Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 238

Cr art: weibo @咸鱼中下游
Chương 238

Dịch: CP88

Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!

***

Mặc Khuynh xoay người, nhìn vào mắt hắn, đôi con ngươi đen như mực đảo qua, một chớp mắt khi hai ánh mắt chạm nhau, Mặc Khuynh bỗng thoáng ngẩn ngơ.

Cô hỏi: "Bệnh gì?"

Giang Khắc nói: "Đau đầu."

"Không chữa được."

"Vậy mới đến tìm cô."

"Chờ đi." Mặc Khuynh ngạo mạn nói, "Tôi đi Hồi Xuân Các một chuyến."

"Được."

Giang Khắc đồng ý.

Mặc Khuynh đi qua Giang Khắc.

Ánh mắt của Giang Khắc di chuyển theo Mặc Khuynh, ánh sáng mờ nhạt bao phủ quanh cô, sáng tối bất định, bóng dáng cao gầy dần đi xa, có những toà nhà cổ xung quanh làm nền, cô giống như đang bước vào một thời quang khác.

Ánh sáng trong mắt Giang Khắc chớp tắt.

Hắn đứng dưới tàng cây ngô đồng, châm một điếu thuốc, lẳng lặng nhìn cửa y quán.

Y quán gần đây kinh doanh không tệ, có người ra vào, người sau nối người trước, thời gian dần trôi qua, vẫn không thấy bóng dáng người mà hắn đang chờ.

Hắn hút xong một điếu thuốc, khẽ nhíu mày, trong lòng hơi phiền muộn.

Tính khí của hắn không tính là tốt.

Còn không có tính nhẫn nại.

Khắp người đâu đâu cũng là khuyết điểm.

*

Trong y quán, Mặc Khuynh lấy sách xong chuẩn bị đi, bỗng nhìn thấy phương thuốc trên bàn, cô theo thói quen quét mắt qua một cái, hỏi Dạ Vô Biên chuẩn bị đi bốc thuốc: "Bệnh gì?"

"Viêm dạ dày mãn tính."

Mặc Khuynh nhìn trái nhìn phải, phát hiện không có người bệnh.

Dạ Vô Biên đoán được suy nghĩ của cô: "Vẫn đang ở bên trong."

Mặc Khuynh "ồ" một tiếng, ngoắc tay gọi Dạ Vô Biên. Dạ Vô Biên lập tức hiểu ý, lấy một cây bút đưa cho Mặc Khuynh, chờ cô sửa lại một vị thuốc.

Mặc Khuynh quăng bút sang một bên, nhướng mày: "Đi đi."

"Vâng."

Dạ Vô Biên gật gật đầu.

Anh ta là người ít nói, nhìn thì có vẻ lạnh lùng nhưng làm việc rất đâu vào đấy, rất có quy tắc.

Hơn nữa từ sau khi Mặc Khuynh chữa khỏi cho Cốc Vạn Vạn, Dạ Vô Biên luôn tuyệt đối tin tưởng y thuật của Mặc Khuynh.

Nán lại thêm một lúc nữa, Mặc Khuynh mới cầm sách rời đi.

Lúc ra khỏi y quán, Mặc Khuynh theo bản năng nâng mắt, nhìn về một hướng nào đó.

Tán cây đung đưa, in bóng trên mặt đất. Hắn đứng dưới tán cây, dáng người thẳng tắp, giữa hai ngón tay có đốm đỏ loé lên. Giống như nhận ra cái gì, hắn đưa mắt nhìn qua, tầm mắt hai người cứ thế chạm nhau.

Mặc Khuynh đi về phía hắn.

Giang Khắc dụi tắt điếu thuốc, quay lại cạnh xe, mở cửa ghế lái phụ.

"Cho."

Cách một đoạn, Mặc Khuynh ném một lọ thuốc cho Giang Khắc.

Giang Khắc nâng tay bắt được, rũ mắt nhìn lướt qua, thuận tay bỏ vào túi quần.

Mặc Khuynh xoay người ngồi vào xe.

Giang Khắc lái xe trở về.

Quan hệ giữa hai người nhờ một chuyến này của Giang Khắc cứ thế mà phá băng.

Mặc Khuynh hai chân bắt chéo, mở sách đến đoạn lúc trước đang đọc dở, khoan thai lên tiếng: "Lại nghĩ đến cái gì?"

Giang Khắc nói: "Chiến tranh."

Mặc Khuynh hơi ngẩn ra.

"Sự túc trí đa mưu, dũng mãnh thiện chiến của anh ta, đã xem một lượt trên phim." Giang Khắc nói nhẹ như không.

"Ưu việt không?"

"Ưu việt."

Giang Khắc khó có thể không thừa nhận.

Ở điểm này, Giang Diên tuyệt đối là một nhà quân sự vĩ đại, giỏi dùng nguỵ kế, luôn có thể đánh úp bất ngờ, thường lấy số lượng hy sinh thấp nhất đạt được thắng lợi lớn nhất.

Câu chuyện này đặt ở hiện tại luôn có thể khiến người ta xem mà sảng khoái.

"Nhưng chiến thuật của anh dường như luôn rất lỗ mãng." Mặc Khuynh nói bằng giọng lành lạnh.

Lúc ở y quán, Mặc Khuynh dùng máy tính lướt qua diễn đàn, xem trận đấu buổi chiều của Giang Khắc, vẫn máu me tàn bạo như trước, phong cách cực kỳ thống nhất.

-- Cô thậm chí nghi ngờ Giang Khắc đang cố tình.

"Ừm."

Giang Khắc không có lời giải thích nào.

Hắn biết rất rõ ràng bản thân chỉ đang chơi game, không hề có cảm giác gì chân thật, bởi thế dù hy sinh thế nào cũng không quan tâm, hắn chỉ nhìn điểm thống kê.

Mặc Khuynh không tiếp tục.

Còn nói nữa, sợ lại nổi nóng.

Cô cúi đầu đọc sách.

Đi được nửa đường, Giang Khắc bỗng nhiên hỏi: "Sách gì thế?"

"<Phá sản lúc về già>" Mặc Khuynh lật lại trang bìa, "Sách quản gia Bách đọc."

Giang Khắc liếc mắt nhìn cuốn sách của cô một cái.

"Cuộc sống của các anh ở thời đại này cũng nhiều áp lực đấy nhỉ." Mặc Khuynh nói.

Tuy Giang Khắc không cảm nhận được thứ "áp lực" này, nhưng không thể phủ nhận đây chính là thực tại của xã hội hiện nay.

Hắn nói: "Thế giới lý tưởng vốn không tồn tại, nó chỉ là một thứ ảo tưởng."

Mặc Khuynh không tỏ ý kiến.

Cô cũng đã nhìn ra rất nhiều vấn đề ở thời đại này, không có nạn đói, chiến tranh, khoảnh khắc đối diện với cái chết, nhưng lại tồn tại những bóc lột xã hội, áp bức đè bẹp con người.

Thời đại vẫn đang tiến bộ.

Phương thức gì cũng trở nên mềm mỏng hơn.

Nhưng Mặc Khuynh chưa bao giờ cho rằng sẽ nhìn thấy một thế giới hoàn mỹ ở một trăm năm sau này.

Sách không dày, xem một chiều là cũng sơ sơ rồi, không quá lâu sau, Mặc Khuynh đọc xong, đóng sách lại, ném về ghế sau.

"Anh nhận bao nhiêu nhiệm vụ?" Mặc Khuynh nói đến chuyện chính.

Giang Khắc hơi dừng: "Tám, chín cái."

"Bao nhiêu?"

Dù là Mặc Khuynh thì nghe đến con số này vẫn phải nghi ngờ mình nghe nhầm.

"Chính xác thì là tám." Giang Khắc nói, "Trước khi đến đây vừa hoàn thành một cái."

"Đều là nhiệm vụ liên quan đến game?"

"Ừm."

"Nhiều như thế mà anh cũng làm hết?"

"Ừm."

"..."

Ừm cái rắm.

So sánh thử, Qua Bốc Lâm vẫn đang chết dí ở nhiệm vụ thứ nhất đúng là chỉ đáng xách dép cho Giang Khắc.

Qua một lúc, Giang Khắc còn đánh giá: "Hiệu suất của mấy người quá chậm."

Mặc Khuynh nhìn sang.

Gang Khắc tiếp tục nói: "Với biểu hiện ở trấn Thanh Kiều, tôi nhất định sẽ trừ tiền lương của cô."

"..."

Ai mới là thủ lĩnh?!

Virus-free.www.avast.com

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com