Chương 3: Khởi đầu sau sự kết thúc
Bóng tối dần bao trùm lấy mọi thứ, như một dòng chảy đen đặc len lỏi qua từng kẽ hở của ý thức. Những bóng đen ấy cuốn lấy tâm trí cậu như một tấm lưới siết chặt, không ngừng bóp nghẹt từng tia hy vọng yếu ớt còn sót lại.
Mọi giác quan tê liệt, mọi suy nghĩ như bị xé toạc rồi vặn xoắn, như thể cả tâm trí đang chìm xuống một vực sâu không đáy, nơi không có ánh sáng, không có sự sống, chỉ còn cái lạnh buốt giá thấm sâu vào từng thớ thịt.
Tiếng thét câm lặng vọng lên từ tận cùng của tuyệt vọng, nhưng không có âm thanh nào thoát ra được. Chỉ có hơi thở đứt quãng, những cơn đau buốt nhói như từng lưỡi dao bén cứa dọc ngang trong đầu, xé toạc từng lớp suy nghĩ như những mảnh vải rách nát.
---
Những mảnh ký ức vụn vỡ, vỡ tan tành rồi lại xoắn vặn với nhau, như những tấm gương bị đập nát thành trăm mảnh. Mỗi mảnh gương phản chiếu một hình ảnh méo mó, một đoạn ký ức không trọn vẹn. Mỗi hình ảnh nhảy múa loạn xạ, rồi chồng chéo lên nhau, xô đẩy và vặn xoắn đến khi biến dạng.
Ký ức của cái chết hiện lên như một cơn ác mộng dai dẳng, gặm nhấm từng chút lý trí còn sót lại. Tiếng kim loại đâm xuyên qua lồng ngực, cảm giác đau đớn như xé nát cả trái tim. Dòng máu ấm chảy tràn xuống, từng giọt đỏ thẫm như hoa hồng nở rộ trên nền đá lạnh lẽo. Cảm giác thịt da bị mài nhuyễn, từng tế bào như bị vỡ vụn ra thành bụi, cuốn theo cơn gió lạnh buốt đến tê dại.
Ý thức bị xé nát, từng lớp mỏng như màng da cháy rụi, để lại nỗi đau buốt thấu tâm can. Không phải là đau đớn thể xác, mà là nỗi đau khắc sâu vào tận linh hồn, vĩnh viễn không thể nào chữa lành.
Cậu nghẹt thở, từng hơi hít vào như nuốt phải gai nhọn, ngực như bị ép chặt bởi cả ngọn núi nặng trĩu. Tim đập loạn nhịp, không còn là nhịp đập của sinh mệnh mà là tiếng gào thét của tuyệt vọng.
---
"Mình đã chết..."
Câu nói vang lên trong đầu như một tiếng vọng từ địa ngục, vọng đi vọng lại giữa màn đêm vô tận. Một giọng nói trầm thấp và vô hồn, như tiếng rên rỉ của những linh hồn bị giam cầm, kéo dài trong hư vô.
Cảm giác lạnh lẽo và trống rỗng bao trùm lấy cơ thể, tựa như linh hồn bị đóng băng trong cơn bão tuyết vô tận. Cái lạnh thấm sâu vào từng thớ thịt, đông cứng mọi cảm xúc, tê liệt mọi hy vọng.
Cậu cố gắng hét lên, cố gắng vẫy vùng để thoát ra khỏi sự ràng buộc của bóng tối. Nhưng không có âm thanh nào thoát ra được. Đôi môi run rẩy không thể cử động, những ngón tay co quắp không thể duỗi ra.
"Đây là địa ngục sao...?"
---
Những hình ảnh hỗn loạn lại chồng chéo lên nhau, từng đoạn ký ức về cái chết như những mũi dao đâm liên tục vào tâm trí. Nỗi đau khắc sâu vào từng tế bào, từng giọt máu, từng mảnh vụn của linh hồn.
Mùi máu tanh xộc thẳng vào mũi, làm dạ dày như quặn thắt. Tiếng kim loại lạnh lẽo va vào nhau, âm vang sắc lạnh như một khúc nhạc tang thương. Đôi mắt mở trừng trừng trong nỗi kinh hoàng tột độ, nhưng lại chẳng thấy gì ngoài màn đêm vô tận.
Bóng tối như một con quái vật khổng lồ, há mõm nuốt chửng linh hồn của cậu, nghiền nát hy vọng thành tro bụi. Cảm giác bất lực đè nặng lên lồng ngực, khiến cậu chỉ muốn buông bỏ tất cả, muốn để mặc thân xác trôi dạt vào bóng tối vĩnh hằng.
Nhưng...
Trong sâu thẳm của bóng tối ấy, có một tia sáng yếu ớt như muốn chống lại cơn bão đen tối đang bủa vây. Một mảng ký ức mờ nhạt hiện lên, những khoảnh khắc ấm áp bên người thân, những tiếng cười rộn ràng trong căn nhà nhỏ.
Nhưng tất cả... đều đã tan biến.
Tuyệt vọng như một vòng xoáy cuốn lấy linh hồn, kéo cậu xuống sâu hơn vào vực thẳm. Cậu muốn gào thét, muốn vùng vẫy, nhưng đôi tay lại trói buộc bởi dây xích vô hình.
---
"Mình đã chết thật rồi..."
Nỗi đau như làn sóng vô tận cuộn trào, xô đẩy từng chút ý chí còn sót lại. Đôi mắt nhắm nghiền, cố không để nước mắt rơi, nhưng hơi thở yếu ớt chẳng thể kìm lại tiếng nấc nghẹn ngào.
"Tại sao... lại là mình?"
Những câu hỏi vang lên trong đầu, tựa như những mũi giáo xuyên thẳng vào tim. Nếu số phận đã định đoạt, tại sao lại để cậu sống lại? Để làm gì? Để tiếp tục chịu đựng nỗi đau đớn này sao?
Nỗi oán hận trào dâng, nhưng lại bị niềm hy vọng yếu ớt đè nén, như ngọn lửa nhỏ bé đang cố gắng chống lại cơn gió mạnh.
---
Bất chợt—
Một luồng sáng chói lòa xuyên thẳng vào bóng tối, như mũi kiếm xé toạc màn đêm. Cậu muốn hét lên, muốn vùng vẫy thoát khỏi cái cảm giác ngạt thở đè nén lên lồng ngực, nhưng không thể cử động.
Cơn đau cứa thẳng vào cơ thể, như thể từng thớ thịt bị bóc tách khỏi xương. Cảm giác ép chặt trong không gian nhỏ hẹp, như một chiếc lồng sắt siết chặt cơ thể, không còn chỗ để thở.
"Oa... oa...!"
Tiếng khóc vang lên, xé toạc không gian, âm thanh đau đớn đến nhói lòng. Cổ họng nóng rát, nhưng cậu không thể ngừng khóc, như thể cả linh hồn đang gào thét đòi sự sống.
Nhưng...
Đó là tiếng khóc của ai?
Là cậu? Là một đứa trẻ? Hay là tiếng khóc của chính linh hồn bị đày đọa qua hàng nghìn kiếp?
---
"Ôi Kain! Con trai của mẹ... Con của mẹ!"
Một giọng nói dịu dàng vang lên từ trên cao, như tiếng chuông ngân vang trong cơn ác mộng đen tối. Âm thanh ấy len lỏi qua lớp bóng tối đặc quánh, xuyên qua từng kẽ hở của tâm trí, như ánh sáng yếu ớt trong đêm trường vô tận.
Một vòng tay ấm áp ôm lấy cơ thể nhỏ bé của cậu, như muốn bảo vệ cả thế giới trong vòng tay yếu mềm ấy. Hơi ấm ấy dịu dàng lan tỏa, len lỏi vào từng thớ thịt lạnh buốt, xua tan cơn ác mộng đang bủa vây.
Tiếng bíp bíp đều đều vang lên từ máy đo nhịp tim ở góc phòng, hòa quyện với tiếng quạt trần quay kẽo kẹt. Ánh sáng trắng lạnh lẽo từ đèn trần hắt xuống, phủ lên mọi thứ một vẻ u ám đến gai người.
Mùi khử trùng nồng nặc xộc vào mũi, khiến cậu phải nhăn mặt, cảm giác như đang ở trong một thế giới tĩnh lặng và trống trải. Căn phòng y tế chật hẹp với bốn bức tường trắng toát, không có gì ngoài giường bệnh đơn sơ và những thiết bị y tế lạnh lùng.
Ánh sáng dần rõ ràng hơn, màn sương dày đặc tan biến, để lộ gương mặt của một người phụ nữ với đôi mắt xanh thẳm và mái tóc đen nhánh như dải lụa mềm mại. Đôi mắt ấy lấp lánh như vực sâu thăm thẳm của đại dương, nhưng lại tràn đầy tình thương và bao dung.
Đôi mắt ấy... Không thể nào... Đó là mẹ sao?
---
Cậu cố gắng nhìn thật kỹ, như muốn khắc sâu hình ảnh ấy vào trái tim. Cả cơ thể nhỏ bé run lên từng đợt, đôi mắt mở to, không dám chớp, sợ rằng nếu chớp mắt, hình ảnh ấy sẽ tan biến như một giấc mơ phù du.
Một luồng xúc cảm mãnh liệt trào dâng từ sâu thẳm trong lồng ngực, như một đập nước bị phá vỡ. Nỗi đau, sự sợ hãi, sự tiếc nuối và niềm hy vọng đan xen vào nhau, tạo thành một cơn lốc xoáy tâm trí.
Nước mắt cứ tuôn ra không ngừng, không rõ là nỗi đau của kiếp trước hay là cảm xúc của đứa trẻ sơ sinh. Trái tim bé nhỏ co thắt liên hồi, tựa như từng giọt lệ kia đang mang theo cả gánh nặng của linh hồn.
---
Cậu muốn gọi "mẹ", muốn thốt lên tiếng ấy để xua tan hết bóng tối, nhưng tất cả chỉ là tiếng nấc nghẹn ngào, như thể chính cổ họng cũng đang kháng cự lại sự sống.
Cậu cố gắng giơ tay lên, đôi tay bé xíu run rẩy vươn về phía khuôn mặt dịu dàng ấy. Nhưng bàn tay chỉ biết nắm hờ trong không trung, không đủ sức để chạm tới. Đôi môi bé nhỏ run rẩy, muốn gọi một tiếng "mẹ" mà cậu đã từng khát khao bao nhiêu năm, nhưng lại không thể bật ra.
Tiếng bíp bíp từ máy đo nhịp tim vẫn đều đều, như tiếng đồng hồ điểm nhịp cuối cùng của sinh mệnh. Ánh sáng trắng từ đèn trần rọi thẳng vào đôi mắt cay xè, khiến cậu chớp mắt liên tục, nhưng hình ảnh của mẹ vẫn ở đó, không tan biến.
---
Giọng nói của mẹ vẫn vang lên, dịu dàng như một bản nhạc ru, từng âm vang như từng dòng suối ngọt len lỏi vào tâm hồn cằn cỗi. Bàn tay mềm mại vỗ về lưng cậu, từng cái vuốt ve nhẹ nhàng, như muốn xoa dịu vết thương lòng đã hằn sâu từ kiếp trước.
Cậu muốn hỏi:
"Mẹ ơi... Tại sao mẹ lại ở đây...? Con đã chết rồi mà... Đã chết rồi cơ mà..."
Nhưng không một từ nào thoát ra khỏi đôi môi run rẩy. Nước mắt cứ chảy dài, nóng hổi, lăn xuống hai bên má rồi nhỏ xuống ga giường trắng tinh.
Nỗi đau như xé nát trái tim, vừa thổn thức vừa tuyệt vọng. Cảm giác như bị xé toạc giữa hai thế giới - một bên là bóng tối vô tận của cái chết, còn một bên là hơi ấm dịu dàng của người mẹ.
---
Nhưng cậu lại sợ hãi.
Sợ rằng tất cả chỉ là một giấc mơ...
Sợ rằng ngay khi cậu chạm vào, hình ảnh ấy sẽ tan biến như sương khói.
Cậu muốn ôm lấy mẹ, muốn gào thét lên như một đứa trẻ thực sự, muốn giải phóng nỗi đau đang đè nặng trong lòng. Nhưng tất cả cảm xúc ấy lại bị nhốt chặt trong lồng ngực, chỉ có những tiếng nấc yếu ớt vang lên, như tiếng khóc của một linh hồn lạc lối.
"Con xin lỗi..."
Lời xin lỗi không thoát ra khỏi miệng, chỉ vang lên trong đầu như một tiếng vọng yếu ớt, như một lời thề không bao giờ được đáp lại.
Cậu muốn nói với mẹ rằng:
"Con đã thất bại... Con không bảo vệ được ai cả... Mọi người đều đã chết... Con không xứng đáng được sống lại..."
Nhưng cậu không dám. Cậu chỉ có thể khóc, chỉ có thể để nước mắt mang theo tất cả sự bất lực, sự hối hận, sự đau khổ mà cậu đã phải chịu đựng suốt kiếp trước.
---
Mẹ vẫn nhẹ nhàng ôm lấy cậu, vỗ về bằng cả tình yêu thương dịu dàng vô tận. Bàn tay ấy như muốn xoa dịu những vết thương lòng, như muốn xua đi nỗi đau và sự dằn vặt.
Giọng nói của mẹ vẫn ấm áp, an ủi:
"Không sao đâu... Kain của mẹ... Con đã ở đây rồi nín khóc nè con yêu..."
Những lời ấy như một cơn mưa mùa hạ, xua tan đi cơn khô hạn của linh hồn. Nhưng càng nghe, cậu lại càng cảm thấy đau đớn tột cùng.
"Không... Con đã không làm được gì cả... Con chỉ biết chạy trốn... Con đã bỏ mặc tất cả..."
Nỗi tuyệt vọng ngập tràn, siết chặt tim cậu như một sợi xích vô hình. Hơi thở đứt quãng, đôi mắt đỏ hoe tràn ngập nỗi buồn vô tận.
Nhưng mẹ chỉ mỉm cười, đôi mắt xanh thẳm nhìn cậu đầy bao dung. Bàn tay ấy vẫn nhẹ nhàng vuốt ve, như muốn xua tan mọi nỗi sợ hãi.
---
Trong vòng tay ấm áp của mẹ, cậu từ từ nhắm mắt lại, để mặc nước mắt thấm đẫm gò má. Tiếng nấc yếu ớt vẫn vang lên, hòa quyện với tiếng thở đều đều của người mẹ.
Nỗi đau kiếp trước không dễ gì phai nhạt, nhưng giờ đây cậu biết mình còn cơ hội để sửa chữa mọi thứ.
Nếu thực sự có cơ hội này...
Cậu sẽ không bao giờ để mất đi những người mình yêu thương thêm một lần nào nữa.
Dù định mệnh có tàn nhẫn đến đâu, dù số phận có nghiệt ngã như thế nào...
Cậu nhất định sẽ thay đổi tất cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com