Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 20: Sống là để tha thứ (end)

Chương 20.1: Tại sao lại như vậy?

Minh Thư đứng bên giường bệnh, nhìn con người gầy gò đang ngủ say mà trong lòng không khỏi suy nghĩ nhiều điều. Nếu hắn tỉnh lại chỉ sợ lại nói ra hết sự thật, điều này sẽ gây nguy hiểm cho chú Phước. Tạm thời bây giờ vẫn chưa lộ tẩy, chi bằng mua chuộc hắn ngay bây giờ.

Mi mắt hắn bỗng dưng động đậy, hắn khẽ cựa mình. Phía này, Minh Thư như ngừng thở. Tên đó nhìn Thư, ánh mắt mệt mỏi đảo qua lại trên gương mặt của cô. Dường như thấy người lạ, hắn rùng mình đề phòng. Thư vội trấn tĩnh:

_ Tôi không phải người xấu, anh không cần phải sợ. Nếu không khỏe thì cứ nằm nghỉ đi, đừng cử động nhiều.

Tên đó nhìn Thư một lúc rồi mệt mỏi nhắm mắt lại. Thấy hắn ngủ say rồi,Thư đẩy cửa bước ra khỏi phòng bệnh. Dù sao việc hắn tỉnh lại cũng tốt, vừa may nếu như mua chuộc được hắn về phe mình thì có thêm một bằng chứng sống để buộc tội chủ tịch Ngô. Thư đi được mấy bước thì thấy Thế Phong đang đứng nói chuyện với chú Phước, vẻ mặt tối sầm lại. Thư bước lại gần, nói rõ ý định của mình về việc lôi kéo tên sát nhân kia cho chú Phước và anh nghe. Chú Phước tỏ ra rất tán thưởng nhưng Thế Phong lại không nói gì, anh chỉ trầm mặc nghe Thư nói còn phần mình thì cứ giữ im lặng. Trên đường về nhà, thấy anh vẫn không chịu mở miệng, Thư bắt đầu thấy khó chịu:

_ Sao anh cứ im lặng từ nãy giờ vậy? có gì không vừa lòng hay sao?

Im lặng.

_ Được rồi, anh không thích nói thì thôi. Vậy để em nói. Chuyện lần này anh không tham gia cũng được. Em đã suy nghĩ kĩ rồi, việc liên lụy đến ai em không quan tâm nữa. Ngày mai em sẽ gửi tài liệu tội ác của Ngô Minh Hoàng đến tòa án. Sau đó sẽ kiện hắn ra tòa, sẵn đây có luôn nhân chứng, xem hắn có thể chối cãi hay không?

Minh Thư tiếp tục độc thoại:

_ Em muốn chính mắt nhìn thấy hắn mất hết tất cả. Cho hắn phải chịu sự đau khổ mà em đã chịu đựng. Cho hắn biết thế nào là....

Thế Phong nhìn Thư, đột nhiên quẹo tay lái vào sát lề đường rồi phanh gấp một cái. Thư bị hành động vừa rồi của anh dọa cho hoảng hồn.

_ Anh vừa làm cái gì thế?

Thư tức giận hét lên. Phong lại nhìn Thư, đôi lông mày nhíu lại:

_ Thư à, .... em thay đổi nhiều quá.

Thư khựng lại. Thay đổi, anh vừa nói thay đổi gì?

_ Anh ... đang nói gì vậy?

_ Từ lúc quay về đây, anh nhận thấy em rất khác thường. Em đang bị sự thù hận làm cho mờ mắt rồi. Em toan tính, độc đoán. Em không còn là cô bé trong sáng ngây thơ ngày nào nữa.

Thư lắng nghe , rồi suy ngẫm. Cô phì cười.

_ Em đang cười gì thế? Anh đang nói nghiêm túc với em đấy.

_ Phải rồi. Em đã từng là một cô bé ngây thơ. Vậy nên mới bị người ta dắt mũi, bị lừa suốt mấy năm mà không biết, phải sống nương nhờ bằng những đồng tiền dơ bẩn của người hại chết cha mẹ mình. Em đã từng ngây thơ như thế đó.

Thế Phong ngẩn người. Minh Thư quẹt nước mắt:

_ Nhưng bây giờ em không như thế nữa. Em phải bắt ông ta trả giá cho những việc ông ta đã làm. ... vì anh không sống cùng bố mẹ nên có lẽ tình cảm không nhiều, nhưng đối với em, họ là tất cả. Em không thay đổi, chỉ là đang sống thật với mình mà thôi.

Phong không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn Thư. Anh biết bây giờ cô đang mất bình tĩnh, nếu nói nhiều chỉ sợ chọc vào nỗi đau của cô, làm cô thêm hoảng loạn.

Ngày hôm sau, Thư tiếp tục vào bệnh viện, chịu khó động viên và giải thích với tên sát nhân kia. Lúc đi mua vài thứ lặt vặt, cô có đi ngang qua đại sảnh. Ở đó có bày một cái ti vi lớn, trên đó phát bảng tin cổ phiếu của Ngô Gia đang bị rớt giá trầm trọng do sự cố của hôn lễ giám đốc tối hôm trước. Bên cạnh đó, chủ tịch tập đoàn vì bị sốc nên đã bị ngất, hiện đang được đưa đến bệnh viện. Xem xong tin tức, Thư có hơi bàng hoàng, điện thoại cô chợt reo.

“ Minh Thư à, ta nghe nói tên khốn chủ tịch đó bị ngất vừa được đưa vào bệnh viện X, hiện giờ cháu đang ở đó phải không? Thật đáng đời, ở ác như hắn không cần chúng ta ra tay cũng đã bị trừng trị rồi, cũng may là hắn ngất ngay lúc này. Nhưng cũng phải đề phòng, lỡ đâu để người của hắn phát hiện chuyện tên kia tỉnh lại thì nguy”

Chú Phước hấp tấp nói, Minh Thư chỉ kịp trấn an chú vài câu rồi cúp máy. Mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ. Đáng lẽ Thư phải thấy vui mừng vì sự thất bại của chủ tịch chứ, nhưng sao lại thấy khó chịu đến như thế này. Phút này đây, Thư chợt nghĩ đến một người. Anh đang ở đâu? Anh đang làm gì? Anh cảm thấy như thế nào? Anh có ... đau lòng không?

Thư trở về phòng bệnh. Tay cầm chiếc điện thoại, mắt cứ nhìn chằm chằm vào màn hình. Tay nhấn nút gọi dãy số thân quen nhưng vừa đổ chuông thì Thư đã hốt hoảng dập máy. Cô đập đầu mình vào trong tường, tự trách bản thân mình ngốc nghếch đến phát điên rồi. Ở phía giường chợt phát ra tiếng động, ‘ hắn’ đang cố với tay lấy ly nước. Thư bừng tỉnh, vứt điện thoại qua một bên chạy vội đến bên cạnh rót nước cho hắn.

_ Nước đây, sau này nếu cần gì cứ gọi một tiếng.

Tên đó nhìn Thư, khuôn mặt quấn chặt khăn trắng che đi vết bỏng lớn trên mặt. Hắn vẫn chưa nói được, hành động cũng chưa được thuần thục. Mấy ngày hôm sau, Thư vẫn đến bệnh viện đều đặn, chăm sóc và trò chuyện với hắn. Cô thành thật nói ra thân thế của mình và mong hắn sẽ giúp đỡ. Đến một ngày, đang nói chuyện vu vơ thì hắn bỗng nhiên kéo tay Thư lại rồi viết vào lòng bàn tay của Thư mấy chữ“ Lừa đảo”. Viết xong còn chỉ chỉ tay vào người cô.

Thư mở to mắt hết cỡ nhìn hắn. Hắn có ý gì đây? Sao lại bảo cô lừa đảo.

.....................................................................................

Ở một phòng bệnh khác, thuộc loại phòng VIP. Minh Vũ nhìn thân người đang mê man phải hô hấp bằng ống thở trên giường bằng ánh mắt phức tạp. Anh hận ông, không muốn thừa nhận ông là cha mình. Nhưng giờ phút này, anh sao lại cảm thấy không an phận, lo lắng cho ông ta thế này.

Minh Vũ đứng dậy kiểm tra ống truyền nước, sau khi chỉnh lại chăn cho ông Ngô, anh mệt mỏi đẩy cửa ra ngoài. Anh dựa lưng vào tường, bóng hình cao lớn đổ dài xuống nền đất lạnh lẽo, vạt áo sơ mi không yên phận xộc xệch. Minh Vũ nới lỏng cavat, nhắm nghiền mắt lại. Một ngày bận rộn, anh phải vất vả lo hết chuyện bên công ty, rồi còn thêm chuyện của chủ tịch làm anh thêm đau đầu. Một giây phút thảnh thơi, bỗng anh nghĩ đến cô. Chắc hẳn người con gái đó đang rất hận anh, hận đến xương tủy. Nghĩ đến đây, tim bỗng nhói lên, co thắt như muốn ngừng thở.

Đêm dài. Sau khi đợi ‘hắn’ ngủ, Minh Thư mới ra về. Đi qua hành lang bệnh viện vắng tanh u ám, Thư thấy còn an toàn chán so với lòng người nhân gian. Bỗng, một bóng hình lôi kéo Thư, cô lùi lại vài bước, và thấy anh ở đó. Khuôn mặt nhìn nghiêng quyến rũ mà mấy năm trời cô không thể quên, tại sao đằng sau nó lại là sự nhẫn tâm đến khôn lường. Rồi, tự nhiên nghĩ ngợi. Cô muốn biết rõ, thật ra cô đã từng là gì với anh, cô, đối với anh mà nói, chỉ là dụng cụ để đùa giỡn, lợi dụng, hay là vì mục đích gì. Tự nhiên cô muốn biết.

-         Ông ấy vẫn ổn chứ?

Minh Vũ nhíu mày, mở mắt nhìn về phía giọng nói nhẹ như bâng ấy, có chút đỗi ngạc nhiên.

-         Tại sao em lại ở đây?

-         ... có việc.

-         Em không khỏe ở đâu sao?

Thư bỗng thấy khó thở. Trong tích tắc, cô bỗng sợ mình sẽ không phân biệt được thật giả trong lời nói ấy.

-         Thật đáng tiếc vì làm cho anh thất vọng, tôi vẫn rất khỏe.

Minh Vũ chau mày, tuy bực mình nhưng anh thông cảm cho Thư, cô hành động như vậy đều là có lý do. Anh nhìn về phía cửa:

-         Thật đáng tiếc nói cho em thất vọng, chủ tịch đã qua cơn nguy kịch....- Vũ lén nhìn vẻ mặt của Thư- ...Nhưng hiện tại vẫn chưa tỉnh lại.

-         Thật tốt, tốt nhất ông ấy không nên đi sớm như vậy, bởi vẫn còn một mối nợ với tôi ông ấy chưa trả. Tôi chưa cho phép, ông ấy không được chết.

-         Em..

Minh Thư lần đầu thấy Vũ tức giận với mình như vậy, trong lòng có chút hoảng sợ, nhưng bên ngoài vẫn cố giả vờ bình tĩnh, cười mấy tiếng, sau đó quay lưng đi.

-         Tại sao lại thành ra thế này?

Bước chân Thư khựng lại.

-         Tại sao chúng ta lại thành ra như thế này? Tại sao em lại trở nên như thế? tại sao mỗi lần nhìn thấy nhau lại chỉ có đau lòng? Em có biết tại sao không, ... có thể nói ra, có thể hay không...?

Nước mắt không nghe lời lại chảy dài trên mặt Thư.

-         Nếu như tôi biết được là tại sao, tôi đã không yêu anh nhiều như vậy rồi.

Nói rồi cô bước đi thẳng, tiếng giầy cao gót vang lên lạnh ngắt, gõ vào tim người đứng phía sau từng nhịp đau như cắt.

Về đến nhà, Thư không tháo giày mà nằm đổ phịch người xuống sôpha. Đèn lầu hai chợt sáng, Thế Phong bước xuống. Nhìn bộ dạng Thư mà Phong cũng mệt mỏi theo, anh bước lại gần, cuối xuống tháo giầy ở chân cô ra. Vẫn tư thế đó, Thư không động đậy, mắt vô định nhìn trần nhà.

-         Tại sao anh còn ở đây?

-         Đây là nhà anh, anh không được ở đây sao?

Anh nói đúng, anh là anh hai cô, ở nhà ba mẹ cô là bình thường. Tuy nhiên, cô vẫn chưa quen với việc hình dáng anh đi ra đi vô gần gũi như vậy.

Im lặng.

-         Anh ơi..

-         Ưm..

-         Tại sao vậy anh?

-         Chuyện gì?

-         Tại sao chúng ta lại ra như thế này?

-         ...

-         Tại sao em và anh ấy lại thành ra thế này?

-         ...

-         Em không biết. Anh ấy hỏi nhưng em lại không biết trả lời làm sao?

-         Thư à...

Rồi sau những tiếng nấc là một trận khóc dữ dội. Thế Phong nhoài mình tới ôm Thư vào lòng, vỗ vỗ lưng. Rõ ràng cuộc sống quá khắc nghiệt làm một cô gái nhỏ bé đau khổ biết bao nhiêu, làm anh buồn phiền biết bao nhiêu.

....................................................

Hơn một tuần sau, ‘hắn’ gần như bình phục được một phần ba, đã có thể nói chuyện bặp bẹ và cử động tay. Thư vẫn kiên trì và nhẫn nại hằng ngày ngồi lì ở phòng bệnh, trình bày ngắn gọn về buổi kiện sắp tới, thuyết phục hắn không ngừng. Mỗi ngày đến bệnh viện, Thư không tránh mặt, ngược lại còn cố tình đi ngang cửa phòng bệnh chủ tịch Ngô để thăm dò, và, không phủ nhận là còn một lý do khác nữa.

Một ngày, trời mưa lất phất nhưng thời tiết không đến nỗi tệ. Thư ngồi bên giường bệnh, đang thao thao về vụ kiện một hồi, ‘hắn’, bỗng giựt lấy cánh tay Thư. Có một chút bất ngờ nhưng Thư nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

-         Anh, anh làm gì vậy?

-         ..đồ..lừa..đảo..

-         Cái, cái gì?

-         Tôi nói..cô lừa đảo...cô nói..dối..

-         Tôi nói dối? nói dối chuyện gì? tất cả mọi chuyện đều là sự thật.

-         Cô.. không phải là cô gái ấy... nhất định.. không phải ..

...

Thiên Lộc ngồi trong một quán vắng, tay khoấy nhẹ ly trà khói bốc nghi ngút, phảng phất lên khuôn mặt của người đàn ông phía trước, trong đầu vẫn còn chưa tiêu hóa nỗi câu chuyện anh ta vừa kể.

- Thật không ngờ hai người lại là anh em...

Thế Phong khẽ mỉm cười.

- Chính tôi còn không tin nổi nữa mà.

Lộc không nói gì, lặng lẽ nhấc ly trà lên, nhấp một ngụm. Mấy hôm rồi không gặp mặt Thư kể từ ngày bắt gặp cô cùng với Thế Phong ở cửa nhà, cậu khó chịu vô cùng. Hàng ngàn câu hỏi cứ vởn quanh, rốt cuộc có chuyện gì, tại sao bạn trai cũ của cô lại xuất hiện ở đó, tại sao và tại sao... Cho đến khi Thiên lộc gần như chết chìm trong đống suy nghĩ giày vò thân xác đó thì được Thế Phong hẹn ra gặp mặt. Tốt thôi, Lộc cũng là đang muốn đi kiếm anh nói chuyện cho ra lẽ. Không ngờ vừa đến lại nghe thấy một câu chuyện bất ngờ như vậy.

- Cậu.. rất thích Thư đúng không?

Thiên Lộc có chút sững lại động tác khuấy trà.

- Chưa hẳn là một tình yêu mãnh liệt khiến cho người ta chết đi sống lại, nhưng tôi đủ tự tin để nói rằng, tôi không biết sống sao nếu không được ở bên cạnh Thư.

Có chút bất ngờ với câu trả lời của Lộc, Phong khẽ nhếch môi.

- Đáng tiếc, cậu đã để lỡ mất cơ hội.

Thiên Lộc thả cái thìa trong tay ra, ngả người ra ghế dựa, nhìn ra bên ngoài trời đang mưa.

- Cậu chẳng phải cũng vẫn còn tình cảm với cô ấy sao?

Thiên Lộc nói, có chút thờ ơ. Phong nhìn theo hướng nhìn cửa Lộc.

- Nhưng cậu vẫn còn may mắn, vì cô ấy đã từng thích cậu. Còn tôi, vốn dĩ chưa từng có...

Trong quán, một bài hát vang lên, giọng nam buồn não nề:

“.. Anh đã khóc cho chuyện tình ta mỗi đêm

Để em bước đi ngàn lần không thể thứ tha

Mất em chỉ một lần.. anh mất em mãi mãi

Lầm lỡ buông tay để rồi hối hận

Thời gian chẳng thể hàn gắn.. những vết thương

Từng không muốn tin mà cuối cùng cũng phải tin

Nỗi cô đơn nặng nề, biết em quên anh rồi

Dù không thấy nhưng tim anh có thể thấu

Những âm thanh em đang cười vui bên ai

Vết thương xưa trog lòng đã sâu càng thêm sâu...”

- Điều trước mắt chúng ta có thể làm cho cô ấy, không phải là chìm vào nỗi đau ấy nữa. Tôi muốn thấy nụ cười của Thư ngày xưa, không phải nụ cười bây giờ, giả tạo.

Thiên Lộc nhìn Phong, vẻ mặt khó đoán. Rồi điện thoại hai người không hẹn mà rung lên cùng lúc.

Điện thoại Thiên Lộc nhận được tin nhắn của Tuyền:

“ Nghe nói cậu nghỉ việc ở Ngô Gia rồi, cậu không sao chứ? Có phải chuyện cậu đi cùng với Thư ở buổi tiệc hôm ấy ảnh hưởng không? Nhận được tin nhớ trả lời cho tớ một tiếng... tớ rất lo cho cậu..”

Còn điện thoại Thế Phong đề tên người gửi là Phương Rina:

“ Nè tên khốn, tôi nghe nói ở đó đang chuyển mùa đúng không? Mặc thêm nhiều áo vào kẻo lại ốm đấy nghe chưa? Tôi không thích lại phải thất nghiệp như dạo trước đâu. Gửi lời hỏi thăm Thư với, về nước tôi sẽ mua quà cho cậu ;)”

Hai người đàn ông cùng bất giác mỉm cười.

o.o.o.o.o.o.o.o.o.o.o.o.o.o.o.o.o.o.o.o.o.o.o.o.o.o.o.o.o.o.o.o.o.o.o.o.o.o.

Trên ghế đá bệnh viện, một cô gái đang thẫn thờ ngồi nhìn những khóm hoa đua nhau khoe sắc, bên trên cánh hoa còn đọng lại những giọt nước long lanh sóng sánh phản chiếu khuôn mặt vô hồn của Thư. Mưa rơi rơi, phủ lên trên người Thư một lớp vỏ bọc ngụy trang cho một nỗi đau giày vò. Nhưng lớp bọc đó không che đậy được gì, tất cả đều bị Vũ nhìn thấy hết. Anh đứng trên lầu ba, nhìn qua cửa sổ bệnh viện, tình cờ thấy một tâm hồn tổn thương đi lạc, không an lòng một chút nào.

Minh Thư ngồi đó, không biết bao lâu, cho đến khi ánh sáng nhàn nhạt của ông trời bị che lấp bởi một thân hình cao lớn. Bị ngược sáng, mấy giây đầu cô vẫn chưa xác định được là ai. Cho đến lúc mà giọng nam trầm thấp vang lên đều đều trên đỉnh đầu:

-         Đừng nghĩ là đang trong bệnh viện mà muốn làm càng, trời mưa mà lại ra đây ngồi, nếu có chết thì cũng thật phí công bác sĩ chữa bệnh cho em.

Thư nhìn kĩ, à, thì ra là anh. Anh mặc một bộ âu phục màu đen, rất chỉnh tề, không thắt cavat, hai nút áo trên cổ  sơ mi tùy tiện tháo bung. Lông mày rậm của anh đang nheo lại, hình như đang tức giận, hình như lại đang lo lắng cho cô, giống ngày xưa.

-         Anh ơi...

Minh Vũ chợt sững lại trước những từ Thư vừa nói ra, vì giọng nói cô tự nhiên lại nhẹ nhàng đến đáng sợ.

-         Hôm nay... có thể...có thể để hết mọi chuyện lại sau lưng...chúng ta, chúng ta hẹn hò một ngày được không? Anh...

Vũ chợt lùi lại về sau một bước, tai anh thoáng lùng bùng, còn Thư, đang ở phía đối diện, mỉm cười rất tươi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: