Chương 202
Cr art: weibo @猜猜猜猜你猜猜
Chương 202
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
"Nghe nói có tên lắm tiền giấu tên nào đó đang thu mua các tác phẩm của em, giá cả thì..." Tống Nhất Nguyên híp mắt, "Chỉ cao chứ không có thấp."
Mặc Khuynh ngẩn người: "Toàn bộ sao?"
Tống Nhất Nguyên gật đầu: "Toàn bộ."
Mặc Khuynh đảo mắt, chợt nói: "Tôi biết rồi."
"Sao?" Tống Nhất Nguyên tò mò đến mức cong cả người về phía trước.
Mặc Khuynh thong thả uống trà, từ tốn hỏi: "Nếu những món đồ thủ công này không đáng giá như thế, nhưng lại có người nguyện tốn từng đó tiền, anh nói xem, có thể là vì sao?"
Tống Nhất Nguyên đáp: "Loại trừ khả năng kẻ đó là người hâm mộ của em ra ấy hả?"
Mặc Khuynh trừng anh ta môt cái.
"Dựa theo logic thông thường," Tống Nhất Nguyên duỗi chân, ngồi thẳng, nghiêng đầu nhìn Mặc Khuynh, "Có thể bỏ ra nhiều tiền như thế, chứng minh những món đồ này có giá trị từng ấy với kẻ đó. Loại trừ tất cả nguyên nhân tình cảm, thì cũng chỉ còn một khả năng --"
"Thứ kẻ đó cần không phải là đồ thủ công, mà là thứ giấu bên trong món đồ thủ công đó." Tống Nhất Nguyên nhướng mày, "Đúng không?"
Mặc Khuynh đáp: "Tám chín phần."
Hai chữ "sao tác(*)" này, cô đã nhìn quen.
(*) trong buôn bán thì đây là một kỹ xảo thương mại, liên tục mua vào bán ra nhằm tạo nên thanh thế, ở giữa kiếm lời
Mười trang phương thuốc là vậy.
Những con tò te này cũng như thế.
"Vậy thì tôi càng hứng thú hơn rồi." Tống Nhất Nguyên nói xong, khẽ thở dài, "Đáng tiếc người bán giấu mặt, thân phận thật sự là một bí ẩn."
Mặc Khuynh không nói gì.
Cô cũng khá có hứng thú.
*
Đợi thêm khoảng chừng nửa tiếng, trời gần tối đen, từ trong phòng của hai vệ sĩ đang nằm truyền ra giọng nói vui mừng.
"Tỉnh rồi, tỉnh rồi!"
"Cảm thấy thế nào?"
...
Mặc Khuynh và Tống Nhất Nguyên sắp ngủ gật đến nơi bị tiếng ồn ào này làm cho tỉnh, quay sang nhìn nhau.
Tính thời gian, vệ sĩ đầu tiên bị Mặc Khuynh châm hẳn đã lấy lại ý thức.
Mặc Khuynh và Tống Nhất Nguyên ngồi tại chỗ không nhúc nhích.
Không lâu sau, A La đi vào: "Để hai vị đợi lâu rồi. Sở tiểu thư đã chuẩn bị xong xuôi, vừa rồi đã đồng ý để Mặc tiểu thư đi lên xem bệnh."
Tống Nhất Nguyên nghe xong lập tức vui vẻ.
Còn "đồng ý" á?
Người không biết lại tưởng hai người mới là người đến xin vị kia xem bệnh cho.
Mặc Khuynh không nhúc nhích, nhàn nhạt nói: "Tính tiền trước hai người trong kia đi."
Hai vệ sĩ mới chỉ được châm hai châm mà tình trạng đã tốt lên trông thấy, một người trong đó thì đã có thể hoàn toàn yên tâm. Sự nghi ngờ lúc trước của A La với y thuật của Mặc Khuynh hoàn toàn không còn, lúc này không nghĩ ngợi nhiều lập tức chuyển tiền cho Mặc Khuynh.
Theo sự dặn dò của Mặc Khuynh, anh ta chuyển tiền của hai người kia.
Khiến anh ta không khỏi cảm khái một tiếng, Mặc Khuynh này cũng là người cẩn thận, chuyện chưa làm xong thì sẽ không lấy tiền trước.
Nhưng anh ta hoàn toàn không ngờ tới, Mặc Khuynh đứng dậy rồi không lên tầng hai mà lại cùng Tống Nhất Nguyên đi thẳng ra sân.
"Mặc tiểu thư!"
Anh ta như đã nhận thức được điều gì, nhưng lại không thể hiểu nổi: "Sở tiểu thư ở trên tầng đã chờ lâu."
"Sở tiểu thư của các ngươi là thân thể quý giá dễ vỡ, ngộ nhỡ tôi vừa ra tay, không chắc giải được độc mà lại chữa thành phế luôn đấy." Mặc Khuynh hơi dừng, ánh mắt rõ ràng toả ra uy hiếp, "Anh thấy sao?"
A La hoảng sợ.
Mặc Khuynh đã ám chỉ rất rõ ràng.
Nếu cố tình bắt cô chữa, chưa biết chừng cô sẽ ngầm hạ độc thủ với Sở Ương Ương.
A La lấy lại bình tĩnh, đưa mắt về phía mấy người vệ sĩ, đám vệ sĩ lập tức hiểu ý bước nhanh về phía trước, đi thẳng tới vây quanh Mặc Khuynh và Tống Nhất Nguyên.
"Không chữa cũng phải chữa!" Sắc mặt A La u ám lạnh lẽo, hung ác nói, "Chữa xong rồi, cho các ngươi tiền. Không chữa được, vậy thì cũng đừng hòng đi khỏi đây."
Là một người quan sát, Tống Nhất Nguyên xem đến đây đã thật sự không giấu được vui vẻ.
Ngày đó Mặc Khuynh gây náo loạn ở đoàn phim trùng hợp là lúc người này không có mặt, bỏ lỡ một màn Mặc Khuynh hạ đọ ván đám vệ sĩ.
Tống Nhất Nguyên cười híp mắt, đứng cạnh Mặc Khuynh còn đổ thêm dầu vào lửa: "Cậu ta uy hiếp em kìa."
Mặc Khuynh không phản ứng Tống Nhất Nguyên, chỉ lười biếng trả lời A La: "Muốn thì cứ thử."
Dứt lời, cô nhấc chân đi về phía cổng.
"Bắt lấy cô ta!" A La hô lên một tiếng.
Trái tim của đám vệ sĩ treo lên, muốn đi về phía Mặc Khuynh, nhưng Mặc Khuynh vừa đổi sắc mặt, tầm mắt đảo qua mấy người này, chân bọn họ liền như có rễ mọc ra, không ai dám tiến lên.
Khung cảnh bị Mặc Khuynh nhẹ nhàng đọ ván toàn bộ đã trở thành phần ký ức khủng bố ám ảnh nhất đối với họ.
-- Cơ bản không phải là đối thủ mà!
Thế là, dù A La đã đưa ra mệnh lệnh, nhưng không có ai dám đứng ra cản đường Mặc Khuynh và Tống Nhất Nguyên, trơ mắt nhìn hai người ra khỏi cửa.
A La thấy thế, tức giận không biết trút vào đâu, tức giận nhìn bọn họ: "Mấy người làm gì thế hả!"
Một vệ sĩ nói: "Không đánh lại."
Một vệ sĩ khác cũng nói: "Không giữ được đâu."
Những người còn lại thì cúi thấp đầu.
"Hừ."
A La phẩy tay một cái, xoay người lên tầng.
Trên thực tế, vừa rồi tuy nói năng hùng hồn, nhưng nếu như Mặc Khuynh thật sự muốn làm gì Sở Ương Ương, anh ta cũng không có cách nào, ngộ nhỡ Sở Ương Ương xảy ra chuyện gì...
Anh ta khó mà giải thích với Sở gia.
Quay lại, Sở Ương Ương nghe được tin tức "bị Mặc Khuynh từ chối", tức giận đến mức nằm trên giường trợn trắng mắt.
Nếu không phải vì tay chân không nhấc lên nổi, chắc chắn cô ta sẽ đập phá đồ thêm một lần.
A La hết cách, chỉ đành liên lạc cho Ôn Nghênh Tuyết, đơn giản thuật lại một lượt.
Ôn Nghênh Tuyết vẫn là dáng vẻ ôn hoà đó, im lặng nghe xong thì hỏi: "Anh có nhớ chính xác vị trí nào sau gáy không?"
"Nhớ được đại khái."
"Mặc Khuynh đã quyết không chữa, anh có làm khó thế nào cũng vô dụng thôi. Chi bằng đi tìm một bác sĩ Đông y hiểu về huyệt vị đến châm hai châm cho Sở tiểu thư." Dừng lại một chút, Ôn Nghênh Tuyết khẽ chớp mắt, lại nói, "Phương thuốc kia, tôi có thể xem thử không?"
A La lập tức nói: "Để tôi gửi cho tiểu thư."
*
Lúc rời đi, trời đã tối.
Mặc Khuynh và Tống Nhất Nguyên đi song song giữa con ngõ nhỏ.
"Em châm ở ngay trước mặt bọn họ như thế, còn cho phương thuốc giải độc, nếu bọn họ bắt chước theo thì chẳng phải là cứu được Sở Ương Ương rồi sao?" Tống Nhất Nguyên không hiểu hỏi.
"Huyệt vị dễ tìm, độ mạnh yếu lại khó đoán." Mặc Khuynh vu vơ nói, "Yên tâm, chỉ cho cô ta ăn khổ chút thôi."
Trên thực tế, nếu không có Tống Nhất Nguyên là "người quan sát" ở bên cạnh, Mặc Khuynh sẽ không dễ dàng buông tha cho Sở Ương Ương như thế.
"Được rồi." Tống Nhất Nguyên yên tâm rồi, nhìn đồng hồ, "Dù sao đoàn phim cũng không quay nữa, giờ chúng ta quay về?"
"Không." Mặc Khuynh nhấc mắt, nhìn trăng treo trên cao, "Đi tìm người kia."
"Tìm thế nào?"
Mặc Khuynh thản nhiên nói: "Đuổi kịp tôi là được."
Nói xong, cô cứ như đã có phương hướng chuẩn xác, đi qua con ngõ nhỏ.
Tống Nhất Nguyên ngạc nhiên: "Tình huống gì đây, em biết rồi hả?"
"Lấy thân thủ của anh ta, chắc chắn sẽ không đi đường bình thường, tôi đã âm thầm rắc thuốc bột ở cửa sổ nơi bọn họ quay phim, buổi tối sẽ sinh ra mùi hương đặc biệt, trùng hợp có thể dùng khứu giác của tôi bắt được." Măc Khuynh giải thích, "Hôm nay đi vào chỗ kia, lúc nhìn thoáng qua, tôi thấy bột phấn ở cửa sổ phòng đặt nước khoáng có dấu vết bị đụng vào."
"Không đúng nha, tài xế kia gặp được anh ta ở rồi mà? Anh ta đã động tay động chân vào nước từ bên ngoài rồi."
Mặc Khuynh nói: "Khả năng rất cao là tài xế nghĩ nhiều rồi."
Tống Nhất Nguyên: "..."
Tống Nhất Nguyên im lặng theo sát Mặc Khuynh, đi đươc một đoạn, đến bên cạnh bờ sông.
Chợt, chuông điện thoại của Tống Nhất Nguyên vang lên.
Là của Qua Bốc Lâm gọi tới.
Trong điện thoại truyền đến giọng nói bị đè xuống rất thấp của Qua Bốc Lâm: "Nguyên ca, mọi người đang ở đâu, tôi tìm ra người đó rồi."
***
88: Còn ai đang đọc bộ này thì cmt điểm danh cái nào, để tui có cái động lực dịch tiếp ahuhu~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com