Chap 8: Lẩu hải sản!
Hết giờ làm việc cả đám bảy người do Lộc Hàm cầm đầu đã đứng án ngữ trước cửa lớn của sở cảnh sát đợi Ngô Thế Huân, nét mặt ai nấy đều vì sắp được lấp đầy dạ dày mà tỏ ra vô cùng phấn khích, nhất là thằng nhóc Hoàng Tử Thao, nãy giờ đã sung sướng tới mức nói không ngừng nghỉ:
- Này, các anh có biết vị Ngô luật sư hôm nay tới sở thân thế như thế nào không?? Thật là muốn bao nhiêu khí chất liền có bấy nhiêu a ~
- Cái này anh biết - Biện Bạch Hiền đắc chí nhếch lông mày dùng ngón trỏ ngoắc ngoắc người kia lại gần - Là anh trai Ngô Thế Huân.
- Cái gì???
Sáu cái miệng còn lại lập tức đồng thanh rống lên, Lộc Hàm hiện tại mới hiểu ra vì sao khi mới gặp Ngô Diệc Phàm còn cảm thấy rất quen, thì ra chính là có nét giống Ngô Thế Huân. Nhưng mà anh em cái gì chứ? Vừa gặp đã bày ra bộ dạng hận nhau thấu xương, tựa như muốn nói "nếu anh không giết tôi thì tôi sẽ giết anh!".
- Cậu có chắc không? - Lộc Hàm băn khoăn hỏi - Anh thấy hai người bọn họ căm ghét nhau ra mặt.
- Chắc chắn! - Bạch Hiền gật đầu quả quyết - Cái này là do Kim Chung Đại bên tổ thông tin cung cấp. Anh cũng biết là vô cùng đáng tin cậy mà. Chung Đại nói từ nhỏ Ngô Thế Huân đã rất muốn ganh đua với anh trai, giống như một núi không thể có hai hổ, hai người bọn họ chính là như vậy. Chỉ cần Ngô Diệc Phàm thích làm cái gì, Ngô Thế Huân sẽ làm việc trái ngược với anh ta. Đấu đá như vậy cho tới khi Ngô Diệc Phàm quyết định trở thành Luật sư, Ngô Thế Huân cũng lập tức xác định mục tiêu làm cảnh sát.
- Vậy nếu như Ngô Diệc Phàm trở thành cảnh sát, Ngô Thế Huân sẽ đi làm sát thủ giết người sao?
Lộc Hàm vừa nói vừa cười haha, không để ý có người đứng sau lưng mình từ lúc nào, chỉ là ngay sau đó nghe được một thanh âm trầm thấp bên tai:
- Sai rồi. Tôi sẽ trở thành Luật sư. Người như anh đúng là dùng não làm cảnh.
Lộc Hàm giật mình vội quay ra phía sau, đập ngay vào mắt là khuôn mặt vạn năm không đổi của Ngô Thế Huân, cậu ta dùng một ngón tay khinh khỉnh đặt vào giữa trán anh rồi khẽ dùng lực đẩy ra:
- Tránh xa tôi ra một chút.
- Này, ai mới là người đến gần tôi trước!
Lộc Hàm tức giận nhất quyết không chịu nhúc nhích, còn gồng mình dùng đầu đẩy lùi ngón tay Ngô Thế Huân đang đặt trên trán mình lại. Chính vì thế ngay khi đối phương phiền chán thu tay về, toàn thân Lộc Hàm cơ hồ mất thăng bằng, theo quán tính đổ nhào về phía trước, ngã rất chính xác vào trong lòng Ngô Thế Huân.
Cả đám người xung quanh nhìn thấy cảnh vừa rồi lập tức biết ý rời khỏi, để lại không gian riêng tư cho hai người. Độ Khánh Tú còn tốt bụng mỉm cười nói một câu: " Bọn em đến quán ăn trước đợi anh!".
Lộc Hàm lúc này mới định thần lại, ở trong lòng Ngô Thế Huân không hiểu sao cảm thấy tim mình đập thình thịch, còn có chút gì đó luyến tiếc chẳng nỡ rời đi. Trong một thoáng đưa khuôn mặt đỏ bừng lên nhìn người kia liền thấy cậu ta cũng đang dùng biểu tình ôn hòa nhìn lại mình, nụ cười trên môi còn đặc biệt chói mắt khiến anh nhất thời mất kiểm soát, mở miệng cảm thán một câu:
- Ồ!
Người phía trước ý cười trên môi càng đậm, nhìn bộ dạng thất thần của Lộc Hàm một lúc rồi nhẹ giọng hỏi:
- Rất chói mắt đúng không?
- Ừ - Lộc Hàm giống như bị thôi miên, ngây ngốc gật đầu.
- Còn rất đẹp trai nữa?
- Ừ
- Vậy đồng ý nhường chức vụ đội trưởng cho tôi chứ?
- Ừ...A..a cái gì??? - Lộc Hàm nghe đến hai từ đội trưởng đột nhiên tỉnh táo hẳn, đẩy Ngô Thế Huân ra, lúng túng điều chỉnh lại tâm trạng rối loạn của mình.
- Anh vừa đồng ý rồi đấy. Đừng nuốt lời - Ngô Thế Huân vừa nói vừa xoay người đi sang bên kia đường, bộ dáng đặc biệt vui vẻ. Mà Lộc Hàm đã sớm uất ức tới mặt mũi xám xịt, nhấc chân chạy theo người kia gào lên:
- Ngô Thế Huân! Đừng tưởng tôi không biết cậu vừa sử dụng phương pháp tác động tâm lý thẩm vấn tội phạm với tôi! Đồ bỉ ổi! Biến thái! Vô liêm sỉ!!
Thời điểm bước vào nhà hàng đã thấy sáu người kia thủ sẵn bát đũa, nước miếng ròng ròng nhìn Ngô Thế Huân chờ đợi. Lộc Hàm ném đến một ánh mắt khinh thường sau đó kéo ghế ngồi bên cạnh Biện Bạch Hiền.
- Mọi người muốn ăn gì? - Ngô Thế Huân không nhanh không chậm ngồi xuống chiếc ghế trống ngay gần Lộc Hàm, sau đó cầm thực đơn lên hỏi.
- Lẩu hải sản!!! - sáu cái miệng giống như được lập trình từ trước lập tức đồng thanh đáp lời.
- Vậy được - Ngô Thế Huân rất nhanh đồng ý, sau đó hướng nữ nhân viên phía sau gọi món.
Vì là nhà hàng lớn nên phục vụ cũng rất chuyên nghiệp, đồ ăn rất nhanh được mang ra, bốc khói nghi ngút. Phác Xán Liệt sảng khoái mở nắp chai rượu trước mặt, cung kính rót đầy chén từng người một.
- Nào uống đi! Ăn mừng lần này phá án với tốc độ chưa từng thấy.
- Đúng vậy! Đúng vậy! - Trương Nghệ Hưng gật gù nâng chén rượu của mình lên hướng Ngô Thế Huân nói - Công lao lớn nhất là của đội trưởng Ngô.
- Phải rồi Ngô Thế Huân, cậu còn nợ bọn tôi một lời giải thích - Kim Chung Nhân cười lớn nói.
Ngô Thế Huân đón chén rượu từ tay Phác Xán Liệt sau đó gật đầu đáp lời:
- Được! Chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.
Ngay sau màn cạn chén mào đầu, Biện Bạch Hiền đã không đợi được lập tức gắp một con tôm to vào bát Ngô Thế Huân, tươi cười hỏi:
- Làm sao cậu biết được hung thủ là tình nhân của nạn nhân?
Đối phương mỉm cười, nhàn nhã tựa vào lưng ghế phía sau nói:
- Căn nhà không có dấu vết bị đột nhập, phòng đặt camera theo dõi cũng không bị phá chứng tỏ sau 12 giờ đêm về nhà nạn nhân tự ý tắt camera đi. Ngoài số tiền trong ví và nữ trang trên người nạn nhân bị lấy đi thì hơn 10 triệu trong tủ quần áo phòng nạn nhân và 20 triệu trong tủ đồ của người chồng vẫn còn, rõ ràng hung thủ chỉ cố tình dàn dựng một vụ cướp. Ngay khi bước vào nhà tôi đã chú ý đến cách bài trí kì lạ trong phòng ăn. Chồng nạn nhân đang ở quê, hơn nữa hai người đang bất hòa muốn ly hôn, vậy vì lý do gì một phụ nữ đêm hôm khuya khoắt như vậy lại bày biện nấu nướng rất nhiều món ăn, hơn nữa còn uống rượu vang - loại rượu tượng trưng cho tình yêu lãng mạn? Trong bản ghi chép kết quả khám nghiệm tử thi có nói nồng độ cồn trong máu nạn nhân là trung bình nhưng chai rượu vang ( mới) trên bàn đã hết sạch, loại rượu Vermouth này được pha thêm rượu mạnh brandy nên nếu như một mình nạn nhân uống hết cả chai rượu đó nồng độ cồn sẽ phải đạt tới mức cao nhất định. Rõ ràng có người khác uống cùng với nạn nhân, tôi đi tới giá đựng ly quan sát liền thấy được có một ly rượu còn hơi ẩm, trong khi tất cả các ly khác đều khô ráo, mùi rượu Verthmouth trong chiếc ly đó vẫn còn rất rõ, các ly khác thì không. Điều này nói lên cái gì? Có người sau khi uống rượu với nạn nhân đã vội vã đem ly đi rửa, vì rửa qua loa nên mùi vẫn rượu chưa bay đi được. Trong ly còn thấy được một mảnh băng gạc y tế nhỏ, rất có thể người rửa băng bó tay khi rửa cốc nên bị rơi vào. Việc băng tay chính là rất thuận lợi trong việc che giấu dấu vân tay mà không bị nạn nhân nghi ngờ, nếu như hung thủ đeo găng tay nạn nhân sẽ đương nhiên cảm thấy kỳ lạ.
Sau khi xem xét tử thi kia tôi càng khẳng định vào lập luận của mình, chính là nạn nhân mặc một bộ đồ ngủ vô cùng khêu gợi, chất liệu tơ lụa rất đắt tiền nếu không phải có dịp đặc biệt một người phụ nữ sẽ không mặc nó thường xuyên, hơn thế nữa chiếc áo lót bên trong cũng là đồ mới mua, ngửi một chút là có thể nhận biết được. Ngón áp út trên tay nạn nhân có một vết lằn trắng hơn so với phần da tay còn lại, chứng tỏ nhẫn cưới đã bị tháo ra nhưng không phải do hung thủ lấy đi mà do nạn nhân tự tháo rồi đem cất trong ngăn kéo có khóa ở lầu hai. Gặp một người trong lúc chồng không có nhà, tự tắt camera theo dõi, ăn mặc quyến rũ, nấu rất nhiều món ăn, uống rượu vang đỏ, còn tháo nhẫn cưới nhằm che giấu việc bản thân là phụ nữ có chồng? muốn ly hôn với chồng của mình? Rõ ràng tất cả các dấu hiệu đó đều hướng tới nhân tình.
- Woa!! - Mọi người xung quanh nghe lập luận sắc bén của Ngô Thế Huân liền vô cùng hưng phấn cảm thán.
- Cho nên lúc ấy cậu mới dán mũi vào áo lót của nạn nhân? Làm tôi cứ tưởng... - Độ Khánh Tú ngại ngùng nói, ánh mắt không ngừng bắn ra tia ngưỡng mộ, sau đó còn hỏi thêm - Vậy còn đặc điểm hung thủ, tại sao cậu khẳng định hắn cao 1m75 trở lên, khỏe mạnh, ăn vận sang trọng, thuận tay trái, còn là người cẩn trọng? Làm trong lĩnh vực kinh tế thì sao?
Ngô Thế Huân lại cười, ung dung uống một ngụm rượu rồi từ tốn giải thích:
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com