Chương 257
Chương 257
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Ban đầu những người đang nhắm vào Mặc Khuynh còn chưa hiểu hai người bị truy đuổi kia là đến vì Mặc Khuynh.
Bọn họ không tin sẽ có người đến cứu "quái vật" Mặc Khuynh này.
Cho nên, khi Giang Khắc vung chiếc xích trong tay ra, không ai kịp phản ứng lại.
Chiếc xích vung ra không trung giống như một con rắn bạc, cực kỳ sắc bén, không biết hắn ấn vào nút khởi động nào, mỗi mắt xích đều bắn ra những mũi câu, lực sát thương tăng mạnh.
Người bị nó tấn công lập tức da tróc thịt bong, may mắn hơn thì quần áo rách tướp.
Thế là giống như một bức tường người ầm ầm sụp đổ, mở ra một lỗ hổng.
Giang Khắc chỉ dựa vào một dây xích mà tạo ra lối đi giữa bức tường người.
Mà Mặc Khuynh lại bị dây xích quen thuộc kia khiến cho ngạc nhiên đến nhướng mày.
Đây là... vũ khí phòng thân của Giang Diên.
Thoáng chốc, Giang Khắc đã đi đến trước mặt cô, nắm lấy cổ tay Mặc Khuynh, bắt đầu đánh lại những người xông tới.
"Anh đến cứu tôi hả?" Mặc Khuynh đá văng người tấn công từ sau lưng hắn.
"Ừm."
Mặc Khuynh ngạc nhiên nói: "Anh có biết, chỉ cần tôi muốn ra ngoài thì có thể ra bất cứ lúc nào không?"
Giang Khắc nắm chiếc xích bạc, hất lùi hai người vừa xông lên: "Biết."
Mặc Khuynh nhìn hắn, hỏi: "Anh lấy chiếc xích này ở đâu?"
"Kho hàng."
"Sao anh biết nó ở trong kho hàng?"
"Tôi nắm rõ mọi bố trí và thông tin trong kho hàng."
Mặc Khuynh hơi ngẩn ra.
Trong lúc một hỏi một đáp, hai người đã mở ra một lối đi khác bên sườn, hội họp với Cốc Vạn Vạn.
"Đội trưởng Giang, tiếp theo đi đâu?"
Chỉ trong thời gian ngắn, Cốc Vạn Vạn đã hoàn toàn phục tùng mà gọi Giang Khắc là "đội trưởng Giang".
Giang Khắc nói: "Đi xuống dưới."
Cốc Vạn Vạn: "Xuống? Có lối ra?"
"Không có."
Giang Khắc vừa dứt lời bèn kéo Mặc Khuynh đi đến bức tường trước mặt.
Giang Khắc nói: "Phá đi."
"..."
Cái giọng điệu ra lệnh này, nghe sao mà khó chịu thế nhỉ?
Nhưng nhìn tới đám người theo sát phía sau, Mặc Khuynh nhấc chân đá một cước, bức tường lập tức ầm ầm sụp đổ, gạch vụn rơi vãi.
Phía sau bức tường là cầu thang.
Gió từ lối vào tràn tới, đèn tường lần lượt sáng lên, ánh sáng tuy không mạnh, nhưng có thể chiếu sáng mơ hồ lối đi.
"Một cước vừa rồi của cô có phải rất không bình thường không?" Cốc Vạn Vạn khá ngạc nhiên nhìn từ trên xuống dưới Mặc Khuynh một lượt.
Mặc Khuynh không thèm chấp cậu ta.
Cô hỏi Giang Khắc: "Đi xuống?"
Giang Khắc gật đầu, giọng nói chắc nịch: "Ừm."
Chuyện đã như vậy, Mặc Khuynh không còn cần nghi ngờ gì nữa.
Nghĩ rồi, cô nói: "Chúng ta xuống trước," sau đó, cô quay sang Cốc Vạn Vạn, "Cậu bọc hậu."
"Tôi?"
Cốc Vạn Vạn thấy hai người này điên rồi.
Nhưng không đợi cậu ta phát biểu ý kiến, Giang Khắc đã nói "cho cậu", ném chiếc xích bạc cho Cốc Vạn Vạn, rồi cùng Mặc Khuynh đi xuống cầu thang.
Rất dứt khoát mà đi xuống.
Không hề suy xét gì đến đồng đội yếu đuối là cậu ta!
Cốc Vạn Vạn chửi thầm một nghìn lần trong lòng.
Từ nhỏ cậu ta đã được học võ, nhưng vì trúng độc nên thân thể không bằng được người thường, chiêu nào cũng yếu rề không ra nổi sức. Tuy bây giờ đã hồi phục, nhưng vẫn không quá thích ứng, cậu ta vẫn chưa thể làm chủ được sức mạnh của bản thân.
Vừa rồi khi bị truy đuổi với Giang Khắc, Cốc Vạn Vạn mới biết thân thủ của bản thân cũng không tệ.
Nhìn chiếc xích trong tay, Cốc Vạn Vạn chấp nhận số phận, đảm nhiệm vai trò "bọc hậu".
*
Mặc Khuynh đi xuống bậc thang, nhìn trái ngó phải.
"Bên dưới kho hàng còn có đường hầm?" Mặc Khuynh khá hào hứng.
Cứ như đi thám hiểm ấy.
"Dùng để cất giữ những món đồ nguy hiểm, rất ít người biết." Giang Khắc nhìn về phía cô, "Ngộ nhỡ ở kho hàng gặp phải người cấp độ huỷ diệt như em thì cũng có thể trốn tạm vào đây."
Mặc Khuynh: "..."
Lời gì mà nghe khó lọt tai thế.
"Vì sao lại cứu tôi?" Mặc Khuynh nghi hoặc, "Anh nên biết, đám người Hoắc Tư sẽ không để tôi chết."
Giang Khắc nói: "Giúp em loại bỏ uy hiếp."
Mặc Khuynh quay đầu sang: "Hả?"
Giang Khắc di chuyển tầm mắt xuống phía dưới: "Quả bom trong tim em."
Mặc Khuynh hỏi: "Anh có cách?"
Giang Khắc vừa muốn trả lời thì nghe thấy tiếng của Cốc Vạn Vạn: "Hai người đi đến đâu rồi, tôi không cản được nữa."
Tiếng của Cốc Vạn Vạn ở rất gần.
Thế là Giang Khắc nuốt lại lời muốn nói, đáp: "Xuống trước đã."
...
Trước một đám người được đào tạo chuyên nghiệp, Cốc Vạn Vạn có thể câu thêm chút thời gian hoàn toàn là do người ta không muốn làm cậu ta bị thương.
Mắt thấy sắp bị tóm, Cốc Vạn Vạn nhanh nhẹn tránh đi, sau đó chạy như điên, không kịp cả thở, chạy một mạch đến bậc thang cuối cùng.
"Tốc độ này cũng khá nhanh đấy."
Cốc Vạn Vạn còn chưa thở ra được một hơi thì đã nghe thấy tiếng chế nhạo của Mặc Khuynh.
Cốc Vạn Vạn nâng tay, run rẩy chỉ cô, nhưng phổi tưởng chừng sắp nổ tung, cậu ta căn bản không thể nói nên lời.
Cậu ta muốn hỏi, sao Mặc Khuynh và Giang Khắc vẫn chưa đi.
Nhưng khi nhìn thấy Giang Khắc xoay bàn đá trước cửa, cậu ta mới phát hiện -- cửa của nơi này được khoá bằng cơ quan, không bị khống chế bởi máy móc mà dùng sức là phá được.
Giang Khắc xoay bàn đá đến đúng vị trí, nói: "Đến rồi."
Cốc Vạn Vạn: Tôi biết là đến rồi!
Tiếng bước chân rõ ràng như thế, có thể chưa đến rồi chắc?
"Đến rồi cái gì?" Mặc Khuynh hỏi.
Giang Khắc bình tĩnh nói: "Người trợ giúp đến rồi."
Hửm?
Cốc Vạn Vạn vẫn còn đang thở dốc không nhịn được mà ngẩng đầu.
Sau đó, cậu ta xoay người lại nhìn.
Đập vào mắt không phải là những người truy đuổi bọn họ, mà là một chàng trai đội mũ, anh ta ẩn mình trong bóng tối, nhìn thân hình cũng không tính là cường tráng, nhưng toàn bộ những người cản đường phía sau đều đã bị anh ta dùng một chiêu hạ gục.
Phía sau anh ta có ba người đi theo.
Cốc Vạn Vạn quen hết những khuôn mặt này.
Tống Nhất Nguyên, Qua Bốc Lâm, còn có Hoắc Tư.
Qua Bốc Lâm giải thích với đám người vừa bị hành hung dã man kia: "Chúng tôi vô tội."
Tống Nhất Nguyên bổ sung thêm một câu: "Chúng tôi đều là con tin."
Hoắc Tư với vẻ mặt "như tro tàn" im lặng đứng một bên.
***
88: chết tui mất cười điên :)))))))))))))))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com