Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 32: Trở mặt

Xin chào, thị trưởng đại nhân | 32

Chương 32: Trở mặt

Tuy không hiểu tại sao thị trưởng đại nhân lại có mặt trong phòng bệnh của anh hai, nhưng Tề Hạ thông minh không hỏi nhiều, lại vì lo lắng cho vết thương của anh mình nên càng không rảnh bận tâm chuyện khác.

Tề Ninh ngủ thẳng đến giờ cơm tối mới tỉnh lại, trong phòng đã bật đèn, ánh đèn màu cam êm dịu soi rọi từng ngóc ngách, ấm áp an tường không sao tả xiết.

"Anh hai, anh tỉnh rồi hả!" Tề Ninh vừa mở mắt, Tề Hạ đã sáp đến gần.

Tề Ninh giơ tay sờ mặt Tề Hạ, thấy vẻ âu lo trong mắt cô bé, bèn cất giọng khàn khàn: "Đừng lo, anh không sao nữa rồi."

"Anh hai đừng bao giờ dọa em như vậy nữa." Tề Hạ ôm tay anh mình, giọng đã bắt đầu nghẹn ngào. Tề Ninh dịu dàng xoa xoa đầu cô, mỉm cười nhàn nhạt, cảm nhận được tầm mắt bên cạnh mới phát hiện Âu Dương Duệ thế mà vẫn ở đây, "Anh bận việc thì về trước đi, tôi không sao." Nói xong mới nhận ra ngữ khí của mình thiếu thỏa đáng cỡ nào, cứ như mình đã là người thân mật nhất với Âu Dương Duệ, có thể chẳng cần kiêng nể gì không bằng. Mặt Tề Ninh hơi nóng lên, cuống quýt dời mắt đi, chuyển sang nhìn chằm chằm bồn hoa trong góc.

Âu Dương Duệ cắm hai tay trong túi, thu hết biểu cảm trên mặt cậu vào mắt, cười nói: "Đêm nay tôi ở lại với cậu, Tề Hạ về ngủ."

"Em muốn ở đây với anh hai." Tề Hạ dĩ nhiên kháng nghị.

Âu Dương Duệ cười hiền hòa: "Tiểu Hạ ngoan, em ở đây, anh hai em chắc chắn không ngủ yên được, em về ngủ đi, ngày mai nấu ít canh gà mang tới, thức ăn bệnh viện vừa dở lại chẳng bổ béo gì." Nghe anh nói vậy, Tề Hạ dường như cũng thấy không ổn lắm, vì thế đành miễn cưỡng đồng ý về nhà ngủ.

Đang nói chuyện thì cửa phòng mở ra từ bên ngoài, một bóng người vọt vào như gió, mái tóc đỏ rượu được ánh đèn nhuộm thành màu sắc chói mắt.

"A Ninh, cậu sao rồi? Không việc gì chứ? Anh mới từ vùng khác về thì nghe nói cậu bị thương, mau cho anh xem, bị thương ở đâu?" Người tới chẳng cho ai nói câu nào, vọt ngay tới bên cạnh Tề Ninh, hai tay sờ soạng khắp người cậu, cuối cùng mới tìm được chỗ bị thương rõ ràng nhất.

Tề Ninh buồn cười nhìn vẻ mặt khẩn trương của Tạ Đông, "Không chết được."

"Dẹp dẹp dẹp ngay, cái gì mà chết với chả không chết, đương yên lành sao lại bị thương? Tên khốn kiếp nào dám nổ súng bắn cậu? Anh sai người đi thăm dò rồi, anh mà phát hiện nó là ai, nhất định phải moi sạch tim gan phèo phổi của nó ra!" Tạ Đông vẫn chưa hết giận dữ, biểu cảm trên mặt hơi đáng sợ, Tề Hạ lặng lẽ dịch đến gần Âu Dương Duệ, nói nhỏ: "Nhìn anh Đông ớn quá à."

Âu Dương Duệ không đáp, chỉ lo nhìn chòng chọc cái móng vuốt đang phủ lên mu bàn tay Tề Ninh của Tạ Đông, môi mỏng mím thành một đường, quanh thân tựa hồ tràn ngập hơi thở chết chóc làm người ta không thở nổi. Tề Hạ ngây ra vài giây, lập tức lanh trí lùi xuống vị trí xa hơn, sao ai cũng đáng sợ quá vậy nè!

"A, hóa ra thị trưởng Âu Dương cũng ở đây à." Tạ Đông luyên thuyên một hồi mới phát hiện Âu Dương Duệ đang đứng bên kia giường bệnh, vội cười ngượng ngùng, chả biết thị trưởng đại nhân có nghe mấy lời mình mới nói không, liệu có lấy lý do gây thiệt hại cho sự an toàn của người khác mà kêu cảnh sát bắt mình không ta.

Âu Dương Duệ khôi phục nụ cười ôn hòa quen thuộc, nhẹ giọng nói: "Cậu Tạ, đã lâu không gặp."

Được Âu Dương Duệ chào hỏi trịnh trọng như vậy, Tạ Đông thấy không quen lắm, nhưng vẫn lễ phép khách sáo mấy câu. Tề Ninh thấy hai người khách sáo với nhau, chỉ cười không nói.

Lát sau, bên ngoài lại có người đến, Tề Ninh quay đầu qua, một người đàn ông diện áo thun đen và quần jean đang đi tới, trên mặt đeo nụ cười quyến rũ, đôi mắt hoa đào khiến khuôn mặt bình thường bỗng chốc trở nên chói lóa rực rỡ.

"Anh Phương Giản!" Thấy người tới thì cao hứng nhất là Tề Hạ, tuy cô mới gặp Phương Giản hai lần, nhưng trong lòng đã xem Phương Giản là anh trai giống Tạ Đông.

"Tiểu Hạ cũng ở đây hả." Phương Giản sờ đầu Tề Hạ, cười cưng chiều. Tề Ninh thấy vẻ mặt chân thành của hắn, nội tâm cũng không bài xích hắn như lần đầu tiên nữa. Bất luận thế nào, chỉ cần là người Tề Hạ thích, cậu sẽ không chán ghét, huống chi nét mặt Âu Dương Duệ lúc thấy Phương Giản cũng rất bình thường, điều này khiến Tề Ninh nhẹ nhõm phần nào.

Hơn nữa, Phương Giản và Tạ Đông đồng thời xuất hiện lại càng củng cố suy nghĩ trong lòng Tề Ninh.

Hai người kia quả nhiên thông đồng với nhau.

"Tạ Đông, điểm tâm lần trước em bảo Phương Giản mang về đã ăn hết chưa? Ăn hết rồi thì ới một tiếng, em nói Tiểu Hạ làm thêm nhiều nhiều cho anh."

Tạ Đông hả một tiếng, trong mắt đong đầy nghi hoặc.

Tề Ninh còn muốn nói tiếp, Âu Dương Duệ lại đột nhiên lên tiếng: "Nếu cậu không bận gì thì đưa Tiểu Hạ về trước đi, đêm nay anh ở lại là được rồi." Lời này là nói với Phương Giản, Tề Ninh nghe giọng điệu chẳng chút khách khí của anh thì trong lòng hơi rầu rĩ.

Thích người quá ưu tú quả nhiên không có cảm giác an toàn.

Chẳng những phải đề phòng phụ nữ, ngay cả đàn ông cũng không thể lơ là.

"Đêm nay tôi ở lại cho, thị trưởng Âu Dương bận rộn nhiều việc vẫn nên về nghỉ ngơi đàng hoàng đi." Tạ Đông đứng một bên cười nói, trong lòng hắn quả thực nghĩ vậy, nhưng vào tai người khác lại hoàn toàn không phải vậy. Âu Dương Duệ nhìn thẳng tắp sang đây, vẻ sắc bén trong mắt được che giấu rất tốt, cười thản nhiên: "Tề Ninh bị thương suy cho cùng cũng là lỗi của tôi, thành thử vẫn nên để tôi ở lại, bằng không lương tâm tôi sẽ bất an."

Tạ Đông nghẹn lời, hắn đời nào đoán được đường đường thị trưởng đại nhân lại thốt ra lời như thế, hại toàn bộ bản nháp trong bụng hắn loáng cái hy sinh tập thể.

"Không cần, tôi chỉ bị thương ở tay chứ đâu phải liệt toàn thân, mọi người về cả đi." Tề Ninh im lặng nãy giờ bất chợt lên tiếng, cậu kỳ thực không muốn gây phiền phức như vậy, càng không muốn Âu Dương Duệ có gánh nặng vì chuyện này. Thiệt tình mà nói, chuyện vốn không liên quan tới Âu Dương Duệ, giúp Ngô Việt Cương là quyết định của chính cậu, dính dáng gì người khác chứ.

Âu Dương Duệ nom khuôn mặt bình tĩnh của cậu, lông mày khẽ nhíu, cất giọng không cho ai chất vấn: "Cậu ở đây một mình tôi không yên tâm, tôi lưu lại, những người khác về."

Tề Ninh kinh ngạc đón nhận ánh mắt anh, lời từ chối đến bên miệng lại nuốt vào.

Làm sao từ chối được chứ, nhìn vẻ kiên quyết và không cho phản bác trong đáy mắt người đối diện, thì chẳng tài nào thốt ra nổi chữ kia nữa, Tề Ninh bất đắc dĩ nhắm mắt lại, xong mở ra ngay, "Tạ Đông, hay các anh về trước đi, nhiều người ở lại bệnh viện cũng vô ích thôi."

Tạ Đông bị lời nói của Tề Ninh kéo về hiện thực, trông nét mặt mới rồi của Âu Dương Duệ, nghĩ thế nào cũng thấy hai người này có gì đó nha.

Tuy thâm tâm vô cùng muốn biết đáp án, nhưng trước mặt thị trưởng đại nhân, Tạ Đông vẫn chẳng dám hỏi.

"A Ninh, cậu ăn cơm chưa?" Bạn học Tạ Đông thần kinh thô hiếm được lần tinh tế.

Tề Ninh vừa định trả lời, Âu Dương Duệ đã cướp lời cậu: "Bữa tối chuẩn bị xong từ sớm rồi, chỉ chờ cậu ấy tỉnh lại là ăn thôi." Tiếp theo, anh quay qua nhìn Tề Hạ, "Tiểu Hạ, em ở lại ăn chung với anh hai hay đi với mấy người Phương Giản?"

Tề Hạ nhìn Âu Dương Duệ, lại nhìn nhìn Phương Giản đang cười tủm tỉm bên cạnh, lý trí rốt cuộc chiến thắng tình cảm: "Em đi với mấy người anh Phương Giản."

Âu Dương Duệ có vẻ rất hài lòng với đáp án của cô bé, biểu cảm trên mặt cũng dịu đi nhiều, "Phương Giản, Tề Hạ giao cho cậu, sáng mai dẫn cô bé đến đây an toàn." Phương Giản tất nhiên đồng ý lia lịa, Tạ Đông sờ sờ mũi, cảm thấy mình rất dư thừa.

Nhóm người nói thêm chốc lát, Tạ Đông với Phương Giản mới dẫn Tề Hạ rời đi, Âu Dương Duệ đứng dậy kéo chăn cho Tề Ninh, nói: "Tôi đi tiễn họ."

Tề Ninh gật gật đầu, nhìn thân hình thon gầy của anh khuất hẳn sau cửa mới thu hồi ánh mắt.

Vốn tưởng cuộc đời đạt được lần hai này có thể trôi qua trong bình lặng, nào biết cũng nguy cơ tứ phía.

May mắn thay, cậu hiện tại không còn là Tề Ninh bơ vơ không nơi nương tựa của kiếp trước nữa, kỳ thực kiếp trước bên cạnh cậu cũng có người đáng tin tưởng và ỷ lại, chẳng qua Tạ Đông với cậu chỉ là bạn bè tình như tay chân, cũng không phải người có thể thực sự bước vào lòng cậu.

Đôi khi, sự đau khổ của một người không đến từ bên ngoài, mà đa phần xuất phát từ nỗi bất an và băn khoăn trong lòng.

Thế nên, cậu cần một người đứng bên cạnh mình, kiên định nắm tay mình, dịu dàng nói với mình rằng: Mặc kệ xảy ra chuyện gì, anh cũng luôn ở bên em.

May sao kiếp này cậu cuối cùng cũng gặp một người như vậy.

Âu Dương Duệ.

Ba chữ đơn giản dường như có thể ngăn cản hết thảy.

Lắm lúc, duyên gặp gỡ trên đời cứ kỳ diệu vô thường thế đấy, cậu kiên quyết rồi, Âu Dương Duệ chính là người cậu muốn tìm.

Ngoài cửa phòng bệnh, người đàn ông nhìn vào thông qua cửa sổ bằng kính trong suốt, vừa khéo bắt gặp nụ cười chói lóa mà rạng rỡ của thiếu niên trên giường bệnh, thế là khuôn mặt anh tuấn cũng nở nụ cười, rồi mới quay người đuổi theo đám Phương Giản đã sắp đi đến khúc rẽ.

Phương Giản ngoái đầu thấy anh thì dừng chân.

"Đêm nay anh tính ở lại thật hả?" Nhóm người vừa đến gần nhau, Phương Giản lập tức hỏi.

Âu Dương Duệ gật đầu, "Đối phương khẳng định có chuẩn bị mà đến, anh không yên lòng."

Lông mày Phương Giản chau thành một ngọn núi, không đồng ý lắm: "Anh ở lại bệnh viện sẽ chỉ làm mục tiêu lớn hơn, hơn nữa càng gây chú ý thôi. Anh có từng nghĩ nếu đối phương biết người nằm trong kia là cực cưng của anh, thì liệu cậu ta còn an toàn được không?"

"Đương nhiên có nghĩ tới, nhưng vẫn không yên tâm." Âu Dương Duệ đứng đối diện hắn, nét mặt tràn ngập lạnh lùng.

Phương Giản thở dài, vỗ vỗ vai Âu Dương Duệ: "Vậy anh cẩn thận một chút, anh ta có phái người lại đây đúng không?"

Âu Dương Duệ nhướng mày, cong môi mỉm cười: "Sao? Hai người vẫn đang chiến tranh lạnh à?"

"Ai kêu anh ta đi công tác một tháng cũng không thèm báo em tiếng nào, hại em chạy khắp nơi tìm người như thằng đần!"

"Cậu ta cũng không cố ý, lần trước anh đã bảo với cậu rồi, nếu quyết định đến với cậu ta thì phải học cách chấp nhận khuyết điểm của đối phương." Âu Dương Duệ bình thản nói, mắt lại không nhìn người trước mắt, mà vượt qua vai hắn, phóng đường nhìn ra xa hơn.

Phương Giản hừ một tiếng, không muốn bàn đề tài này lắm: "Không nói nữa, nếu đối phương đã bắt đầu hành động, vậy chúng ta cũng nên mau chóng chuẩn bị thôi."

Âu Dương Duệ ừ, giọng vẫn điềm nhiên, nghe không ra cảm xúc, cuối cùng mới nói: "Cậu ấy sắp đi Bắc Kinh rồi, anh nghĩ ở đó chắc sẽ an toàn hơn chút."

"Hi vọng là vậy, dù sao Bắc Kinh còn có thể hạn chế người của tên kia tồn tại, bằng không, em thấy hôm nay phải trở mặt rồi." Nét mặt Phương Giản cũng trở nên nghiêm túc, mắt khẽ nheo lại, phảng phất đang tự hỏi hàm ý trong lời Âu Dương Duệ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com