Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 136: Cùng nhau quên đi

Phùng Kiến Vũ kiễng chân hôn vào môi của Vương Thanh, hai tay đưa lên bao lấy gương mặt của hắn, thật cẩn thận né tránh vết thương ở bên khóe miệng hắn. Phùng Kiến Vũ dùng đầu lưỡi tách mở khoang miệng của Vương Thanh, đôi mắt của Phùng Kiến Vũ nhắm lại cậu muốn thông qua nụ hôn này mang tình yêu của mình dần dần truyền cho Vương Thanh. Vương Thanh không đẩy Phùng Kiến Vũ ra nhưng lại không đáp lại Phùng Kiến Vũ khiến cho cậu càng thêm hoảng sợ, cậu sợ ngay cả khi mình nói ra những lời nói thật lòng như vậy mà Vương Thanh cũng không tin cậu. Phùng Kiến Vũ khẽ rời khỏi đôi môi của Vương Thanh, cậu dùng ánh mắt ngập nước kia chân thành nhìn hắn lâu thật lâu.


Vương Thanh nghe thấy rất rõ ràng lời nói kia của Phùng Kiến Vũ, cũng nhìn thấy được sự thành thật trong đôi mắt cậu, nhưng mà Vương Thanh rất sợ một ngày Phùng Kiến Vũ sẽ nhân lúc hắn mất cảnh giác mà lại rời khỏi hắn như 5 năm về trước, thế cho nên ngay tại lúc này Vương Thanh đang loạn đấu tranh tư tưởng trong đầu làm thế nào để giải quyết chuyện này tốt nhất, làm thế nào để cho Phùng Kiến Vũ sẽ ở bên cạnh hắn vĩnh viễn.


Phùng Kiến Vũ bắt đầu lo lắng bởi vì Vương Thanh không hề có hành động gì tiếp theo cả, cậu lại khóc vì sợ hãi, ánh mắt ngập nước kia chưa bao giờ ngừng nhìn Vương Thanh cả:


"Vương Thanh, anh thật sự ghét bỏ em rồi sao?"


Vương Thanh giật mình, mỗi lần Phùng Kiến Vũ rơi nước mắt liền có thể chạm tới nơi sâu thẳm nhất trong trái tim của hắn, mỗi lần cậu khóc hắn liền sẽ tự động đau lòng. Vương Thanh chậm rãi đưa tay lên gương mặt của Phùng Kiến Vũ giúp cậu lau nước mắt, nhưng mà hắn trước sau chỉ im lặng như vậy mà không hề hé răng nửa lời nào. Phùng Kiến Vũ kiễng chân hôn tới phía cần cổ của Vương Thanh, đôi tay đưa tới muốn cởi ra cúc áo trên ngực hắn, cúc áo cởi tới đâu cậu sẽ hôn tới chỗ đó, cả người cậu luôn sát vào Vương Thanh không hề có ý định rời ra. Cúc áo thứ hai của Vương Thanh bị mở ra, hắn liền ngay lập tức ngăn chặn hành động kia của Phùng Kiến Vũ lại:


"Tiêu trưởng thôn, cậu là đang thương hại tôi có phải không?"


Phùng Kiến Vũ bật khóc, ai gọi cậu như thế nào cũng được nhưng mà riêng Vương Thanh thì cậu chỉ muốn hắn gọi cậu là Tiểu Vũ như lúc trước mà thôi. Phùng Kiến Vũ biết quá khó để Vương Thanh chấp nhận chuyện này ngay lập tức, cậu vừa mới trở về liền nói yêu hắn như vậy ai mà tin được đây:


"Vương Thanh..."


Vương Thanh xoay người đi tới phía ghế sô pha muốn ngồi xuống, Phùng Kiến Vũ nhanh chóng đi theo hắn, cậu từ phía sau lưng đưa tay ôm lấy eo hắn, đầu nhỏ cũng ghé sát vào tấm lưng rộng kia:


"Vương Thanh, em xin lỗi. Anh không còn thích em như trước nữa cũng được, nhưng mà anh đừng đẩy em ra có được không, Vương Thanh đừng ghét bỏ em có được không?"


Câu nói cuối cùng kia mang theo tia cầu xin đáng thương khiến cho hàng phòng thủ cuối cùng trong lòng Vương Thanh cũng bị đổ vỡ, hắn quay lại phía sau cúi đầu hôn lên đôi môi của Phùng Kiến Vũ, tay của hắn giữ chặt lấy cần cổ của cậu, tay còn lại hấp tấp muốn mang cúc áo sơ mi của cậu mở ra. Phùng Kiến Vũ nhắm mắt, nước mắt vẫn luôn tuôn rơi nãy giờ không sao dừng lại được, Vương Thanh cảm nhận được vị mặn kia ở bên khóe môi mình liền hơi dừng lại một chút khe khẽ nói một câu thế này:


"Tiểu Vũ đừng khóc"


Đã rất lâu rồi Phùng Kiến Vũ không nghe thấy được hai tiếng Tiểu Vũ từ trong miệng của Vương Thanh, bây giờ nghe được rồi trong lòng cậu liền kích động, cậu đưa tay ôm lấy cần cổ của Vương Thanh, Vương Thanh thuận thế bế lấy cậu đi vào trong phòng ngủ.


Vương Thanh một lần nữa vì Phùng Kiến Vũ mà buông xuống mọi nghi ngờ cảnh giác, hắn không muốn nghĩ quá nhiều nữa, hắn hiện tại chỉ muốn tin tưởng hoàn toàn vào lời nói kia của Phùng Kiến Vũ mà thôi. Vương Thanh dùng chân đá cánh cửa phòng ngủ lại, rèm cửa màu tối trong phòng vẫn còn đang mở, từng tia nắng mùa thu chiếu vào bên trong làm sáng bừng một khoảng, Phùng Kiến Vũ nhắm mắt hắn tưởng chừng còn nhìn thấy được trên đôi lông mi kia của cậu vẫn còn đọng lại giọt nước mắt chưa kịp khô. Vương Thanh cúi đầu hôn lên đôi mắt của Phùng Kiến Vũ, sau đó liền nhanh chóng mang quần dài trên người cậu cởi ra. Phùng Kiến Vũ hơi căng thẳng một chút, lúc trước là do cậu mượn rượu làm càn, bây giờ là chân chính tỉnh táo cùng Vương Thanh phát sinh quan hệ sau 5 năm, mọi động tác hành động hiện tại của cậu bắt đầu có chút luống cuống không biết phải nên phối hợp sao với hắn. Vương Thanh đè lên người Phùng Kiến Vũ, bàn tay hắn luồn vào trong quần lót của cậu sờ lấy hai mông cậu, Tiểu Thanh Thanh sớm đã muốn vì xúc cảm sung sướng kia mà dựng thẳng, hắn biết Phùng Kiến Vũ đang căng thẳng cho nên hắn không muốn để mọi chuyện diễn ra quá nhanh. Vương Thanh ngồi dậy, chậm rãi mang quần lót của cậu cởi ra, ánh sáng ngoài trời khiến cho Phùng Kiến Vũ nhìn thấy rõ ràng được thân thể mình đang phơi bày, ngay cả ánh mắt chứa đầy tình dục kia của Vương Thanh cậu cũng đều nhìn thấy rõ:


"Vương Thanh..."


Vương Thanh tách hai chân cậu ra, hắn gục đầu vào giữa đùi cậu, đầu lưỡi bắt đầu vươn ra liếm lấy nơi những nơi mẫn cảm đó. Phùng Kiến Vũ run rẩy, hai chân cũng muốn tách rộng ra, mông hơi đẩy lên một chút ham muốn Vương Thanh chạm vào những nơi sâu hơn. Phùng Kiến Vũ cố gắng kiềm chế tiếng rên rỉ, nhưng cuối cùng vẫn phải bật ra tiếng kêu rên nho nhỏ đó:


"Ưm..."


Vương Thanh mang đầu lưỡi tiến vào bên trong động nhỏ của cậu, Phùng Kiến Vũ nức nở một chút gọi tên của hắn:


"Vương Thanh..."


Vương Thanh đưa lưỡi tiến càng sâu càng khiến cho Phùng Kiến Vũ run rẩy mất đi sức lực bấy nhiêu, Tiểu Vũ Dật cảm giác giống như sắp nổ tung bức bách, cậu đành đưa tay xuống nắm lấy nó bắt đầu vuốt ve thật mạnh bạo. Vương Thanh phát hiện ra hành động kia của Phùng Kiến Vũ thì dừng lại, hắn đưa tay nắm lấy cổ tay của cậu kéo sang một bên không cho phép cậu tự thỏa mãn mình.


"Ưm... Vương Thanh..."


Vương Thanh bế Phùng Kiến Vũ ngồi ở trên đùi mình, quần áo trên người hắn vẫn còn nguyên vẹn nhưng Phùng Kiến Vũ hiện tại chỉ chỉ khoác một chiếc áo sơ mi ở trên người đã bị mở ra tất cả hàng cúc, phía dưới cậu trống không cho nên khi cậu ngồi ở trên đùi của Vương Thanh cảm nhận được rất rõ ràng gậy lớn cứng nóng kia của hắn đang chọc ở mông của cậu. Phùng Kiến Vũ ôm lấy cần cổ của Vương Thanh, khuôn miệng áp sát vành tai hắn thở dốc:


"Vương Thanh..."


Vương Thanh xoa nắn cặp mông của Phùng Kiến Vũ nhưng lại không có ý định làm cái gì tiếp theo cả, thỉnh thoảng ngón tay thon dài của hắn sẽ cố tình đưa xuống trước cửa động của cậu khiêu khích một chút, mỗi lần như thế Phùng Kiến Vũ lại giật mình cứng người bật ra tiếng rên rỉ kiều mị cùng tiếng cầu xin tha thiết:


"Vương Thanh... tiến vào... ân..."


Vương Thanh liên tục kích thích nơi mẫn cảm của Phùng Kiến Vũ, hắn muốn nhân lúc này hỏi cậu một vài chuyện:


"Tiểu Vũ, ở lại Bắc Kinh với anh có được không?"


Phùng Kiến Vũ thở dốc ưm a, mông nhỏ cũng bắt đầu không chịu yên phận mà ở trên đùi của Vương Thanh ma sát thật mạnh vào nơi đó:


"Vương Thanh... em sẽ ở với anh mà..."


Vương Thanh giữ lấy eo của Phùng Kiến Vũ, cố định vật nhỏ nghịch ngợm này ở trong lòng, hắn hôn vào vành tai của cậu một cái:


"Sau này đừng rời xa anh nữa có được không?"


Phùng Kiến Vũ khẽ gật đầu:


"Được... em sẽ không rời xa anh nữa"


Vương Thanh lại vuốt ve gốc đùi non mềm của Phùng Kiến Vũ, vuốt đến nơi có hai viên bi nhỏ đang ngày một lớn lên cứng rắn kia. Phùng Kiến Vũ khẽ lắc đầu mê loạn không thể chịu được sự khiêu khích này của Vương Thanh:


"Vương Thanh... em... anh đừng như vậy nữa"


Vương Thanh thu tay lại rồi nhấc mông Phùng Kiến Vũ để cậu ngồi xuống giường:


"Vậy em giúp anh mở khóa quần đi"


Phùng Kiến Vũ đỏ mặt không biết vì xấu hổ hay là vì cậu bị dục vọng lấp kín, Phùng Kiến Vũ đưa tay mang cúc quần của Vương Thanh mở ra, sau đó kéo khóa quần của hắn xuống, từ trong quần lót kia lấy ra Tiểu Thanh Thanh cứng nóng đến kinh người. Phùng Kiến Vũ nhìn Vương Thanh, mắt thấy hắn không có ý định làm cái gì cả cho nên cậu liền e dè một hồi cầm lấy Tiểu Thanh Thanh kia chậm rãi xoa nắn:


"Vương Thanh... anh giúp em có được không?"


Vương Thanh nâng cằm Phùng Kiến Vũ lên một chút, đầu ngón tay đưa đến môi mỏng của cậu khẽ miết, kế đó hắn liền đút ngón tay trỏ vào trong miệng cậu, ngón tay kia ở trong khoang miệng cậu nghịch qua nghịch lại rất lâu, lâu đến mức nước miếng cũng phải chảy ra dính lại bên khóe miệng Phùng Kiến Vũ nhìn vô cùng dâm mỹ.


Vương Thanh đẩy Phùng Kiến Vũ nằm ngửa xuống giường, thân thể mỏng manh nhỏ nhắn kia một lần nữa phơi bày trước mặt hắn, Phùng Kiến Vũ ánh mắt mê man đắm chìm trong dục vọng, Vương Thanh đưa tay sờ hết toàn bộ mọi nơi trên da thịt của cậu, mỗi lần đầu ngón tay của hắn di chuyển đến đâu thì Phùng Kiến Vũ sẽ không ngừng bật ra tiếng rên rỉ bạo phát. Vương Thanh nắm lấy cổ chân của Phùng Kiến Vũ, hắn cúi đầu hôn lên cổ chân cậu, hắn muốn vĩnh viễn giam giữ đôi chân này, nụ hôn đó sẽ giống như một lời nguyền khiến cho Phùng Kiến Vũ cho dù có ý định muốn đi đâu chăng nữa cũng phải tự động quay trở về với hắn.


"Tiểu Vũ, nói em yêu anh đi"


Phùng Kiến Vũ nói, dùng cả sâu thẳm trái tim mình nói ra lời nói kia:


"Em yêu anh"


Vương Thanh đã nghe thấy, hắn đang ngồi trên đùi cậu chuẩn bị đưa Tiểu Thanh Thanh tiến vào cậu:


"Nói em sẽ ở bên cạnh anh, không rời xa anh... vĩnh viễn!"


Phùng Kiến Vũ bắt đầu cảm nhận được sự trướng đau phía dưới, cậu nắm chặt lấy ga trải giường cố gắng nói thật rõ ràng:


"Em sẽ luôn bên cạnh anh, không rời xa anh... vĩnh viễn"


Vương Thanh gỡ tay của Phùng Kiến Vũ ra khỏi ga trải giường, hắn đưa tay của mình luồn vào trong đầu ngón tay của Phùng Kiến Vũ, mười đầu ngón tay đan lấy nhau siết chặt không có ý định buông lỏng suốt cả một quá trình. Phùng Kiến Vũ đau quá, phía dưới giống như bị dày vò đến chết đi sống lại, thứ kia của Vương Thanh chẳng khác nào một thanh sắt vừa rút ra khỏi lò nung hiện tại cứ điên cuồng ra vào trong nơi đó của cậu. Phùng Kiến Vũ bị đau không nhịn được nữa, cậu lắc đầu cố gắng cầu xin:


"Vương Thanh... em đau quá"


Vương Thanh quả thật chậm rãi lại một chút, Tiểu Vũ Dật của cậu không ngừng ma sát vào vùng bụng rắn chắc của Vương Thanh, vất vả lắm cậu mới có thể giải phóng được những thứ nặng trĩu kìm nén nãy giờ ra ngoài. Phùng Kiến Vũ hiện tại mới bắt đầu cảm thấy được phía dưới có khoái cảm đang được lấp đầy, tiếng nước dâm mỹ phát ra từ nơi đó khiến cho cả căn phòng ngập tràn thứ âm thanh ái muội. Phùng Kiến Vũ gương mặt đỏ bừng, trên dưới thân thể đều có dấu vết hoan ái rõ ràng, cậu đột nhiên nhớ ra điều gì đó liền hỏi Vương Thanh:


"Vương Thanh, người tên Lâm Chí Huyền... anh..."


Vương Thanh khàn giọng cắt ngang lời của Phùng Kiến Vũ:


"Cậu ta là tình nhân"


Phùng Kiến Vũ trái tim run rẩy, tuy rằng vị trí tình nhân kia chỉ là tạm thời mà thôi nhưng mà cậu không muốn chia sẻ Vương Thanh với bất cứ ai cả, cậu chỉ muốn Vương Thanh dành hết sự quan tâm cưng chiều cho cậu mà thôi. Phùng Kiến Vũ đưa hai tay lên chạm vào má của Vương Thanh:


"Vương Thanh, anh hiện tại không cần tình nhân nữa rồi có phải không?"


Vương Thanh không trả lời mà hôn lên đôi môi của Phùng Kiến Vũ, hắn đưa đầu lưỡi vào bên trong khoang miệng cậu, phía dưới bắt đầu di động thân thể điên cuồng, chiếc giường chắc chắn vững chãi như thế cũng vì sức lực kinh người kia của Vương Thanh làm cho dung chuyển thỉnh thoảng còn phát ra tiếng kêu kẽo kẹt của gỗ. Phùng Kiến Vũ vốn muốn kêu la nhưng lại bị Vương Thanh dùng miệng chặn lại, cậu chỉ còn biết cố gắng há miệng thật lớn để đón lấy không khí vào trong phổi, Phùng Kiến Vũ càng mở miệng lớn bao nhiêu thì Vương Thanh càng có thể tùy ý dày vò khoang miệng kia của cậu bấy nhiêu, hắn cắn lấy đầu lưỡi cậu mút mạnh, hắn mang đầu lưỡi của mình tiến thật sâu vào trong cổ họng cậu, hắn điên cuồng càn quét, hắn say mê đắm chìm, hắn cuối cùng lại có được Phùng Kiến Vũ, hắn cuối cùng lại có cơ hội cùng hồ ly nhỏ này ở cùng một chỗ ân ái triền miên.


Vốn tưởng rằng Vương Thanh sau khi bắn ra mọi tinh túy vào người Phùng Kiến Vũ sẽ dừng lại, nhưng mà hắn lại tiếp tục xoay người cầu lại, để cho cậu quỳ xuống giường, cặp mông căng vểnh nhấc lên cao. Phùng Kiến Vũ tuy rằng rất mệt mỏi nhưng cậu lại không muốn làm cho Vương Thanh mất hứng, cậu muốn làm cho hắn cảm thấy thật sung sướng, muốn làm cho hắn không thể nào quên được cậu, muốn làm cho hắn chỉ cần cậu mà thôi.


"Vương Thanh, trước đây anh nói trên đời này anh chỉ cần có em là đủ, em là tất cả của anh... bây giờ vị trí của em trong lòng anh còn được nguyên vẹn như vậy hay không?"


Vương Thanh mang Tiểu Thanh Thanh cắm sâu vào bên trong động nhỏ của Phùng Kiến Vũ, Phùng Kiến Vũ nắm chặt hai tay vào ga trải giường nhẫn nhịn:


"Vương Thanh, anh cho dù có dạy dỗ người khác như thế nào cũng vĩnh viễn không thể biến họ thành em được đâu. Em trở về rồi, em nhất định sẽ dùng tất cả những gì em có để đánh đổi cho anh một tình yêu hoàn mỹ nhất, em nhất định sẽ yêu em, bù đắp những tổn thương mà em đã gây ra cho anh"


Vương Thanh nhíu mày đình chỉ động tác, Phùng Kiến Vũ vì sao lại biết chuyện hắn đào tạo người khác thành cậu. Phùng Kiến Vũ cảm nhận được người phía sau bị giật mình liền nói tiếp:


"Vương Thanh, anh sau này có thể xóa đi toàn bộ đoạn ký ức 5 năm về trước hay không, từ chuyện lời nói năm ấy cho đến chuyện em đã kết hôn sinh con rồi. Em cũng sẽ không nhớ tới chuyện 5 năm trước đây nữa, cho dù anh có quen với bao nhiêu người tình, anh có cùng họ làm cái gì đi chăng nữa em cũng sẽ không tìm hiểu hay là suy nghĩ gì cả. Chúng ta cùng nhau bắt đầu lại được không, coi như chuyện 5 năm trước không hề tồn tại, chỉ cần nhắm mắt một cái liền cùng nhau quên đi"


Vương Thanh điên loạn một lúc liền bắn ra ở trong mông của Phùng Kiến Vũ, lúc hắn thu Tiểu Thanh Thanh lại còn nhìn thấy thứ chất dịch trắng kia tràn ra sau mộng cậu, hình ảnh này vô cùng mê hoặc khiến cho thần trí của hắn lại bắt đầu rơi vào tình dục. Vương Thanh để Phùng Kiến Vũ nằm thẳng người xuống, hắn nằm xuống kế bên cậu ôm lấy cậu vào trong lòng, ngón tay không yên phận ở sau mông cậu xoa xoa thứ chất dịch kia khắp da thịt sau mông. Phùng Kiến Vũ biết Vương Thanh đang làm cái gì với mình nhưng mà cậu cứ mặc kệ, cậu thao thao bất tuyệt nằm trong lồng ngực hắn nhỏ giọng nỉ non:


"Vương Thanh, chúng ta cùng nhau nuôi Kỷ Mặc có được không, mẹ của nó và em đã ly hôn rồi"


Phùng Kiến Vũ không muốn giải thích với Vương Thanh quá nhiều chuyện trong quá khứ, cậu muốn hắn cùng cậu đều quên đoạn ký ức đau buồn kia. Phùng Kiến Vũ không nói cho Vương Thanh biết tại sao cậu lại đột nhiên rời khỏi hắn, cũng không nói cho hắn biết vì sao cậu lại cùng Thẩm Tiểu Thúy kết hôn, những chuyện liên quan đến Tiêu Kỷ Mặc tất cả cậu đều không muốn nhắc tới nữa. Cậu muốn cậu và hắn cùng quên đi hết tất cả, cũng bắt đầu lại một cuộc sống mới, một cuộc sống chỉ có tình yêu hoàn mỹ của cậu và hắn mà thôi.


Vương Thanh cũng không muốn hỏi Phùng Kiến Vũ thêm bất cứ điều gì cả, tuy rằng trong lòng hắn muốn hỏi cậu rất nhiều nhưng mà hắn quả thật muốn bắt đầu lại mọi thứ với cậu, hắn muốn cậu và hắn lại giống như trước đây cùng nhau vui vẻ. Vương Thanh hôn vào trán của Phùng Kiến Vũ, vòng tay cũng siết chặt lấy eo của cậu hơn, hắn lên tiếng đáp ứng cậu:


"Được".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com