Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

XII. Xem ảnh "Cầu Được Ước Thấy" - 4

--------------------------------------------------

[II.

Cung của thất hoàng tử dột nát, cửa sổ lọt gió, đồ dùng bên trong đều đã cũ. Tiêu Nhược Cẩn một thân một mình đến, ôm Tiêu Vũ hãy còn trong giấc ngủ đi rồi.

Đứa nhỏ sáu tuổi ốm yếu, trên chân có tật lại sợ lạnh, suốt cả đường đi chỉ ngoan ngoãn bị hắn ôm lấy không hề tỉnh lại.

Tiêu Nhược Cẩn ôm đứa bé trở lại trạch cung, Tiêu Nguyệt Ly dắt tay Tiêu Sùng đã chờ sẵn, Cẩn Tiên đứng bên cạnh canh giữ. Ba người lớn, hai đứa trẻ lẳng lặng rời khỏi Thiên Khải, tìm một nơi non xanh nước biếc định cư.

Khi Tiêu Nhược Phong trở lại từ chiến trường, thứ chờ đợi hắn chỉ có phong long quyển trục nằm chơ vơ trên bàn và Tiêu Sở Hà.]

“Ca…?” Tiêu Nhược Phong run giọng gọi. Lúc trước hắn trở lại từ chiến trường chính là tình cảnh này.

Một cuộn Phong Long quyển trục, một giấy chiếu thư.

Nhưng khác biệt ở chỗ, khi đó ca ca đã qua đời. Trong cung có Tiêu Sùng, Tiêu Sở Hà và Tiêu Vũ.

Tiêu Nhược Cẩn gật đầu với hắn nhưng không nói gì. Hắn quan sát đám người Tiêu Vũ và Ly Luân, tạm thời bị kết giới ngăn cách không thể tiến thêm một bước, liền ngồi xuống ghế bên cạnh.

“Điện hạ, mứt hoa quả này rất ngon ngài có muốn thử không?” Hồ Thác Dương thấy hắn ngồi gần, bèn bê đĩa mứt trên bàn đặt trước mặt hắn. Tiêu Nhược Cẩn lúc nhỏ vì chăm sóc đệ đệ, chỉ cần có thứ ngon là sẽ đưa hết cho đệ đệ. Lâu dần cũng quên đi cảm giác được người ưu ái là thế nào.

Hắn thật ra cũng thích ăn đồ ngọt. Khẩu vị giống với Tiêu Vũ.

Tiêu Nhược Cẩn nhìn đĩa mứt thơm ngọt, trên mặt không tự giác lộ ra vẻ thèm ăn. Hắn khẽ gật đầu cảm tạ rồi mới nhón một miếng bỏ vào miệng.

Hồ Thác Dương thấy hắn thích, gương mặt xinh đẹp cũng nở một nụ cười vui vẻ. Cơ Nhược Phong mon men tới gần, cười hì hì muốn ngồi xuống cạnh hắn lại bị hai huynh đệ Tiêu Nhược Phong, Tiêu Nguyệt Ly đồng lòng ngăn cản.

Diệp Đỉnh Chi tự giác có lỗi với Tiêu Nhược Cẩn, thấy Cơ Nhược Phong mặt dày mày dạn tiếp cận trong khi hắn không thích bèn đứng ngang đường. Không cho Cơ Đường Chủ nửa phần cơ hội tiếp cận.

[***

Thoáng cái vài năm qua đi. Tiêu Sùng đã mười bốn tuổi ngày càng ra dáng Bạch Vương khi xưa. Tiêu Nhược Cẩn thấy vậy vui mừng, cũng hẹn đợi hắn mười lăm tuổi sẽ đưa hắn đến Kiếm Tâm Mộ xin một thanh kiếm. Nhan Chiến Thiên ở bên cạnh hừ một tiếng, nghĩ rõ ràng là đồ đệ của mình, sao lại phải để Tiêu Nhược Cẩn xin kiếm.

Gã kéo cổ áo Tiêu Sùng đi mất chỉ bỏ lại một câu.

“Đã bệnh tật ốm yếu cũng đừng mua việc vào người, việc này ta tự có định đoạt, ngươi vẫn là ở lại cái học đường này xem kỹ đám đồ đệ của ngươi đi, đừng để đến lúc đổ bệnh Thẩm Tĩnh Chu lại đến mắng ta.”

Tiêu Nhược Cẩn cười một tiếng lắc đầu. Người này thật là, thừa nhận gã lo lắng sức khỏe của hắn thì khó đến thế sao. Lúc này, một tiếng trẻ con từ xa vọng tới, hắn quay đầu nhìn lại, cục bông đỏ nhỏ bé hướng hắn vọt tới.

“Cha!” Tiêu Vũ được cha bế lên cười khanh khách, khuôn mặt nhỏ hồng hào, làn da trắng nõn, màu áo đỏ rực nhìn liền khiến người vui mừng, sớm đã không còn vẻ tiêu điều khi xưa.

“Vũ nhi về rồi, sao, hôm nay chơi có vui không?” Tiêu Nhược Cẩn dịu dàng hỏi. Tóc hắn đã bạc trắng từ lâu, cũng không còn búi cao như khi xưa, nay chỉ dùng trâm cài cố định lại, gương mặt mất đi vẻ nghiêm cẩn đã trở nên dịu dàng từ lúc nào. Trong lòng hắn không còn gánh nặng, điều duy nhất mong cầu là Tiêu Vũ, Tiêu Sùng có thể lớn lên khỏe mạnh, cả đời suôn sẻ.]

Tiêu Nhược Cẩn thở phào nhẹ nhõm, môi mỏng nhếch lên một đường cong duyên dáng, khiến Hồ Thác Dương hai mắt đầy sao xẹt, đờ ra nhìn mà không biết mứt trên tay đã rơi mất từ lâu.

Nghĩ đến người này sắp thành phu quân của mình, trong lòng nàng liền cực kỳ kích động.

Nhưng Dịch Văn Quân giờ phút này chỉ cảm thấy ngũ vị tạp trần. Nàng yêu thích tự do, không muốn bản thân như chim trong lồng, bị gò bó theo khuôn phép của hoàng thất. Thân là con gái của Dịch Bốc - tông chủ Ảnh Tông, nàng có võ công, có lòng hướng tới thế giới phồn hoa bên ngoài. Nhưng thân phận này từ khi sinh ra đã cho nàng biết bao ưu đãi, giờ gả cho Tiêu Nhược Cẩn chẳng qua là trả lại.

Chẳng qua giờ khắc này, khi thấy nam nhân vốn xa lạ kia nhoẻn miệng cười, thực lòng mong mỏi hai đứa trẻ có thể lớn lên khỏe mạnh, cán cân trong lòng nàng đã dần nghiêng lệch, không ngừng dẫn nàng đưa tầm mắt về phía hắn, thiên vị hắn, thậm chí cảm thấy đau lòng.

Dịch Văn Quân vẫn hướng về tự do, chẳng qua tự do ấy bao gồm cả Tiêu Nhược Cẩn mà thôi.

[Tiêu Nguyệt Ly từ xa đi tới, thấy hai cha con thân mật hiểu ý nở một nụ cười. Ca ca khóe môi cong lên, hai mắt như vầng trăng lưỡi liềm trong mắt hắn đẹp không thể tả.

Thực ra bề ngoài của Tiêu Nhược Cẩn không kém. Cùng một mẹ đẻ ra, Tiêu Nhược Phong có thể bị người đời gọi là Phong Hoa công tử thì sao ca ca hắn có thể kém cho được? Chỉ là trước đây ca ca vì để người khác không bắt nạt hai huynh đệ, nên mới cố ý giả bộ lạnh lùng. Lâu dần, người ta nhìn thấy hắn điều đầu tiên nghĩ đến không phải là dung mạo, mà là khí chất và cách hành xử.

Cảm thấy hắn không dễ gần.

Nhưng Tiêu Nguyệt Ly biết, ca ca hắn là người mềm lòng nhất trên đời này. Cũng là người tốt nhất trên đời này.]

Tiêu Nguyệt Ly nghiêng người cười một tiếng, ánh mắt giống như đầy ắp sao trời, lấp lánh sáng ngời hướng về phía ca ca.

Tiêu Nhược Cẩn bị ánh mắt của hắn nhìn đến hai má đỏ bừng, khó được có chút thẹn thùng. Hắn trước nay không quá để ý vẻ bề ngoài, cảm thấy chỉ cần khiến đối thủ biết khó mà lui cũng là một chuyện tốt, nên mới cố ý giả vờ như nghiêm khắc.

Trên thực tế, từ đầu đến bây giờ, ai trong không gian này cũng đều nhận ra, Tiêu Nhược Cẩn vốn chẳng phải người như thế. Hắn cẩn trọng, tỉ mỉ, kiên định, đáng yêu, cũng dễ chiều.

Ngươi xem, chỉ cần cho hắn một đĩa mứt ngọt là hắn có thể ngồi ấy thong thả cả buổi.

Đâu phải hắn không bằng Tiêu Nhược Phong? Chẳng qua là vì hắn giấu mình quá lâu, lâu đến người ta cảm thấy hắn không tốt, lâu đến chính hắn cũng quên mất mà thôi.

[“Ca.”

Tiêu Nhược Cẩn gật đầu với hắn.

“Vất vả cho đệ rồi. Lại đây đi, ta vừa làm bánh hoa quế, đệ đi rửa tay rồi vào nhà ngồi, ăn thử xem lần này tay nghề của ta có tiến bộ không.” Hai huynh đệ vào trong, tiểu Tiêu Vũ được cha rửa tay cho, hưng phấn cầm miếng bánh cắn một cái.

“Nhược Cẩn, ta đem thư của Sở Hà tới đây!” Cơ Nhược Phong vút một cái xuất hiện trong phòng, nhìn thấy một lớn một bé đang cầm bánh ăn ngon lành, Tiêu Nhược Cẩn ngồi bên cạnh rót trà cho bọn họ thì hai mắt tỏa sáng lao tới.

“Ăn ngon!” Đường chủ của Bách Hiểu Đường vừa ăn vừa khen. Y nhai nhồm nhoàm, tiếng nói nghe ra cũng không quá rõ ràng, nhưng Tiêu Nhược Cẩn lại nghe ra, bất đắc dĩ khuyên y.

“Ngươi ăn chậm thôi, lát nữa ta gói một ít cho ngươi mang về.” Cơ Nhược Phong gật đầu lia lịa, cầm lấy chén trà uống một hơi cạn sạch mới dừng lại.

“Đây, thư của ngươi.” Tiêu Nhược Cẩn nhận lấy cất vào trong tay áo. “ Cảm ơn.”

Cơ Nhược Phong nhìn thần sắc trên mặt hắn, thận trọng nói.

“Ngươi không về sao? Sở Hà rất nhớ ngươi.”

Tiêu Nhược Cẩn lắc đầu.

“Không về.” Kiếp này, không về cũng được.

Cơ Nhược Phong thở dài trong lòng.

Sau khi Tiêu Nhược Phong lên ngôi, Cơ Nhược Phong rời khỏi Thiên Khải chu du bốn bể. Vào một ngày mưa, y dừng lại ở Thanh Châu, mua một căn nhà, sống đến sáu mươi tuổi rồi qua đời.

Ai ngờ lúc tỉnh lại lại trở về thời còn trẻ, Ma Giáo Đông chinh vừa mới kết thúc chưa đến một tháng. Tiêu Nhược Cẩn chưa chết, Tiêu Nhược Phong chưa lên ngôi.

Y mừng như điên, vội vàng vào cung. Vậy mà giữa đường lại gặp ba lớn hai nhỏ đang trốn khỏi thành Thiên Khải. Cũng nhờ hắn che giấu tung tích mà Tiêu Nhược Cẩn mới thành công trốn thoát khỏi Thiên Khải, định cư ở Thanh Châu.

Đến nay đã hơn hai năm, Tiêu Nhược Phong trở thành hoàng đế đã hơn hai năm nhưng lại chẳng có công tích gì đáng nói. Chỉ có họa loạn liên miên, dân chúng bị người trong giang hồ chèn ép, cửa nát nhà tan.

Cơ Nhược Phong nghĩ, Thái An mà biết đứa con trai mà lão yêu thương nhất khi xưa lại biến Bắc Li thành như bây giờ thì có lẽ sẽ đội mồ sống dậy cũng không trừng.

Tiêu Nhược Phong quả thật rất có bản lĩnh. Biến một Bắc Ly thái bình thịnh thế thành loạn trong giặc ngoài, chia năm sẻ bảy chỉ trong hơn hai năm ngắn ngủi.

“Sức khỏe của ngươi sao rồi? Có khá hơn không?” Y hỏi.

“Đã đỡ hơn nhiều rồi, ngươi không cần quá lo lắng.”

Mấy năm nay Tiêu Nhược Cẩn vì trọng thương công lực mất hết mà càng yếu ớt. Cũng may Trường Xuân công giúp hắn sửa chữa kinh mạch, tu bổ thân thể nên mới khá hơn. Công pháp này không chỉ giúp hắn điều trị cơ thể, mà còn có tác dụng vĩnh trú thanh xuân. Một khi công pháp đại thành, muốn đồng thọ cùng trời đất là chuyện dễ dàng.

Ăn xong, Cơ Nhược Phong lại ở lại chơi với Tiêu Vũ một lúc, đến khi Thẩm Tĩnh Chu trở về từ võ đường mới cầm theo bánh Tiêu Nhược Cẩn gói sẵn rời đi.

Bên trong thành Thiên Khải rộn ràng nhốn nháo người đến kẻ đi, Tiêu Nhược Phong nằm trên long sàng lạnh lẽo rơi nước mắt. Mà nơi nhỏ bé ở một góc Thanh Châu này lại hoan thanh tiếu ngữ, hạnh phúc viên mãn.]

Sự đối lập giữa long sàng lạnh lẽo và hình ảnh đầm ấm quá mức rõ ràng. Dù là yêu tộc hay con người đều hướng tới nơi đầm ấm an vui, ai lại muốn lẻ loi một mình?

A Ly, ngươi cũng vậy ư?

Triệu Viễn Châu nghĩ, nỗi lòng chua chát.

Mà lúc này, Tiêu Vũ đột nhiên nhận thấy trong sương mù vang lên tiếng động kỳ lạ. Y nhìn sang, chỉ thấy vô số bóng quỷ bay loạn, khí thế rầm rộ từ bên trong màn sương bước ra ngoài.

Ba bóng người dẫn đầu quỷ ảnh, từng bước tới gần. Một đen hai đỏ. Người áo đỏ ở giữa tóc đen mắt đen, dung mạo trác tuyệt, đuôi mắt hơi nheo lại giống như hồ ly, vừa nhìn tới y liền nhoẻn miệng gọi một tiếng.

“Ca!”

Tiêu Vũ trong phút chốc đứng bật dậy, kinh ngạc vô cùng.

--------------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com