Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 219

Cr art: weibo @当众跳楼
Chương 219

Dịch: CP88

Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!

***

Mặc Khuynh liếc nhìn bình sứ bán theo lố ba tệ một cái ở ngõ Ly Tử.

Trong lòng nghĩ: Thú vị thật.

Giang Tề Ngật cũng hơi khựng lại, quay đầu sang, dùng ánh mắt hỏi cô: Thật không đó?

"Mặc Khuynh, mày còn muốn nói gì nữa không!" Mặc Đạt Mậu chỉ tay vào mặt cô, quát lên.

Mặc phu nhân cũng hùa theo: "Mặc Khuynh, Mặc gia chúng tao đã có lòng tốt không truy cứu chuyện giả mạo, không ngờ mày vẫn chứng nào tật nấy, ngay cả thuốc quý như thế mà cũng dám trộm!"

Những người xung quanh bắt đầu thấp giọng nghị luận, ánh mắt nhìn về phía Mặc Khuynh nghiễm nhiên đã thành ánh mắt nhìn một kẻ trộm.

Mặc Khuynh "chậc" một tiếng.

"Nói nhảm xong chưa?" Mặc Khuynh lắc lắc cái chai, mở nắp bình, đổ một viên thuốc ra, "Tâm Thanh Hoàn trông như thế này?"

Mặc phu nhân và Mặc Đạt Mậu nhìn sang, hơi khựng lại.

Tâm Thanh Hoàn màu đen, nhưng viên thuốc Mặc Khuynh đổ ra là màu trắng.

"Mày tráo đổi rồi!" Mặc phu nhân lạnh lùng nói.

Mặc Khuynh cười khẩy một tiếng, nhìn sang Giang Tề Ngật, tay khẽ nhấc, bỗng nắm lấy cằm cậu ta, khiến Giang Tề Ngật há to miệng, sau đó, cô ném viên thuốc kia vào miệng Giang Tề Ngật.

"..."

Viên thuốc vừa vào miệng thì tan ra, Giang Tề Ngật suy sụp lắm rồi.

Sau đó, Mặc Khuynh ném bình thuốc cho Giang Tề Ngật: "Tặng đấy."

Giang Tề Ngật cầm bình thuốc, rất là cạn lời: "Đây là thứ gì?"

"Thuốc bổ."

Mặc Khuynh lười biếng đáp lại, không nhanh không chậm đi ra ngoài.

Thấy cô muốn đi, đám thanh niên vây xung quanh theo bản năng lùi về sau hai bước.

"Mặc --"

Mặc phu nhân muốn gọi Mặc Khuynh lại.

Sao bà ta chịu cứ thế mà thả cho Mặc Khuynh đi như vậy chứ!

Nhưng mà, bà ta vừa mở miệng đã bị Mặc Đạt Mậu giữ lại.

Mặc phu nhân bị cơn giận dữ kiểm soát, không vui nhìn sang, lại thấy ánh mắt của Mặc Đạt Mậu. Bà ta như cảm nhận được gì đó, nhìn về phía trước, đã thấy Giang Khắc không biết đứng đó tự lúc nào.

Giang Khắc đứng dưới ánh đèn màu cam, ánh mắt lạnh buốt quét qua một lượt những người ở đây.

Một người rồi một người, toàn bộ đều ngậm miệng.

Mặc Khuynh đi thẳng đến trước mặt Giang Khắc: "Đi thôi."

Sau đó, lướt qua bên cạnh Giang Khắc.

Giang Khắc đứng tại chỗ, dùng ánh mắt cảnh cáo quét về phía đám người, cho đến khi bọn họ đều cúi gằm mặt mới xoay người đuổi theo Mặc Khuynh.

...

Chờ bóng dáng Mặc Khuynh và Giang Khắc đã biến mất, Mặc phu nhân hít vào một hơi, mới dám nhỏ giọng nói nhỏ với Mặc Đạt Mậu: "Đạt Mậu, chắc chắn thuốc bên trong đã bị nó tráo đổi rồi!"

Mặc Đạt Mậu cũng khẽ nhíu mày.

Nếu chỉ có một mình Mặc Khuynh, bất kể thế nào ông ta nhất định sẽ không tha cho cô.

Nhưng mà, Giang Khắc rõ ràng có ý muốn che chở Mặc Khuynh.

Chỉ đành chờ sau khi Giang Khắc chán Mặc Khuynh rồi lại nghĩ cách vậy.

"Ồn ào cái gì đấy?" Giọng nói của lão gia tử truyền đến, kèm theo đó là tiếng gậy gỗ gõ lên mặt đất.

Mọi người hai mặt nhìn nhau.

Nhất thời không biết phải trả lời thế nào.

"Ông nội," Giang Tề Ngật là người đầu tiên vẫy tay với lão gia tử, chạy chậm đến bên cạnh ông ấy, "Thuốc nhà cô nhỏ biếu ấy, có thể cho bọn con xem thử không ạ?"

Lão gia tử không hiểu ra làm sao: "Có gì hay mà xem đâu?"

Giang Tề Ngật cười hì hì nói: "Cho bọn con mở mang kiến thức ấy mà."

Những người khác cũng phụ hoạ.

Lão gia tử nhìn một vòng, cảm giác được đã xảy ra chuyện gì, nhưng những người này đều lựa chọn ngậm miệng không nói. Do dự một lát, lão gia tử lấy hai bình thuốc từ trong túi ra.

Một bình là của Mặc gia biếu, một bình là của Giang Khắc.

Một bình trong đó thoáng nhìn rất giống với bình trong tay Giang Tề Ngật.

"..."

Bầu không khí chìm trong tĩnh lặng.

Khuôn mặt Mặc Đạt Mậu nhất thời cứng đờ.

Sắc mặt Mặc phu nhân lập tức trắng bệch.

Những người còn lại mỗi người một biểu cảm khác nhau, xấu hổ đến mức ngón chân cũng móc vào nhau rồi.

Mẹ nó...

Vậy mà là trùng hợp thật à?!

*

Mặc Khuynh ngồi vào xe của Giang Khắc.

Giang Khắc ngồi ở ghế lái, đưa mắt nhìn Mặc Khuynh: "Sao không gọi cho tôi?"

Mặc Khuynh chẳng sao cả nói: "Cũng chẳng phải chuyện gì nghiêm trọng."

Vậy mà nghe khá là khoan dung.

"Dù sao sớm hay muộn chân tướng cũng sẽ rõ thôi." Mặc Khuynh nhún vai.

Cô cũng đã nói vậy rồi, Giang Khắc không nói gì nữa, khởi động xe.

Một lúc sau, Giang Khắc liếc nhìn Mặc Khuynh, bỗng nói: "Nhà tôi còn phòng trống."

Mặc Khuynh dùng giọng điệu bề trên ngứa đòn hỏi lại: "Anh đang mời tôi vào ở đấy à?"

Giang Khắc nghẹn lời chốc lát, mới từ tốn nói: "Đường đường là thủ lĩnh một nhánh, chen chúc với nhiều người như thế trong một cái y quán nhỏ, tôi cũng thấy mất mặt."

"Xì."

Mặc Khuynh hai chân bắt chéo, sắc mặt lộ vẻ chẳng để tâm.

Giang Khắc lại hỏi: "Có đi không?"

"Có thím Trần không?"

"Không có." Giang Khắc thoáng im lặng, "Bà ấy về bế cháu rồi, còn phải chăm sóc con dâu mới sinh nữa."

Bỗng nhiên nghe được tin tức này, Mặc Khuynh không khỏi nhíu mày, chậm rề rề nói: "Ở Hồi Xuân Các, ăn uống đều được phục vụ."

Giang Khắc lại liếc cô một cái: "Tôi cũng biết nấu."

Mặc Khuynh ngạc nhiên: "Đổi làm đầu bếp rồi?"

"..."

Không cần để tâm.

Giang Khắc không muốn nói thêm với cô một chữ nào nữa.

Nhưng Mặc Khuynh lại cứ phải nói tiếp: "Mai đến đón tôi đi."

"Mấy giờ?"

"Mười giờ." Mặc Khuynh ra vẻ, "Muộn một phút là không đi nữa."

Giang Khắc hừ một tiếng, bực mình hỏi: "Tôi đang xin xỏ cô?"

Giọng điệu chất vấn.

Nhưng mà, Mặc Khuynh lại coi như đây là một câu trần thuật, chậm rãi nói: "Tôi biết mà."

"..."

Giang Khắc trượt tay một cái, suýt thì lái xe đồng quy vu tận với Mặc Khuynh luôn.

Cho tí hào quang rồi bị cô phóng đại thành mặt trời chói mù con mắt luôn!

Mặc Khuynh đã thế vẫn còn được voi đòi tiên: "Có phải là có thể đặt trước cơm trưa ngày mai không?"

"..."

Giang Khắc trầm mặc không nói chuyện.

Mặc Khuynh nghiêng đầu, ngẫm nghĩ hai giây, gọi: "Giang gia?"

Mấy giây sau, Giang Khắc chấp nhận số phận nói: "Cô nói món đi."

***

88: Ey nhưng mà thuốc bé Ngật uống là thuốc gì dợ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com