Chương 47 - Thế giới thứ năm
[Để phù hợp với trạng thái của thế giới kịch bản, một hệ thống hướng dẫn mới sẽ được phân bố để bổ khuyết cho ký chủ Aether.]
[Tiến hành sàng lọc tiêu chuẩn.]
[Tiến trình sàng lọc đạt 20%... 50%... 70%... 90%... 99%... 100%]
[Hệ thống hướng dẫn dự bị đã được lựa chọ■■ Cảnh báo lỗi. Xuất hiện can thiệp không hợp lệ. Tiến hành sàng lọc tiêu chuẩn.]
[Can thiệp vượt cấp thẩm quyền của tiến trình sàng lọc.]
[Hệ thống hướng dẫn dự bị đã được lựa chọn.]
[Ký chủ Aether đã tiến vào kịch bản mã số #99272612]
[Tên kịch bản là: Bước nhảy của kẻ tội đồ. Độ khó: ☆☆☆]
Khi quá trình chuyển giao ý thức vào nguyên chủ kết thúc, tôi thấy mình đang ngồi ở công viên cho bồ câu ăn. Nơi này không phải một công viên bình thường, bởi vì ở giữa đài phun nước là một quả cầu khổng lồ đang được duy trì trạng thái lơ lửng bằng phản lực của nam châm, phía sau mặt kính thủy tinh là hàng ngàn bánh răng nhỏ kẽo kẹt vận hành: Đây là thiết bị điều hành đài phun nước và các phương tiện máy móc xung quanh. Đám bồ câu đang luẩn quẩn dưới chân tôi cũng không phải chim bồ câu trắng thường thấy. Cả thảy mười sáu con đều làm từ máy, mỗi khi đập cánh, khí hơi nước lại xì ra từ các kẽ hở. Chúng chạy hỗn loạn như bị mù, mỗi lần va vào nhau thì đồng thau tạo nên lông cánh lại vang lên những âm thanh lạo xạo vô tri. Nơi này tổng thể trông vô cùng sống động, nhưng lại không có thứ gì thật sự "sống" cả.
Tôi cúi đầu nhìn chính mình. Bộ đồ tôi đang mặc cũng là một thứ đáng nói. Tôi đội mũ beret nâu như mấy ông họa sĩ bờ hồ, mặc sơ-mi trắng ngà với áo gi-lê da màu caramel tối, bên dưới là quần da trơn và một đôi giày lính đen sờn cũ. Gác ngay bên cạnh ghế là một chiếc gậy chống được nạm bạc ở tay cầm, còn trạm trổ tinh tế đầu một con đại bàng vàng. Tay phải tôi đang cầm túi "đồ ăn cho bồ câu đồng", tay kia cầm một chiếc đồng hồ quả quýt làm bằng đồng nặng trịch, dây xích quấn quanh cổ tay sau-bảy vòng, bên trong mặt kính là những băng răng nhỏ đang lích rích xoay. Có vẻ như nguyên chủ đang xem giờ để chờ đợi điều gì đó.
Khoảnh khắc ngẩng đầu lên thấy một người đàn ông trung niên đi về phía mình, tôi lập tức biết được đây là người mình đang chờ.
"Justitia omnia vincit*." - Ông ta ngả mũ chào.
(*Công lý chinh phục tất cả.)
"Justitia omnia vincit." - Tôi lặp lại câu chào kỳ quặc của vùng đất này một cách máy móc.
Người đàn ông kia dường như đã bước qua độ tuổi tứ tuần, những đường chân chim khắc khổ hằn sâu nơi đuôi mắt, gần ngay những vết đồi mồi sẫm màu trên gò má cao. Ông đội chiếc mũ đứng đen với áo khoác đuôi tôm, chính là kiểu quý ông điển hình. Ông ta cất tiếng:
"Sứ Giả, tôi đã mang thông tin về Hội Vengeance đến."
Tôi biết cách gọi Sứ Giả này là rút ngắn từ chức vụ của nguyên chủ Lux Aeterna - Sứ giả của Tòa án Tối cao Fontaine. Như cái tên đã nói hết, sứ giả là những người làm nhiệm vụ thu thập, nhận và đưa tin cho Tòa Án, chủ yếu là những vấn đề liên quan đến tội phạm nói riêng và hành vi vi phạm pháp luật Fontaine nói chung. Ngoài những nhiệm vụ này ra, sứ giả không còn quyền năng nào khác. Cũng khá giống mấy con bồ câu này đấy chứ, chỉ khác rằng sứ giả không thể bay và cũng không thể chạy ra công viên để được người ta cho ăn miễn phí. Đó là một công việc đáng buồn.
"Mời ông. Ông Dawson." Tôi đưa tay ra thế mời.
"Là thế này, tôi có một người em họ làm ở xưởng chế tạo khung máy bay cơ khí ở hạt nhân Flumen, cậu ấy đã gửi thư cho tôi biết." Người đàn ông từ tốn nói. "Hội trưởng của Vengeance, Alatus Nemeseos, đang ở đó."
Ông Dawson kể đến đâu, ký ức của tôi về những chuyện nguyên chủ đã trải qua dần tái hiện đến đó. Quốc gia Fontaine này không có các địa phận hành chính là thành phố nhưng được chia thành các "hạt nhân" - có thể tính tương đương như tỉnh thành ở thế giới gốc của tôi. Mỗi hạt nhân sẽ có một chức năng riêng, cùng vận hành để cả quốc gia hoạt động: Nói ví von thì giống các bánh răng của một cỗ máy.
Hạt nhân nơi tôi đang sống là hạt Veritas (Sự thật), giữ nhiệm vụ tư pháp, tức bảo vệ pháp luật, xử lý các việc vi phạm pháp luật. Cơ quan nắm giữ quyền lực cao nhất, đồng thời đại diện cho cả hạt là Tòa án Tối cao Fontaine, được gọi vắn tắt là Tòa Án. Trước khi bị giáng chức xuống làm Sứ Giả, Lux Aeterna từng là Thẩm phán Tòa số 8.
Trong hệ thống nhân sự của Tòa Án, vị trí của Thẩm phán là cao nhất, có quyền định đoạt sinh tử của một người. Hẳn nhiên ai cũng nể sợ. Còn lý do hắn ta bị giáng chức, hẳn phải kể đến cái tên được nhắc tới ngay sau ấy: Hội Vengeance. Ba năm trước, khi vẫn còn là Thẩm Phán, trong một chiến dịch chống đám người phản động Vengeance kia nguyên chủ đã bị làm nổ mất cánh tay phải. Dù sau đó chính hắn đã tự tay bắn gục tên đầu sỏ, gã cũng đã thành công khiến hắn bị mù mất con mắt trái.
Nhớ đến đây, tôi tiếp tục gật đầu ra hiệu Dawson tiếp tục.
"Tuần trước có bạo loạn quy mô nhỏ gần xưởng máy, chủ yếu là một đám lao động chân tay đập phá."
"Nghe thấy tiếng súng hơi và tiếng hét, em họ tôi mới chạy ra xem. Khi ấy phát hiện ra đám người kia đã gục ngã hết dưới chân một người đàn ông trẻ."
Dawson lục trong túi áo khoác ra một tấm bản vẽ một họa tiết phức tạp kéo dài. Đây là hình vẽ cải tiến từ biểu tượng của Hội Vengeance, trên đời này chỉ một người có.
"Trên cánh tay trái của hắn, từ bả vai xuống tận cổ tay, xăm kín hình vẽ này. Sứ Giả, tôi đồ rằng đây chính là người mà Tòa án các ngài đang tìm."
Tòa án Fontaine xếp hắn vào một trong 21 kẻ phạm tội nguy hiểm nhất quốc gia. Hắn là Code XVI - Tòa Tháp, Hội trưởng của Hội Vengeance, tổ chức phản thần lớn nhất đất nước. Tôi kéo ống tay áo bên phải lên, để lộ cánh tay máy được ráp đến tận khuỷu. Chính thằng chó ấy là kẻ đã thổi bay cả cánh tay và tiền đồ vô hạn ở Tòa Án của nguyên chủ Aeterna. Là kẻ thù không đội trời chung của hắn. Tôi híp mắt nhìn hình xăm kia. Rất đỗi quen thuộc.
"Hành tung của tên này thoắt ẩn thoắt hiện, nếu ngài muốn, chúng tôi có thể tiếp tục điều tra ở Veritas."
"Không cần." Tôi lấy ra một bao vải đựng đầy tiền xu liểng xiểng ném vào lòng Dawson. "Nhiều khả năng cậu ta vẫn chưa rời Flumen. Tôi có thể tự lo từ đây."
"Được. Vậy... Mong Thủy Thần chiếu cố ngài."
Sau khi Dawson rời khỏi, tôi vẫn nán lại thêm một lúc. Bầy chim bồ câu máy đã bay đi hết cả, công viên trở lại là một bãi đất trống ảm đạm.
Lại có tiếng bước chân đều đặn bước tới. Là một người đàn ông da trắng, tóc vàng mắt xanh. Anh ta mặc bộ đồ da với đai lưng đen nối dây xích, trên cổ áo đính lông vũ đen bồng bềnh, thoạt trông thật giống mấy tên quý tộc mới nổi với gu ăn mặc khó chấp nhận.
Cùng lúc ấy, bảng nhiệm vụ hiện lên trước mắt tôi.
[Nhiệm vụ chính: Thay đổi kết cục từ bi kịch thành viên mãn.]
[Gợi ý nhiệm vụ: Tiến hành Cách Mạng. Khôi phục công lý cho Veritas.]
[Khả năng truy cập: Toàn năng.]
Tôi nén lại một tiếng cười khẩy. Cái gọi là "Khả năng truy cập toàn năng" kia tới từ vị đang điềm nhiên ngồi bên cạnh mình, kẻ được vinh danh là hệ thống cao cấp nhất của Cây Sinh Mệnh.
"Được đích thân hệ thống cấp 1 đến hướng dẫn vượt kịch bản, tôi đúng là may mắn có một không hai." Tôi pha trò nhưng lại không cười. "Anh là bạn đồng hành cũ của em gái tôi, vậy thì chắc chắn việc tìm đến tôi không phải ngẫu nhiên. Anh muốn gì?"
"Cậu không cần biết."
Khác với Paimon và Nahida, Dainsleif không dùng chế độ hệ thống khi gặp tôi. Anh ta bước vào kịch bản với một hóa thân cụ thể, ngay cả giọng nói cũng không máy móc như những hệ thống tôi từng tiếp xúc. Điều này có chút đáng sợ. Hẳn là vì hiệu ứng Uncanny Valley, việc nhận thức được sự "giống người" của một thứ không phải người là mối đe dọa với thần kinh của tôi.
Khi được cấp quyền, một hệ thống như Nahida cũng có thể bước vào kịch bản với tư cách một nhân vật tạo nên những bước ngoặt lớn. Nhưng kịch bản này không giống như Sumeru là "sân sau" của Nahida, và tôi cũng chưa bắt đầu kiến tạo kịch bản để cấp Dainsleif quyền được tham gia vào đó; vậy thì việc anh ta xuất hiện như thế này chỉ có thể là bởi thẩm quyền cá nhân Dainsleif đã vượt quá giới hạn của thế giới kịch bản. Tôi nhận thức được việc gây hấn với Dainsleif sẽ chỉ gây thiệt hại cho bản thân, bởi từ đầu đến giờ, tôi chưa từng biết ý định thật sự của anh ta là gì. Song tôi tin vào những gì Nahida nói về việc Cây Sinh Mệnh và các hệ thống khác đều đứng về phía tôi, bởi vậy tôi không dè chừng Dainsleif nữa:
"Anh là hệ thống hướng dẫn của tôi, vì vậy tôi có quyền yêu cầu tất cả thông tin mình cần biết để có thể tiến hành kịch bản. Tôi sẽ xem phản hồi này của anh là giấu diếm gây cản trở nhiệm vụ của mình." Tôi thong dong bắt chéo chân rồi nhìn lên nền trời ảm đạm. "Chúng ta sẽ cùng nhau xem việc không khắc phục lỗi kịch bản sẽ dẫn đến cái kết thế nào."
"...Cậu đang dùng tính mạng của em gái mình để đánh cược."
"Ra vậy."
Paimon từng nhắc đến việc thất bại trong diễn xuất sẽ ra sao, nhưng lại chưa bao giờ đề cập hậu quả nếu như không thể "sửa" kịch bản của tôi. Dựa vào câu trả lời của Dainsleif, tôi hồ rằng những mảnh linh hồn mà tôi không thể thu thập sẽ không xuất hiện ở nơi khác, cũng như tôi sẽ không có cơ hội làm lại. Có vẻ Dainsleif không ngờ được tôi lại có một mánh moi móc thông tin như thế này, nếp nhăn giữa hai hàng chân mày của anh ta trong chớp mắt đã trở nên sắc nét.
"Tôi không ngại đánh cược." Tôi đáp ráo hoảnh. "Nói cho đúng, tôi không sợ thua."
"Aether, cậu-"
"Anh nghĩ xem, nếu thua thì tôi mất gì?"
Tôi đan hai tay vào nhau và nhớ lại ký ức của bốn thế giới trước đây. Tôi không mất gì cả. Nếu tôi thất bại và bị mắc kẹt lại thế giới kịch bản, tôi sẽ được đoàn tụ với [Xiao] và hiện thân của Lumine. Tôi có thể sống một cuộc đời như ý muốn, trong một thế giới bình yên mà chẳng ai phải chịu đau khổ. Tình yêu đầu tiên của tôi sẽ không uất ức tự sát, em gái quý giá của tôi sẽ không gặp phải tai nạn hủy hoại tương lai, mà tôi cũng sẽ không phải trải qua những biến cố đau khổ làm méo mó bản chất mình.
"Tôi không đánh giá cao suy nghĩ đó của cậu. Mất gì và được gì, tôi tin rằng thế giới này sẽ nói cho cậu biết thôi."
Đoạn Dainsleif thở dài như thỏa hiệp: "Tôi sẽ không ngáng chân cậu, Aether. Suy cho cùng, tôi và cậu đều có chung một mục đích thôi. Quả thật tôi đã từng ngờ vực cậu, cho rằng cậu không đủ tư cách, nhưng tôi đã nhìn rõ rồi."
Và như thế, Dainsleif xòe hai lòng bàn tay ra, để lộ những viên ngọc đủ màu sắc sặc sỡ. Chúng giống hệt với những mảnh linh hồn của Lumine mà tôi thu thập được qua bốn thế giới kịch bản trước đây. Anh ta có sáu mảnh, tôi có bốn, tổng cộng là mười. Điều này mâu thuẫn với những gì Paimon từng nói với tôi khi mới thực hiện nhiệm vụ lần đầu tiên, rằng tổng cộng chỉ có mười mảnh mà thôi, hiện tại không phải đã vượt quá số lượng cần thiết rồi hay sao?
"Tôi biết cậu đang nghĩ gì." Giọng Dainsleif thoạt nghe hơi thất vọng. "Tôi không thể giải thích kỹ được vì nó sẽ phạm vào luật cấm của Cây Sinh Mệnh. Tôi chỉ có thể nói với cậu, nếu như không giải quyết kịch bản thật nhanh, các mảnh linh hồn này sẽ tiếp tục gia tăng về số lượng."
Tôi hiểu rõ điều này có nghĩa là gì. Là tôi sẽ không thể cứu Lumine nếu như cứ chậm trễ. Tôi bỗng thấy vô cùng căng thẳng.
"Đây là một thế giới nhiệm vụ có độ khó ba sao, muốn nhanh đến mấy cũng không thể đốt cháy giai đoạn. Đó là lý do tôi ở đây để giúp cậu."
"Tôi muốn hỏi anh một điều." Tôi lên tiếng. "Rốt cuộc anh muốn em gái tôi 'đi' hay 'ở lại'?"
"Tin tôi đi. Hàng vạn năm trôi qua rồi, tôi vẫn đang kiếm tìm câu trả lời cho nó."
Dainsleif lắc đầu và tải thông tin nhân vật cùng kịch bản đến chỗ tôi. Tôi đọc một lượt qua thông tin tóm lược của các nhân vật. Vẫn như cũ, nhân vật chính là [Xiao] và em gái [Lumine] của tôi.
[Lux Aeterna – Một Ai Đó.
- Cựu Thẩm phán tòa số VIII. Sứ Giả của Tòa án Tối cao Fontaine.
- Chiến đấu để tìm một cái tên cho chính mình.]
[Lumina Rigel – Người Trùng Sinh.
- Trải qua 120 lần trùng sinh để cứu lấy đồng đội trong Hội Vengeance.
- Cô ấy đã chứng kiến bạn bè mình chết bằng tất cả những cách có thể.
- Người tạo ra hệ thống 21 tội danh nguy hiểm bậc nhất Fontaine.]
[Alatus Nemeseos – Kẻ Phản Thần/Code XVI-Tòa Tháp.
- Hội trưởng của Hội Vengeance.
- Người không có niềm tin vào công lý của đất nước này.]
[Yuristel – Môn đồ của Thủy Thần.
- Vợ cũ của Lux Aeterna.
- Người chấp nhận trả giá.]
[Garcia...]
[Francis]
[Charlotte]
[Lyney và Lynette...]
[Vòng thứ 121 đã bắt đầu.]
[Một âm mưu phản thần đang được nhen nhóm.]
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com