Chương 273
Cr art: weibo @透君-
Chương 273
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Mặc Khuynh hất cằm, ra hiệu cho Giang Khắc nói tiếp.
"Năm nay hiệp hội Y Dược muốn khai thác nhân tài Trung y, có rất nhiều Trung y dân gian bản lĩnh đầy mình nhưng lại vì hạn chế bằng cấp mà không lấy được giấy phép. Điển hình nhất chính là những người dân học y từ nhỏ ở thôn Thần Y."
Giang Khắc dừng mấy giây, lại tiếp: "Nên bắt đầu từ năm nay, hiệp hội sẽ tổ chức cuộc thi dành cho những thầy thuốc Trung y không có tư cách thi lấy chứng chỉ như vậy. Chỉ cần một lá thư tiến cử là có thể báo danh. Nhưng mà, độ khó của cuộc thi khá cao, còn phải chẩn bệnh trực tiếp tại hiện trường."
Mặc Khuynh nhướng mày: "Thư tiến cử có yêu cầu gì không?"
"Tìm một thầy thuốc Trung y là được."
Mặc Khuynh suy nghĩ nửa ngày: "Mặc Nhất Đình."
Giang Khắc: "..." Thế thì thắng chắc khoản thể diện rồi.
"Để tôi hỏi Mặc Nhất Đình xem."
Mặc Khuynh nói xong thì lấy điện thoại ra, gọi cho Mặc Nhất Đình.
Mặc Khuynh không bận sẽ mỗi tuần gọi cho Mặc Nhất Đình một lần, bình thường đều là cô nghe Mặc Nhất Đình lảm nhảm.
Mặc Nhất Đình còn nhỏ đã là một đứa nhóc lắm mồm, bây giờ thành ông lão rồi, không chỉ không trầm ổn hơn, ngược lại còn càng ngày càng nói nhiều, một khi mở miệng là nói liền tù tì không ngừng được.
Mặc Khuynh cũng kệ.
Tán gẫu chừng mười lăm phút, Mặc Khuynh mới đi vào chủ đề chính.
Mặc Nhất Đình gần như là từ ghế nhảy phắt lên: "Con đi viết ngay."
Thấy cái bộ xương già cỗi đó còn nhảy nhót bừa như thế, Mặc Khuynh đau đầu không thôi: "Không vội."
"Không sao ạ, không sao ạ." Mặc Nhất Đình không hề nghe lọt tai.
Mặc Khuynh trầm giọng: "Ngồi xuống."
"Ò."
Mặc Nhất Đình tức thì ngoan như cún, nhanh chóng ngồi về, đến cả dáng ngồi cũng ngay ngắn hơn hẳn.
Mặc Khuynh cực kỳ cạn lời.
Đúng lúc này, Qua Bốc Lâm bưng hai đĩa thức ăn ra: "Xong hết rồi, ăn cơm thôi."
"Ăn cơm thôi ăn cơm thôi~"
Bành Nhân bưng một bát canh, như cái máy nhắc lại đi theo sau Qua Bốc Lâm.
Giang Khắc và Trì Thời lần lượt đứng dậy.
Trì Thời đi ngang qua, trùng hợp xuất hiện trong màn hình của Mặc Khuynh, bị Mặc Nhất Đình đầu óc minh mẫn, mắt mũi tinh tường trùng hợp nhìn thấy.
"Đó là con cháu của chú Tỉnh ạ?" Mặc Nhất Đình ngạc nhiên hỏi.
"Còn chưa biết."
Mặc Khuynh đáp một cách mơ hồ.
Trì Thời vẫn chưa khôi phục trí nhớ, có rất nhiều chuyện chưa thể xác định, trước mắt khó mà nói chắc với Mặc Nhất Đình.
Mặc Nhất Đình thở dài: "Nhắc đến thì, năm nào con cũng nhận được thiệp chúc mừng sinh nhật của chú Tỉnh, đến tận năm năm trước mới dừng lại."
Mặc Khuynh ngẩn ra: "Còn có chuyện này?"
"Mỗi lần gửi đến đều từ địa chỉ khác nhau, con đoán là chú ấy viết một lần cả đống, nhờ người mỗi năm gửi đi." Khuôn mặt của Mặc Nhất Đình lộ rõ vẻ già nua, nhưng trong đôi mắt lại ánh lên vẻ tinh nghịch, "Chắc chắn chú ấy không ngờ con còn sống đến tận bây giờ."
Mặc Khuynh: "..."
Mặc Nhất Đình chắc chắn cũng không thể lường được Tỉnh Thời vẫn còn sống đến bây giờ.
Thậm chí còn giữ được dáng vẻ trẻ trung kia.
"Viết xong thư tiến cử thì gửi đến đại học Đế Thành là được." Mặc Khuynh nói.
"Vâng, vâng."
Mặc Nhất Đình cực kỳ vui vẻ.
Hiếm lắm ông ấy mới có dịp được giúp Mặc Khuynh thế này, tối nay chắc sẽ vui đến mất ngủ mất.
Lần này Mặc Khuynh không tán gẫu lâu với ông ấy, dặn dò xong thì cúp máy, sau đó đi rửa tay ăn cơm.
Qua Bốc Lâm và Bành Nhân cùng xuống bếp, vốn tưởng sẽ là khung cảnh hiện trường khá thê thảm, ai ngờ tài nấu nướng của bọn họ không tệ, làm việc gọn gàng, nhìn là biết thường xuyên tự xuống bếp nấu cơm.
"Khuynh Khuynh, tối nay cô có ở lại đây không?" Bành Nhân niềm nở múc cho Mặc Khuynh một bát canh.
"Không."
Mặc Khuynh uống một ngụm canh, vị khá ngon.
"Vậy tôi có thể ở lại đây một đêm không?" Bành Nhân nói, "Tôi ngủ chung phòng với Qua Qua là được."
Mặc Khuynh nhướng mày: "Anh có nhà mà?"
Bành Nhân mặt mày tươi như hoa: "Mai tôi phải dậy sớm đưa Qua Qua đi làm!"
Mặc Khuynh ngược lại sao cũng được.
Nhưng Giang Khắc lại đặt thìa xuống, đúng lúc lên tiếng: "Về nhà cậu đi."
"Ò."
Bành Nhân đáp lại rất nhanh, ngoan ngoãn tiếp tục ăn, không dám cãi lệnh.
Có Giang Khắc toạ trấn ở đây, dù Bành Nhân có thừa thãi năng lượng thế nào, tâm tình có kích động quá mức ra sao thì cũng phải thu lại kha khá, vì thế bữa cơm này, mọi người đều rất thoải mái thưởng thức.
Ăn xong, Bành Nhân đi dọn bát, Qua Bốc Lâm vốn định đi giúp, lại bị Mặc Khuynh gọi lại.
"Sao thế?"
Qua Bốc Lâm đi tới trước mặt Mặc Khuynh.
"Ngoại trừ Uyên Ương Tinh, anh còn trồng được loại thảo dược hiếm nào nữa?" Mặc Khuynh hỏi.
Qua Bốc Lâm nghĩ ngợi, đọc ra vài cái tên.
Mặc Khuynh khẽ gật đầu, nói: "Tôi sẽ nhờ người mang cây non của những loại này đến, sau này vườn thảo dược ở đây do anh coi sóc."
"Được." Qua Bốc Lâm đồng ý rất sảng khoái, nhưng dừng hai giây, lại nói, "Kinh nghiệm thực tế của tôi không nhiều lắm, không thể cam đoan là sẽ sống đâu."
"Không sao."
Mặc Khuynh ung dung đáp.
Những thứ Qua Bốc Lâm nói "Không thể cam đoan là sẽ sống", kẻ khác thậm chí còn không dám chạm vào.
Giang Khắc cần một vài dược liệu đặc biệt, cô cũng muốn thử nghiệm trên người Trì Thời, ngoài ra, bản thân cô cũng điều chế dược, cần những dược liệu khan hiếm trên thị trường.
So với việc tìm đủ mọi cách tìm kiếm trên thị trường, chi bằng giải quyết vấn đề từ gốc rễ của nó.
Mặc Khuynh phân công cho Qua Bốc Lâm xong, chuẩn bị quay về trường.
Cô đi một vòng, đến bên cạnh Giang Khắc đang ngồi ngoài cửa tắm nắng, hỏi: "Đưa về được không?"
Giang Khắc đang dùng điện thoại, nâng mắt liếc cô một cái, nói: "Chờ một lát."
Mặc Khuynh không hiểu: "Anh làm gì thế?"
Giang Khắc nói: "Đăng ký làm tài xế chạy taxi công nghệ."
Mặc Khuynh: "..." Cái người này bị quỷ ám thật rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com