa con mà hắn từng hết mực yêu thương, sao có thể thật sự không quan tâm? Hắn đi rồi, có Tiêu Nhược Phong ở đây, không ai dám động đến nó.
Tiêu Nguyệt Ly nghe vậy cũng không có ý kiến gì. Dù sao chuyện kiếp trước vẫn ngay trước mắt, hắn dù không quá trách móc Sở Hà nhưng cũng không muốn để ca ca lại phải chịu nỗi khổ huynh đệ ly tâm, phụ tử trở mặt lần nữa. Huống chi có hai đứa nhỏ ở bên cạnh, ca ca cũng sẽ không cô đơn.
Hai người nói chuyện hồi lâu, đêm cũng đã khuya, Tiêu Nguyệt Ly hiếm khi làm nũng, ôm tay ca ca sống chết không chịu buông ra. Tiêu Nhược Cẩn không có cách nào, cưng chiều búng trán hắn một cái, chịu thua đành phải để hắn ở lại. Hai người cùng nằm trên long sàng, Tiêu Nguyệt Ly ôm eo ca ca, ngoại trừ cảm thấy thỏa mãn ra thì suy nghĩ thứ hai chính là quá gầy.
Gầy đến xương sườn cộm lên.
Trước khi ngủ mất, Tiêu Nguyệt Ly vẫn còn đang suy nghĩ vấn đề này. Mà Tiêu Nhược Cẩn bị hắn ôm lấy đầu tiên là kinh ngạc, sau đó lại bất đắc dĩ, cuối cùng mỉm cười chìm vào giấc ngủ.
Được ôm lấy, cũng không tệ lắm.]
“Tại sao lại nói là phụ tử ly tâm?” Tiêu Sắt giật mình hỏi lại, ánh mắt nhìn Tiêu Nguyệt Ly vừa quen thuộc vừa xa lạ như tìm kiếm câu trả lời.
“Chuyện tương lai mà thôi. Là Vũ Nhi nói với ta.” Tiêu Nguyệt Ly cười nhạt. Đồng thời lại lo lắng nhìn về phía Tiêu Vũ. Hắn không biết liệu điều này có ảnh hưởng gì đến đứa trẻ này không, chỉ mong là không có gì khiến hắn phải lo lắng.
“Không sao.” Đối diện với ánh mắt của hắn, Tiêu Vũ cũng không giải thích nhiều. Một là vì chuyện này phức tạp, hai là vì một Ly Luân thôi đã khiến y đau đầu, nào còn tâm trí mà giải thích với người khác.
Lúc này, hai bóng dáng kia đã thuần thục mà vuốt phẳng tâm mạch giúp Hoè Yêu, đồng thời khiến hắn tạm thời ngủ say, cơ thể cũng dần thu nhỏ lại, biến thành đứa bé.
Yêu quái khi hoá hình đã là thiếu niên, đến Chu Yếm năm xưa cũng là như thế. Nay nhìn thấy dáng vẻ nhỏ xinh của Ly Luân y không khỏi sửng sốt.
Cây Hoè nhỏ đáng yêu y đương nhiên là biết. Nhưng đáng yêu tới mức này thì thật là lần đầu thấy. Vì trở thành trẻ con nên mới càng đáng yêu.
Tập Yêu Ty lập tức nháo nhào lên. Ngặt nỗi Thừa Hoàng không để bọn họ gần người tiểu Ly Luân, đến hai vị mới tới kia cũng theo y, tự mình dựng kết giới không để bọn họ đến gần, nhất là Triệu Viễn Châu.
Tiêu Vũ không bị che ở ngoài, ngay cả Tiêu Sùng cũng được thơm lây. Dù đã là đế vương của một nước, nhưng hắn vẫn cảm thấy thụ sủng nhược kinh. Hai vị này vừa nhìn đã biết là yêu quái, lại còn là loại yêu quái sống rất lâu. Được hai vị này công nhận, chẳng khác nào hắn đã tiến thêm một bước đến gần Tiêu Vũ.
Hắn mừng rỡ, đồng thời lại có chút sầu lo.
Người phàm tuổi thọ ngắn ngủi, hắn có thể ở bên Vũ Nhi bao lâu? Mười năm, hai mươi năm hay ba mươi năm? Đối với yêu quái, số tuổi thọ của hắn chẳng qua là hạt cát trên sa mạc, ngắn ngủi, yếu ớt. Làm sao có thể ở bên người thương cả đời?
Mà Tiêu Sắt lúc này sắc mặt đã trắng bệch.
--------------------------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com