Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 223

Cr art: weibo @北极婧
Chương 223

Dịch: CP88

Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!

***

Mặc Khuynh xem phim liền hai tiếng.

Bởi vì nội dung quá chán nên cô cũng có hơi buồn ngủ, tắt tivi đi, cô tự rót cho mình một cốc nước, đồng thời quan sát nhà của Qua Bốc Lâm.

Đồ đạc không nhiều, những thứ đặt xung quanh đều là đồ dùng cần thiết, đơn giản mà gọn gàng.

Không có vẻ là vô cùng chỉn chu, nhưng cũng không phải quá bừa bãi.

Hoặc cũng có thể là vì Bành Nhân đến nên mới cất công dọn dẹp một phen.

Tiếng gõ bàn phím loạn xạ và tiếng tranh cãi ầm ĩ của Qua Bốc Lâm và Bành Nhân từ trong phòng ngủ truyền ra, Mặc Khuynh không nghe kỹ, cầm cốc nước đi dạo một vòng ra đến ban công.

Ngoài dự tính, cô nhìn thấy một chậu cây xanh ở ban công.

Không.

Nói chính xác hơn thì là một chậu thảo dược.

Uyên Ương Tinh. Cấp độ khó khi nuôi trồng: năm sao.

Một trăm năm trước, trong lúc Mặc Khuynh nghiên cứu thảo dược cũng từng cùng giáo sư Nghê nghiên cứu các loại thảo dược quý hiếm, hai người hợp tác tiến hành phân cấp cho một vài loại thảo dược hiếm, còn soạn thành một cuốn sách.

Mặc Khuynh từng gặp Uyên Ương Tinh, trong núi sâu rừng rậm, với một môi trường đặc biệt.

Nhưng mà, cô từng thử tự trồng, toàn bộ đều nửa sống nửa chết.

Mà hiện tại, cây thuốc quý trước mắt này lại đang ở trạng thái đầy sức sống.

Mặc Khuynh gọi điện thoại cho Cốc Vạn Vạn.

"Ai thế?"

Tiếng ngái ngủ của Cốc Vạn Vạn truyền đến, giọng điệu có hơi không kiên nhẫn.

Rõ ràng là đang ngủ.

"Thủ lĩnh của cậu." Giọng nói lạnh nhạt.

"Mặc Khuynh?"

Giọng nói của Cốc Vạn Vạn thoáng cái tỉnh táo hơn không ít.

Một lúc sau, cậu ta hỏi: "Tìm tôi có nhiệm vụ gì hả?"

Mặc Khuynh: "Không có."

"..."

Nghe đến đây, Cốc Vạn Vạn đã muốn bịt cái miệng Mặc Khuynh lại.

Chẳng qua, mới đến nhánh mới ngày thứ hai, Cốc Vạn Vạn không muốn từ chức ngay.

Mặc Khuynh hỏi: "Biết Uyên Ương Tinh không?"

"Biết."

"Nuôi được không?"

Cốc Vạn Vạn cạn lời: "Cái thứ mong manh dễ vỡ đó, ai mà nuôi nổi chứ."

Mặc Khuynh nghiêm mặt hỏi lại: "Hiện tại không có kỹ thuật nhân công nào để nuôi sống trong phòng?"

"Cô nói giỡn đấy à? Lại còn nuôi trong phòng, tạo ra một hoàn cảnh giống y sì còn chết queo kia kìa." Cốc Vạn Vạn nói, "Đã đọc <Tư liệu bằng ảnh về mức độ khó khăn trong nuôi trồng thảo dược> chưa, năm sao đấy, đến nay cũng chưa có được mấy giống trong cuốn đó là có thể nuôi trồng trong phòng."

Nói đến đây, Cốc Vạn Vạn cũng tỉnh ngủ hẳn rồi: "Chẳng lẽ cô gặp được rồi?"

Mặc Khuynh nhìn chậu Uyên Ương Tinh tươi tốt, cành lá xanh biếc kia.

Cô vừa muốn nói, Cốc Vạn Vạn đã lên tiếng: "Lẽ nào là do cô chưa đủ kiến thức, nhận nhầm rồi?"

"..."

Mặc Khuynh khựng lại một giây, dứt khoát cúp máy.

Cốc Vạn Vạn ở bên kia hoàn toàn không biết mình đã bỏ lỡ cái gì, quăng điện thoại sang một bên, xoay người ngủ tiếp.

Mặc Khuynh quan sát cây Uyên Ương Tinh kia một lát.

Cuối cùng, cô không làm gì cả, lại quay về phòng khách.

Cũng không định sẽ hỏi Qua Bốc Lâm.

Đến lúc tự nhiên sẽ biết thôi.

-- Cô từng nghe nói, có một gia tộc bí ẩn thâm nhập trong Yến thành, mỗi thế hệ đều nghiên cứu cách thay đổi phương thức gieo trồng của các loại thảo dược, dường như cũng có không ít trường hợp thành công.

-- Không biết vì sao, trước giờ cô chưa từng có duyên gặp được.

...

Trời tối, Mặc Khuynh nghe thấy Qua Bốc Lâm và Bành Nhân vẫn thảo luận đầy khí thế về game, bèn đứng dậy đi vào phòng.

"Thế nào rồi?" Mặc Khuynh hỏi.

"Không được, toàn thua thôi." Qua Bốc Lâm xoa cái cổ đau nhức, "Chúng tôi quyết định sẽ dành ra hai ngày để nghiên cứu về chiến thuật trước."

"Đúng đó," Bành Nhân hẳn cũng đã mệt lử rồi, mặt mũi không còn tí tinh thần nào, "Game này toàn là người có IQ cao chơi, còn là các loại IQ cao đã nghiên cứu đầy đủ các chiến thuật, chúng tôi cứ thế xông vào, có hơi không thích ứng kịp."

"Game nào?" Mặc Khuynh hỏi.

Bành Nhân đáp: "<Quan chỉ huy>"

(*) mọi người còn nhớ hồi nhóm của Mặc Khuynh Thẩm Kỳ và Mẫn Sưởng đi tham gia cuộc thi gì đó rồi vào quán net chơi game khum, chính là cái game này nè

Quan chỉ huy?

Mặc Khuynh hình như đã từng nghe đến cái tên này...

Bành Nhân đáp xong, hai mắt bỗng sáng lên, chủ động giới thiệu: "Nghe nói là trò chơi được quốc gia đặc biệt nghiên cứu để huấn luyện các quan chỉ huy trong quân đội. Quân đội hiện tại không có chiến trường thực tế, diễn tập lại tốn tiền của, bèn thông qua mô phỏng chiến trường để huấn luyện. Sau này lại được đưa ra công chúng, trở thành tựa game nổi tiếng."

Mặc Khuynh nhớ ra rồi.

Lúc trước cô từng cùng Thẩm Kỳ, Mẫn Sưởng đi quán net chơi một ván.

Hình như cô còn có tài khoản rồi.

"Qua Bốc Lâm." Mặc Khuynh hỏi, "Kế hoạch cụ thể của anh là gì?"

"Tìm cậu ta rồi PK." Qua Bốc Lâm lúng túng, "Nhưng mà hiện tại thì hơi khó."

Bình thường anh ta cũng chơi game.

Nhưng có khó thì cũng là ở mấy kỹ thuật trò chơi này kia, ngẫu nhiên cần dùng đến não thì vẫn khá là đơn giản.

<Quan chỉ huy> này thì khác.

Không chỉ có các thao tác phức tạp mà tư duy cũng phải nhanh như vũ bão.

Ngoài ra, bởi vì trò chơi này được tạo ra chuyên dùng để bồi dưỡng quan chỉ huy, cần những kiến thức về chiến trường, chiến thuật, vũ khí và uy lực của từng thời đại, còn có địa hình vân vân...

Qua Bốc Lâm tạm thời chỉ có thể nói là mình cần thêm thời gian để tìm hiểu.

Mặc Khuynh liếc anh ta một cái, nhàn nhạt nói: "Để tôi đi."

"Khuynh Khuynh muốn chơi hả?" Bành Nhân đứng bật dậy, "Mau qua đây, tôi nhường máy cho nè!"

Bành Nhân phấn kích không thôi.

Anh ta đã muốn được giải thoát lắm rồi.

Qua Bốc Lâm đỡ trán.

Thực ra thì, Qua Bốc Lâm rất muốn khuyên Mặc Khuynh, đừng tự khiến mình mất mặt...

Nhưng mà, nghĩ đến khung cảnh Mặc Khuynh chịu thất bại ê chề, anh ta lại không khỏi sinh lòng mong chờ.

***

88: Thiệt ra ai đu quen Bát sẽ biết là tui lựa hố dịch rất hên xui, thường chỉ đọc chục chương đầu, thấy hợp gu là đào, hên thì ngon nghẻ từ đầu đến cuối, xui xui thì đến giữa truyện là tui vừa dịch vừa mắng tác giả (vì lỡ đào rồi không drop được :>>). Bộ này cho đến giờ vẫn là gu tui, nhưng mà tui cũng chỉ đọc hơn mọi người cùng lắm là 2 chương thui à, nên tui cũng không biết Giang tổng có phải Giang Diên khum ahuhu. Nếu sau mà phải thì với tui là hoàn mỹ nhất, chứ không phải mà mẹ ruột không viết một cách thuyết phục thì chắc tui lại vừa dịch vừa càm ràm thui chứ biết sao giờ :>>> Mọi người thì nếu thấy không hợp gu cứ drop thôi, sướng hơn tui lắm rồi~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com