Chương 55: Đừng khách sáo
Xin chào, thị trưởng đại nhân | 55
Chương 55: Đừng khách sáo
Tạ Đông bỗng đỏ mặt, ra chiều ngượng ngùng, Tề Ninh nhìn nhìn hắn, quyết đoán đổi đề tài: "Không ngờ quán bar mà cũng có tiết mục thi đấu như vầy."
"Đúng vậy, giờ nhiều người mở quán bar quá mà, không nghĩ ra chiêu trò độc đáo thì sao hút khách nổi." Tiêu Ngôn kéo Tạ Đông về, cười đến là khoái chí. Tề Ninh nhìn hắn một cái, cười cười không nói gì.
"Sắp 12 giờ rồi!"
"Phải ha!!!"
"Háo hức quá đi ~!"
Dưới lầu truyền đến tiếng hô hào của mọi người, Âu Dương Duệ bỗng nắm tay cậu đưa lên môi hôn, "Quán bar này còn có một quy tắc."
Tề Ninh nghi hoặc nhìn anh, đoạn nghe giọng nói ngậm cười của Bạch Vũ vang lên: "Khi tiếng chuông điểm 12 giờ vang lên, phải hôn môi với người gần mình nhất một phút, bất kể nam nữ."
!!!!!
Trong đầu Tề Ninh bốc lên vô số dấu chấm than, tuy cậu không ngại thân mật với Âu Dương Duệ, nhưng trước mặt nhiều người như vậy vẫn có chút chướng ngại tâm lý, huống chi còn đông người quen thế này, nghĩ sao cũng thấy mất tự nhiên chết được.
"Năm ngoái bọn tôi cũng ở đây." Phương Giản khoác tay lên vai Bạch Vũ, cười nhìn Tề Ninh.
Hàm ý quá rõ ràng rồi, Tề Ninh bèn quay sang nhìn người kế bên, hỏi: "Năm ngoái người gần anh nhất là ai?"
Âu Dương Duệ chưa kịp đáp, Tiêu Ngôn đã xen mồm: "Ồ, coi bộ gia giáo nghiêm nhất phải là thị trưởng phu nhân của chúng ta nha, Phương Giản, cậu làm vậy là không được, nói thế chẳng phải khiến Duệ khó xử sao?" Trong lúc nói còn không quên làm bộ trách cứ nhìn thoáng qua Phương Giản.
Phương Giản dựa lên người Bạch Vũ, thoải mái cười ầm lên, "Tôi nào biết dục vọng chiếm hữu của Tiểu Ninh Tử lại bá đạo dữ vậy đâu? Chuyện hơn ba trăm ngày trước còn đòi vạch trần cho bằng được."
Tạ Đông bên cạnh thấy Tề Ninh hơi chịu thiệt, muốn giúp đỡ, nhưng bị Tiêu Ngôn ngăn lại, tỏ ý bảo hắn lo xem kịch đi, bất đắc dĩ hắn còn bị tên khốn này đè chặt, chỉ đành trơ mắt nhìn A Ninh tứ phía thụ địch.
"Tôi chỉ hơi lo lắng thôi." Nghe mấy người trêu đùa, Tề Ninh vẫn giữ nụ cười thản nhiên. Trong ánh sáng quyến rũ của ngọn đèn phía trên, cậu đột nhiên ngửa đầu, uống một hơi hết ly rượu, rồi mới ôm cổ người kế bên, nhẹ giọng bảo: "Lo người kia bị anh hôn xong sẽ về tìm anh tính sổ." Dứt lời, đôi môi ngậm cười liền dán lên.
Người yêu chủ động nhào vào lòng hiển nhiên đúng ý Âu Dương Duệ, anh quả quyết ôm eo Tề Ninh, để người ta càng áp sát mình hơn.
Hên là chỗ họ không sáng lắm, nên không bị kẻ có ý đồ nhìn thấy, nếu không thì khó mà dàn xếp.
"Ây da, hai người kia đúng là... Đúng là quá đáng mà! Còn chưa tới 12 giờ đã hôn rồi!" Phương Giản kêu lên làm như buồn bực lắm, trong đôi mắt hoa đào lại đong đầy ý cười.
Tạ Đông cảm thấy năng lực thừa nhận của mình đang chịu thử thách cực lớn, không chỉ một lần hắn nghĩ rằng, mình rốt cuộc có thực sự hiểu Tề Ninh không. Tề Ninh ngày xưa dẫu thông minh giỏi giang, nhưng tuyệt đối không đời nào mạnh dạn và phóng khoáng ngần này, đừng nói khóa môi với đàn ông trước mặt bàn dân thiên hạ, dù với con gái cũng chẳng trắng trợn được thế đâu.
Người này... thiệt tình không giống thằng em lớn lên từ nhỏ với mình tí nào!
Tạ Đông còn chưa xoắn xuýt xong vấn đề trong lòng, mặt đã thình lình bị người ta xoay qua, tiếp theo môi bị công thành đoạt đất, xâm chiến thành trì.
Khoảnh khắc tiếng chuông mừng năm mới vang lên, toàn bộ quán bar lập tức chìm vào tĩnh lặng, chỉ còn tiếng nhạc trầm thấp êm ái không ngừng tràn ra, lấp đầy mỗi ngóc ngách.
Tất cả mọi người ôm lấy người yêu và trao nhau nụ hôn thâm tình, tựa hồ ngay cả không khí cũng tản mát mảnh vụn hạnh phúc.
Tề Ninh nắm áo len trên thân người nọ, đón nhận nụ hôn mãnh liệt của anh, biết rõ không nên làm vậy, ít nhất không nên trước mặt đông người thế này, nhưng, vừa nghĩ đến đôi môi Âu Dương Duệ từng thuộc về ai đó, cậu lại không kiềm chế được muốn lau đi dấu vết của người khác, chỉ để lại một mình Tề Ninh cậu!
Thế nên, chủ động hôn.
Túm lấy người ta thật chặt.
"Lúc hôn còn không tập trung, hư quá." Giữa khe hở hai môi hôn, giọng nói ngậm cười của người nọ chợt cất lên.
Tề Ninh ngẩn ra, đang tính đáp lời, miệng lại bị anh xâm chiếm không chút do dự, mọi lời muốn nói tan biến trong nụ hôn dịu dàng mà bá đạo của đối phương.
Ra khỏi quán bar Lam Tình thì đã gần ba giờ sáng, có lẽ vì năm mới nên trên đường vẫn tấp nập người, tốp năm tốp ba kết bạn đi cùng nhau.
"Tiểu Ninh Tử, đêm nay ở đâu?" Nhóm người đứng trước xe việt dã của Bạch Vũ, rồi Phương Giản đột nhiên hỏi.
"Còn phải hỏi? Đương nhiên là về nhà cùng ngài thị trưởng rồi." Tiêu Ngôn khoanh tay cười.
Tề Ninh nhìn thoáng qua Âu Dương Duệ, đáp: "Tôi về nhà Tạ Đông, Tề Hạ đang ở đó."
"Đúng vậy, tôi với A Ninh cùng về." Tạ Đông thấy cậu nói thế, tức tốc bấu lấy cánh tay cậu. Mặt Tiêu Ngôn thoáng cái đen một nửa, nhưng không lên tiếng.
Tề Ninh dòm dòm Tiêu Ngôn, lại nhìn nhìn Tạ Đông, chợt bảo: "Hay Tạ Đông về cùng Tiêu Ngôn đi, về nhà em biết phải nói sao với chú thím Tạ mà." Tạ Đông không chịu, khăng khăng túm tay cậu, bất mãn nói: "A Ninh, tối nay anh muốn ngủ với cậu."
Từ nhỏ đến giờ Tạ Đông và Tề Ninh từng ngủ chung giường vô số lần, hiển nhiên cảm thấy không có gì, nhưng vào tai người khác lại hoàn toàn biến vị.
Chỉ thấy Âu Dương Duệ thình lình bước lên kéo Tề Ninh qua, ra chiều bình tĩnh mà rằng: "Tiêu Ngôn đưa Tạ Đông về, anh đưa Tề Ninh về Tạ gia."
Thị trưởng đại nhân đã lên tiếng, Tiêu Ngôn tất nhiên vui như mở cờ, vội vàng lôi cái người đang kháng nghị bắt taxi đi luôn, tốc độ chả kém gì quán quân thế giới.
"Muốn tôi đưa hai người về trước không, xe còn ở khách sạn, chắc ngày mai mới lấy được." Bạch Vũ ôm Phương Giản, cười nhẹ rồi bảo.
"Thôi khỏi." Tề Ninh lập tức từ chối, nói xong lại thấy hình như mình hơi thô lỗ, bèn bổ sung: "Tạ gia cách chỗ này không xa, đi bộ mười phút là đến."
Phương Giản và Bạch Vũ cùng bật cười, "Té ra Tiểu Ninh Tử muốn dạo bước dưới ánh trăng hở, quả là lãng mạn, nếu vậy thì tôi với Bạch Vũ về trước đây."
Thấy xe hai người đi xa rồi, Tề Ninh mới quay sang nhìn người đàn ông đang trầm mặc bên cạnh.
Người nọ đứng tại nơi đèn đuốc sáng trưng, lẳng lặng nhìn cậu chăm chú, tròng mắt sâu thẳm ngập tràn đủ sắc thái, như thể được rót vào dòng sông sinh mệnh, kéo dài mãi không dứt.
Bốn phía thật an tĩnh, chỉ có âm thanh phát ra từ những chiếc xe hơi thỉnh thoảng phóng vút qua, hai người đứng bên vệ đường, ánh sáng do đèn đường lười biếng rắc xuống kéo bóng cả hai ra thật dài, trông như hai đường thẳng tắp. Và tại một điểm xa xa nào đó, hai cái bóng sẽ chồng lên nhau.
Âu Dương Duệ đưa tay giúp cậu chỉnh lại khăn quàng cổ, cười nói: "Đi thôi."
"Không ngồi xe hả?" Tề Ninh kinh ngạc hỏi, cậu không ngại đi bộ, chẳng qua hôm nay trời cực kỳ lạnh, lạnh hỏng luôn thị trưởng thì phải làm sao?
Người nọ nghe vậy liền quay lại nhìn Tề Ninh, đột nhiên cúi xuống hạ một nụ hôn khẽ lên trán cậu, xúc cảm ấm áp dường như để lại dấu vết trên trán, nóng muốn bỏng. Đành rằng đã đủ thân mật, nhưng đứng trước hành động này, trái tim Tề Ninh vẫn thoáng hẫng một nhịp, rồi cậu nghe anh cất giọng trầm thấp mà ôn hòa: "Vừa nãy có người bảo đi bộ chừng mười phút là tới mà, anh cũng muốn cảm thụ xem dạo bước dưới ánh trăng rốt cuộc lãng mạn cỡ nào."
Tề Ninh nhoẻn cười, "Được."
Tuyết đọng trên đường đã được quét sạch, chỉ chừa lại mặt đường trơ trụi cứ một mực kéo dài mãi, Tề Ninh cắm hai tay vào túi, cất từng bước một cùng người bên cạnh.
Hai người không ai lên tiếng, cứ thế lặng lẽ sóng bước bên nhau, rõ ràng có thể nghe thấy tiếng cười nói của người qua đường, nhưng không khí lại phá lệ tĩnh lặng, phảng phất vạn vật trên thế gian đã biến mất, đất trời chỉ còn mỗi đôi ta an yên rảo bước trên con đường phàm thế.
"Tề Ninh, em sợ không?" Chung cư nhà Tạ Đông đã gần ngay trước mắt, Âu Dương Duệ dừng chân, nương theo đèn đường nhìn cậu.
Tề Ninh ngẩng đầu đón nhận ánh mắt anh, như đang hỏi: Sợ cái gì?
Âu Dương Duệ tiến lên một bước, chỉ cách cậu nửa nước, "Ở bên anh đã định trước là không thể thuận buồm xuôi gió, nếu ngày nào đó chuyện hai ta công khai trước công chúng, hiện thực em sắp đối mặt có khả năng sẽ tàn nhẫn đến mức em không chịu đựng nổi, Tề Ninh, em sợ không?"
"Anh sẽ không để chuyện ấy xảy ra." Tề Ninh nhìn anh, khẽ đáp.
Ngữ khí kiên định, thái độ ung dung.
Âu Dương Duệ thở dài, ôm cậu vào lòng, "Anh thề, nhưng anh lo lắng mình cũng sẽ có lúc sơ suất, tới khi ấy em biết đối diện với chỉ trích của mọi người và áp lực dư luận thế nào đây."
Lo âu của Âu Dương Duệ dĩ nhiên không hề vô lý, chỉ là, "Em sẽ khiến mình mạnh mẽ hơn."
Bởi lẽ, chỉ như thế mới đủ tư cách đứng bên cạnh anh, cùng anh nhìn trọn tất thảy phồn vinh và tang thương.
Nghe vậy, người đàn ông anh tuấn ôm ghì lấy thiếu niên trong lòng, dồn sức như muốn khảm đối phương vào thân thể mình.
Ánh trăng bàng bạc rắc xuống đường, dung hòa với ánh sáng nhàn nhạt, vệ đường thanh tĩnh có hai thân thể đang dán chặt lấy nhau, nom như một cá thể trọn vẹn không thể tách rời.
"Chân của Phương Giản..." Qua hồi lâu, Tề Ninh bỗng cất giọng rầu rĩ.
Hai tay thon dài của người nọ vẫn quấn chặt lấy cậu, mắt nhìn mặt đường trơn láng cách đây không xa, "Từ nhỏ Phương Giản đã cho thấy năng khiếu trên phương diện khiêu vũ, về sau lại học múa chuyên nghiệp, hơn nữa còn là môn ba lê yêu cầu cực nghiêm khắc với phái nam. Phương Giản được cử đi Pháp vào năm 16 tuổi, lúc đó cậu ấy vẫn chưa yêu Bạch Vũ, buổi tối trước ngày đi du học, tài xế kẹt xe tới trễ, vì vậy Phương Giản đi bộ một mình về nhà. Thời điểm đó đang là mùa đông nên trời tối rất sớm, có một khu bị hư đèn đường, trời tối om không thấy rõ gì cả, Phương Giản bị người ta chặn đường rồi dùng ống tuýp đánh gãy chân trái ngay tại khu ấy."
"Phương Giản nằm mãi trong bệnh viện đến nửa năm sau mới được xuất viện, vì thiếu manh mối thuyết phục nên không điều tra và phá được vụ án, Bạch Vũ biết chuyện thì vô cùng phẫn nộ, quyết định đích thân đi tra, cuối cùng cũng tra được độc thủ sau màn."
Âu Dương Duệ chợt dừng lại, Tề Ninh ngẩng đầu lên, thấy vẻ tàn nhẫn thoáng lướt qua mặt anh.
"Người kia thích Bạch Vũ từ lâu, thích gần như cực đoan, khi biết người Bạch Vũ thích là Phương Giản thì bất chấp nguy cơ ngồi tù, thuê người đánh Phương Giản. Có lẽ lũ đánh người không nắm đủ chừng mực, chân Phương Giản bị thương cực nghiêm trọng, hiện tại vẫn đau ê ẩm mỗi khi trời mưa, thành thử mấy năm nay Bạch Vũ luôn ở bên như hình với bóng, một là sợ chuyện tương tự lại phát sinh, hai là muốn nhét Phương Giản xuống dưới cánh mình."
"Cho nên, Tề Ninh, đối với những kẻ ôm ý đồ cướp anh khỏi em, nhất thiết đừng khách sáo." Thị trưởng đại nhân phán một câu tổng kết.
—–
Thị trưởng đại nhân từng nói cho ẻm nụ hôn đầu rồi mà ẻm nỡ lòng nào quên =))))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com