Chap 20
-Too little, too late? -
- Sunbae… sunbae-ya… - Gaeul đỏ bừng mặt sau khi được Yi Jung hôn. Cô ngơ ngác nhìn anh, không hiểu anh có ý định gì khi làm vậy? Bên cạnh, Woo Bin cũng há hốc mồm ra nhìn hai người…. “Yoo, cái thằng này… chờ đến đám cưới của hai người thì không được sao???”
- Anh xin lỗi, nhưng nhìn em hôm nay, anh khó kiềm chế quá… - Yi Jung trêu Gaeul, anh đã lấy lại được vẻ nghịch ngợm hàng ngày…
- Cái… cái gì? Đối với cô gái nào anh cũng như thế sao? – Gaeul bực tức.
- Không… thật ra anh chỉ khó kiềm chế với em thôi… - Yi Jung cười.
Gaeul không trả lời anh, tâm trạng cô đang rất mâu thuẫn… đúng là cô có phần ngây ngất với nụ hôn ngọt ngào của anh nhưng cô cũng rất hoang mang, từ bao giờ, trái tim của cô đã không còn nghe theo lí trí nữa rồi??? Đang mải mê suy nghĩ, bỗng có một vật thể lạ rơi trúng người Gaeul… hoá ra là bó hoa cưới mà JanDi chủ đích nhắm tới cô.
- Yaa, Gaeul-ya… bó hoa tặng riêng cho cậu đấy… phải thật hạnh phúc vào nhé… - JanDi hét thật to…
Gaeul xúc động cầm bó hoa lên, cô quay sang thấy Yi Jung đang mỉm cười với mình… trông hai người lúc này, như đang tham dự một đám cưới mà nhân vật chính là họ chứ không thể là ai khác…
-----------------------------------------------
- Anh đang dắt em đi đâu vậy, Yi Jung? Yi Jung? – Gaeul đập đập vào tay anh trong khi Yi Jung vẫn thản nhiên ngồi lái xe.
- Em ngồi yên đi, anh mới tỉnh dậy sau 3 tháng hôn mê, anh không chắc mình có thể lái xe được trong khi có người làm phiền bên cạnh đâu.
- Hừm – Gaeul bực mình vì thái độ của Yi Jung.
- Thôi nào, đến nơi rồi… em xuống xe đi. – Yi Jung quay sang dỗ dành.
Gaeul bước xuống xe, đây là một cánh đồng rộng mênh mông, trồng rất nhiều hoa hướng dương. Một mùi thơm nhẹ nhàng quấn lấy Gaeul, tâm trạng cô trở nên rất thoải mái…
- Kia là mộ mẹ anh. – Yi Jung chậm rãi nắm tay Gaeul bước tới một nấm mộ to, trông rất trang nhã. Gaeul ngạc nhiên, sao anh lại đưa cô tới nơi này?
- Mẹ, con là Yi Jung… - anh vẫn không buông tay Gaeul ra – hôm nay đến thăm mẹ con dẫn theo một người nữa đây. Cô ấy là Chu Gaeul, người con gái mà con thương yêu nhất cuộc đời này…
- Ơ ơ… - Gaeul lúng túng.
- Mẹ, mẹ đã nói con phải sống một cách hạnh phúc phải không? Bây giờ, con đang rất hạnh phúc với cô gái này. Mẹ đã sống một cuộc sống không hạnh phúc với người đàn ông đó, giờ đây, con sẽ thay mẹ, sống thật hạnh phúc cả phần của mẹ nữa, có được không? – Yi Jung run run nói, bàn tay anh vẫn siết chặt tay Gaeul.
- Yi Jung sunbae.. – Gaeul gọi
- À… em chào mẹ anh đi. – Yi Jung đẩy cô ra phía trước.
- Ơ ơ… cháu chào bác, cháu là Chu Gaeul, hôm nay là lần đầu tới đây… cháu…
- Thế là được rồi… - Yi Jung kéo cô lại gần anh.
- Sao anh đưa em đến đây? – Gaeul thắc mắc.
- Anh đã hứa với bản thân khi có người con gái nào cho anh lòng tin mình sẽ yêu thương cô ấy suốt cả cuộc đời này, anh sẽ mang cô ấy tới gặp mẹ, giới thiệu với mẹ anh.
- Nhưng sunbae, em…
- Anh biết em vẫn chưa quyết định được gì, Gaeul-ya. Đừng hiểu nhầm anh đưa em tới đây để tạo thêm áp lực cho em chấp nhận anh. Cứ làm những gì em muốn, được chứ? Anh hiểu tất cả những quyết định của em mà.
- Chị Eun Chae đã từng đến đây rồi phải không? – Gaeul buột miệng nói ra suy nghĩ ám ảnh từ nãy giờ trong cô.
- Em hy vọng thế sao? – Yi Jung nheo mắt nhìn Gaeul.
- Em không biết nữa, nhưng em cũng chẳng có gì để ghen tức cả… em biết là…
- Em nên học cách bị thất vọng đi Gaeul-ya. Em là người con gái đầu tiên anh đưa tới đây.
- Thật sao? – Gaeuởcn nụ cười vừa như giải toả được gánh nặng trong lòng, vừa như không tin được vào những gì mình vừa nghe.
- Nó nói thật đấy, cháu là cô gái đầu tiên nó đưa tới đây… - Một giọng nói vang lên phía sau hai người.
Yi Jung xoay người lại, anh rất xúc động khi nhận ra người này… đã bao lâu rồi, anh mới có cơ hội gặp lại….
- Ông nội, là ông sao?
- Không phải ta thì là ma chắc?
- Con tưởng ông đang ở Thuỵ Điển, không ngờ…
- Ta vừa về chiều qua, đang định ra thăm mộ mẹ con thì bắt gặp hai đứa ở đây. – Nói rồi ông quay sang Gaeul nhìn cô và nói – Còn cô gái này là…
- Chu Gaeul ông à. – Yi Jung đáp
- Cái tên rất đẹp… làm người nghe cảm thấy thật thoải mái…
- Cháu cảm ơn ông… - Gaeul lúng túng, đây là lần đầu tiên cô gặp mặt ông nội Yi Jung.
- Hai đứa theo ta vào nhà thôi…
------------------------------------------------
Căn nhà được bày trí cực kì trang nhã, rất nhiều đồ gốm được xếp một cách ngăn nắp và tinh tế… Chợt, Gaeul nhìn thấy một bức tranh vẽ 3 người, ai cũng cười, trông rất hạnh phúc, cô vừa định với xem thì một bàn tay đã giật mất nó.
- Ông… tại sao ông lại giữ cái này. - Giọng Yi Jung đột nhiên trở nên giận dữ.
- Để lại vào chỗ cũ ngay, So Yi Jung. – ông vẫn điềm tĩnh - ngồi xuống, nghe ta nói.
Yi Jung vẫn cầm bức tranh, ánh mắt anh toát lên vẻ đau buồn và tổn thương vô hạn. Gaeul ngồi xuống cạnh anh, bàn tay cô nhẹ nhàng chạm vào tay anh…
- Con vẫn trách Huyn Sub sao? – Ông nội Yi Jung điềm đạm vừa rót trà cho hai người vừa hỏi.
- Ông biết câu trả lời của con rồi mà. – Khuôn mặt Yi Jung lạnh băng.
- Được, vậy lắng tai nghe đây. Câu chuyện bắt đầu từ khi Huyn Sub 27 tuổi. Lúc đó, gia đình ta là một danh gia vọng tộc, cả đất nước không ai không biết đến gia đình nghệ nhân So, gia đình chúng ta rất có danh tiếng và địa vị ở nơi đây. Huyn Sub khi ấy là con trai trưởng, vậy nên chuyện gia đình của nó được rất nhiều người quan tâm. Ta là cha nó, ta đã sắp xếp một cuộc hôn nhân môn đăng hộ đối cho Huyn Sub, chính là mẹ con, khi ấy là con gái út của một gia đình tài phiệt. Ta đã không nghĩ nhiều về tình cảm của hai đứa khi ấy, ta chỉ nghĩ đơn giản là nếu lấy được mẹ con, địa vị của gia tộc ta lại càng được củng cố. Huyn Sub và mẹ con đồng ý lấy nhau mà không hề có tình yêu giữa hai người, ta những tưởng sau khi sinh Il Huyn và con, hai đứa sẽ cải thiện được mối quan hệ. Nhưng không, càng ngày sức khoẻ mẹ con càng kém đi… rồi cho đến một hôm, ta phát hiện ra mẹ con nảy sinh tình cảm với gã bác sĩ hay đến thăm bệnh. Lúc đó, ta đã rất tức giận, định đuổi mẹ con ra khỏi nhà, nhưng chính Huyn Sub đã quỳ xuống cầu xin ta đừng làm thế. Cả đời nó day dứt vì nghĩ rằng mẹ con đã đau khổ vì nó, chính lúc nó quỳ xuống trước mặt ta, ta đã biết Huyn Sub cũng yêu mẹ con từ bao giờ rồi mà không biết. Nghe lời Huyn Sub, ta chỉ đuổi cổ gã bác sĩ đó đi, không ngờ, tên bác sĩ này cũng chỉ là một thằng hèn, vừa nghe ta doạ dẫm mấy câu đã sợ mà bỏ chạy mất. Mẹ con sau khi biết tin cũng rất đau khổ, nhưng rồi Huyn Sub đã ở bên mẹ con, an ủi mẹ con rất nhiều, giúp mẹ con vượt qua được thời gian đó. Tuy vậy, sức khoẻ mẹ con không hề được cải thiện, có lẽ cuộc sống làm dâu nhà họ So đã bào mòn sức khoẻ và tinh thần của mẹ con. Chỉ sau có 5 năm, ta đã không thể nhận ra một cô gái trẻ trung hồn nhiên như cánh bướm mùa xuân, thay vào đó là một người phụ nữ ốm yếu bệnh tật… Huyn Sub đã nhiều lần nói muốn li dị mẹ con, nhưng ta không cho. Vì khi ấy, li dị sẽ làm cho gia tộc bị tai tiếng là điều không tránh khỏi. Cuối cùng, Huyn Sub cố tình trở nên chơi bời truỵ lạc, thiêu mình trong những cuộc vui nhằm để mẹ con tránh xa nó ra, quyết định li dị nó. Thế nhưng, từ khi bị ốm nằm liệt giường, có vẻ mẹ con đã hiểu rằng người bà ấy yêu nhất là ai nên đã quyết định chờ đợi Huyn Sub cho đến khi nó trở về. Vậy mà Huyn Sub lại tuyên bố không thể trở về nhà chừng nào mẹ con còn ở đó. Hai người họ, quá yêu nhau, nhưng không dám nói vì sợ làm tổn thương nhau, tổn thương chính mình. Cả Huyn Sub và mẹ con đều không dám đối diện với tình cảm của bản thân, chỉ biết giữ sao cho mình không bị tổn thương… vì thế nên bi kịch đã xảy ra… ngày mẹ con mất, Huyn Sub không hề biết. Đến khi biết chuyện, nó chạy đến bệnh viện thì mẹ con đã qua đời, câu cuối cùng bà nói vẫn là gọi tên Huyn Sub, có phải không Yi Jung?
Yi Jung sững sờ nghe ông nội kể lại câu chuyện của cha mẹ anh. Anh đã hiểu nhầm cha mình suốt một thời gian dài, không cho ông được giải thích. Anh đã tự mặc nhận cha anh là người xấu, đã làm khổ mẹ anh mà không biết rằng trong chuyện này, cả hai người đó đều có lỗi…
- Vậy sau khi mẹ Yi Jung sunbae mất, ngài Huyn Sub có quay về đây không ạ? – Gaeul lên tiếng hỏi.
- Có. Duy chỉ một lần. Nó quay về đây, bước vào căn phòng mà mẹ Yi Jung đã nằm đó tĩnh dưỡng, bên cạnh chiếc gối, Huyn Sub thấy chiếc bình gốm mà nó đã làm tặng mẹ Yi Jung ngày cưới… Nó mang chiếc bình đi mất và kể từ đó, ta cũng chẳng gặp lại Huyn Sub nữa.
- Yaaaaaaaaaaaaa…. – Yi Jung đứng dậy hét to. Anh đang cực kì đau khổ. Mọi thứ rối tung trước mắt anh. Anh đã phạm sai lầm gì mà phải sinh ra trong gia đình này? Chứng kiến mọi đau khổ của gia đình?
- Yi Jung sunbae, anh bình tĩnh lại đi nào. Chẳng phải bây giờ, sau ngần ấy năm, lòng hận thù của anh đối với cha mình đã có được câu trả lời rồi sao? – Gaeul đứng dậy, bước đến bên cạnh Yi Jung… Cô nhẹ nhàng cầm tay anh, giúp anh bình tĩnh lại. Cô hiểu trong lòng Yi Jung, sự hối hận đang dày vò anh…
- Yi Jung! Cha con không phải là người xấu. Nó là con trai ta, và là cha của con, hãy mở lòng ra với nó. Từ sau khi mẹ con mất, nó chìm đắm trong tuyệt vọng, sự cô đơn và hối hận làm nó không thể thoát ra khỏi quá khứ…
Yi Jung im lặng, hôm nay, anh đã nghe đủ những gì cần nghe, biết đủ những gì cần biết… trong lòng anh, có lẽ nỗi hận cha mình cũng đã nguôi ngoai đi rất nhiều…
----------------------------------------------
Gaeul bước xuống xe, câu chuyện về tiền bối Huyn Sub và vợ ông ám ảnh tâm trí cô mãi không thôi. Cô sợ hãi với câu chuyện đó, cô nhìn thấy mình trong hình ảnh mẹ Yi Jung. Không, cô và Yi Jung sẽ không đau khổ thế. Nhất định cô sẽ không thể trở thành bản sao của mẹ Yi Jung… đến lúc qua đời, vẫn mang trong tim mình sự hối hận vì không nói lời yêu thương ngài Huyn Sub đúng lúc…
- Em ngủ sớm đi. – Yi Jung mệt mỏi tiễn Gaeul vào tận nhà.
- Anh không sao chứ, sunbae?
- Anh ổn…
- Em không nghĩ anh ổn đâu… Mọi chuyện có vẻ hơi quá sức với anh…
- Anh thấy sợ Gaeul –ya…
- …
- Anh… nhất định anh sẽ không như cha anh… sẽ không để người con gái mình thương yêu đến khi chết đi rồi mà vẫn không biết được tình cảm của mình đối với người ấy đâu, Gaeul-ya…
Gaeul vuốt nhẹ má Yi Jung, cô mỉm cười nói:
- Làm sao anh giống cha anh được. Ít nhất em cũng đã hiểu tình cảm của anh đối với em mà, phải không?
- Gaeul-ya…
- Thôi, anh về nghỉ đi, dạo này chắc anh bận lắm….
Rồi cũng thật nhẹ nhàng, cô kéo người Yi Jung xuống, lần đầu tiên, Gaeul chủ động hôn Yi Jung… một nụ hôn rất nhanh, nhưng cũng đã đủ lâu để đối phương hiểu được điều gì đang xảy ra…
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com