Chap 11
-Each prince should belong to only one princess-
Quán bar quen thuộc của F4.
- Yo yo, những kẻ đang yêu, lâu lắm mới gặp! – Chưa thấy mặt Woo Bin đâu đã nghe thấy giọng Hàn – Anh đặc trưng.
- Chỉ có 2 tên kia mới đang điên vì tình thôi, chứ đừng lôi mình vào – Ji Hoo bước ngay sau Woo Bin.
Yi Jung và Junpyo ngồi dựa vào nhau, dáng vẻ mệt mỏi. Ji Hoo và Woo Bin đều chung một ý nghĩ “Không ngờ F4 bị làm cho rối tung lên vì 2 quả bí ngô quê mùa, loạn thật rồi”.
- Thật không thể chịu nổi mà. – Yi Jung và Junpyo đồng thanh nói.
- Sao? – Ji Hoo cố nén cười hỏi.
- Grừ, Geum JanDi lại không trả lời mình. Aaaaaaaaaaa… mình chết mất thôi, cô ta định cho mình chờ đến khi nào nữa đây. Mình chỉ muốn kết hôn ngay lập tức – luôn và ngay!
- Thế còn đỡ, ít nhất cô ấy còn chịu nhìn mặt cậu. Chứ quả bí ngô kia, tránh mặt mình từ hôm Eun Chae đến. Gọi điện thì kêu đang làm việc, cô ta làm việc vào lúc 12h đêm chắc? Đến văn phòng thì kêu đang họp, trong khi mình đến vào giờ nghỉ trưa. Thế là thế nào hả? – Yi Jung nhăn nhó.
Nhìn hai ông bạn quý hoá đau khổ, Ji Hoo và Woo Bin không biết làm gì hơn ngoài việc ôm nhau lăn ra cười bò…
- Hai tên kia, muốn chết hả mà dám cười – Junpyo quát ầm lên.
- Haha, xin lỗi Junpyo, haha, nhưng nhìn hai cậu…. hahaha, quả thật có chút buồn cười… - Woo Bin giải thích.
- Ai mà ngờ cho được chứ? Yi Jung-ya, đã nếm trải cảm giác đau vì tình rồi đấy à?
- Hừ, đây biết từ 5 năm trước rồi. – Yi Jung lầm bầm.
- Cô Gaeul mà biết chắc chết ngất vì sung sướng. – Ji Hoo vừa cười vừa nói - bỗng nhiên ánh mắt anh chạm vào một tờ báo trên bàn. Trang nhất là ảnh của một người đàn ông mà anh trông rất quen nhưng không thể nhớ ra đó là ai. Bên cạnh ảnh là dòng tiêu đề to tướng: “Hoạ sĩ nổi tiếng Choi Hwang Bin - sau 5 năm cuối cùng đã trở về nước.” À, phải rồi, Ji Hoo đã nhớ ra, lần công tác trước sang Anh, anh đã bắt gặp anh chàng Hwang Bin này đi bên cạnh Gaeul rất vui vẻ. Anh có hỏi vị giáo sư thì được biết, anh ta là một hoạ sĩ nổi tiếng, đang học về nghệ thuật ở trường. Ji Hoo có tìm hiểu thì biết ở trường, Gaeul có duy nhất một người bạn thân chính là anh ta. “Yi Jung, bão tố sắp đến rồi, cẩn thận đấy.” Ji Hoo nghĩ thầm. Rồi anh quay lại nói với Yi Jung:
- Mỗi chàng hoàng tử chỉ nên thuộc về một công chúa thôi Yi Jung-yang.
- Hả? – Yi Jung không hiểu.
- Không có gì. Chúc may mắn – Ji Hoo nói rồi vẫy tay chào F4 ra về. Anh quyết định không tham gia vào chuyện của Yi Jung và Gaeul. Hai kẻ ngốc ấy, đến bao giờ mới chịu hiểu cho nhau?
--------------------------------------------------
Yi Jung đi đi lại lại trước sân nhà Gaeul. Đã hơn chục lần anh muốn gõ cửa nhưng lại sợ cô đuổi về, không gõ cửa thì mấy bà hàng xóm cứ nhìn chòng chọc vào anh rồi chỉ trỏ bàn tán. Kệ, bị đuổi về thì đi về chứ biết làm thế nào được? Anh với tay bấm chuông nhà cô.
- Yi Jung sunbae? Sao anh lại ở đây - Giọng Gaeul đầy ngạc nhiên, cô nửa vui nửa lo, anh đến đây có việc gì vây?
- Anh đến thăm em không được sao, Gaeul? – Yi Jung mỉm cười đáp lại. Dù Gaeul có cúi mặt xuống nhằm che giấu nỗi xấu hổ của mình, anh vẫn nhận ra mặt cô đang đỏ bừng và tim cô đập thình thịch khi anh cười. Gaeul-ya, anh thắng em 1-0 rồi…
- Sao nhà em bé vậy? – Yi Jung không kịp ngăn mình thốt lên.
- Hừ, vậy anh đi về đi. – Gaeul bực bội.
- Ý anh là anh tưởng hồi em ở Anh, em cũng đi làm rồi kiếm tiền, thì bây giờ cũng phải đủ tiền mua biệt thự mà sống chứ hả. Sao lại ở căn nhà bé thế này? – Yi Jung thắc mắc.
- Em vẫn thích ở đây hơn, ở đây em có cảm giác mình ở nhà. Tuy bé thật nhưng rất ấm cúng, bố mẹ em đang ở Anh rồi, có mình em ở đây, ở chỗ to quá em không quen, cứ thấy trống trải làm sao ý. Công nhận công tử nhà giàu như các anh giỏi thật, ít nhất ở nhà to thế mà không sợ ma. – Gaeul lè lưỡi.
Yi Jung bật cười trước suy nghĩ thật thà của Gaeul, bản tính cô vẫn ngây thơ như thế mặc dù cô cũng trưởng thành rất nhiều. Ý nghĩ này làm Yi Jung thấy rất ấm áp, ít nhất nó cho anh được quyền hy vọng về tương lai của hai người.
- Anh uống trà đi.
- ……
- Lần đầu tiên uống trà bình dân hả? Không quen sao, có cần em đi mua đồ làm trà về cho anh dùng không Yi Jung? – Gaeul châm chọc.
- Hừ, thôi khỏi. – Yi Jung lừ mắt.
- Anh đến đây không chỉ để thăm em chứ hả? Chắc chắn có việc gì rồi phải không?
- Sao em nhất định không tin anh rẽ qua chỉ để thăm em thôi hả? – Yi Jung bắt đầu cáu.
- Gì chứ? Anh đang rất bận rộn chuẩn bị cho buổi triễn lãm, làm gì có thời gian mà rẽ qua thăm hỏi. – Gaeul đáp thản nhiên.
Yi Jung dịu xuống, thông tin về buổi triển lãm được thư kí Kim ém rất kĩ, vậy mà cô vẫn biết được, chứng tỏ cô rất quan tâm tới anh. Điều này làm anh cực kì hạnh phúc.
- Uhm, anh cũng rất bận nhưng không đến nỗi không thể đi thăm em khi nào anh muốn đâu Gaeul-ya. À mà đây là vé mời của Ji Hoo dành cho em. Ngày kia là buổi công diễn dàn nhạc do cậu ấy làm nhạc trưởng. Em nhớ đến đấy. “Mà em không đến anh cũng sẽ có cách lôi em theo. Đừng hòng trốn” – Yi Jung nghĩ thầm.
- Hả? Em tưởng Ji Hoo sunbae làm bác sĩ kia mà? – Gaeul ngạc nhiên, rõ ràng lần trước cô đã đến bệnh viện chỗ anh làm việc mà.
- Thằng đấy làm ở 2 nơi, nó vẫn làm bác sĩ nhưng khi nào rảnh, nó tham gia vào các chuyến lưu diễn khắp nơi, dù gì gia đình nó vẫn có riêng một dàn nhạc mà.
- Ji Hoo sunbae chắc bận lắm, khổ thân sunbae. – Gaeul trầm ngâm.
Yi Jung liếc mắt. Buổi triển lãm của anh sắp tới thế mà cô chẳng hỏi han gì. Lại còn ngồi đây mà tiếc cho Ji Hoo. Một thoáng ghen tị làm cho Yi Jung thấy khó chịu.
- Mà chân em làm sao thế kia, sao lại có vết sẹo hả? Trông còn mới lắm, em bị làm sao thế hả? Sao không nói với anh. – Yi Jung vừa nhìn thấy vết sẹo dưới chân Gaeul lập tức hỏi.
- À à, là em không cẩn thận, dẫm vào mảnh thuỷ tinh, không có gì đâu mà. Em đi khám rồi, chính Ji Hoo sunbae khám cho em, anh ý băng bó cẩn thận rồi dặn em bôi thuốc hàng ngày rồi, anh đừng lo.
- CÁI GÌ? Thằng Ji Hoo khám cho em? Tức là nó… nó có cầm chân em lên hả? – Yi Jung tức tối hỏi lại.
- Thế anh nghĩ Ji Hoo sunbae có cách băng chân cho em mà không đụng vào chân à? – Gaeul cau mày trước câu hỏi ngốc nghếch của Yi Jung.
“Grừ, tên robot kiaaa, ai cho sờ vào chân của Gaeul????” – Yi Jung lầm bầm trong miệng. Rồi anh cầm chân Gaeul lên và nói:
- Đưa thuốc đây anh bôi cho.
- Eh eh, thôi không cần em tự làm được – Gaeul kêu lên.
- Hừ, em thích được thằng Ji Hoo bôi thuốc cho chứ không phải là anh chứ gì? Hộp thuốc kia hả? - Giọng Yi Jung vẫn tức tối.
- Anh hâm à? Thôi bỏ chân em ra… bỏ ra đi mà – Gaeul xấu hổ nói.
Mặc kệ Gaeul cằn nhằn, Yi Jung vẫn cầm chân cô bôi thuốc. Chân gì mà bé thế này hả giời, gầy thế này mà không lo ăn uống vào đi… em đúng là đồ ngốc.
Nhìn Yi Jung cẩn thận bôi thuốc cho mình, Gaeul cảm thấy rất hạnh phúc. Có nằm mơ cô cũng không mơ đến cảnh này, thỉnh thoảng anh lại hỏi xem bôi thế cô có đau không, đồ ngốc Yi Jung, vết thương khép miệng thành sẹo rồi đau sao được. Hơn nữa Ji Hoo nói đây là thuốc chống hình thành sẹo, bôi vào chẳng có cảm giác gì cả. Anh đúng là rất ngốc…
- Yi Jung sunbae này, hôm trước chị Eun Chae đến nhà anh… uhm… uhm… hai người đã nói chuyện rất lâu đúng không? – Gaeul ngập ngừng hỏi.
- Gì cơ? – Yi Jung giả vờ không hiểu ý Gaeul.
- Thôi không có gì. Anh đừng bận tâm. – Gaeul xua xua tay.
- Em lo lắng hả? – Yi Jung nén cười.
- Gì chứ? Sao em phải lo lắng hả? Anh chẳng là gì của em cả. Anh tiếp ai vào nửa đêm chẳng liên quan gì đến em cả. – Gaeul giãy nảy lên.
- Haha, hôm đấy Eun Chae ở lại chừng một tiếng rồi đi về thôi. Sau đó anh đi ngủ rất ngoan, dĩ nhiên là ngủ một mình – Yi Jung cười lớn.
- Hả? Ai… ai cần anh trả lời. Mà em không tin, một tối mà anh không có cô nào ở bên cạnh, Cassanova như anh làm sao mà chịu được. – Gaeul liếc dài về phía Yi Jung.
- Em thật sự mong anh có người con gái khác ở cạnh hả Gaeul? – Ánh mắt Yi Jung đột nhiên trở nên rât nghiêm túc.
- Gì? À, tuỳ anh, em không quan tâm… em chẳng có thời gian mà quan tâm… em.. – Gaeul bối rối
- Nghe đây Gaeul, anh đã hứa anh sẽ làm cho em tin anh một lần nữa, và anh sẽ làm được. Em nhất định phải tin anh, nghe rõ chưa Gaeul. Đừng bao giờ có những ý nghĩ ấy trong đầu nữa, được không? – Yi Jung chợt nắm chặt tay Gaeul.
- Em… em… thôi muộn rồi, anh về nhà đi – Gaeul toan đứng lên mở cửa.
Yi Jung bất chợt kéo tay cô lại, nhìn thẳng vào mắt cô và rồi, anh đặt lên môi cô một nụ hôn thật dịu dàng…..
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com