seven
Sáng hôm sau, Chaeyoung nghỉ học.
Tâm trí Lisa giăng kín một trời xám xịt mây mù kể từ lúc cô sực tỉnh và nhìn thấy bản thân đang đứng một mình trong hành lang, tiếng xì xào bàn tán vây quanh. Cô dụi mắt một lần nữa và một màu đỏ đục đập thẳng vào mắt, những vệt máu văng trên sàn nhà. Lisa ngẩng đầu lên, ánh mắt dáo dác tìm kiếm hình bóng của Sooyoung và Chaeyoung, nhưng họ đã nhanh chóng rời đi ngay sau khi Chaeyoung khuỵu xuống và bắt đầu... ho ra máu.
Cậu ấy đã luôn bị như vậy sao? Lisa tự hỏi cả ngày hôm đó. Cô đã tưởng những cơn ho chỉ đơn thuần là xuất hiện vào cái lạnh mùa đông như thế này, nhưng rồi cô mang máng nhớ ra Chaeyoung đã ho suốt một năm trời. Xuân, hạ, thu, đông,... bốn mùa em trải qua đều mang theo những cơn ho xé họng như vậy.
Tại sao cô chưa từng nhận ra, Chaeyoung cũng đâu phải dạng xa lạ gì, tại sao đến bây giờ Lisa mới nhận ra em đang chết dần chết mòn? Phải chẳng bởi trước giờ cô chỉ ích kỉ quan tâm đến an nguy của một mình bản thân, bỏ ngoài tai lời cầu cứu của tất cả mọi người?
Lisa cố nhớ lại những kí ức cô trải qua cùng với Chaeyoung, em như chiếc bóng mờ nhạt của Chaeri, một người Lisa luôn không dám nhìn thẳng. Kể từ khi Chaeri mất, ánh mắt của Lisa chưa bao giờ thật sự dừng lại ở khuôn mặt của em. Người ta thường nói mắt Lisa rất to và đẹp, như chất chứa cả Dải Ngân Hà trong đó, mà Dải Ngân Hà lại rộng lớn bao la như vậy, hà cớ gì lại để lọt ra một người con gái?
Mãi cho tới hôm qua, Lisa mới lần đầu tiên để Chaeyoung vào trong tầm mắt, người con gái này đã luôn gầy guộc và mỏng manh đến vậy ư? Cần cổ trắng ngần để lộ sau lớp khăn len khi em cúi đầu, gương mặt xanh xao, quầng thâm mắt chẳng thể che lấp bởi lớp kem che khuyết điểm. Lisa rồi chẳng còn thấy Chaeyoung và Chaeri giống nhau nữa. Chaeri năng động, hòa nhã, tràn đầy sức sống. Còn Chaeyoung... thì cô lại chẳng thể tìm thấy dấu hiệu nào của sự sống đọng lại trên gương mặt của em nữa.
Cả hai người, ngay từ đầu vốn đã chẳng hề giống nhau.
Vậy mà Lisa vẫn cứ cố chấp đẩy Chaeyoung ra xa, rốt cuộc chẳng phải vì em giống Chaeri. Vậy thì là gì, ngay cả chính bản thân cô cũng không thể hiểu được.
Lisa tới trường từ sáng sớm, bước vào lớp học, từng ánh mắt chòng chọc đâm vào lưng cô khi cô ngồi xuống trên một chiếc ghế trống. Chuông vào lớp báo hiệu, một tiết học, rồi hai, rồi ba trôi qua. Lisa duy trì vị trí trên ghế, ánh mắt cứ cách vài phút lại hướng về phía cửa lớp, chờ đợi nó bật mở và hai con người quen thuộc sẽ bước vào, một ngày bình thường nữa sẽ lại bắt đầu. Nhưng rồi một buổi sáng trôi qua trong hững hờ, hai chiếc ghế bên cạnh vẫn vô chủ.
Bước vào căng tin để rồi bị thêm hàng trăm con mắt nữa găm vào người, Lisa chỉ cần đứng ở cửa thôi cũng đã cảm thấy không khí bên trong giá lạnh vô cùng, cô chỉ có một mình. Ánh mắt dừng lại ở chiếc bàn cạnh cửa sổ mà ba người hay ngồi trong mỗi buổi nghỉ trưa, nay đã bị chiếm dụng bởi một nhóm người khác. Không có hai dáng người cao dong dỏng sát kề nhau, trước giờ luôn khiến Lisa khó chịu, nhưng giờ đây cô lại cất công kiếm tìm mỗi khi có cơ hội.
Cô chỉ còn lại một mình.
Y hệt như Chaeyoung suốt cả cuộc đời em vậy.
-
Cuộc sống của Lisa bị xoay chuyển một trăm tám mươi độ kể từ hôm qua, kể từ lúc Chaeyoung ngã quỵ trên nền đất và ho ra máu trước mặt cả chục người trong hành lang. Lời ra tiếng vào bắt đầu dán chặt lên mỗi bước chân của Lisa. Cô biết trước giờ mình cũng chẳng tốt đẹp gì cho cam nên từ lâu đã học cách bỏ ngoài tai mọi thứ, vả lại, cô luôn có hai người bạn bên cạnh và giọng nói của họ sẽ át đi vô vàn lời bàn tán xung quanh. Nhưng giờ cô chỉ có một mình, nên kể cả âm nhạc trong cặp tai nghe đã tăng âm lượng lên cao nhất, khiến cho hai tai bắt đầu đau nhức, Lisa vẫn chẳng thể át đi được những lời mạt sát từ thế giới bên ngoài.
Phải rồi, bởi vì đôi tai của con người vốn sinh ra để phải hứng chịu tất cả mọi thứ. Nếu không muốn nói thì có thể ngậm miệng, không muốn nhìn có thể nhắm mắt, nhưng không muốn nghe thì không thể nào làm cách gì để ngăn lại được.
Hai tai đau đã đành, trái tim nặng trĩu của Lisa còn đau hơn gấp bội, tưởng như trước giờ cô chưa từng cảm thấy đau đớn đến mức này. Giờ thì cô tự hỏi nếu như không muốn bị đau nữa thì liệu trái tim có thể làm ơn ngừng đập ngay lập tức được không?
-
Một ngày của Lisa kết thúc ở phân đoạn cô đứng trước cổng nhà Sooyoung, cô không biết phải tìm cậu ở đâu nên chỉ có thể mặt dày tới tận nhà chính và bấm chuông. Đúng như kì vọng, người bước ra mở cổng không phải là phụ huynh mà chính là cậu. Sooyoung đứng trên hiên nhà, vì điều kiện ánh sáng nghèo nàn nên Lisa không thể đoán ra được ẩn ý trong ánh mắt đó.
-Tới đây làm gì? –Sooyoung không tới gần, cậu đút tay túi áo, vẫn duy trì vị trí trên hiên nhà và nói với Lisa đằng sau chiếc cổng.
Lisa cứng họng, chẳng biết phải nói gì trước khi mà những câu chữ cứ đánh nhau loạn xạ trong đầu.
-Cậu... có ở cùng Chaeyoung không...? Hôm nay hai người không đi học. –Lisa cất lên một câu hỏi, cô đã cất công chỉnh sửa nó thế nào cho lịch sự và vô tội nhất. Nhưng Sooyoung vẫn từ chối tiếp xúc với Lisa bằng thái độ ôn hòa như trước.
-Không phải việc của cậu. –Sooyoung đảo mắt, cậu chán ghét quay mặt, nhấc chân lên định quay lại vào trong nhà.
-Khoan đã! –Lisa bồn chồn cất giọng, một tiếng thở hắt bất lực bật ra. –Tôi xin lỗi! Vì đã... vì đã nói những điều quá đáng như hôm qua... thật sự tôi... đang rất bối rối. Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra nữa... với Chaeyoung, với... chúng mình.
-Chẳng ai hiểu chuyện gì đang thật sự xảy ra cả. –Sooyoung quay mặt lại, ánh nhìn mệt mỏi không thể vượt qua bóng tối mà tới với Lisa. –Cậu chẳng cần phải hiểu, mọi chuyện đã kết thúc rồi.
-Ý cậu là sao...? –Lisa khẽ cau mày, hai tay nắm chặt lấy thanh sắt trên cổng nhà Sooyoung.
Cô buông một tiếng thở dài, đếm nhẩm từng giây trong đầu, chần chừ với quyết định của bản thân mình lúc này. Cô muốn nói cho Lisa, đồng thời cũng không. Chaeyoung đã bỏ cuộc và giao toàn quyền quyết định cho Sooyoung, vô tình đặt gánh nặng lên vai cậu. Bản thân cậu cũng không biết phải làm như thế nào, bởi cậu đâu phải người trong cuộc?
Nhưng cậu sẽ càng khó chịu hơn nếu như cứ mãi giữ trong lòng, bí mật là một quả bom nổ chậm, sao cậu có thể liều mình ôm nó trong lòng như thế được?
-Chaeyoung sẽ không còn yêu cậu nữa. –Có quá nhiều điều chôn giấu, vậy mà Sooyoung lại chọn nói cho Lisa cái kết trước. Cô bỏ qua luôn khởi đầu của mối tình và từng giai đoạn của nó, chỉ chọn mỗi kết thúc để cho Lisa biết. Tất nhiên rồi, bởi vì đến giờ thì những cái khác đâu còn quan trọng nữa.
Chẳng còn gì quan trọng nữa khi mà tất cả đã kết thúc rồi.
Nói xong, Sooyoung dứt khoát quay lưng trở lại trong nhà và đóng cửa lại, bỏ mặc Lisa giữa đêm đông lạnh giá, từng tế bào trong cơ thể cô cũng dần nguội lạnh.
Chẳng cần kể cho cô khởi đầu và diễn biến, cô cũng có thể tự đoán được mọi chuyện qua việc lục tìm kí ức về Chaeyoung trong đầu. Không một ai ép em ở lại với cô sau cái chết của Chaeri, kể cả việc Lisa luôn có ý định tự sát thì cũng không thể chối bỏ được sự thật cô chính là nguyên nhân cho cái chết của chị. Ngoài chuyện đó ra, thì Lisa cũng cho Chaeyoung vô vàn lí do để em bỏ mặc cô, nhưng cuối cùng, em vẫn chỉ cần một lí do để chọn ở lại.
Nếu không phải vì yêu thì là gì?
Lisa rơi vào đau đớn tột cùng khi đã nhận ra được mọi thứ, hai đầu gối khuỵu xuống nền đất, nỗ lực giữ cho đôi chân đứng vững suốt một ngày dài hoàn toàn tan biến. Nỗi đau lan rộng khắp cơ thể, lạnh giá tới từng mạch máu, dường như mọi xúc cảm cay đắng nhất suốt cả chục năm dồn lại, ùn ùn lấp đầy mọi ngóc ngách trong cơ thể.
Mà Chaeyoung có thể để nỗi đau thoát ra ngoài qua những cánh hoa, còn Lisa lại chẳng biết làm cách nào cả.
-
Sooyoung mơ hồ nhớ lại những lời của Chaeyoung nói trước khi cả hai người mỗi người một ngả. Cậu tự hỏi Chaeyoung đã phải tuyệt vọng đến mức nào thì mới có thể đưa ra được quyết định này.
Em ngồi trong xe ô tô, cuộn tròn lại như một cuộn len, ôm chặt lấy hai đầu gối, bầu mắt sưng húp vì đã khóc cả một ngày. Em để cho những giọt lệ cuốn trôi hết những vướng bận trong lòng, đến khi không còn có thể khóc được nữa, em mới buông bỏ mọi thứ và cất lời đặt dấu chấm hết cho nỗi đau đớn ám ảnh suốt một năm.
-Tớ quyết định sẽ phẫu thuật, vì tớ không muốn Lisa trở thành kẻ giết người. Cậu ấy đã bị dày vò quá đủ bởi mặc cảm tội lỗi sau cái chết của Chaeri rồi.
"Từng mong cậu đừng quên tôi, giờ tôi lại trở thành người sẽ phải quên đi cậu."
Sooyoung lặng người nhìn Chaeyoung sau lời từ biệt cuối cùng em dành cho Lisa. Trong lòng thắt lại trước sự thật rằng kể cả trong giây phút cuối cùng, những điều Chaeyoung làm đều là vì yêu Lisa.
Kể cả quyết định sẽ không ôm mối tình với cô nữa, cũng là vì yêu cô quá nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com