Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 266

Cr art: weibo @-楑-
Chương 266

Dịch: CP88

Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!

***

Cuối cùng Giang Khắc cũng quay đầu nhìn cô một cái.

Hắn hỏi: "Em lấy căn nhà đó ở đâu ra?"

"Đòi Cốc Vạn Vạn đó."

Lời này của Mặc Khuynh nói đến là đương nhiên.

Trên thực tế, cô cũng đúng lẽ hợp tình mà nói ra lời đương nhiên đó.

Khi trước giải độc cho Cốc Vạn Vạn, trong khoản thù lao mà Mặc Khuynh muốn còn có một căn nhà.

Căn hộ này khá có năm tháng rồi, nằm trên một con phố cổ đã bị phá bỏ di dời, hoàn cảnh bình thường nhưng yên tĩnh, tiện lợi, đi bộ mười lăm phút là đến cửa Nam của đại học Đế thành.

Cô đã bảo Cốc Vạn Vạn sửa sang lại, cái gì cần có đều có.

Lúc ở thành phố Đông Thạch, Cốc Vạn Vạn đã đưa chìa khoá cho cô.

Sắp khai giảng rồi, Mặc Khuynh muốn qua đó xem thử trước.

"Cậu ta làm xong giấy tờ cho em luôn rồi?" Giang Khắc hỏi.

"Ừm."

"Sau này sẽ ở đó?"

"Đương nhiên."

Giang Khắc khẽ nhíu mày, hắn nhìn cốc cà phê trong tay Mặc Khuynh, sắc mặt hơi đen.

Mặc Khuynh không biết sao mình lại chọc phải hắn, đúng lúc Bành Nhân bày bữa tối ra xong, cô bèn không để ý Giang Khắc nữa, đi ăn cơm trước.

*

Buổi sáng hôm sau, ánh nắng rực rỡ, trời xanh mây trắng.

Giang Khắc lùi lại lịch trình công việc, đích thân lái xe chở Mặc Khuynh đến căn nhà kia.

Đây là một con đường khá đặc biệt.

Tên là "Đường Thái Bình", được xây dựng vào một trăm năm trước.

Kiến trúc sư của lúc đó cũng xem như có năng lực, anh ta tinh thông phong thuỷ, địa lý, lịch sử, lúc thiết kế nơi này đã dung hợp các đặc sắc văn hoá bản địa với nhau, lúc khu phố xây dựng xong nhận được không ít sự chú ý.

Hiện tại, khu phố xung quanh đều đã bị phá bỏ di dời đi nơi khác, chỉ còn lại một con "đường Thái Bình" này, được quốc gia bỏ vốn giữ gìn, nghiêm cấm phá bỏ.

Con đường chính vẫn là một địa điểm du lịch nổi tiếng.

Khoản chọn nhà đương nhiên Mặc Khuynh vẫn phải có mắt nhìn.

Kiến trúc sư khi đó có tầm nhìn xa, chọn dùng thiết kế đường một chiều, lối đi thông thoáng, các toà nhà liền kề nhau nhưng lại không tạo ra cảm giác chen chúc chật chội, lái xe qua con đường này, kết hợp với kiến trúc hai bên đường, giống như đang trở về thời đại dân quốc.

"Chỗ này?"

Giang Khắc lái xe theo chỉ đường đến điểm đích.

Mặc Khuynh sắp ngủ luôn rồi, nghe tiếng bèn mở mắt, nghiêng đầu nhìn căn nhà ngoài cửa sổ, sau đó gật đầu: "Ừm."

Cô xuống xe.

Cổng được làm bằng gỗ, có hai cánh. Cô lấy chìa khoá ra tra vào, sau đó đặt tay lên cửa, khẽ dùng lực đẩy vào, cánh cửa "kẽo kẹt --" một tiếng, mở ra.

Từ cổng vào là sân, rộng chừng sáu mươi mét vuông, chính giữa có một con đường lát đá, cỏ dại hai bên trái phải đã được cắt, nhưng không nhổ tận gốc nên đã lại mọc lên, cây cao nhất cũng phải tới đầu gối.

Đi theo con đường đá vào đến một căn nhà hai tầng, kiến trúc thiên về phong cách thời xưa, ở giữa là phòng khách, bên phải là bếp và nhà ăn, bên trái có nhà vệ sinh khép kín và một căn phòng trống, được chủ nhà trước đó dùng làm thư phòng.

Tầng hai là bốn gian phòng ngủ.

Nhà cửa đã được quét dọn sạch sẽ, dọn dẹp sơ qua là có thể vào ở luôn.

Mặc Khuynh đi dạo một vòng, cuối cùng quay ra sân, ngồi xuống bốc một nắm đất lên, xoa nắn trong tay, nhíu mày nói: "Anh có cách nào tìm đất trồng tốt không?"

Giang Khắc vừa đi ra, nghe thế, theo bản năng tiếp một câu: "Muốn trồng rau?"

"Trồng dược liệu."

Lời này không khỏi khiến Giang Khắc hơi ngạc nhiên: "Dược liệu của thôn Thần Y kia, em muốn lấy bao nhiêu chẳng được?"

"Dược liệu bình thường hoặc là mua trên thị trường, hoặc là lấy từ thôn Thần Y đều được." Mặc Khuynh ném đất trong tay đi, vỗ vỗ tay, "Tôi muốn gây trồng các loại dược liệu không có trên thị trường."

Giang Khắc hơi ngẩn ra.

Trong những mảnh ký ức rời rạc của hắn, đúng là Mặc Khuynh từng trồng dược liệu, không phải gieo trồng trên diện rộng, mà là gây trồng quy mô nhỏ. Cô đúng là có kinh nghiệm ở phương diện này.

Thế là, Giang Khắc hỏi: "Đất đó, bao giờ em muốn?"

Mặc Khuynh liếc hắn một cái: "Càng nhanh càng tốt."

"Đất màu?"

"Cần..." Mặc Khuynh suy nghĩ, cảm thấy yêu cầu của mình với đất trồng đủ để viết đầy trang giấy, bèn nói, "Để tôi viết ra, buổi tối sẽ gửi cho anh."

Giang Khắc gật đầu: "Được."

Việc chính đã xong, hai người không vội về, nhưng trong này cũng không có gì để làm.

"Nghe nói khu phố không có thay đổi gì, tôi nhớ trên con đường chính là phố buôn bán, bình thường khá náo nhiệt, anh muốn đi xem thử không?" Mặc Khuynh rửa tay xong đi ra, hỏi Giang Khắc.

Giang Khắc hơi nhíu mày: "Em từng ở đây?"

"Trước đây lúc làm nghiên cứu ở đại học Đế thành, thi thoảng sẽ qua đây ở lại."

"..." Giang Khắc phát hiện ra mình cũng không mấy ngạc nhiên, bèn hỏi, "Nghiên cứu cái gì?"

"Thảo dược Trung y." Mặc Khuynh đi lên con đường nhỏ lót đá, "Năm đó cũng thiếu dược liệu quý, có rất nhiều thảo dược tôi thậm chí chỉ từng đọc trong sách cổ."

Giang Khắc đi theo sau cô.

Hai người ra đến cổng.

Mặc Khuynh tiếp tục nói: "Lúc đó có một nữ giáo sư tên là Nghê Khâm, nghiên cứu thảo dược Trung y hơn mười năm, có kiến thức sâu rộng về dược liệu, tôi từng tìm gặp hai lần, không ngờ càng nói chuyện càng hợp ý. Lúc đó trùng hợp bà ấy muốn nghiên cứu đặc tính của các loại thảo dược, mà tôi lại có hứng thú với tác dụng đặc biệt của các loại thảo dược, thế là chúng tôi hợp tác với nhau, trở thành một tổ nghiên cứu."

"Nghê Khâm?"

"Anh biết à?"

"Hơi quen tai." Giang Khắc nghĩ ngợi, nhưng nhất thời không nghĩ ra, "Chắc là từng nghe được ở đâu đó."

Mặc Khuynh cười.

Từng nghe tên cũng không có gì lạ.

Chỉ cần biết Nghê Khâm không thể còn sống đến bây giờ.

...

Hai người đi đến đường chính.

Đi thêm một đoạn, Mặc Khuynh và Giang Khắc nhìn thấy một tấm biển đề "Cứu Thế Đường" treo bên ngoài một y quán, sau đó là một hàng dài người xếp hàng, từ cửa phải kéo dài thêm chừng mười mét.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com