Chương 59: Anh xin lỗi Tiểu Vũ
Buổi tối ngày hôm ấy Phùng Kiến Vũ đến bệnh viện thăm Trác Trí Văn, Trác Trí Văn thật sự vẫn còn may mắn chán ngoài việc chân tay mặt mũi bị trầy xước ra thì cũng chỉ bị bong gân chân bên phải mà thôi, có điều việc này đồng nghĩa với chuyện Trác Trí Văn không thể nào tham gia vào buổi chụp hình ra mắt bộ sưu tập trang sức sắp tới của Sử Cát Cát. Phùng Kiến Vũ mang một giỏ hoa quả vừa mới rồi Vương Thanh mua cho cậu để xuống bàn bên cạnh giường của Trác Trí Văn quan tâm hỏi:
"Trí Văn, cậu thế nào rồi?"
Trong phòng lúc này ngoài cậu và Bùi Khâm là người đến thăm ra vẫn còn sự hiện diện của Bạch Dịch, Phùng Kiến Vũ trong lòng cảm giác có điều gì đó không được đúng cho lắm nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ ra không biết gì quan tâm hỏi Trác Trí Văn. Trác Trí Văn bên chân phải băng bó, ngồi trên giường lắc đầu:
"Tôi không sao, cám ơn cậu Phùng Kiến Vũ"
Phùng Kiến Vũ mỉm cười xua tay:
"Không có gì, cậu vì sao lại bị ngã thế?"
Trác Trí Văn im lặng một lúc, trong phòng lúc này cũng duy trì sự im lặng, Phùng Kiến Vũ bắt đầu cảm thấy có phải hay không mình không nên hỏi vấn đề này. Bạch Dịch là người đầu tiên lên tiếng phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng bệnh, cậu ta bước lên vài bước đi tới giỏ hoa quả kia cầm lấy:
"Hoa quả này tôi mang đi rửa nhé"
Phùng Kiến Vũ hả một tiếng rồi nói:
"Không cần đâu, bên trong có dao rồi"
Phùng Kiến Vũ nhìn sắc mặt của Trác Trí Văn rồi lại lén nhìn tới biểu hiện trên gương mặt của Bạch Dịch, trong lòng âm thầm suy nghĩ phòng bệnh này nhìn qua cũng không phải là phòng bệnh thường, bình thường mấy bệnh nhân phải ở chung một phòng thế mà Trác Trí Văn lại được ở riêng phòng hơn nữa cũng xem như đầy đủ tiện nghi, xem ra Trác Trí Văn không có ý định đem mọi chuyện nói rõ ràng có lẽ là bởi vì Bạch Dịch đã có thể thương lượng làm thỏa mãn được cậu ta.
Bạch Dịch mang theo giỏ hoa quả kia đi vào trong phòng vệ sinh:
"Có vài thứ không cần gọt vỏ, tôi mang đi rửa"
Người nãy giờ giữ im lặng chính là Bùi Khâm, nếu như Phùng Kiến Vũ chỉ mải quan sát Bạch Dịch và Trác Trí Văn thì Bùi Khâm chỉ mải quan sát Phùng Kiến Vũ. Bùi Khâm là thẳng nam một trăm phầm trăm, vốn nghĩ trong phòng chỉ có một mình Bạch Dịch tính hướng không bình thường ai ngờ còn có cả Phùng Kiến Vũ nữa, có điều xem tình thế hiện tại Phùng Kiến Vũ so với Bạch Dịch không chỉ có vị trí cao hơn mà so với nhóm người thực tập lần này cao hơn rất nhiều.
Phùng Kiến Vũ cảm thấy có ai đó đang quan sát mình liền quay lại phía sau phát hiện ra ở phía sau ngoài Bùi Khâm ra thì chẳng còn ai khác, cậu ta đang ngồi ở trên ghế đơn nhỏ nhìn Trác Trí Văn, Phùng Kiến Vũ nghĩ có lẽ cậu đã quá nhạy cảm rồi.
Bạch Dịch mang giỏ hoa quả kia ra ngoài rồi cầm lấy một trái táo bắt đầu gọt vỏ, Phùng Kiến Vũ ngồi ở cuối giường bệnh của Trác Trí Văn mở miệng nói:
"Trí Văn chân cậu bị thương thế này, chuyện ở bên Sử Cát Cát cũng xem như là..."
Được rồi Phùng Kiến Vũ thừa nhận mình có chút xấu xa, muốn ở một bên châm dầu thổi gió khích bác Trác Trí Văn để cho Trác Trí Văn nói ra mọi chuyện, để cho Bạch Dịch bị trừng trị thích đáng. Trác Trí Văn hít một hơi thật sâu xem biểu hiện kia của cậu ta có lẽ là đang cố gắng kiềm chế tức giận:
"Lần này cũng xem như là tôi bất cẩn"
Bùi Khâm không biết chuyện của Bạch Dịch cho nên liền lên tiếng an ủi Trác Trí Văn:
"Trí Văn, sau này vẫn còn có nhiều cơ hội"
Bạch Dịch lấy táo bỏ ra đĩa:
"Đúng vậy, sau này vẫn còn có cơ hội"
Phùng Kiến Vũ im lặng không nói gì cả, điện thoại của Phùng Kiến Vũ đột nhiên reo lên, cậu nhanh chóng cúi đầu nhìn xuống là ai gọi tới, sau khi phát hiện ra được tên của đối phương liền đi ra ngoài nghe điện thoại.
"Cô Thẩm?"
Phùng Kiến Vũ đã lâu rồi không liên lạc với Thẩm Tiểu Thúy, kể từ khi cậu từ quê lên thành phố là đã cắt đứt hoàn toàn mọi liên lạc rồi, thế mà không hiểu sao hiện tại Thẩm Tiểu Thúy lại chủ động liên lạc với cậu.
"Anh Phùng, anh vẫn còn lưu số của tôi sao?"
Phùng Kiến Vũ chính là lười xóa số cho nên số điện thoại của Thẩm Tiểu Thúy vẫn còn được lưu lại ở trong máy:
"Hả, ha ha đương nhiên rồi, cô Thẩm gọi cho tôi có chuyện gì sao?"
Thẩm Tiểu Thúy ở bên này nhẹ giọng:
"Là thế này, tôi được nằm trong nhóm giáo viên trao đổi công tác, tôi sẽ có khoảng thời gian 1 tuần để lên Bắc Kinh dạy học, không biết anh Tiêu có rảnh chúng ta gặp mặt nhau được không?"
Phùng Kiến Vũ hả một tiếng, nếu bây giờ từ chối có phải là không lịch sự hay không, Thẩm Tiểu Thúy ở trên này những một tuần không thể ngày nào cậu cũng nói mình có việc bận được chính vì thế đành phải đồng ý:
"Được, vậy khi nào cô rảnh?"
Thẩm Tiểu Thúy vui vẻ:
"Như vậy buổi tối được không?"
Phùng Kiến Vũ không thể cùng Thẩm Tiểu Thúy hẹn gặp mặt vào buổi tối được bởi vì buổi tối cậu phải cùng Vương Thanh đi dùng bữa, nếu để cho Vương Thanh phát hiện ra cậu cùng Thẩm Tiểu Thúy lén lút hẹn gặp mặt hắn nhất định sẽ tức giận:
"Buổi tối sao, thật ngại quá cô Thẩm tôi chỉ có thể rảnh vào buổi trưa"
Thẩm Tiểu Thúy có chút thất vọng:
"Buổi trưa sao? Buổi trưa tôi có thể nghỉ ngơi hai tiếng, như vậy cũng được hẹn anh vào buổi trưa nhé, cụ thể là ngày nào tôi sẽ thông báo với anh sau"
Phùng Kiến Vũ đồng ý rồi tắt điện thoại, khi cậu định bước vào bên trong thì điện thoại một lần nữa lại vang lên, mắt thấy trên màn hình điện thoại hiển thị tên người gọi tới, Phùng Kiến Vũ hơi hơi giật mình một chút rồi hít một hơi thật sâu mới nhấn vào nút tiếp nhận cuộc gọi đưa lên tai nghe:
"Vương Thanh?"
Vương Thanh trầm giọng:
"Vừa mới rồi cùng ai nói chuyện điện thoại?"
Phùng Kiến Vũ giật mình nhìn xung quanh, hành lang bệnh viện không một bóng người, trần nhà cũng không thấy gắn camera nào cả như thế nào Vương Thanh lại biết cậu đang nói chuyện điện thoại chứ:
"Hả?"
Vương Thanh không cần phải theo dõi Phùng Kiến Vũ cũng biết được rằng vừa mới rồi cậu nói chuyện điện thoại với người khác, bởi vì Vương Thanh gọi đúng lúc Thẩm Tiểu Thúy gọi đến cho Phùng Kiến Vũ vì thế mà nhận được thông báo máy bận. Phùng Kiến Vũ vì làm việc xấu ở sau lưng của Vương Thanh cho nên tâm trạng bất ổn không thể suy nghĩ được trường hợp đơn giản này:
"Anh vừa rồi gọi cho em nhận được thông báo máy bận"
Phùng Kiến Vũ hiểu ra được vấn đề, cậu vuốt vuốt ngực một chút rồi mới trả lời:
"Vừa mới rồi mẹ gọi điện tới, mẹ nói muốn lên đây thăm em"
Vương Thanh nghi ngờ:
"Là thế sao?"
Phùng Kiến Vũ nâng giọng tỏ vẻ không vui:
"Không thế thì thế nào được, anh lúc nào cũng đều đa nghi như vậy sao?"
Vương Thanh thẳng thắn nói ra suy nghĩ ở trong lòng của mình:
"Giọng nói của em rất khác, em có phải là đang giấu giếm anh chuyện gì đó hay không?"
Phùng Kiến Vũ mở lớn hai mắt mím mím môi:
"Làm gì có chuyện gì, em thì làm gì có chuyện gì chứ"
Vương Thanh im lặng một chút rồi nói thế này:
"Xuống dưới đi, anh đang ở trước cổng bệnh viện"
Phùng Kiến Vũ bất ngờ:
"Hả? Đã nói hôm nay em phải thăm bạn mà, anh trở về đi"
Vương Thanh nói một câu rồi tắt máy:
"Xuống dưới một chút hoặc anh sẽ lên đó"
Phùng Kiến Vũ nghe vậy rồi cũng không thể không xuống được, cuối cùng vẫn là phải bực bội đi vào trong thang máy. Phùng Kiến Vũ bước ra khỏi cửa bệnh viện, ánh mắt linh động quét dọc xung quanh một hồi phát hiện ra được chiếc range rover quen thuộc đỗ ở một góc khuất ánh sáng, Phùng Kiến Vũ nhanh chóng tiến về phía đó thuần thục mở cửa xe ngồi vào bên trong. Vương Thanh vừa đi ăn tối với đối tác kinh doanh về, trên người có một mùi rượu nhàn nhạt, bởi vì không gian trong xe vừa nhỏ vừa kín cho nên khi cậu ngồi vào trong xe rồi liền dễ dàng ngửi thấy mùi rượu, Phùng Kiến Vũ bắt đầu cảm thấy có dự cảm không lành:
"Ừ... Có chuyện gì sao?"
Vương Thanh mạnh tay kéo Phùng Kiến Vũ ngồi lên đùi mình, hắn cúi người hôn xuống cần cổ của cậu trầm khàn lên tiếng:
"Anh vừa mới cùng đối tác thảo xong một bản hợp đồng tốt"
Phùng Kiến Vũ nuốt một ngụm nước miếng, yết hầu gợi cảm trơn trượt lướt nhẹ qua cánh môi mỏng của Vương Thanh:
"Là thế sao, chúc mừng anh"
Vương Thanh giống như có men rượu vào cho nên hơi thở càng nóng rực hơn, hắn chậm rãi đưa tay luồn vào trong áo của Phùng Kiến Vũ:
"Em cũng biết mà, bàn chuyện xong liền sẽ muốn thoải mái một chút, bọn họ nói muốn đến ktv ở ngay đối diện khu nhà phía trước, biết em ở tại bệnh viện này cho nên mới muốn đi qua hỏi ý kiến em, như thế nào?"
Phùng Kiến Vũ đương nhiên biết đến ktv làm cái gì, còn không phải là muốn thoải mái hay sao, cậu nghe Vương Thanh nói như thế môi mỏng liền hơi mím lại một chút, Vương sói lớn là người có ham muốn rất cao cộng thêm hiện tại trong người có chút men rượu rồi nhất định đến nơi đó sẽ làm càn, Phùng Kiến Vũ đương nhiên không để cho Vương Thanh đi:
"Không được đi, nếu như bàn việc xong rồi liền về nhà nghỉ ngơi giữ gìn sức khỏe"
Vương Thanh dừng tay lại một chút ngẩng đầu nhìn Phùng Kiến Vũ nhếch môi cười:
"A, biết làm sao được đây, không đến nơi đó sức khỏe mới không tốt"
Phùng Kiến Vũ mở lớn hai mắt quay sang tức giận nhìn Vương Thanh:
"Anh có ý gì chứ?"
Vương Thanh chậm rãi đưa tay xuống phía dưới cởi quần của Phùng Kiến Vũ ra:
"Anh đã một thời gian rồi không có giải quyết, em nói xem anh có ý gì?"
Phùng Kiến Vũ đương nhiên hiểu Vương Thanh rốt cuộc có ý gì, cậu vừa không muốn làm nhưng cũng vừa không muốn để cho Vương Thanh đến khu ktv kia, bên nào nặng bên nào nhẹ đến cuối cùng vẫn chọn không được:
"Vương Thanh, nếu như anh đến đó... nếu như anh đến đó..."
Vương Thanh đưa tay chạm vào yết hầu của Phùng Kiến Vũ, giọng nói mang theo hơi rượu nhàn nhạt:
"Thì sao?"
Phùng Kiến Vũ có cảm giác khó chịu đẩy tay của Vương Thanh ra:
"Em sẽ không cùng anh nói chuyện nữa"
Vương Thanh buông Phùng Kiến Vũ ra gật đầu một cái:
"Được!"
Phùng Kiến Vũ khó hiểu:
"Được là sao?"
Vương Thanh xấu xa trả lời:
"Được chính là em bây giờ đi xuống dưới, anh đến ktv"
Phùng Kiến Vũ trừng mắt:
"Anh đến đó làm gì?"
Vương Thanh bật cười ha ha một tiếng, hắn nhanh chóng kéo khóa quần của mình xuống rồi kéo lấy tay của Phùng Kiến Vũ đặt lên vật sớm đã cương cứng nóng phỏng tay kia:
"Như vậy em ở tại chỗ này giúp anh, anh sẽ không đến đó nữa"
Phùng Kiến Vũ lần thứ ba bị Vương Thanh ép làm chuyện này, cho dù lúc trước cũng từng làm qua rồi nhưng hiện tại vẫn tránh không được có điểm ngượng ngùng. Vương Thanh sớm đã bị rượu vào làm cho mất đi tỉnh táo vốn có, hắn đột nhiên dùng sức đẩy Phùng Kiến Vũ ngã xuống dưới sàn, bàn tay kia vuốt lên mái tóc mềm mại của cậu nói thế này:
"Dùng miệng mới được"
Phùng Kiến Vũ hốt hoảng muốn đứng dậy nhưng đã bị Vương Thanh dùng sức nhấn vai cậu xuống:
"Vương Thanh, anh muốn làm gì?"
Vương Thanh mạnh tay nắm lấy tóc của Phùng Kiến Vũ thay cho lời muốn nói. Phùng Kiến Vũ không muốn làm nữa nhưng mà miệng đã bị bức ép chạm vào Tiểu Thanh Thanh rồi:
"Vương Thanh ưm"
Phùng Kiến Vũ chỉ vừa mới mở miệng ra đã bị Vương Thanh dùng sức nhấn đầu xuống, khiến cho miệng phải bao lấy cây gậy nóng bỏng cứng nhắc kia. Vương Thanh có vẻ vô cùng hài lòng, khi miệng nhỏ của Phùng Kiến Vũ bao lấy Tiểu Thanh Thanh, hắn ngay lập tức kêu lên một tiếng thỏa mãn. Trong miệng của Phùng Kiến Vũ không thể nào chứa hết nổi cây gậy vừa lớn vừa dài kia, Vương Thanh ở phía trên liên tục dùng sức giữ lấy đầu của Phùng Kiến Vũ kéo ra đẩy vào khiến cho Phùng Kiến Vũ khuôn miệng mỏi nhừ, đầu óc choáng váng, cổ họng đau rát, ánh mắt bắt đầu long lanh chứa lệ. Vương Thanh chậm rãi buông tay để ở trên đầu Phùng Kiến Vũ ra, Phùng Kiến Vũ ngay lập tức rời khỏi nơi đó ho một hồi đến đáng thương, Vương Thanh kéo Phùng Kiến Vũ ngồi lại lên đùi mình, cúi đầu hôn vào miệng của cậu, đầu lưỡi luồn lách khắp mọi nơi không bỏ sót một nơi nào cả, hôn đến mức Phùng Kiến Vũ đầu óc choáng váng, hôn đến khi hai mắt bất giác cũng bị chảy xuống hai hàng nước mắt thì Vương Thanh mới chậm rãi buông Phùng Kiến Vũ ra:
"Xin lỗi Tiểu Vũ"
Phùng Kiến Vũ đẩy Vương Thanh cách xa mình, Vương Thanh vừa mới rồi bị mất đi kiểm soát cho nên mới làm như thế với Phùng Kiến Vũ, hắn thật sự không cố ý làm như vậy với cậu. Phùng Kiến Vũ càng đẩy Vương Thanh ra bao nhiêu thì Vương Thanh càng mạnh mẽ ôm lấy cậu bấy nhiêu, môi mỏng cương nghị cúi xuống hôn lấy gương mặt của Phùng Kiến Vũ rối rít nói lời xin lỗi:
"Xin lỗi Tiểu Vũ, em đừng sợ hãi"
Phùng Kiến Vũ đương nhiên bị kinh sợ rồi, đột nhiên bị ép buộc ngậm lấy vật to lớn kia, muốn cậu hướng hắn nói một câu không có gì là không thể nào:
"Anh tránh ra đi"
Vương Thanh ôm Phùng Kiến Vũ vào trong lòng, bàn tay dùng lực ép buộc cậu ngả đầu vào vai hắn, ở bên cạnh thì thầm vào tai cậu:
"Xin lỗi Tiểu Vũ, anh không cố ý làm như vậy đâu"
Phùng Kiến Vũ đột nhiên nghĩ đến chuyện ktv mà Vương Thanh nói, thế cho nên mới nhân lúc giả bộ giận dữ để cho Vương Thanh quên chuyện đó đi:
"Không muốn nghe anh nói nữa, em không muốn nghe anh nói nữa, anh tránh ra đi"
Vương Thanh có điểm gấp gáp vỗ vỗ vai của Phùng Kiến Vũ:
"Anh xin lỗi Tiểu Vũ, xin lỗi Tiểu Vũ"
Thực tế chứng minh Vương tổng giám đốc lớn một đời anh minh trầm ổn tưởng chừng như không có việc gì có thể làm khó hắn, cuối cùng vẫn gặp phải đối thủ hơn nữa còn thất bại thảm hại trong tay người ta, Tiêu hồ ly chỉ cần dùng một chút mánh khóe, ở trước mặt hắn buồn bực giận dỗi liền có thể làm cho hắn gấp gáp đến cuống quít cả lên rồi.
___
Hai ngày sau đó, bởi vì Trác Trí Văn không thể tham gia buổi chụp hình được cho nên người thay thế cậu ta chính là Phó Hạo, tuy rằng Phùng Kiến Vũ không vừa mắt Phó Hạo nhưng cậu dù sao cũng được tính là một quân tử, một quân tử thì sẽ không ở sau lưng của Vương Thanh châm ngòi thổi gió, nhưng mà cơ hội lần này của Phó Hạo chẳng hiểu sao lại cứ ngu ngốc bị cậu ta bỏ lỡ. Chuyện là ngày hôm đó người bên Sử Cát Cát đến gặp Phó Hạo để bàn bạc việc ký hợp đồng, giám sát Khương La đã gọi điện báo Phó Hạo nhanh chóng tới phòng bàn bạc việc này nhưng mà cánh cửa phòng thay đồ nơi Phó Hạo ở bên trong lại chẳng hiểu vì sao đột nhiên bị khóa trái lại, điện thoại vừa vặn lại hết pin, đứng ở bên trong phòng kia đập cửa gọi trời không thấu đất không thưa, người bên Sử Cát Cát phải chờ những hai tiếng đồng hồ cuối cùng liền tức giận nói Phó Hạo không chuyên nghiệp cho nên đã trực tiếp nói không muốn ký hợp đồng với cậu ta nữa.
Sự việc của Phó Hạo khiến cho mọi người trong lòng lại có một chút hy vọng, dĩ nhiên thì Phùng Kiến Vũ cũng là người ở trong số đó, ngay trong buổi chiều ngày hôm ấy Sử Cát Cát đưa người tới chọn người chụp hình, chọn tới một hồi liền chọn được Bùi Khâm. Phùng Kiến Vũ tuy rằng có chút nuối tiếc nhưng mà dù sao Bùi Khâm cũng là người có năng lực, biểu hiện trong buổi chụp hình đó cũng khá tốt cho nên chọn cậu ta cũng hợp lý. Có điều sau đó Bùi Khâm lại từ chối, lấy lý do cảm thấy bản thân không đủ tự tin vẫn còn thiếu sót rất nhiều cho nên không dám nhận, còn muốn nói tiến cử một người mà cậu ta nghĩ sẽ hợp mà người đó không ai khác lại chính là Phùng Kiến Vũ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com