Chap 18
-All I wanna do is find a way back into love-
- Về thôi. – Gaeul buông Yi Jung ra.
- Này, cô Chu Gaeul… Cô nói đi là đi vậy sao? Cô… - Yi Jung bực mình quát.
- Vậy thôi không về nữa, quay lại cửa đi Anh vậy. – Gaeul đột ngột quay lại.
- Yaaaa, em mà quay lại đó anh thề sẽ có cách bắt tất cả chuyến bay đi Anh trong ngày hôm nay phải huỷ hết. – Yi Jung bặm chặt môi.
- Em biết anh sẽ làm thế. Vậy nên, về thôi. – Gaeul cười nhẹ.
Trên đường về Yi Jung tỏ ra rất khó chịu, anh không nói gì với Gaeul trên suốt quãng đường. Gaeul có thể cảm nhận rõ ràng anh đang rất giận nên cô chỉ ngồi im lặng nhìn anh lái xe. Về đến nhà, Gaeul bước xuống xe rồi quay lại nói với Yi Jung.
- Em về đây. Anh giữ gìn sức khoẻ. Vừa mới ốm dậy mà đã chạy lung tung.
- Vì ai mà tôi phải khổ thế? – Yi Jung cáu.
Gaeul cười thầm rồi quay vào trong nhà. Hwang Bin nói đúng, ai cũng cần được cho thêm một cơ hội nữa. Cả cô và Yi Jung…
---------------------------------------
Biệt thự nhà họ So.
- Thưa cậu chủ, ông chủ đến. - người giúp việc chạy vào báo với Yi Jung. Vừa nghe dứt lời anh đã vội ngồi dậy, mắt nhìn trừng trừng vào khoảng không trước mặt. Chẳng phải anh và người đó đã đoạn tuyệt mối quan hệ sau khi mẹ anh mất rồi sao? Anh đã thề sẽ không bao giờ để người đó bước vào cuộc sống của anh… một lần nữa…
*Phòng khách*
- Ông tới đây làm gì? – Khuôn mặt lạnh tanh không chút biểu cảm của Yi Jung luôn khiến người đối diện phải e dè, nhưng lần này, người đối diện anh không phải là người đơn giản… đó là chủ tịch tập đoàn nghệ thuật So, nghệ nhân So Huyn Sub.
- Ta không được phép đến từ bao giờ vậy? – ông Huyn Sub nhẹ nhàng trả lời.
- Căn nhà này và tôi chưa từng đón tiếp ông.
- Con vừa ra viện, ta đến thăm con. Chuyện thường tình mà.
- Tôi sắp cảm động mà khóc rồi đây.
- Con nên cảm ơn ta, nhờ có ta và cậu Woo Bin gì đó mà buổi triển lãm hôm con bị tai nạn vẫn diễn ra tốt đẹp. Mọi việc ở công ty ta cũng thu xếp ổn thoả.
- Mai tôi sẽ nhờ thư kí Kim mang một lẵng hoa và quà tới cảm ơn ông.
- Thật cứng đầu. Nhưng thế mới là con trai của Huyn Sub này….
- Tôi chưa từng ước có được điều đó.
- Trên đời thứ duy nhất không lựa chọn được chính là gia đình. Hình như con cũng hiểu được điều đó, phải không Yi Jung?
- Ông tới đây làm gì? – Yi Jung quát to, anh không còn kiềm chế được nữa. Mỗi lần nhìn thấy ông ta là anh lại nhớ tới những lời nói của mẹ khi lâm chung.
- Đến thăm con. Nhân tiện nói luôn là sang tháng tới, con sẽ thay ta tiếp quản toàn bộ tập đoàn. Đã tới lúc ta về hưu rồi…
- Về hưu để đi với mấy cô bồ trẻ trung xinh đẹp của ông phải không? – Yi Jung gằn giọng
- Con sẽ là chủ tịch tập đoàn trong tháng tới. Vậy nên hãy thu xếp mọi chuyện đi. Mà ta còn chưa khen ngợi những tác phẩm trong buổi triễn lãm trước của con. Rất phá cách, tuy nhiên cũng cần chú trong trong việc tạo hình hơn – Huyn Sub lờ đi câu mỉa mai của Yi Jung rồi đứng dậy.
- Quản gia, tiễn khách… - nói rồi Yi Jung bỏ lên tầng… Yi Jung sập mạnh cánh cửa rồi xô hết đồ đạc trên bàn xuống đất. Tại sao khi nói chuyện với người đàn ông này, anh luôn có một cảm giác thua cuộc, cả đời anh chỉ có một nguyện vọng duy nhất là vượt lên cha anh, trở thành nghệ nhân gốm trong huyền thoại…
-------------------------------------------
Gaeul quấy chầm chầm tách café của mình, anh hẹn cô ra đây có việc gì vậy? Anh định nói gì với cô đây? Cô sẽ phải trả lời anh ra sao?
- Em tới lâu chưa? – Yi Jung bước vào quán, Gaeul xịu mặt xuống, cô chưa quen với việc anh đi đâu cũng có hàng tá cô gái ngóng theo, và thói quen, anh sẽ mỉm cười với họ.
- Anh vẫn được chào đón nhiệt liệt quá nhỉ? – Gaeul giận dỗi.
- Hử, gì cơ. À mấy cô gái đó sao? Em không hiểu là nếu anh có không để ý tới họ thì họ vẫn cứ bám theo anh sao? Thôi thì cười một cái để đi nhanh hơn cho xong… - Yi Jung cười, anh biết cô đang ghen.
- Hừm… Anh gọi em ra có chuyện gì vậy?
- À, tháng sau anh sẽ chính thức tiếp quản tập đoàn, anh muốn em tới bữa tiệc chúc mừng đó với tư cách là vợ chưa cưới của anh… - Yi Jung thản nhiên.
- Sặc…. cái gì cơ? – Gaeul đang uống café thì bị sặc khi anh nói thế.
- Anh rất nghiêm túc. – Yi Jung cố nén cười khi thấy cô lúng túng lôi giấy ăn lau miệng.
- Anh bị ấm đầu phải không? Để em gọi điện cho anh Ji Hoo đưa anh đi kiểm tra lại, chắc máu trong não anh vẫn chưa tan hết. – Gaeul với tay lấy túi xách.
- Chu Gaeul? Em mới bị ấm đầu? Hay em ở Anh lâu quá nên không hiểu tiếng Hàn nữa rồi? Anh nói là, anh muốn em… CHU GAEUL, trở thành vợ chưa cưới của anh…
- Không hiểu.
- Em… em đúng là có khả năng làm cụt hứng người khác đến kinh ngạc. – Yi Jung sốc khi thấy vẻ mặt tỉnh bơ của Gaeul. Nếu như anh nói câu này với một cô gái khác, chắc chắn cô ta sẽ nhảy cẫng lên, ôm hôn anh hoặc là ngất đi vì sung sướng. Cái cô Chu Gaeul này lại tỉnh bơ trước lời đề nghị đấy của anh.
- Không hiểu thật mà.
- Thật ra, anh muốn cầu hôn em luôn, nhưng mà… anh nghĩ em sẽ từ chối…
- Sao anh biết em sẽ từ chối – Gaeul nhướng mắt lên.
- Vì em là Gaeul, được chưa? Bây giờ thì ngồi im nghe anh nói hết. Anh muốn em chính thức được công nhận là vợ chưa cưới của anh… khi đó anh sẽ cảm thấy tình yêu của chúng ta được đảm bảo hơn… và…. uhm… uhm… anh cũng không còn lo lắng nếu xuất hiện một tên hoạ sĩ thứ hai… mặc… mặc dù anh vẫn chưa cảm ơn cậu ta… uhm… là vậy đấy. Nên, em sẽ đồng ý phải không?
- Anh đúng là So Yi Jung. Anh muốn em nói đồng ý trở thành vợ chưa cưới của anh ngay giữa quán café này à? – Gaeul nhíu mày.
- Tại… tại anh nghĩ nếu em ngồi ở nơi nào quen thuộc với em thì em sẽ… suy nghĩ thoáng hơn… sẽ đồng ý… - Yi Jung khổ sở nhìn Gaeul.
- Chưa biết nữa. Về thôi. – Gaeul đứng dậy
- Hả? Em còn chưa trả lời anh… - Yi Jung ngạc nhiên.
- Em phải suy nghĩ đã. Còn cả tháng nữa cơ mà. Anh lo gì. Bình tĩnh đi, nếu hôm đấy mà em vẫn chưa nghĩ ra thì anh cứ quơ tạm một cô nào đấy rồi nói đó là vợ chưa cưới của anh là được chứ gì… - Gaeul giả vờ trêu Yi Jung.
- Em.. em nghĩ anh là loại gì vậy? Anh có thể đùa vui với tất cả các cô gái trên đời. Nhưng anh rất coi trọng gia đình. Không phải ai cũng có thể làm vợ anh được…
- À à… hoá ra là thế. Uh, em cũng sẽ suy nghĩ chuyện này một cách chín chắn nhất có thể. – Gaeul vẫn đùa.
- Thôi khỏi, em mà đùa thế này nữa thì khỏi luôn – Yi Jung bắt đầu cáu.
- Dỗi rồi à? Thôi được rồi, em hứa là sẽ suy nghĩ kĩ, được chưa? Giờ thì về thôi. Chiều em có lịch họp rồi. – Gaeul vòng tay qua người Yi Jung kéo anh dậy. Cô không biết chỉ với hành động đơn giản này, cô đã làm cho trái tim Cassanova của F4 đập liên hồi…
-----------------------------------
- Alô… - vừa về nhà đã có người gọi điện đến cho Gaeul, là JanDi…
- Gaeul… mình… mình….
- Sao? Cậu làm sao? – Gaeul hoảng hốt.
- Mình nhận lời rồi…. – JanDi hét lên qua điện thoại…
- Nhận lời? – Gaeul nhíu mày.
- Mình nhận lời lấy Junpyo rồiiiiii, Gaeul-ya…. – Giọng nói JanDi đột nhiên nhỏ lại – Mình không biết nữa, chỉ là…. Khi nhìn thấy Yi Jung sunbae gặp tai nạn, mình… mình tự nhiên thấy sợ hãi… người mình yêu thương có thể ra đi bất cứ lúc nào, nên mình không muốn từ chối Junpyo nữa….
- Tuyệt quá rồi, nhất định phải mời mình tới đám cưới nhé. – Gaeul mừng cho JanDi
- Còn phải nói à, cậu sẽ là phù dâu xinh đẹp nhất…
Gaeul gác máy xuống, những lời nói của JanDi cứ ám ảnh mãi trong đầu cô.
“Người mình yêu thương có thể ra đi bất cứ lúc nào…”
“Tận dụng thời gian mà yêu thương nhé Gaeul-ya…”
“Đôi khi em không có sự lựa chọn thứ 2 nếu như lựa chọn ban đầu của em là sai. Có những thứ, chỉ khi mất đi rồi mới thấy đáng tiếc…”
***
- So Yi Jung? - Giọng Junpyo hét toáng lên qua điện thoại,
- Nghe rồi, nói bé thôi. – Yi Jung ngao ngán lắc đầu.
- JanDi đồng ý lấy mình rồi…. Yaaaaaaaaaa….. thế thôi, báo thế nhé. Khi nào mình cưới nhất định sẽ bắt cậu đi làm phù rể.
- Cái thằng điên – Yi Jung nhăn nhó rồi dập máy – Đúng lúc người ta đang bực mình mà dám gọi điện báo tin cưới xin… Hừ
“Nếu tìm được người con gái nào tớ yêu thật lòng, nhất định tớ sẽ đối xử với cô ấy như một công chúa.”
“Phải cố gắng thay đổi bản thân để không bao giờ làm đau cô ấy nữa”
“Nếu buông tay mà vẫn làm cô ấy tổn thương thì cậu chẳng thà sẽ giữ cô ấy bên mình mãi mãi sao? Đừng để tuột mất hạnh phúc vì những sai lầm trong quá khứ.”
***
Có hai kẻ ngốc đang yêu, đang nghĩ về nhau mà không dám thừa nhận… Những kẻ đang yêu quả thật là rất rất ngốc…
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com