Chap 27
-And I don't know how it gets better than this
You put your eyes on me
Totally, you’re in my heart…-
Yi Jung lái xe đến công ty trong tâm trạng không mấy thoải mái. Từ sau khi anh đưa Gaeul đến nhà Junpyo về, cô không nói với anh câu nào. Dù cho Yi Jung có gợi chuyện hay chọc cười, Gaeul vẫn tỏ ra lạnh lùng với anh. Nhăn nhó bước vào phòng họp, Yi Jung mệt mỏi lướt qua các tài liệu thư kí Kim chuẩn bị. Công ty của anh sắp có một buổi triển lãm lớn nhất trong năm, buổi triễn lãm trước đã bị gián đoạn vì tai nạn đáng tiếc, sau đó, Yi Jung cũng chưa quyết định mở thêm bất kì một buổi triễn lãm nào…
- Chủ tịch… chủ tịch… - Thư kí Kim khẽ lay Yi Jung.
- Hả… gì vậy?
- Chủ tịch có điện thoại ạ.
- Bảo tôi đang họp, lần sau, không cần tiếp bất cứ cuộc gọi nào trong khi tôi làm việc. – Yi Jung quay lại với tập tài liệu dầy cộp trên tay.
- Nhưng thưa…
- Sao nữa đây?
- Cuộc gọi này của phu nhân ạ. Phu nhân nói có chuyện gấp muốn gặp chủ tịch…
- Gì??? Sao không nói sớm? – Yi Jung vội vàng bước ra ngoài… Từ trước tới nay, người có thể làm gián đoạn công việc của anh chỉ có thể là F4 và cô.
- Chuyện gì vậy Gaeul? Em có chuyện gì gấp à? – Yi Jung lo lắng hỏi.
- Yi Jung-ya… em…
- Sao vậy?
- Em muốn gặp anh bây giờ có được không?
- Em đang ở đâu vậy?
- Đứng ở đầu dốc, chỗ hôm qua anh tới gặp em ấy…
- Anh đến ngay đây… đứng ở đó nhé… - Yi Jung đặt máy điện thoại xuống rồi chạy như bay ra cửa… Thư kí Kim đứng đằng sau khẽ lắc đầu. Một con người có cái đầu lạnh như So Yi Jung, từ bao giờ đã trở nên như vậy???
Gaeul bước chầm chậm trên con đường mòn, bầu trời Seoul đã vào thu. Những tán lá bắt đầu rục rịch cựa mình, một màu vàng nhẹ nhàng ôm lấy Gaeul… Cô đưa mắt nhìn xuống phía dưới con đưòng, một chiếc xe thể thao đang phanh lại… Anh kia rồi!
Yi Jung mở cửa xe ra, cô đang đứng ở trên kia, khẽ mỉm cười, anh bước tới…
Một đồng xu lăn tới chân của Yi Jung, anh cúi xuống nhặt lên… đi thêm một đoạn nữa, lại một đồng xu thứ hai… rồi một đồng xu thứ ba…
- Em thích việc thả đồng xu tới vậy sao Gaeul-ya??? – Yi Jung lấy áo khoác choàng qua người Gaeul.
- Em vừa thả 3 đồng xu xuống dưới, phải vậy không Yi Jung?
- Uhm… sao vậy em?
- Mỗi đồng xu tương ứng với một câu hỏi em muốn hỏi anh… được không Yi Jung? – Gaeul mỉm cười nhìn anh.
- Được thôi. Sao vậy em?
Gaeul hít một hơi thật sâu rồi bắt đầu nói.
- Anh có phải là một người đàn ông tốt không So Yi Jung?
- Anh đã từng không tốt, nhưng từ khi em bước chân vào cuộc sống của anh, mọi thứ đã thay đổi.
- Trong tương lai, anh sẽ cố gắng trở thành một người đàn ông tốt chứ?
- Quá khứ, hiện tại, tương lai, ở bên em, anh hứa anh sẽ luôn là một người đàn ông tốt.
- Dù cho chuyện gì xảy ra, anh sẽ luôn nắm tay em phải không?
- Nắm tay em, ôm em thật chặt, anh sẽ bảo vệ và trở thành chỗ dựa của em suốt cuộc đời này…
Gaeul mím chặt môi lại, một giọt nước mắt lăn dài trên má cô.
- Em sao vậy, Gaeul? Sao em lại… hôm nay sao em lạ thế? – Yi Jung cuống lên khi nhìn thấy Gaeul khóc.
- Không sao đâu… - Gaeul vừa nói vừa loạng choạng ngã… Cô hơi khuỵu chân xuống, may có Yi Jung đỡ cô lại.
- Thế mà không sao? Em bị ốm phải không? – Yi Jung lo lắng.
- Không… em đi khám rồi… bác sĩ nói trong mấy tuần đầu chuyện này sẽ xảy ra thường xuyên…
- Chuyện này? HẢ??? Em…. – Yi Jung kinh ngạc nhìn Gauel.
Cô mỉm cười với anh, bàn tay cô vuốt nhẹ lên má anh, Yi Jung đang rất bất ngờ, anh nửa như hiểu, nửa như nghi ngờ những gì cô vừa nói.
- Em đừng làm anh bị hẫng nhé Gaeul… Câu em vừa nói, anh sẽ hiểu rằng anh đã…
- Uhm… anh đã được làm bố rồi… chúc mừng anh… - Gaeul phì cười trước vẻ căng thẳng của Yi Jung.
- Yaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa…. Chu Gaeul… em là đồ độc ác… em… nỡ hành hạ tinh thần anh thế này sao???
- Gì chứ?
- Sao em không nói cho anh? Sao em không để anh đưa em đi khám? Em… em… ya… anh chẳng biết phải nói gì cả… - Yi Jung bối rối.
- Em bé được hơn 2 tuần rồi, em mới đi khám mấy hôm trước. Em cũng không tin nổi nữa… trong người em, đang có một em bé, Yi Jung-ya…
- Anh…
- Em cứ băn khoăn mãi không biết nói với anh thế nào… tại… anh có vẻ chẳng bao giờ đả động tới việc con cái… Rồi dạo này, anh bận ở công ty, anh sắp có buổi triển lãm lớn… em cảm thấy hình như chưa phải lúc… em sợ mình sẽ tạo căng thẳng cho anh… nên em…
- Gì chứ??? Em nghĩ anh tệ hại đến mức coi trọng công việc hơn vợ con hay sao??? Yaaaa… nói lại một lần nữa anh nghe… ĐÚNG LÀ ANH ĐƯỢC LÀM BỐ PHẢI VẬY KHÔNG?
Gaeul mỉm cười thay cho câu trả lời. Nhìn nụ cười hãnh diện của anh, nhìn cái cách mà anh đang muốn bộc lộ cho cả thế giới biết mình đã được làm cha, em tin chắc con em sẽ có một ông bố tốt nhất thế giới…
-----------------------------------------
Yi Jung đưa Gaeul về nhà nghỉ ngơi. Anh lập tức mời một bác sĩ trực 24/24 ở nhà và một bác sĩ chuyên đi cùng cô tới văn phòng. Anh biết cô không muốn bị ép nghỉ việc nên đành cử theo vài vệ sĩ và một bác sĩ đi theo cô… Yi Jung đưa Gaeul lên phòng nghỉ ngơi rồi bấm điện thoại nhanh như máy…
Quán bar F4.
- Yo… vừa về tới sân bay đã bị triệu tập ngay thế này??? – Woo Bin xuất hiện với nụ cười quen thuộc trên môi. Anh vừa bay từ châu Âu về, dù rất mệt mỏi nhưng vừa nghe điện thoại của Yi Jung là tới ngay đây.
- Đang họp đấy… nghe giọng của cậu mà mình phải cho dừng cuộc họp sớm… Liệu hồn, thông tin phải xứng đáng đấy… - Junpyo “giở giọng” đe doạ.
Yi Jung hít một hơi thật sâu rồi ra vẻ cúi chào mọi người. Anh chậm rãi nói.
- Thưa hai vị khách quý… tôi xin công bố một việc rất hệ trọng, liên quan đến vận mệnh của…
- Nhanh nhanh lên nào… - Junpyo sốt ruột.
- Việc này là một việc rất quan trọng… - Yi Jung lờ đi trước ánh mắt hằm hè của Junpyo – Tôi xin chính thức công bố một tin tức tuyệt mật… TÔI ĐÃ CHÍNH THỨC ĐƯỢC LÀM BỐ… từ nay F4 chúng ta sẽ có thêm thành viên…
- HẢ??? GÌ CƠ???????????? – Woo Bin và Junpyo đồng thanh hét lên.
- Hehe, vừa mới biết sáng nay… Gaeul nói được hơn 2 tuần rồi… hờ hờ… - Yi Jung mỉm cười đắc thắng nhìn hai ông bạn ngây mắt ra nhìn.
- Thế… thế sao… thế sao… hôm qua tới nhà mình, Gaeul chẳng thấy đả động gì???
- Ờhm… mình cũng chẳng biết nữa…
- Tuyệt thật… ông bố thứ 2 của F4… hai cậu làm mình sốt ruột quá rồi đấy… - Woo Bin mừng rỡ trước hạnh phúc của bạn mình.
- Cậu phải mau chóng tìm người yêu đi thôi…
- Cassanova đã bị lên thớt, Don Juan mà cũng vậy, chẳng phải danh tiếng của F4 lừng lẫy sẽ bị ảnh hưởng sao?
- Làm ơn thôi đi… - Yi Jung lấy một chiếc gối ném vào người Woo Bin.
- Mau bắt thằng Ji Hoo về đây thôi… nó đi lâu quá rồi… chẳng được gặp mặt nó, cũng thấy nhớ nhớ rồi đấy… - Junpyo trầm ngâm.
- Rồi ép thằng đấy lấy vợ, chúng ta sẽ có F4 con… yo yo…
Cả quán bar tràn ngập tiếng cười, đã có bao nhiêu chuyện xảy ra… họ từng là những cậu ấm nhà giàu hống hách kênh kiệu, từ bao giờ đã trở thành những ông bố đầy trách nhiệm với gia đình thế này đây???
-------------------------------------
Ji Hoo đóng chiếc laptop lại, anh vừa nhận được thư của Woo Bin. Cuối cùng thì tin vui cũng đã đến với Yi Jung… người thứ 2 của F4 được tận hưởng cảm giác của một gia đình… Ji Hoo mỉm cười với chính mình… hơn 1 tháng rồi… thời gian này… hình ảnh cô ấy cũng không còn ám ảnh anh quá nhiều nữa…
*Flashback*
- Yo, my man… - Woo Bin đập mạnh vào vai Ji Hoo. Anh giật mình quay lại thì thấy ông bạn thân cười toe toét…
- Sao lại ở đây thế này?
- Công tác, nhân tiện qua thăm… đi lâu thế mà đến một cú điện thoại cũng không thèm gọi về. Mình tưởng cậu đã tìm được tình yêu mới ở Deutch rồi chứ?
- Hừm… tìm được sự phiền phức thì có…
- Gì cơ? À mà ở đây đẹp quá, đi dạo với mình đi. Lâu lắm mới gặp cậu rồi. – Woo Bin khoác vai Ji Hoo rồi kéo anh đi.
- Mọi người khoẻ không?
- Khỏe… ai cũng nhớ cậu. Lần đầu tiên F4 xa cách lâu thế này đấy… Định ở đây đến bao giờ nữa?
- Mình đã học xong đâu? Hơn nữa, ở đây cũng khá vui mà… - Ji Hoo chợt mỉm cười.
- Vui hơn ở với bọn mình cơ à??? Này, cậu đúng là tìm được cô gái người Đức nóng bỏng nào rồi phải không?
- Đâu ra… à mà Junpyo thế nào rồi?
- Muốn hỏi về JanDi phải không? Junpyo bây giờ như con mèo con ý, hôm trước JanDi cáu mà cậu ta sợ phát khiếp, chỉ sợ em bé bị làm sao thôi…
- Vậy à…? – Ji Hoo trầm ngâm.
- Họ sống với nhau, cãi vã nhiều, nhà cửa ầm mĩ suốt ngày, nhưng… cũng rất vui… hạnh phúc nữa… - Woo Bin vỗ vỗ vai Ji Hoo.
- Ừ… tốt quá rồi…
- Cậu sẽ về, phải vậy không?
- Gì cơ?
- Thật ra từ khi cậu quyết định đi Đức, mình đã lờ mờ đoán ra lí do. Nhưng mình chỉ băn khoăn cậu sẽ đi trong bao lâu thôi…
- Đủ lâu để bắt đầu một cuộc sống mới… - Ji Hoo mỉm cười.
- …
- Nhưng chắc chắn mình sẽ trở về… mình đã có một lời hứa là không trốn chạy điều gì cả… Chắc chắn mình sẽ về mà… cậu đừng lo. – Ji Hoo trấn an Woo Bin.
- Có chuyện gì cũng phải nói cho mình biết nhé. Dù ở đâu thì mình cũng sẽ bay ngay tới, được không?
- Mình hứa mà.
*end flashback*
- Lần trước tôi đã bỏ qua cho cô, lần này cô lại định tiếp tục sao? – Ji Hoo mở mắt ra nhìn thẳng vào Hwang Bo làm cô khá bối rối… Cô vội vàng thả tay anh ra rồi ngồi xuống bên cạnh.
- Anh có thể ngủ ở bất kì chỗ nào vậy sao? – Hwang Bo cố tình đổi chủ đề.
- Chẳng nhẽ tôi phải xin phép cô cho tôi được ngủ?
- Sao lúc nào anh cũng tỏ ra khó chịu với tôi vậy? Anh là người kiểu gì thế?
- Cô không chịu được thì tránh xa tôi ra, sao cứ phải dính lấy tôi làm gì?
Hwang Bo tức giận đứng lên, cô quay lại nhìn Ji Hoo với một ánh mắt phẫn nộ nhất rồi bước đi. Ji Hoo bật cười, anh ngồi thẳng dậy sắp xếp lại đồ đạc rồi cũng bước thật nhanh tới toà nhà cổ…
Hôm nay sẽ là “Through the arbor”…
Step by step…
You’re in my heart!
-------------------
Ji Hoo bước ra khỏi căn phòng kí túc xá ngột ngạt. Bây giờ đã là hơn 2h sáng. Ở Hàn Quốc bây giờ mới là buổi chiều… anh lại vừa nằm mơ… mơ đến cô… đến vụ tai nạn hồi bé… Anh tưởng rằng khi bước sang một môi trường mới, con người ta sẽ dễ dàng để lại những kí ức buồn sau lưng mình. Nhưng không phải… khi trong lòng, cảm giác cô đơn trống trải xuất hiện, thì dù có ở nơi nào đi chăng nữa, buồn vẫn cứ là buồn… đau vẫn chỉ là đau…
Một tiếng nhạc du dương chợt vang lên trong đêm tối. Bản nhạc này anh đã đàn không biết bao nhiêu lần khi nhớ về cô. Nhưng hôm nay, được nghe lại bản nhạc này do người khác chơi, Ji Hoo cảm thấy thật lạ lẫm. Anh bước đi như người mộng du đến nơi phát ra tiếng đàn… Một dáng hình nhỏ nhắn, ướt đẫm trong sương làm Ji Hoo thoáng rùng mình…
- Anh chưa ngủ sao? – Hwang Bo chợt quay đầu lại đối diện với Ji Hoo.
- Cô cũng vậy đấy thôi. – Anh nhún vai đáp.
- Có hứng không? Chơi với tôi một bản?
- Tôi không mang theo đàn.
- Tôi thì có. – Hwang Bo mở cặp, lấy ra một chiếc đàn violin được làm rất tinh xảo đưa ra trước mặt Ji Hoo
Ji Hoo không nói gì, anh đặt cây đàn lên trên vai mình rồi nhẹ nhàng kéo. Những âm thanh đầu tiên phát ra, chênh vênh chập chờn trong đêm tối… rồi lại một tiếng đàn violin khác hoà vào… bản nhạc như có một sức mạnh thần kì, sẵn sàng đẩy người khác lên thiên đường nhưng lại đột ngột kéo ngay xuống địa ngục. Đây là lần đầu tiên họ cùng nhau chơi violin nhưng dường như họ không hề gặp bất cứ một khó khăn nào trong việc tiếp xúc âm nhạc của nhau…
Bản nhạc kết thúc…
- Cô đang có chuyện buồn phải không?
- Gì cơ? – Hwang Bo mỉm cười.
- Người ta chỉ có thể đàn Canon D hay như vậy khi tâm trạng trống rỗng nhất mà thôi.
- Anh hiểu biết quá nhỉ. Vậy có lẽ anh là người đàn bản này hay nhất rồi.
- Cũng có thể…
- Tôi sinh ra ở Anh – Hwang Bo đột nhiên nói - lớn lên tại Anh. Anh trai tôi thì ngược lại, anh ấy sinh ra ở Hàn Quốc, nhưng rồi bị ép buộc sang Anh học. Cả gia đình tôi đều hy vọng chúng tôi có thể học về kinh doanh để nối nghiệp gia đình. Anh trai tôi ở Anh học Mỹ thuật, sau đó trở thành một hoạ sĩ nối tiếng. Cả gia đình đã quyết tâm từ anh trai tôi vì anh ấy không chịu nối nghiệp gia đình. Họ chuyển niềm hy vọng đối với anh ấy sang tôi…
- Nhưng cô lại thích âm nhạc?
- Vậy nên tôi đã trốn cả nhà bay sang Đức học… tôi cũng không biết mình làm thế là đúng hay sai. Tôi ích kỷ quá, phải không? – Hwang Bo quay sang hỏi Ji Hoo.
- Là người, ai cũng có tính ích kỷ. Tôi cũng vậy, cô cũng vậy đấy thôi, mọi người ai chẳng vậy?
- Ừhm… tôi quyết định rồi, sau khi hoàn thành khoá học âm nhạc ở đây, tôi sẽ quay về Hàn Quốc, nối nghiệp gia đình…
- …
- Khoá học của tôi chỉ còn vài tháng nữa… Nhanh quá… mới hôm nào anh đâm vào tôi ở sân bay trong đợt tôi về thăm gia đình. Bây giờ thì cũng hơn 4 tháng rồi… nhanh quá…
- Cô sắp về Hàn Quốc sao?
- Đúng thế… mà khoá học của anh cũng sắp kết thúc rồi còn gì nữa… anh chắc cũng về chứ hả?
- Chưa chắc… tôi nhận được lời mời ở lại đây…
- Để làm gì? – Hwang Bo thắc mắc.
- Tiếp tục học cao hơn, làm các đề tài nghiên cứu… - Ji Hoo lãnh đạm trả lời.
- Anh đang trốn tránh một điều gì đó phải vậy không?
- Gì cơ?
- Có một lí do nào đó khiến anh không thể về Hàn Quốc, đúng thế không hả?
- Ai nói thế?
- Chẳng cần ai nói tôi cũng biết! Anh không để ý sao? Khi tôi chơi đàn với anh, tôi nhận ra tâm trạng anh đang rất… nói sao… chơi vơi, chống chếnh… anh đang bị mất thăng bằng trong cuộc sống. Có phải vì một cô gái không? – Hwang Bo mỉm cười tinh nghịch.
- Phải thì sao?
- Thì chẳng sao… thật ra, tôi cũng đoán được mà… thế cô gái ấy là người như thế nào?
- Chẳng như thế nào… rất đặc biệt… hay nổi nóng, ăn nhiều lại chẳng có nữ tính… - Ji Hoo chợt mỉm cười.
- Sao giống tôi quá vậy?
- Làm sao mà giống cô được. Mỗi người đều là những cá thể khác nhau. Cô là cô, cô ấy là cô ấy. Chẳng thể nào giống được…
- Thế tôi hỏi anh một việc được không? – Hwang Bo ngập ngừng.
- …?
- Nếu tôi với anh mà yêu nhau, thì tức là tôi sẽ phải đấu tranh với hình ảnh của cô ấy trong anh sao? – Hwang Bo nhìn thẳng vào mắt Ji Hoo.
- Nếu chỉ là nếu thôi… đã là nếu thì là không có thực. Tôi không muốn trả lời câu hỏi vô căn cứ này. – Ji Hoo nhún vai.
- Vậy, nói cho tôi biết… anh nghĩ gì về tôi…
- …
- Nói đi mà… tôi thật sự muốn biết…
- A shinning sun… - Ji Hoo bước thật nhanh về kí túc xá…
-------------------------------------
Yi Jung cẩn thận đỡ Gaeul đi từng bước một… cái bụng bầu của cô ngày càng to ra, tỉ lệ thuận với nó là nỗi lo lắng của Yi Jung. Khi em bé của họ bước sang tháng thứ 4, Yi Jung ép Gaeul nghỉ việc ở toà soạn, thay vào đó cô được phép mang việc về nhà ngồi làm trước sự giám sát của anh. Mỗi lần Gaeul đi đâu, y như rằng sẽ có một bầu đoàn thê tử đi theo sau. Một bác sĩ, một y tá lo sức khoẻ, ba vệ sĩ lo an ninh, và một Yi Jung lo tất cả…
- Em muốn sang nhà JanDi… - Gaeul bỏ tập tài liệu xuống và nói.
- Sang đấy làm gì? Ở nhà nghỉ ngơi đi em… - Yi Jung can – Sang bên đấy lại phải nghe vợ chồng chúng nó cãi nhau suốt, em không đau đầu à?
- Ở nhà chán chết được ý… em muốn đi chơi cơ… - Gaeul giả vờ dỗi.
- Ý em là ở nhà với anh chán hả? – Yi Jung lừ mắt.
- À… không… nhưng thật sự em muốn đi chơi… đi mà, nhé, nhé… - Gaeul bước lại gần Yi Jung rồi thơm một cái vào má anh.
- Thôi được rồi…. – chưa bao giờ Yi Jung đỡ được chiêu này của cô.
- Em đi thay quần áo đây… - Gaeul sung sướng nhảy lên, ngay sau đó, cô phải chịu trận hơn 15p nghe Yi Jung ca thán…
- Em đừng hành hạ con anh… em phải biết con đang trong bụng em chứ… em thật là…
--------------------------------
Biệt thự nhà Junpyo.
- Gaeul… Gaeul… là cậu sao? – JanDi vui mừng chạy tới ôm Gaeul, nhưng do cái bụng 6 tháng đã quá to nên cô không thể ôm chặt người bạn của mình…
- Cậu khoẻ không? – Gaeul cúi xuống hôn lên bụng JanDi.
- Tất nhiên rồi… cậu nhìn này… - JanDi ra vẻ chán nản nhìn xung quanh phòng… Junpyo đã cho người bọc đệm vào các đồ vật trong phòng, sợ JanDi bị ngã sẽ ảnh hưởng tới em bé… Gaeul cười ngất khi nhìn thấy bộ bàn ghế bị bọc đệm để ở giữa phòng ngủ hai vợ chồng…
- Thế Yi Jung sunbae đối xử với cậu tốt không????
Gaeul mỉm cười gật đầu rồi ra hiệu như là toàn bị Yi Jung bắt nạt. Hai bà mẹ trẻ đang ngồi hàn huyên tâm sự thì Junpyo bước vào.
- Gaeul, em ở nhà với JanDi một chút được không? Anh với thằng Yi Jung đi ra ngoài một chút.
- Anh đi đâu vậy? – JanDi hỏi.
- À, anh hướng dẫn thằng Yi Jung đi mua đồ cho em bé ý mà… - Junpyo nhe răng cười.
- Cái gì? Anh HƯỚNG DẪN Yi Jung sunbae á? – JanDi kêu ầm lên.
- Thì sao hả? Anh bây giờ là chuyên gia đấy… - Junpyo lừ mắt với vợ rồi đóng cửa phòng lại.
-------------------------------
Em bé của Gaeul đã được hơn 5 tháng, bây giờ cô di chuyển bắt đầu khó khăn. Cái bụng bầu cản trở mọi hoạt động hàng ngày của cô. Dạo này Yi Jung cũng đang rất bận với buổi triển lãm sắp tới gần của anh nên thời gian của hai người là không nhiều lắm. Tuy vậy Yi Jung vẫn tranh thủ từng giây từng phút ở bên cạnh Gaeul và con. Tối đến, anh thường nằm đọc truyện cho em bé, cái cách Yi Jung chạm nhẹ vào bụng Gaeul như để chắc chắn rằng em bé có thực làm cô không giấu được niềm hạnh phúc cả mình…
Reng… reng…. Rengggg…
- Alô? Yi Jung-ya…?
- Gaeul? Em đang ở đâu vậy? Em đang ở nhà phải không? Anh qua đón em nhé… JanDi đang trở dạ rồi…
Gaeul vội vàng chạy xuống tầng, vừa xuống đến cửa thì đã thấy Yi Jung lái xe tới…
Bệnh viện Seoul.
- Yaaaaaaaaaaaaaaa - tiếng hét thảm thiết của JanDi làm Gaeul như muốn vỡ tim, cô lo lắng cho bạn mình và cả cho bản thân mình nữa. Chẳng nhẽ khi sinh em bé sẽ đau đớn đến vậy sao?
Oe oe oe…
Tiếng khóc đầu tiên đã cất lên trong phòng… Junpyo thở phào nhẹ nhõm, từ lúc nãy, bức tường của bệnh viện đã phải chịu đựng rất nhiều khi anh liên tục đấm tay vào nó để giải toả căng thẳng…
Junpyo vừa định bước vào phòng thì lại nghe một tiếng hét của JanDi…
- Yaaaaaaaa… vẫn chưa hết sao???
- Gì vậy? – Junpyo lo lắng hét vọng vào trong…
- Vợ anh sinh đôi, mới có một em bé ra thôi… bình tĩnh đi… - Vị bác sĩ cố gắng đẩy Junpyo ra khỏi phòng rồi kéo rèm lại.
Junpyo như ngồi trên lửa, thỉnh thoảng anh phải nhảy lên hòng ngó qua chiếc rèm xem JanDi có làm sao không nhưng vô ích. Yi Jung khẽ nắm chặt tay Gaeul trấn an cô…
Bức rèm được kéo ra… Junpyo lao như bay vào trong phòng thăm JanDi. Cô rất mệt mỏi, cảm giác như toàn bộ sức lực bị vắt kiệt… nhưng khi nhìn thấy hai thiên thần, cả Junpyo và JanDi đều nở một nụ cười hạnh phúc…
Ngày hôm đó, trưởng nam Goo Jun Ho và trưởng nữ Goo Jan Sun của dòng họ Goo đã ra đời…
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com