Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 4

-Another joke. Does it work?-

- Mình hơi mệt, mình về trước nhé. YiJung nói với JiHoo

- Sao? Sau 5 năm, mình đã hy vọng cậu học ra được điều gì đó.

- Mình xin lỗi. Mình hơi mệt. Chuyện này chúng ta nói sau nhé. Cảm ơn vì bữa tiệc.

- Vì bữa tiệc hay vì nhân vật chính của bữa tiêc?

- Cứ cho là vì cả 2 đi.

Nói rồi Yi Jung tiến đến bắt tay Gaeul, một cái bắt tay không khác thói quen của anh khi hoàn thành xong một bản hợp đồng. Thật nhanh, Gaeul rút tay ra. Dường như YiJung nhận ra cử chỉ đó, anh cười buồn và nói:

- Mừng em trở lại, Gaeul!

- Cám ơn anh, sunbae.

Gaeul đứng đó nhìn ra cửa. Dáng đi của Yi Jung hơi loạng choạng, có vẻ như anh say? Không, YiJung mà cô biết không bao giờ say, chưa bao giờ say. Cô đã từng ước một cách ngu ngốc rằng mình có thể trở thành lí do để Yi Jung say, nhưng chưa bao giờ. Đến giờ, trong thâm tâm cô, cô vẫn nghĩ, liệu bao giờ mình có thể thành một phần của Yi Jung, đến bao giờ Yi Jung mới biết say vì mình?

------------------------------------------------------

Bữa tiệc tàn, Ji Hoo đề nghị đưa Gaeul về nhà nhưng cô đã từ chối. Cô muốn đi một mình về với lí do tận hưởng không khí ban đêm của Seoul. Ji Hoo không nài thêm nữa. Anh chợt nhìn sang kia đường và cười thầm, không biết bao giờ Yi Jung mới nhận ra rằng chiếc xe bóng bẩy của cậu ta, dù đang trốn sau một ngôi nhà khá to, vẫn rất nổi bật trong màn đêm?

Gaeul đi bộ về nhà, hôm nay là lần thứ 2 cô gặp lại Yi Jung. Hôm ở sân bay, quả thật cô rất muốn hỏi Yi Jung sao anh ấy lại ở đó, liệu anh có biết hôm đấy cô về? Hay chỉ là 1 sự sắp đặt của Chúa? Hôm nay, tại sao anh lại lạnh nhạt như vậy, anh ta vẫn thật ngạo mạn. Anh nghĩ anh là ai mà dám kiêu căng với tôi hả? Chỉ nghĩ đến Yi Jung thôi mà Gaeul đã thấy đầu óc choáng váng, cô phải dựa vào tường thở dốc. Bỗng nhiên sau lưng cô vang lên 1 tiếng cười khả ố.

- Cưng à, muốn vui vẻ với anh không?

(một thằng chết tiệt nào thế này?, cô nhủ thầm rồi đứng thẳng dậy)

- Không, cút đi trước khi tao gọi cảnh sát.

- Anh rất thích những cô bé ngoan cố nhé.

- Đồ điên, tránh ra.

Tên đàn ông lập tức nắm lấy tay Gaeul rồi đẩy cô vào tường. Cô thét lên nhưng đã bị hắn ta bịt miệng. Gaeul lấy túi đập túi bụi vào người hắn, nhưng có vẻ như Marc Jacob đã thiết kế chiếc túi này quá nhẹ vì không tính đến việc nó sẽ được đem ra làm vũ khí phòng thân chăng nên tên côn đồ kia vẫn thản nhiên vuốt má cô.

- Anh không đau đâu em, ngoan nào….

Hắn chưa kịp nói hết câu thì đã bị một cú đấm như trời giáng.

- Tránh xa cô ấy ra.

Gaeul run lẩy bẩy đứng dựa vào tường, đã bao năm nay mà hình dáng của anh vẫn làm trái tim của cô đập liên hồi thế này đây? Yi Jung xách cổ tên côn đồ lên rồi thét:

- Mày muốn chết rồi mới đụng vào cô ấy. Nhớ cái mặt tao đây. Tao – So Yi Jung, mày còn dám đụng vào cô ấy 1 lần nữa, tao thề sẽ bẻ gẫy cánh tay của mày. Còn bây giờ thì cút ra chỗ khác và đừng bao giờ để tao trông thấy mày lần nữa.

Tên côn đồ không dám ngoái lại một lần, rồi chạy thẳng.

- Em có làm sao không? – Yi Jung lo lắm hỏi khi thấy Gaeul mặt tái mét. Rồi anh kêu ầm lên:

- Thằng Ji Hoo mắc bệnh hả mà để em đi một mình thế này. Mà em… em không biết tự lo cho bản thân sao mà lại đi trời tối thế này hả? Em vẫn còn lãng mạn ngu ngốc đến thế sao?

Gaeul vừa hoàn hồn lại đã bị Yi Jung quát nên cô rất tức giận:

- Sao đây? Tôi phải cám ơn anh đúng không nào? Vậy cảm ơn anh vì việc đã giúp tôi thoát khỏi tên côn đồ chết tiệt kia. Còn bây giờ thì hết việc của anh rồi, ra cho tôi về.

- Em điên à? Một lần như thế chưa đủ à? Hay vài chục tên nhảy xổ ra em mới biết sợ? Hả? Đầu em là đầu đất chắc?

- Ai… ai cho anh xúc phạm tôi? Tránh ra cho tôi đi về.

- Cái gì? Anh sẽ đưa em về - Yi Jung nói chắc nịch!

- Anh bị hâm à?

- Anh đưa em về. Có cần nói lại lần nữa không?

- Không cần.

- Đừng bướng. Anh đưa em về. – Yi Jung gằn từng tiếng.

- Tôi nói tôi không cần.

- Em… em??

Gaeul ngao ngán nhìn Yi Jung đáp:

- Nói để anh biết, anh đang đứng chắn trước cửa nhà tôi rồi anh hiểu không hả? Nhà tôi ngay sau lưng anh được chưa. Cám ơn đã ĐƯA tôi về. Giờ thì anh về giùm đi!

Yi Jung đứng đực ra đấy, không biết phải làm gì hơn, lắp bắp:

- Em là con gì vậy? Ngay trước cửa nhà rồi mà còn suýt bị côn đồ ăn hiếp? Em???

Gaeul nhìn chòng chọc vào Yi Jung:

- Vậy tôi mới nói khỏi anh quan tâm, nhà tôi dùng hệ thống chuông báo động, tôi đang định bấm thì anh nhảy xổ ra. Được chưa. Giờ thì tôi muốn vào nhà. Làm ơn tránh ra.

Yi Jung lật đật làm theo, mặt anh ngố ra nhìn Gaeul bước vào nhà và bước vào cùng cô. Cô nhíu mày nhìn anh.

- Sunbae, cám ơn anh đã đưa tôi vào tận nhà thế này. Nhưng anh phải đi ra thì tôi mới đóng cửa được chứ.

Yi Jung lại làm theo như cái máy. Anh bước ra ngoài, Gaeul lập tức đóng cửa lại. Như chợt nhận ra điều gì, anh gọi ầm lên.

- Eh eh này, nhớ đóng cửa cài chốt cẩn thận….

Ở ngoài, cách đó không xa….

- Cậu chủ, tôi làm tốt chứ? - tên côn đồ nịnh nọt.

- Tốt cái con khỉ, ai cho mày ôm Gaeul – Woo Bin gằn giọng

- Dạ? Em tưởng làm thế cho kịch tính?

- Kịch cái con khỉ. Xéo ngay! Cử thêm vài anh em đi tuần quanh khu vực này, đề phòng cái kẻ cướp quanh nhà Gaeul.

- Ai không biết lại tưởng cậu mới là người yêu cô ấy đấy Woo Bin ya… Giọng Ji Hoo cất lên vui vẻ.

- Xì, ai là người bày ra cái trò ấu trĩ này thế hả? – Goo Junpyo lên tiếng.

- Mình và JanDi, phu nhân của cậu. Có vấn đề gì sao? – Ji Hoo cười đáp.

- À… à ý mình là nếu ý của JanDi thì đây là một ý tưởng không tồi – Goo Junpyo ngượng nghịu

- Em biết ngay thể nào Yi Jung sunbae cũng nhảy ra cứu Gaeul mà, phải không Ji Hoo sunbae? – JanDi vui vẻ nói.

- Uhm, thật xui xẻo tôi phải làm bạn với 2 đôi ngốc nghếch. – Ji Hoo ngao ngán đáp.

- Thì lần trước để lừa em và Junpyo, Yi Jung sunbae chẳng giả vờ dẫn Gaeul vào khách sạn sao?

- Toàn trò ấu trĩ – Goo Junpyo lẩm bẩm

- Anh nhắc lại em nghe nào? – JanDi lừ mắt.

- À, có gì đâu em. Nhưng không biết sao Gaeul lạnh lùng với Yi Jung như thế nhỉ?

- Cassanova của chúng ta bị hạ đẹp rồi – Woo Bin lên tiếng.

Ji Hoo trầm ngâm nói: - Có lẽ tên ngốc ấy muốn che giấu tình cảm nên 5 năm trước đã làm tổn thương cô công chúa nhỏ rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: