Chương 214
Cr pic: weibo @玻璃茶儿
Chương 214
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Tắc đường, chiếc xe khó khăn tiến về phía trước.
Mặc Khuynh rảnh đến mức buồn chán, nghịch điện thoại được một lúc, lại quay sang tán gẫu với Giang Khắc.
"Vì sao anh đến thành phố Đông Thạch làm việc, còn vào Giang gia bên này?"
Giang Khắc liếc cô một cái.
Dường như cũng đã nhìn ra cô đang "rảnh phát điên" rồi, thế là, Giang Khắc từ tốn nói: "Kịch bản dành cho tôi là, tốt nghiệp ở nước ngoài, được EMO bồi dưỡng trọng điểm, đến Đông Thạch tiếp quản chi nhánh, kiểm tra năng lực, sau mấy năm tích luỹ sẽ lại được gọi về tổng bộ."
"Về phần Giang gia ở Đông Thạch, tổ tiên là chi bên của Giang gia, sau khi rời khỏi Đế thành thì an cư tại Đông Thạch."
"Để tôi ở bên kia, là do Thập tam gia sắp xếp."
Mặc Khuynh sờ sờ cằm.
Cô phân tích: "Cũng chính là nói, anh ở bên này là do Thập tam gia nhúng tay. Anh vào Giang gia sống, thi thoảng đi Mặc gia, là để hai năm sau gặp tôi."
"..."
Phân tích này từ miệng kẻ nào nói ra Giang Khắc cũng sẽ ném cho một câu "giữ mặt mũi đi."
Nhưng đây lại là Mặc Khuynh.
Hắn không còn gì để nói.
Hai người bọn họ đều nghi ngờ, sâu xa đằng sau có người đã dựng lên một màn này, để hai người gặp nhau.
Mặc Khuynh hỏi: "Dường như anh không thích Mặc gia cho lắm, ngày đó tôi về, vì sao anh lại đến Mặc gia?"
"Không biết." Giang Khắc khẽ nhíu mày, "Từ sau khi đến Đông Thạch, thi thoảng tôi sẽ đến Mặc gia một chuyến, lý do không thể nói rõ."
Giống như là một loại ám thị tâm lý.
Hắn không thích Mặc gia.
Nhưng mà, mỗi lần đi ngang qua Mặc gia, lại muốn vào xem thử một cái, chỉ là, đến khi nhìn thấy người Mặc gia rồi thì lại cảm thấy bọn họ thật khiến người ta chán ghét.
Giống như hảo cảm của hắn dành cho Mặc gia hoàn toàn là vì để gặp được Mặc Khuynh.
Mặc Khuynh nói: "Nghe nói, lúc Hoắc Tư chọn nhà cho tôi, Mặc gia hoàn toàn không hợp tiêu chuẩn đưa ra, nhưng không biết vì sao, nhất định giữa nhiều lựa chọn như thế, lại chọn ra Mặc gia."
Nói đến đây, hai người không khỏi im lặng, sau đó chậm rãi đối mặt.
Hai người đều nhìn ra được hàm ý "chung cảnh ngộ" trong mắt đối phương.
Hai người giống như con rối bằng gỗ bị buộc lại bởi những sợi dây, sống trong kịch bản của kẻ khác, mặc bọn họ lôi kéo, chơi đùa.
Nói không khó chịu là giả.
"Tôi vốn cho rằng không ai có thể động tay động chân ở căn cứ." Mặc Khuynh thở khẽ một hơi, buông thõng cánh tay, "Nhưng hiện tại xuất hiện một Trì Thời của căn cứ, bất cứ khả năng nào cũng có thể."
"... Tôi sẽ mời nhóm ưu tú nhất của khoa nội thần kinh để kiểm tra não của anh ta xem sao." Giang Khắc nói.
Mặc Khuynh chân thành nhìn hắn nói: "Chi bằng anh mời tôi đi."
Sắc mặt Giang Khắc hơi nghiêm lại, nói: "Kiểm tra não đấy."
Mặc Khuynh khó hiểu: "Có vấn đề gì sao?"
"Lỡ tay là sẽ chết."
"..."
Khớp xương ngón tay của Mặc Khuynh vang lên tiếng răng rắc.
Không bị đánh một trận thì không thể nói chuyện tử tế có đúng không?!
Nhớ năm đó, cô với bộ dao giải phẫu kia trong tay chính là chuyên gia khoa nội thần kinh số một toàn cầu.
..
Hai người không ai tiếp tục lên tiếng, chiếc xe đã tiến vào Giang gia
Giang gia là một toà biệt thự độc lập, nằm trong một khu nhà ở dành cho người giàu giữa thành phố.
Xe dừng lại trước cửa, Giang Khắc và Mặc Khuynh xuống xe, cùng lúc, cửa lớn mở ra.
"Cậu nhỏ --"
Giọng nói kích động của Giang Tề Ngật chợt im bặt.
Cậu ta nhìn thấy Mặc Khuynh.
Cứ như nhìn thấy quỷ.
Mẹ nó!
Ai có thể nói cho cậu ta biết sao cậu ta còn có ngày gặp lại Mặc Khuynh thế này chứ!
Giang Khắc quay về dự buổi mừng thọ của ông nội, ôn thần Mặc Khuynh này sao cũng ở đây!
Thấy Giang Tề Ngật ngây người nhìn Mặc Khuynh, Giang Khắc không vui nhíu mày, một giây dựng lên dáng vẻ bá tổng lãnh khốc, nói: "Chào."
Giang Tề Ngật giật mình, vội đứng thẳng, hai gót chân chạm vào nhau, tay buông bên người, khẽ cúi đầu, ngoan ngoãn chào: "Chào bạn Mặc Khuynh."
Giang Khắc quăng một ánh mắt lành lạnh cho Giang Tề Ngật, lạnh giọng nhắc: "Cô ấy cùng vai vế với cậu."
(*) "Cậu" này là Giang Khắc xưng nha, không phải gọi GTN
"Cậu..." Giang Tề Ngật suýt thì cắn phải lưỡi, từ ngữ nghẹn trong họng mấy vòng mới bật ra, "Mợ?"
Mặc Khuynh cười lạnh, quét một ánh mắt sắc lẻm về phía Giang Khắc: "Sống buồn chán quá à?"
Giang Khắc không chịu thua: "Thích thì đến."
Mặc Khuynh: "..."
Hai người rơi vào trạng thái giương cung bạt kiếm.
Bầu không khí toàn là mùi thuốc đông y cháy khét.
Nhưng rơi vào tai Giang Tề Ngật, đây nghiễm nhiên lại là "tán tỉnh ve vãn."
Mẹ của con ơi.
Trong lòng Giang Tề Ngật điên cuồng gào thét.
Cậu ta làm thế nào cũng nghĩ không thông, ban đầu là chị họ của cậu ta, sau đó trở về bạn học bình thường, bây giờ lại ôm đùi Giang Khắc leo lên làm mợ cậu ta luôn rồi.
Mợ?!
Vừa nghĩ đến đây thôi, Giang Tề Ngật đã cảm thấy thế giới trước mắt tối tăm mịt mù.
Sức mạnh "có thể khoe mẽ trước mặt Mặc Tuỳ An" vốn đã duy trì được một ngày, trong thoáng chốc như một quả bóng xì hơi.
"Vào thôi." Giang Khắc nhắc nhở.
"Vâng."
Giang Tề Ngật lùi sang một bên, để Giang Khắc và Mặc Khuynh vào trước.
Lúc Mặc Khuynh đi qua Giang Tề Ngật, liếc cậu ta một cái, thấy Giang Tề Ngật dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn mình, đuôi mắt đỏ ửng, thậm chí nổi lên một tầng nước -- rõ ràng là đang tức giận.
Mặc Khuynh lập tức vui vẻ.
Vui vẻ không hề giấu, khoé môi cũng cong lên.
Giang Tề Ngật: "..."
Còn cười!
Có cần mặt mũi nữa không hả!
Giang Tề Ngật tức đến mức đuôi mắt càng đỏ hơn.
Nhưng cũng chỉ có thể đeo cái mặt u ám đi phía sau Mặc Khuynh và Giang Khắc, như một con chó nhỏ bị vứt bỏ.
Giang Khắc đã quá quen thuộc nơi này, đưa Mặc Khuynh vào trong, vừa vào đến cửa, đã được cả đống người chào đón.
Giang Tề Ngật thở dài.
"Bảo con đi đón cậu nhỏ, sao lại thành cái bộ dạng ỉu xìu thế này rồi?" Nhị phu nhân không biết từ đâu đi đến, thình lình vỗ lưng cậu ta một cái, "Tươi tỉnh lên! Đừng có làm xấu mặt trước cậu nhỏ của con!"
Giang Tề Ngật ngẩng đầu, thẳng lưng.
"Mặc --"
Giang Tề Ngật vừa hé miệng, đã lập tức mím môi.
"Mặc cái gì? Em họ của con ở trong phòng ấy!"
Giang Tề Ngật: "..."
Mặc cái gì?!
Mặc Khuynh không biết xấu hổ mà vượt cấp leo lên làm mợ con rồi!
Nhưng mà, Giang Tề Ngật liếc bóng lưng Mặc Khuynh, lời nói giữa chừng nghẹn lại.
"Cô gái cậu nhỏ con đưa đến nhìn hơi quen mắt nhỉ, có phải từng gặp ở đâu rồi không?" Nhị phu nhân thì thầm hỏi Giang Tề Ngật, bộ dạng rõ ràng là đang ăn dưa đến là hào hứng.
Giang Tề Ngật chết lặng nói: "Chắc là mẹ từng thấy ảnh chụp."
Nhị phu nhân hỏi: "Con gái nhà ai? Ở Đế thành à?"
Giang Tề Ngật mặt xám như tro tàn, khó khăn nhả từng chữ: "Mặc Khuynh."
"..."
Trong nửa giây, nhị phu nhân với dáng vẻ ăn dưa đã thay đổi biểu tình giống hệt với con trai nhà mình.
Bầu không khí trầm xuống.
Trong mắt của hai người đều không có ánh sáng.
Ngay cả việc chế giễu Mặc gia cũng không còn đem lại hưng phấn cho bọn họ nữa.
"Không sao, con trai." Nhị phu nhân dẫu gì vẫn là trưởng bối, đầu óc rất thoáng, nắm lấy bả vai Giang Tề Ngật, an ủi cậu ta, "Phản ứng lớn nhất với chuyện này hẳn là Mặc gia. Chuyện của Mặc gia thì liên quan gì đến chúng ta chứ?"
"..." Giang Tề Ngật kinh hãi ngẩng đầu, nuốt ực một cái, "Mẹ, vẫn là mẹ biết nghĩ thoáng."
"Đương nhiên rồi." Nhị phu nhân lại vỗ vai Giang Tề Ngật, "Đi, đi xem cậu nhỏ của con cần gì thì hỗ trợ, biểu hiện cho tốt, nhớ nói luôn thành tích thi đại học rực rỡ của con trai nhà ta."
Nhị phu nhân lại vui vẻ hớn hở.
Giang Tề Ngật đã tập mãi thành quen.
Từ sau khi có điểm thi đại học, tổng điểm của Giang Tề Ngật cao hơn Mặc Tuỳ An, mẹ của câu ta luôn là dáng vẻ phấn khích như thế này.
Lưng không đau nữa, chân không đau nữa, chơi mạt chược thua tơi tả vẫn cười hớn hở như trẻ lên ba, ba cậu ta còn từng nghi ngờ người mẹ đáng kính này của cậu ta sẽ ở mãi trạng thái này cho đến khi bước vào quan tài.
Nhưng mà, cũng có thể hiểu được.
Dù sao, bị Mặc Tuỳ An chèn ép nhiều năm như thế, hôm nay --
Cậu ta, cuối cùng cũng có thể hãnh diện ngẩng cao đầu rồi!
***
88: Thật ra tui vẫn tò mò Ôn Nghênh Tuyết có phải cũng cùng thế hệ của Mặc Khuynh không, tò mò ghê~ Nhị phu nhân cũng đáng yêu ghê, Giang gia bên này trừ Giang gì vào tù rồi với Mặc gia thì đều có vẻ đáng yêu kk
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com