Chương 38
Sáng sớm thức dậy, Tuấn Lâm xoa xoa đầu mình. Cậu thay đồng phục, đi đến trước cửa phòng Lưu Quế Lệ rồi đẩy ra: "Mẹ ơi." Tuấn Lâm gọi người đang nằm trên giường, nếu là mọi hôm, cô đã sớm thức dậy và chuẩn bị kỹ càng bữa sáng nóng hổi.
Má phải của Tuấn Lâm rất sưng, cổ họng cũng gần như nhiễm trùng. Lần nữa gọi 'mẹ' chỉ cảm thấy gò má đau dữ dội.
Lưu Quế Lệ đột nhiên ngồi dậy từ giường, cô cầm gối giơ lên đập vào mặt Tuấn Lâm, quát lớn: "Đừng gọi tôi là mẹ, tôi không phải mẹ anh! Tôi không có đứa con biến thái này, anh cút ra ngoài cho tôi!"
Tuấn Lâm nhìn Lưu Quế Lệ đang mất bình tĩnh, đầu dường như đau hơn. Giọng cậu khản đặc: "Mẹ, con đi học đây, mẹ nghỉ ngơi đi."
Lúc cậu rời khỏi phòng có thể nghe thấy tiếng khóc nức nở của mẹ: "Tôi tạo nghiệt cái gì, vì sao Lâm Lâm của tôi lại biến thành như vậy..."
Tuấn Lâm không muốn nhớ tới chuyện xảy ra tối hôm qua, đối mặt với ánh mắt hùng hổ đầy chất vấn của Lưu Quế Lệ và đôi con ngươi vẩn đục như nhìn thấu lòng người của Lâm Thuần, Tuấn Lâm không thể nói dối.
"Con và Nghiêm Hạo Tường là đồng tình luyến ái sao?" Lưu Quế Lệ lắc lắc cánh tay Tuấn Lâm, gần như điên cuồng gào thét. Cậu tránh không thoát nên cũng gật gật đầu: "Mẹ, con và cậu ấy quen nhau. Con..."
Tuấn Lâm còn chưa nói hết câu, Lưu Quế Lệ đã tát vào mặt cậu: "Con học đâu ra cái tính này, con là nam, nó là nam, hai đứa đều là nam cả!"
Tuấn Lâm muốn giải thích nhưng Lưu Quế Lệ đã liên tục tát vào đầu cậu: "Hôm nay mẹ đánh mày chết! Mẹ không cho mày học giỏi! Mẹ không cho mày học giỏi!" Rồi Lưu Quế Lệ giống như phát điên, liên tục tát con trai mình. Tuấn Lâm không chống trả ngoài việc ôm đầu lùi về sau, cho đến đầu váng mắt hoa, mũi cũng chảy máu Lưu Quế Lệ mới dừng tay lại.
Cô nhìn bàn tay nóng ran của mình, lại nhìn gương mặt sưng tấy của Tuấn Lâm, máu đỏ đã rơi trên áo sơ mi trắng. Lưu Quế Lệ ôm mặt ngồi bệt dưới sàn nhà, khóc nấc lên.
Lâm Thuần đứng một bên 'hừ' lạnh, sau đó lọm khọm bỏ đi.
Tuấn Lâm đeo khẩu trang xuống lầu. Lúc ra khỏi cửa cậu cố gắng cúi đầu xuống thấp, bởi vì mặt mũi sưng lên thành đầu heo trông rất khó coi. Cậu biết ngày ấy rồi sẽ đến, nhưng không ngờ đến nhanh như vậy.
Cậu và Nghiêm Hạo Tường sẽ ra sao? Bị phát hiện thì làm thế nào? Tuy đồng ý ở cạnh Nghiêm Hạo Tường không phải quyết định dứt khoát nhưng hai người đã rất vui vẻ.
Một cơn gió thoảng qua mang theo hương hoa quế mong manh, Tuấn Lâm cảm thấy có chút lạnh lẽo. Rõ ràng mấy ngày trước khô hanh như vậy nhưng hôm nay đã thay đổi rồi. Mùa hè đã trôi qua ư?
Tuấn Lâm ôm lấy cánh tay, đôi mắt cũng bắt đầu đau. Cậu dụi dụi mắt.
—— "Lâm Lâm."
Tuấn Lâm ngẩng lên thì thấy Nghiêm Hạo Tường đang đứng trước mặt. Ánh mắt hắn mang theo tơ máu và uể oải, dường như đã thức trắng cả đêm.
Nghiêm Hạo Tường đúng là cả đêm không ngủ, từ khi Lâm Thuần quay về cười độc địa nói: "Mẹ nó biết rồi, mày là thằng biến thái chuyên hại người khác thê thảm." Nghiêm Hạo Tường liền xông ra ngoài, hắn chạy bộ đến dưới nhà Tuấn Lâm, đã nhiều lần muốn đi lên nhưng cuối cùng đành dằn xuống. Hắn hiểu sự có mặt của mình sẽ khiến mọi thứ càng thêm gay go, vì thế cả đêm đều đứng dưới lầu đợi Tuấn Lâm xuất hiện. (T/g: Con mụ già, con mụ già hhuuhuhuhuhuh)
Tuấn Lâm không biết xảy ra chuyện gì, cậu muốn hỏi vì sao Nghiêm Hạo Tường ở đây nhưng lúc hé miệng, đôi mắt đau xót không thôi, dường như chỉ cần nói một câu cậu sẽ khóc nức nở.
Tuấn Lâm bất đắc dĩ cào tóc, làm sao đây? Rõ ràng không muốn khóc, cậu là con trai, chỉ bị đánh mấy cái làm sao khóc tức tưởi được. Nhưng thật sự càng cố kìm nén, càng không chịu nổi...
Nghiêm Hạo Tường đi theo Tuấn Lâm. Hắn không nắm tay cậu nữa, hai người một trước một sau duy trì khoảng cách nhất định, cũng không ai bảo ai lời nào, chỉ lặng lẽ bước đi.
Lúc Nghiêm Hạo Tường đưa Tuấn Lâm đến con đường nhỏ kia, hắn mới vươn tay nắm tay cậu, bàn tay lạnh lẽo hòa tan vào sự nhiệt độ lạnh lẽo của đối phương.
"Lâm Lâm." Nghiêm Hạo Tường chạm vào lớp khẩu trang. "Để mình nhìn một chút."
Tuấn Lâm quay mặt đi, cậu lắc đầu, mơ hồ nói: "Xấu lắm, cậu sẽ hết hồn." Muốn tỏ ra dửng dưng cười nói như không để tự trêu gương mặt mình, nhưng lúc nói ra cổ họng như nghẹn đắng, kiểu gì cũng không nói được.
Đôi mắt Nghiêm Hạo Tường dường như đỏ hơn, giọng nói cũng hơi thay đổi, mang theo âm tiết khàn khàn: "Để mình nhìn một chút." Đôi tay hắn chạm vào vành tai Tuấn Lâm.
Cậu kéo khẩu trang xuống: "Mặt sưng vù như đầu heo í, chắc bây giờ trông mình mất mặt lắm." Cậu muốn cười, nhưng vết bầm ảnh hưởng đến miệng khiến cậu cảm thấy đau đớn không thôi. Tuấn Lâm giấu mặt đi, cậu biết mình đang rất chật vật.
"Khá mất mặt phải không?"
Nghiêm Hạo Tường lắc đầu, hắn đưa tay ôm lấy Tuấn Lâm: "Người nên mất mặt là mình, mình đã không bảo vệ Lâm Lâm cho tốt."
Đôi mắt xanh ngày càng ửng đỏ, sau đó Tuấn Lâm cảm nhận được một giọt ấm áp lăn trên gáy, chảy dài vào bên trong áo khiến cơ thể cậu nóng đến nhói đau.
"Cũng không sao đâu." Tuấn Lâm không biết lời này đang tự an ủi mình hay an ủi Nghiêm Hạo Tường . "Thật không đau chút nào." Cậu luôn nói không đau, chẳng qua là hơi xấu. Cậu muốn giảm bớt áp lực bầu không khí, nhưng Nghiêm Hạo Tường càng ôm chặt cậu hơn. Giọng hắn khàn khàn: "Đủ rồi Lâm Lâm, mình hiểu cả."
Chỉ một câu này khiến tâm trạng căng thẳng của Tuấn Lâm đã vỡ òa. Cảm xúc tràn lan, cậu há miệng, vùi mặt mình trên vai Nghiêm Hạo Tường, nức nở khóc: "Thật ra đau lắm." Đôi mắt mỏi nhừ thấm ướt nước mắt trên vai người yêu.
Tay Nghiêm Hạo Tường đặt phía sau lưng Tuấn Lâm, dần dần siết thành nắm đấm. Nhưng hắn nhanh chóng buông tay, lần nữa ôm choàng lấy eo cậu.
—
Lúc ngang qua tiểu khu Tuấn Lâm sinh sống sẽ thấy một ngôi nhà cao tầng bị bỏ hoang. Nơi đó không ai ở, thỉnh thoảng sẽ có mấy người lạ mặt đứng bên trên, không biết là ngắm cảnh hay muốn tìm nơi yên tĩnh tạm thời.
Nghiêm Hạo Tường tựa vào vách tường loang lổ, hắn ở một chỗ cũ kỹ, tồi tàn như vậy càng tạo nên khoảng cách rõ ràng. Một thiếu niên tinh xảo như trong tranh với gương mặt quá sức rực rỡ hoàn toàn đối lập với tòa nhà xấu xí, đổ nát ngổn ngang. Mang theo nét buồn sâu kín, chàng thiếu niên rút điếu thuốc trên tay. Chẳng biết đang suy nghĩ gì mà cổ tay hắn lại buộc một sợi dây rất dài.
Rốt cuộc sắp xếp đâu vào đấy, Nghiêm Hạo Tường ghé đầu ra cửa sổ, nhìn về phía tiểu khu của Tuấn Lâm. Hắn bước từng bước nặng nề xuống cầu thang đổ nát, tựa như bá tước ma cà rồng rời khỏi lâu đài cổ kính của mình, không chỉ tàn nhẫn mà còn mỹ lệ.
Mặt khác, Lưu Quế Lệ gọi điện khóc với Hạ Toàn Đức, bảo y mau chóng về ngay. Cô nói Tuấn Lâm học theo thói xấu, nếu không quản sẽ bắt đầu sa đọa.
Nhưng Lưu Quế Lệ hoàn toàn không biết, ngôi nhà cô đang có người chậm rãi đến gần.
------------------vote đi mà-------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com