Chương 277
Cr art: weibo @云止kumo
Chương 277
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Hôm qua không tiếp xúc nhiều, hôm nay đi với Thiện Doanh Doanh, Mặc Khuynh mới biết Thiện Doanh Doanh thích nói như thế nào.
Nghe cô ấy kể chuyện có thể nghe đến khi trời đất sụp đổ.
Mặc Khuynh cố gắng lắng nghe.
Cơm ăn được một nửa, có mấy sinh viên nam mặc quân phục đi qua đằng sau, trong đó có một người đưa tay muốn chụp lên vai Mặc Khuynh, bị Mặc Khuynh phản ứng lại bắt lấy cổ tay.
"Có thể nhẹ xíu không hả!" Giang Tề Ngật đau đến mức nhe răng trợn mắt.
Mặc Khuynh hơi nghiêng đầu, nhấc mắt: "Không quản được cái tay thì chặt đi."
Giang Tề Ngật chậc một tiếng: "Rồi rồi rồi, thả tay ra trước đã."
Mặc Khuynh khẽ buông lỏng, Giang Tề Ngật vội vàng thu tay về.
Cũng không biết Mặc Khuynh lấy đâu ra nhiều sức lực như thế, cổ tay của Giang Tề Ngật đau muốn chết, cậu ta vung vung cổ tay, liếc nhìn Thiện Doanh Doanh ngồi đối diện.
Rồi hỏi: "Bạn học hả?"
"Ừm."
"Ồ, chào nhé."
Giang Tề Ngật thân thiện cười với Thiện Doanh Doanh, như ánh nắng mặt trời rực rỡ.
Thiện Doanh Doanh ngây ngốc nhìn cậu ta hai giây, khuôn mặt thoáng ửng hồng.
Giang Tề Ngật không nhìn thấy, quay đầu đánh giá Mặc Khuynh: "Không phải học quân sự à, sao lại ăn mặc thế này?"
"Ừm."
"Chuyện của Ngô Dư được giải quyết rồi." Giang Tề Ngật dừng một giây, bổ sung một câu, "Đến báo với cậu một tiếng."
"Tôi biết."
Thấy Mặc Khuynh không mấy tỏ ra quan tâm chuyện này, Giang Tề Ngật cũng khó mà nói tiếp, bưng khay thức ăn của mình đi tìm đám bạn.
Thiện Doanh Doanh vẫn len lén nhìn theo Giang Tề Ngật, một lúc lâu sau mới nhỏ giọng hỏi Mặc Khuynh: "Mặc Khuynh, cậu ấy trước đây là bạn học của cậu à?"
"Cho là vậy đi."
Tuy chỉ có nửa năm.
Thiện Doanh Doanh lại hỏi: "Tên là Giang Tề Ngật nhỉ?"
Mặc Khuynh hỏi: "Cậu biết?"
"Biết chứ, khoa của mấy cậu ấy học quân sự ngay cạnh lớp chúng ta, cậu ấy đẹp trai nhất, sau buổi sáng nay cả khoa Y này đều biết cậu ấy rồi."
Thiện Doanh Doanh hào hứng kể.
Qua mấy giây, cô ấy lại hỏi: "Hai người thân nhau lắm hả?"
Câu hỏi này thật đúng là làm khó Mặc Khuynh.
Nghĩ mấy giây, Mặc Khuynh tìm được mối quan hệ đơn giản nhất để nói: "Cậu ta là cháu của bạn tôi."
Thiện Doanh Doanh chớp chớp mắt.
Rất nhanh, Thiện Doanh Doanh lại chú ý đến một bóng dáng đang đi về phía này.
"Cậu thấy người đó không, cậu ấy là Mặc Tuỳ An, nghe nói là họ hàng với Giang Tề Ngật--" Thiện Doanh Doanh nói được một nửa thì ngừng.
Im lặng mấy giây, Thiện Doanh Doanh hỏi: "Nói thế thì chắc cậu cũng quen cậu ấy nhỉ?"
Mối quan hệ này còn phức tạp hơn nữa.
Mặc Khuynh qua loa đáp: "Ừm."
Thiện Doanh Doanh cuối cùng cũng bắt đầu ăn cơm.
Cái tai của Mặc Khuynh rốt cuộc được yên tĩnh.
Nhưng mà, sau khi Thiện Doanh Doanh chú ý đến Mặc Tuỳ An, Mặc Tuỳ An cũng đã chú ý đến Mặc Khuynh, trong mắt loé lên ánh sáng lạnh lẽo.
Cảm giác được ánh mắt lạnh lẽo nào đó vừa phóng về phía mình, Mặc Khuynh không khỏi khẽ nhíu mày.
-- Không cần nhìn cũng biết là ai.
*
Sau khi gặp Mặc Tuỳ An ở nhà ăn, Mặc Khuynh đã chuẩn bị tâm lý xong.
Quả nhiên như dự đoán, sau giờ nghỉ trưa, khoa Công nghệ và khoa Y cùng truyền ra lời đồn về "mối yêu hận tình thù của Ôn Nghênh Tuyết và Mặc Khuynh."
Mặc Khuynh bị miêu tả thành một nhân vật phản diện cướp lấy thân phận của Ôn Nghênh Tuyết, cuối cùng nhận cái kết đắng, mà Ôn Nghênh Tuyết đương nhiên là con cưng của ông trời vô duyên vô cớ bị kéo vào rắc rối, phiền phức tự nhiên tìm tới cửa.
Có lẽ là vì học quân sự quá mức buồn chán, đám con cưng của trời này rảnh rỗi đến mức tay chân mồm miệng đều ngứa ngáy, cộng thêm sự kịch tính của câu chuyện và độ thảo luận của bản thân Ôn Nghênh Tuyết, câu chuyện "Yêu hận tình thù" đó chẳng mấy chốc đã được truyền đi rộng rãi.
Lúc Mặc Khuynh đi báo danh tham gia cuộc thi kèn xô-na bị không ít người bàn tán chỉ trỏ.
Đến cả các anh chị khoá trên cũng đã nghe được tin đồn.
Mặc Khuynh không hề ngoài ý muốn.
Nhưng khi Mặc Khuynh cầm chiếc kèn xô-na đi vào vườn dược liệu của Cốc Vạn Vạn, vừa vào đã nghe thấy cậu ta nói: "Nghe nói cô còn từng có quá khứ lẫy lừng giả mạo thân phận của Ôn Nghênh Tuyết hả?"
"..."
Điều này có hơi khiến Mặc Khuynh ngoài ý muốn.
Cô khẽ nhíu mày: "Sao cậu biết?"
Cốc Vạn Vạn đang ngồi trên chiếc ghế nằm ngoài vườn, tay cầm một chiếc quạt hương bồ chậm rãi phe phẩy, dáng vẻ người trải đời: "Chiều nay Nhan Kình Tri đến đây, được nghe cậu ta kể."
"..."
"Thật hả?"
"Thật."
"Thế thì lịch sử đen này sẽ bám theo cô bốn năm đại học rồi." Cốc Vạn Vạn vui vẻ đến mức cười không thấy mặt trời, "Nếu sau này cô và Ôn Nghênh Tuyết đều làm trong ngành chữa bệnh, thế thì nó còn bám theo cô cả đời."
Mặc Khuynh cảm thấy, lời này có thể nói với Hoắc Tư.
Với tinh thần trách nhiệm vô cùng cao của Hoắc Tư, chưa biết chừng sẽ thấy có lỗi với cô, sau này càng dễ dãi với cô hơn.
Cốc Vạn Vạn không biết Mặc Khuynh đang nghĩ gì, chú ý thấy kèn xô-na trong tay cô: "Cô cầm cái thứ đó làm gì thế?"
"Tham gia trận đấu kèn xô-na." Mặc Khuynh đáp, "Lâu rồi không thổi, luyện lại."
"Sao cơ?"
Cốc Vạn Vạn ngồi bật dậy, không cẩn thận mất thăng bằng ngã dúi từ ghế xuống.
Cốc Vạn Vạn xoa xoa eo đứng dậy, khó mà tin nổi nhìn Mặc Khuynh: "Cô không đùa đó chứ?"
"Không đùa."
"Cô thi thố cái thứ đó làm gì cơ chứ!" Đôi con ngươi của Cốc Vạn Vạn sắp rớt ra.
Mặc Khuynh nhếch miệng cười: "Bài hát chào buổi sáng do thủ lĩnh nhà cậu thổi, không thấy hãnh diện à?"
Cốc Vạn Vạn: "..."
Không hề nhé.
Trong lòng cậu ta nghĩ như thế, nhưng cậu ta không dám nói ra.
Mặc Khuynh chậm rãi đi tới, chiếm ghế nằm của Cốc Vạn Vạn, thuận tay cầm nho ở chiếc bàn bên cạnh lên ném vào miệng.
Thấy cô công khai chiếm chỗ chiếm đồ ăn của mình như thế, trong lòng Cốc Vạn Vạn bỗng rung lên một hồi chuông cảnh báo.
Cậu ta liếm môi dưới: "Đừng nói là cô định luyện ở chỗ này của tôi đó nhé?"
"Đúng là tôi đang có dự định đó."
Dáng vẻ nhàn nhã không màng sự đời của Cốc Vạn Vạn rốt cuộc sụp đổ: "Có phải cô cố tình không hả, trường này lớn như thế, tìm chỗ nào chẳng được, sao cứ nhất định phải đến chỗ tôi chứ?!"
"Có ăn có uống còn yên tĩnh."
"Nhưng cô thổi kèn xô-na đó!"
"Có vấn đề gì sao?" Mặc Khuynh lắc lắc chiếc kèn trong tay.
"Người khác học một món nhạc cụ là để tu thân dưỡng tính, còn cái thứ này của cô--" Cốc Vạn Vạn chỉ chỉ chiếc kèn xô-na khiến người ta chán ghét, "Cô định tổ chức tang lễ hàng ngày cho tôi đấy à?"
Mặc Khuynh híp mắt nhìn cậu ta: "Cậu bệnh tật nhiều năm, nhạy cảm quá đó thôi."
"..."
Cốc Vạn Vạn muốn giậm chân.
Nhìn thấy dáng vẻ sắp bùng nổ của Cốc Vạn Vạn, Mặc Khuynh lại từ tốn bổ sung thêm một câu: "Chẳng qua, dù cậu bây giờ có sắp chết thì tôi cũng có thể cứu sống được."
Khoé miệng Cốc Vạn Vạn giật giật: "Tôi lại cám ơn cô quá cơ."
"Không cần khách sáo."
"..."
Cốc Vạn Vạn hoàn toàn tự kỷ.
Mặc Khuynh là ân nhân cứu mạng của cậu ta, là vị thầy thuốc được ba cậu ta cực kỳ kính trọng, thậm chí còn đang là lãnh đạo trực tiếp của cậu ta.
Cậu ta chỉ đành cắn răng chịu đựng, nuốt xuống những đắng cay tủi nhục này.
Nhưng mà, giây phút khi Mặc Khuynh thổi lên tiếng kèn xô-na đầu tiên, Cốc Vạn Vạn trong lòng tuyệt vọng nghĩ, chi bằng cậu ta chết quách đi cho xong.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com